Vạn Giới Xuyên Qua Từ Đấu Phá Bắt Đầu

Chương 318: Chương 318: Hy vọng




“Đến mộ phủ trước đi, vì Thiên Mộ hạn chế, ta không thể rời khỏi mộ phủ. Thứ các ngươi đang nhìn thấy chỉ là một hình ảnh ta mô phỏng ra mà thôi.” Tiêu Huyền nhìn đám người nói.

Nghe vậy Tiêu Long ba người liền đi theo Tiêu Huyền.

Mấy người Tiêu Long theo sau Tiêu Huyền, tiếp tục tiến vào sâu trong Thiên Mộ. Sau một lúc, bọn họ rốt cục cũng từ từ dừng lại. Bốn phía xung quanh tối đen như mực, ánh sáng cực kỳ mờ mịt, gây cảm giác như đang đứng trong không gian hư vô, làm cho người ta kinh hãi không thôi.

“Đây là nơi sâu nhất trong Thiên Mộ…”

Tiêu Huyền cười nhạt nói, chợt chỉ về một tấm bia đá cổ xưa. Tấm bia đá này đứng sừng sững giữa khu vực màu đen này, cô độc mà tịch mịch, giống như một thứ đã vĩnh cửu trường tồn vậy.

“Đây chính là mộ phủ của ta…”

Ánh mắt Tiêu Long nhìn theo hướng Tiêu Huyền chỉ, dù đã trải qua vô số năm tháng, nhưng tấm bia đá này vẫn thẩm thấu ra một khí tức khó có thể hình dung được. Tuy không mãnh liệt, nhưng lại gây cho người ta cảm giác như ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.

“Sau khi xong việc, hai người các ngươi có thể ở lại đây tu luyện, đây là nơi năng lượng nồng đậm nhất trong Thiên Mộ, những năng lượng thể khác cũng không dám tiến tới. Bởi vậy, không cần lo lắng vấn đề an toàn.”

Xoay người nhìn Tiêu Ngọc cùng Huân Nhi, Tiêu Huyền thản nhiên nói.

Nghe vậy hai nữ gật đầu, không có dị nghị gì.

“Đi theo ta.”

Nói xong, Tiêu Huyền chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào tấm bia đá kia. Khi thân thể hắn chạm vào tấm bia đá thì cũng nhanh chóng nhạt đi, rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Tiêu Long ba người cũng nhanh chóng đuổi theo.

Thấy vậy, Tiêu Long khẽ thở ra một hơi, đưa tay về phía Tiêu Ngọc cùng Huân Nhi, cười nói: “Đi thôi!”

“Ừm…” Nhìn nụ cười của Tiêu Long, sự khẩn trương trong lòng hai nữ cũng biến mất. Vươn ngọc thủ mềm mại đặt lên tay Tiêu Long, tùy ý hắn nắm tay các nàng, chậm rãi bước vào tấm bia đá kia.

Khi ba người đi tới bia đá phía trước lúc. Nhất thời, một cảm giác huyệt mạch tương liên khuếch tán ra từ tấm bia, đem hai người bao bọc vào đó. Cuối cùng, đợi đến khi quang mang tán đi, thân hình hai người cũng hoàn toàn biến mất.

Quang mang từ từ tiêu tán, hai người cũng chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn rõ thứ xuất hiện trước mặt là một ngôi đền cổ xưa, họ đều có chút thất thần. Không ngờ rằng, trong tấm bia giản dị như vậy lại cất chứa một nơi kỳ dị như vậy, không hổ là mộ phủ của cường giả Đấu Thánh.

Ở trung tâm đại điện phía trước, Tiêu Huyền đang đứng chắp tay. Trước mặt hắn là một chiếc hồ trong veo, nhiều đóa hoa sen trôi nổi, phát ra hương thơm thoang thoảng.

“Có thể nói cho ta nghe tình huống hiện tại của Tiêu tộc không?” Nghe được tiếng bước chân phía sau, Tiêu Huyền thở dài một tiếng, nói.

Có Tiêu Long cùng Tiêu Ngọc hai cái kiệt xuất hậu bối này, nghĩ đến Tiêu Gia nhất định trôi qua cũng không quá tệ đi.

Nghe vậy, Tiêu Long chần chừ một chút, sau đó vẫn thành thật nói: “Tiêu tộc đã không còn tồn tại, chỉ có một Tiêu gia suy tàn.”

Dứt lời, hắn suy tư một chút, rồi đem đủ loại biến cố mà Tiêu gia gặp phải mấy năm nay kể lại một lần.

Đợi cho Tiêu Long nói xong chữ cuối cùng, Tiêu Huyền chậm rãi gật đầu. Trên khuôn mặt hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc khác.

“Tiêu tộc suy tàn như vậy, ta đã sớm dự đoán được. Nhưng ít ra là vẫn còn có hương hỏa sót lại, có ngươi xuất hiện xem như chưa tới mức tuyệt vọng nhất, Tiêu Gia còn có hy vọng vực dậy…” Giọng nói của Tiêu Huyền nhu hòa như có một ma lực kỳ dị.

“Ngươi không muốn hỏi gì sao?” Tiêu Huyền nhìn Tiêu Long, cười hỏi.

“Tổ tiên bây giờ có còn thực sự tồn tại không?” Tiêu Long chần chờ một chút, cẩn thận hỏi. Nếu Tiêu Huyền thực sự có thể tồn tại dưới một hình thức khác, việc phục sinh hắn chắc chắn sẽ có hi vọng. Có cường giả bậc này tọa trấn, chỉ sợ dù là Hồn tộc cũng phải suy nghĩ nên tự bảo vệ mình thế nào.

Tiêu Huyền nhìn thẳng vào mắt Tiêu Long, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu, nói: “Thứ ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ vẻn vẹn là linh hồn. Năm đó, khi vẫn lạc, ta cố ý dặn dò người đưa ta vào trong Thiên Mộ, sau đó mới có thể hóa thành bộ dạng như bây giờ. Mà điều này cũng chỉ giới hạn được trong Thiên Mộ mà thôi, rời khỏi đây, ta sẽ hóa thành hư vô ngay tức thì…”

Nghe vậy Tiêu Long trong lòng thở phào.

Còn có linh hồn là tốt rồi, như vậy là còn có hy vọng phục sinh Tiêu Huyền.

Hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào đại quang cầu, nếu như có thể từ đại quang cầu bên trong lấy ra được có thể phục sinh đạo cụ thì có thể để cho Tiêu Huyền phục sinh. Vạn giới lớn như vậy, nhất định là có cách giải quyết.

Có Tiêu Huyền vị này tồn tại, Tiêu Long hoàn toàn không cần phải để ý Viễn Cổ Bát Tộc ánh mắt, hắn hoàn toàn có thể trắng trợn cướp đoạt Dược Tộc dị hỏa.

“Năm đó, khi Tiêu tộc vẫn còn tồn tại thì ta đã cảm ứng được huyết mạch Đấu Đế của Tiêu tộc đã sắp khô kiệt. Ngươi nên biết, nếu lúc đó huyết mạch lực đột ngột khô kiệt, chỉ sợ Tiêu tộc sẽ lập tức bị một số đối thủ hủy diệt.”

Tiêu Huyền ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua hồi ức: “Mà cách duy nhất để bổ sung huyết mạch Đấu Đế chính là xuất hiện một Đấu Đế mới. Mà điều này lại quá khó khăn… Nhưng ta năm đó lại tâm cao khí ngạo, cũng không cho rằng cánh cửa Đấu Đế sẽ làm khó được mình. Rồi sau đó, sau khi thương nghị với đông đảo trưởng lão trong gia tộc, chúng ta quyết định được ăn cả, ngã về không một lần…”

“Chúng ta thi triển bí pháp, đem phần lớn huyết mạch lực trong toàn tộc chuyển vào trong cơ thể ta. Ta hiểu, đó là niềm hy vọng của toàn bộ tộc nhân…”

Tiêu Huyền hít sâu một hơi, trên khuôn mặt rốt cục xuất hiện một chút thống khổ… Hắn đã phụ sự kỳ vọng của tất cả tộc nhân Tiêu tộc.

“Cuối cùng, ta vẫn thất bại. Hơn nữa, sau khi đột phá thất bại, gặp phải Hồn tộc đánh lén, trọng thương vẫn lạc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.