Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 8: Chương 8: Sóng ngầm




Trong chính điện to như vậy, các giai nhân ngồi hai bên không ai dám mở miệng.

Chiêu Phi ngồi trên vị trí chủ điện sắc mặt xanh mét, lồng ngực lên xuống phập phồng, hoạn quan quỳ gối thu dọn mảnh sứ trước mặt sợ hãi không dám hít thở mạnh.

Yên tĩnh một lúc lâu, Hồ thị lúc trước bị giáng xuống Huy Nga lên tiếng: “Thần thiếp sớm đã biết nha đầu kia không phải đèn cạn dầu. Phàn Ứng Đức luôn miệng nói ả ta chỉ coi Hoàng Thượng như tỷ phu, thế mà... Vẫn câu dẫn Hoàng Thượng qua đó.”

Hồ thị vừa dứt lời, Chiêu Phi liền nhíu mày liếc mắt một cái: “Hiện tại ngươi nói sớm biết nàng ta không phải đèn cạn dầu thì có ý nghĩa gì? Nếu sớm biết thì sao hôm đó vẫn miệng lưỡi mà không băn khoăn suy xét hả?”

Sắc mặt Hồ thị trắng bệch, xấu hổ ngậm miệng.

Nghi Quý Cơ ngồi bên phải che miệng cười nói: “Rốt cuộc cũng là muội muội của Giai Huệ Hoàng Hậu, tuy dung mạo nửa phần cũng không giống nhưng Hoàng Thượng của chúng ta gửi gắm tình cảm là chuyện khó tránh khỏi. Thần thiếp thấy...” Nàng ta đảo mắt nhìn Chiêu Phi, “Lúc này sợ rằng ả ta sẽ đối phó nương nương.”

“Lời này ngươi còn nói được?” Hồ Nguy Nga không mặn không nhạt cười một tiếng, “Hoàng Hậu nương nương đi rồi, nếu không phải có Chiêu Phi nương nương biện bạch giúp ngươi, e rằng ngươi đã cùng Tống thị tới lãnh cung kia rồi. Ngươi ít nhất cũng phải nhớ ân huệ của nương nương chứ?”

Nghi Quý Cơ cắn môi không đáp. Việc Hoàng Hậu rời khỏi nhân thế liên lụy rất nhiều người, dưới cơn giận dữ hoàng đế đã xử lý không ít cung nhân phi tần. Thời trẻ nàng và Giai Huệ Hoàng Hậu cùng vào tiềm để, giữa hai người luôn có hiềm khích. Nàng ta nhờ Chiêu Phi che chở mới tránh được một kiếp, mà Tống thị kia bị giáng làm Huy Nga, dời tới lãnh cung lãnh lẽo, từ đây không ngày trở ra.

Tính ra, nàng đúng là thiếu Chiêu Phi một nhân tình, nhưng nào có ai muốn bị người ta nhắc nhở, lúc nào cũng bị nói là ăn nhờ ở đậu?

Chiêu Phi đúng lúc ngăn Hồ thị lại: “Đủ rồi.”

Hít một hơi thật sâu, nàng ta lạnh giọng giáo huấn: “Một đám miệng lưỡi lợi hại mà không biết giữ lấy thánh tâm, đợi Hạ thị kia mê hoặc Hoàng Thượng, mấy người các ngươi chờ qua Khánh Ngọc Cung chào hỏi đi.”

Nghi Quý Cơ và Hồ Nguy Nga đều ngậm miệng, mọi người trong điện nhìn nhau, trong lòng cân nhắc lời Chiêu Phi nói.

Qua Khánh Ngọc Cung chào hỏi, chào hỏi ai? Là Hạ thị, cũng có khả năng là Hứa Chiêu Nghi. Chuyện của Hồ thị tối Trung Thu đó, mọi người đều nhìn ra hai người đó đã ngồi cùng thuyền, Hạ thị không thể thăng tiến trong chốc lát, nhưng Hứa Chiêu Nghi có thể thì thầm trước mặt Hoàng Thượng vài câu.

Hứa Chiêu Nghi đứng đầu Nhị phẩm cửu tần, phía trên chỉ có Chiêu Phi là chính nhị phẩm.

Chỉ là phi vị này không có gì đáng nói, Hứa thị tư sắc tầm thường, xuất thân lại là thị tỳ của Hoàng Hậu, chẳng qua dựa vào di chỉ của Hoàng Hậu mới leo lên địa vị này, luận vinh sủng không có khả năng địch lại Chiêu Phi.

Nhưng vấn đề là, hiện tại hai trai một gái của cố hậu phi đều không có tin tức.

Hoàng đế đối với việc này vô cùng cẩn thận, không dễ chọn lựa dưỡng mẫu cho chúng, tạm thời để mấy hài tử ở Vạn An Cung được cung nhân tỉ mỉ chăm sóc.

Rốt cuộc dưỡng mẫu cũng phải có, người hậu cung đều nóng lòng muốn thử, chỉ là không dám mở miệng mà thôi.

Nhận nuôi một vị hoàng tử, đặc biệt là đích trưởng tử Giai Huệ Hoàng Hậu để lại, nếu giao cho Hứa thị, với các nàng là điều đáng sợ thế nào?

Trong điện nhất thời an tĩnh, Đường Lan Chi cắn môi, đứng dậy hành lễ: “Chiêu Phi nương nương.”

Gần đây nàng ta chạm được thánh tâm, Chiêu Phi đối với nàng ta cũng rất khách khí, vì thế lập tức tươi cười: “Mỹ Nhân muội muội làm gì vậy? Đứng lên rồi nói.”

Đường Lan Chi đứng dậy: “Nương nương không ngại thần thiếp lắm miệng, thần thiếp cảm thấy Chu Tài Tử của Khánh Ngọc Cung mới là nhân vật mấu chốt.”

Nghi Quý Cơ nhíu mày: “Bổn cung biết ngươi và Chu thị đang tranh rất khốc liệt.”

Ngụ ý là, nàng ta cảm thấy Đường thị đang muốn mượn đao giết người.

Đường Lan Chi lắc đầu: “Không phải vì thần thiếp đang tranh giành với Chu thị. Xin nương nương ngẫm lại, Khánh Ngọc Cung kia, Hứa Chiêu Nghi vô luận thế nào cũng không thể coi là được Hoàng Thượng sủng ái, thần thiếp tiến cung mấy ngày cũng chưa từng thấy nàng ta được lật thẻ bài một lần. Hạ Tài Tử tuy thỉnh thoảng qua Tử Thần Điện nhưng Hoàng Thượng đối với nàng ta cũng chỉ có thế, lần này vì nghe tỳ bà mà đến Sương Mai Hiên, nương nương cảm thấy nguyên nhân là gì?”

Tối qua, hoàng đế lật thẻ bài của Chu Diệu.

Bên gối có thể thổi chút gió, thanh âm của Chu Diệu lại ôn nhu dễ nghe, gió này đương nhiên càng dễ đả động tâm trí.

Nói nàng là cầu nối giữa Khánh Ngọc Cung và Tử Thần Điện cũng không quá.

“Hạ Tài Tử hiện tại chẳng qua chỉ lộ mặt với Hoàng Thượng mấy lần, nếu xét tới tình cảm cùng thị tẩm khẳng định không thể bằng Chu Tài Tử.” Đường Lan Chu rũ mắt tính toán, “Thần thiếp nghĩ, nếu nương nương hủy “cây cầu” này thì sẽ thế nào?”

Trong điện một mực an tĩnh.

Trên mặt Hồ Nguy Nga hiện lên tia phức tạp: “Thật không ngờ Đường Mỹ Nhân lại tàn nhẫn như vậy.”

“Sống trong cung đâu thể dựa vào trái tim mềm yếu?” Đường Lan Chi liếc nhìn nàng ta, lại nhìn Chiêu Phi, “Huống hồ, chẳng lẽ nương nương không muốn thu nhận một hoàng tử sao?”

Chiêu Phi vốn không muốn nghe nàng ta nhiều lời, dù sao lời này nghe qua đúng là có ý mượn đao giết người.

Nhưng hai chữ “hoàng tử” lại khiến nàng ta động tâm.

Nữ nhân trong cung có ai mà không muốn có một đứa con? Mỹ nhân nơi này nhiều như mây, sủng ai khó có thể duy trì lâu dài, chỉ có hài tử mới là chỗ dựa vững chắc.

...........................

Sương Mai Hiên, bốn bề đều thanh tịnh, chỉ có huyền âm chấn động tứ phương.

Kết thúc một khúc, Hạ Vân Tự ngẩng đầu, lời nói mềm mại như cỏ muốn được khích lệ: “Dễ nghe không?”

“Dễ nghe.” Hạ Huyền Thời cười gật đầu.

Nàng lại thở dài: “Rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ đàn hay hơn.” Trong ngữ khí có vài phần nản lòng, “Thần thiếp không thể đàn những khúc nhu hòa như vậy.”

Hắn trầm giọng: “Nhưng khúc nhạc nàng đàn rất hợp với tính cách của mình.”

Lời này vốn muốn trấn an nàng, nhưng nàng nhíu mày, vẫn thở dài: “Tính cách của thần thiếp cũng không thể so với tỷ tỷ.”

Hắn không nói gì, chỉ cười cười, có chút xuất thần.

Nàng nhìn hắn, hàng lông mi nhẹ nhàng chớp chớp: “Hôm nay tỷ phu không phê duyệt tấu chương sao?”

“... Có.” Hắn như bừng tỉnh.

Nàng nghe thế liền cười: “Thần thiếp đàn xong rồi, vậy không quấy nhiễu tỷ phu nữa.”

Lời này rõ ràng là muốn đuổi khách! Hắn xưa nay tuy thích nữ tử hiền huệ nhưng rất coi trọng chính vụ, vì thế không hề tức giận.

Quả nhiên nàng thấy hắn hoàn hồn, cười nói: “Được.”

Hạ Vân Tự đứng lên, tay vẫn còn ôm tỳ bà, uốn gối hành lễ: “Cung tiễn Hoàng Thượng.”

An tĩnh một hòi, hắn lên tiếng: “Ngày khác rảnh rỗi trẫm lại đến nghe nàng đánh đàn.”

“Được.” Nàng mỉm cười, sảng khoái đồng ý, trong mắt chỉ có ngay thẳng của muội muội đối với tỷ phu, không hề có chút tình cảm của thê thiếp đối với phu quân.

Như vậy có thể khiến hắn lúc này cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Hắn cười nhạt, đỡ nàng đứng dậy, sau đó xoay người rời đi.

Cung nhân ngự tiền hầu hạ bốn phía lập tức nối đuôi theo hắn ra ngoài, trong viện vốn an tĩnh tức khắc bao trùm vô số tiếng bước chân. Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn bọn họ đi xa, tươi cười ấm áp trong mắt dần trở nên lãnh đạm, cuối cùng lạnh giọng gọi: “Oanh Thời.”

“Nương tử.” Oanh Thời tiến lên.

“Ta đi xem Tĩnh Song.”

Gần đây Tĩnh Song đã bắt đầu đọc sách nhận diện mặt chữ, tiểu nha đầu bốn năm tuổi xuất thân nghèo khổ, trước nay chưa được học hành, may mà tính tình ngoan ngoãn, nghiêm túc nghe Hạ Vân Tự dạy dỗ.

Thời điểm bước vào phòng, nha đầu Tĩnh Song đang nhíu mày tập viết chữ.

Hạ Vân Tự ho một tiếng, Tĩnh Song nghiêng mặt, lập tức buông bút chào hỏi. Hạ Vân Tự vừa dìu nó, vừa ngồi xổm xuống cười nói: “Ta chỉ tùy tiện đến xem, không cần đa lễ.” Nói rồi, nàng quét mắt nhìn chồng giấy Tuyên Thành viết đầy chữ, hỏi, “Có mệt không?”

Từ ngày được cứu khỏi Thượng Phục Cục, Tĩnh Song luôn đi theo Hạ Vân Tự. Hạ Vân Tự dụng tâm phân phó cung nhân bên cạnh không được khi dễ, ăn uống đồ dùng đều là thứ tốt nhất, tính tình của nó cũng không còn nhút nhát như ngày kia.

Tĩnh Song là nha đầu thông minh, xem mặt đoán ý, nghe Hạ Vân Tử ôn hòa hỏi thăm liền khẽ cười, ngập ngừng năn nỉ: “Có chút mệt... Có thể nghỉ ngơi không?”

“Có thể nghỉ ngơi một lát.” Hạ Vân Tự kéo nó ngồi bên mép giường, phân phó Oanh Thời mang điểm tâm tới, “Mệt thì nghỉ ngơi đi, chỉ là chuyện mỗi ngày nên làm phải làm xong, sách cũng phải đọc, có biết chưa?”

Tĩnh Song trịnh trọng gật đầu: “Nô tỳ biết.” Nói rồi, nha đầu nghi hoặc hỏi, “Nương tử vì sao lại dạy nô tỳ đọc sách?”

Hạ Vân Tự cười hỏi lại: “Ngươi không muốn đọc sách sao?”

Tĩnh Song nghĩ nghĩ: “Muốn.”

“Vậy thì đọc sách cho tốt.” Hạ Vân Tự có lệ qua đề tài này.

Tiểu hài tử bốn năm tuổi cũng không nghĩ nhiều, nghe nàng nói vậy cũng không nói nữa.

Hạ Vân Tự ngồi cùng Tĩnh Song một lát, tới trưa cùng nó dùng bữa rồi cho người đưa nó trở về. tới chiều, Hạ Vân Tự qua chỗ Hứa Chiêu Nghi, Chu Diệu cũng tới, ba người nhàn thoại chút việc nhà, cứ thế mà bình yên vượt qua nửa ngày.

Qua mấy ngày, hoàng đế lại lật thẻ bài của Chu Diệu.

Tới gần giờ Tỷ, một trận ồn ào xẹt qua cửa cung, mọi người đang ngủ yên đều bừng tĩnh.

Sương Mai Hiên, một chỗ yên lặng của Khánh Ngọc Cung, Hạ Vân Tự vốn không đến mức bị đánh thức, nhưng Yến Thời trực đêm nghe tiếng động liền vén màn đi vào.

“Nương tử.” Yến Thời thắp đèn bên mép giường, nhỏ giọng, “Người Vạn An Cung vội vàng tới Tử Thần Điện bẩm báo, hình như đã xảy ra chuyện.”

Hạ Vân Tự tỉnh táo lại, nhíu mày, lập tức ngồi dậy: “Thay y phục.”

Yến Thời lên tiếng, Ngọc Bàn và Ngọc Sa canh giữ bên ngoài vào phòng. Tiểu Lộc Tử cũng cùng tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo: “Hạ nô hỏi thăm được, hình như là công chúa xảy ra chuyện.”

May là không phải Ninh Nguyên tỷ tỷ để lại.

Hạ Vân Tự thở dài, lắc đầu: “Hài tử vô tội, tất cả đều phải bình an mới tốt.”

Chuẩn bị thỏa đáng, cung liễn cũng đã đợi sẵn. Hạ Vân Tự nghĩ nghĩ, không lên kiệu, trực tiếp đi bộ qua Vạn An Cung.

Tới trước cửa, quả nhiên Vạn An Cung đèn đuốc sáng trưng, cung nhân khắp nơi tới xem, hoàng đế cũng đến.

Theo bản năng đưa mắt nhìn, Hạ Vân Tự nhẹ giọng hỏi: “Chiêu Phi cũng tới?”

Tiểu Lộc Tử đảo mắt nhìn xung quanh, thấy hai hoạn quan quen mắt liền cúi đầu đáp: “Ánh mắt của nương nương không tồi, là người của Chiêu Phi.”

Đây là sợ nàng làm ra gì đó.

Hạ Vân Tự nhìn bốn phía, nâng tay cởi áo choàng trên người đưa cho Yến Thời: “Mang về đi, đừng để ai nhìn thấy.”

Sau đó nàng tiếp tục đi về phía trước, hướng tới chỗ ở của Thục Tĩnh công chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.