Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1: Chương 1: Vị Vua Trở Lại




Núi Côn Lôn - một nơi thần thoại trong truyền thuyết Trung Quốc

Lúc này, trên đỉnh núi Côn Lôn có một thanh niên mặc quần áo khá thoải mái đang đứng đón những ngọn gió lạnh thấu xương, ánh mắt chăm chú nhìn lên trời.

“Cái gì mà nơi tụ hội của tiên nhân, cái gì mà Linh Căn Chi Nguyên, đúng là chó chết, một chút linh khí cũng không có.” Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Hắn tên là Tịch Thiên Dạ, nổi tiếng là một doanh nhân trẻ tuổi, sở hữu chục tỷ Forbes ở Trung Quốc.

Tuy nhiên đây chỉ là thân phận bên ngoài của hắn mà thôi.

Thân phận thật sự của hắn chính là Tu Tiên Giả, một cái lão quái vật sống từ triều Tống tới tận bây giờ.

Đương nhiên đó cũng không phải là thân phận thật sự của hắn.

Có lẽ trên Địa Cầu này, không một người nào biết ba chữ Tịch Thiên Dạ đại biểu cho cái gì.

Nhưng tại Thiên Giới, đỉnh điểm của vũ trụ này, không ai là không biết trọng lượng của cái tên Tịch Thiên Dạ này.

Đó là một vị Thiên Đế tuyệt thế, trấn áp Vạn Cổ của phiến thiên địa này.

Thiên Địa Chí Tôn, Thiên Dạ Tiên Đế mới là thân phận thật sự của Tịch Thiên Dạ.

Năm đó Tịch Thiên Dạ chỉ còn một bước nữa đã có thể chứng đạo chí cao.

Đáng tiếc, hắn ở thời điểm mấu chốt nhất thì lại bị Chí Cao Quy Tắc phản kích, sau cùng dẫn đến thân tử đạo tiêu, chỉ còn một tia thần hồn xuyên qua vô tận thời không trọng sinh tới Địa Cầu.

Mặc dù an toàn đầu thai nhưng Tịch Thiên Dạ không thể nào cao hứng nỗi bởi hắn phát hiện đây là một hành tinh khô héo, đã không còn chút linh khí, không còn chút di tích tu tiên nào, con đường tiên lộ gần như bị cắt đứt.

Mà tình hình theo thời gian ngày càng chuyển biến xấu hơn.

Thời điểm Tịch Thiên Dạ vừa đến Địa Cầu thì Địa Cầu mới tới giai đoạn đầu triều Tống. Khi đó linh khí trên Địa Cầu rất thiếu thốn nhưng vẫn miễn cưỡng tìm được chút linh khí.

Nhưng tiệc vui chóng tàn.

Xã hội hiện đại, công nghiệp phát triển mạnh, rừng bị chặt phá quá giới hạn khiến không khí ô nhiễm nghiêm trọng, thiên nhiên bị tàn phá nặng nề.

Đến hôm nay, trên Địa Cầu không còn xót lại một chút linh khí nào nữa, coi như chặt đứt con đường tu tiên.

“Tịch Thiên Dạ ta đường đường là Tiên Đế, không ngờ lại rơi vào tình cảnh này.”

Tịch Thiên Dạ thở ngắn thở dài, mặc dù hắn vô cùng tài hoa, lại có nội tình xâu xa nhưng gặp phải tình trạng hiện tại cũng cảm giác bế tắc tột cùng.

Nếu như hắn được chuyển thế đến một tinh cầu có linh khí nồng đậm thì chỉ cần vài năm là có thể tu luyện thành Tiên nhân.

Nhưng hiện tại hắn chỉ có tu vi Kim Đan, bay vào không gian còn không được, coi như tiên lộ bị chặt đứt hoàn toàn.

“Kim Đan cảnh chỉ có năm trăm năm thọ nguyên, ta đã sống hơn một nghìn năm coi như đã gần đến cực hạn, nếu không có cách rời đi thì sợ rằng phải chết già ở chỗ này.”

“Chuyện đã tới nước này thì chỉ còn một cái biện pháp, thành thì sống, không thành thì chết.”

Tịch Thiên Dạ nói thầm. Chỉ là một cái Địa Cầu nho nhỏ mà có thể đem hắn bức đến tình cảnh như thế. Năm đó hắn kỳ vọng ở chỗ này có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh liền lập tức bay vào vũ trụ tìm kiếm một hành tinh tu tiên. Mà bây giờ, linh khí đã hết sạch, hy vọng đó cũng bị dập tắt theo.

Hiện tại biện pháp duy nhất chính là rời bỏ thân xác này, dùng thần hồn xuyên qua dòng xoáy thời không. Nếu như vận khí tốt thì có thể tìm tới hành tinh chứa sinh mệnh, nếu như vận khí không tốt thì sẽ bị vây khốn ở vòng xoáy thời không, triệt để tiêu tan.

Năm đó hắn làm Tiên Đế, đầu thai chuyển thế sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Hiện tại hắn chỉ là một tên tiểu tu sĩ Kim Đan cảnh, lần nữa chuyển thế thì sống hay chết phải dựa theo ý trời mà thôi.

Tuy nhiên sống trên Địa Cầu gần hai nghìn năm đã khiến Tịch Thiên Dạ có thu hoạch khổng lồ.

Địa Cầu tuyệt đối không chỉ có dòng lịch sử đơn giản năm nghìn năm. Theo hắn phán đoán thì chỉ sợ hành tinh này đã tồn tại hơn 150 triệu năm.

Đặc biệt là truyền thừa văn hóa, truyền thuyết cổ xưa, truyền thừa đại đạo, phạt pháp đều khiến người như hắn cũng phải kinh ngạc như gặp thiên nhân, không ngừng nhìn mà than thở.

Như 《 Đạo Đức Kinh 》 《 Chu Dịch 》 《 Phật Kinh 》 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 《 Bản Thảo Kinh 》... Người có thể viết ra những thứ này đều là những bậc có thực lực thông thiên, làm sao có thể là người phàm tục được.

Tịch Thiên Dạ dành cả đời cùng thiên đạo tranh đấu.

Hiểu biết của hắn đối với thiên đạo hiếm có ai sánh bằng, thế nhưng《 Đạo Đức Kinh 》 lại có thể từ một góc độ khác lý giải đại đạo khiến hắn mở rộng tầm mắt, rất nhiều chỗ không hiểu trước kia liền lập tức thông suốt, đối với con đường tu hành càng có cảm ngộ sâu sắc hơn.

“Những vô thượng kinh văn này có thể được xem là tuyệt thế kỳ trân bảo điển, nếu như có thể xông qua được tử quan, sau đó một đường tu luyện thì ta nắm chắc đạt đến điểm cuối cùng của đại đạo chí cao.

Tịch Thiên Dạ than nhẹ. Sống trên đời này hắn không có mong muốn nào khác ngoài đạt đến đại đạo chí cao. Lần trọng sinh này thành thì sống, bại thì chết.

Nagỳ mùng 8 tháng 10 năm 2017.

Trên đỉnh Côn Lôn xuất hiện một cột sáng xông thẳng lên trời, lan rộng năm trăm dặm, dư âm mãi không tan.

Cột sáng này kéo dài cả ngày đêm, hấp dẫn sự chú ý của cả thể giới.

Nhưng mà đối với hiện tượng kỳ lạ này không một nhà khoa học nào có thể đưa ra lời giải thích hợp lý. Ngọn núi Côn Lôn tồn tại vô số truyền thuyết, sau sự kiện này lại càng làm tăng thêm sự bí ẩn của ngọn núi cổ xưa này.

...

Bên trong vũ trụ vô tận này tồn tại một cái tinh cầu khổng lồ có dấu hiệu của sự sống, cách Địa Cầu vô cùng xa xôi, nó được gọi là Thế Giới Hồng Hoang.

Thế Giới Hồng Hoang, bách tộc san sát, lục địa rộng ngàn tỷ dặm, bên trên nối tiếp bên dưới, trời nối liền với đất.

Lan Lăng quốc, quốc thổ rộng lớn, có truyền thừa trên vạn năm, từng trải qua bảy lần tai ương hủy diệt mà vẫn tồn tại đến tận bây giờ.

Đối với một quốc gia nhân loại thì lịch sử Lan Lăng quốc có thể coi như lâu đời.

Nhưng mà hiện tại thì thời kỳ hoàng kim của Lan Lăng quốc đã rơi vào dĩ vãng khiến lòng người bàng hoàng.

Nguyên do bởi vì vị Thánh Giả cuối cùng của Lan Lăng quốc từ năm năm trước đã đột ngột qua đời, nếu trong vòng trăm năm không xuất hiện một vị Thánh Giả mới thì Lan Lăng quốc coi như tiêu đời.

Sơn Mạch Trường Thương! Sơn mạch trứ danh của Lan Lăng quốc thuộc học viện Trường Thương.

Lúc này ở bên trong một hang động u tối, có ba bốn gã mặc trang phục Học Viện Trường Thương đứng vây lại một chỗ. Trước mặt bọn hắn là một thiếu niên đã bị đánh sưng mặt sưng mũi, đồng thời bị trói thành một cái bánh chưng và đang ngất xỉu trên mặt đất.

“Tử Thành, ngươi thật sự muốn giết chết hắn sao? Mưu hại đồng môn là tội lớn đấy, một khi bị học viện phát hiện...”

Một người thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi có chút sợ hãi lên tiếng.

Mưu sát đồng môn! Một khi bị học viện biết được sẽ dùng cực hình tra tấn.

“Tô thiếu đã lên tiếng, hắn nhất định phải chết.”

Tên thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói, đôi mắt như hàn băng, hiển nhiên không phải lần đầu tiên hắn giết người.

“Sợ cái gì, ai mà biết được Tịch Thiên Dạ là do chúng ta giết? Kỳ dã ngoại hàng năm, học viện kiểm tra đều sẽ có người chết, đến lúc đó nói rằng hắn bị yêu thú trong sơn mạch giết là được.”

Một tên có vẻ cường tráng lên tiếng nói. Hắn tuổi không lớn lắm, nhưng người đã cao tới hai mét, một thân cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập sức mạnh.

Vương Tử Thành nhìn Tịch Thiên Dạ nằm trên mặt đất, trong mắt lộ ra sự trào phúng và khinh thường.

Lớp học nhiều người như vậy, mỗi một cái đều ưu tú hơn Tịch Thiên Dạ, dựa vào cái gì U Lan Tư lão sư lại chỉ thưởng thức một mình hắn?

Hắn đã sớm ngứa mắt tên Tịch Thiên Dạ. vừa vặn nhân cơ hội này giết chết hắn, dù có chuyện gì xảy ra cũng có Tô thiếu hỗ trợ.

Bên ngoài sơn động, một tên thiếu niên trông khá xấu xí chạy vào, lớn tiếng nói: “Vương lão đại, chúng ta tranh thủ thời gian rút lui, đầu Thanh Ảnh Lang kia đang trên đường trở về tổ.”

“Nhanh vậy sao!”

Vương Tử Thành hơi sững sờ, hắn không ngờ rằng Thanh Ảnh Lang lại trở về sớm như vậy. Không nói hai lời, hắn lập tức cùng những người khác rời khỏi hang động.

Hang động này chính là sào huyệt của con Thanh Ảnh Lang kia. Bọn hắn thừa dịp Thanh Ảnh Lang ra ngoài săn mồi liền tiến vào nhằm mục đích dàn dựng cảnh Tịch Thiên Dạ bị yêu thú giết chết.

Đương nhiên bọn hắn sẽ không ngu đến mức tự mình động thủ giết chết Tịch Thiên Dạ, đội chấp pháp của học viện không phải hạng tầm thường, bọn họ sẽ không quá khó khăn để nhìn ra vấn đề.

Kế hoạch của bọn hắn rất đơn giản: mượn tay Thanh Ảnh Lang giết chết Tịch Thiên Dạ, đến lúc đó bọn hắn chỉ cần nói Tịch Thiên Dạ bị yêu thú giết là xong.

“Thật quá tiện nghi cho hắn. Ban đầu còn muốn gọi hắn dậy để hắn tận mắt chứng kiến bản thân bị Thanh Ảnh Lang cắn xé.”

Vương Tử Thành liếc lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ nằm dưới đất, sau đó quay người nhanh chân đi ra khỏi hang động, rất nhanh biến mất tăm.

Ngay tại lúc bọn chúng rời đi thì Tịch Thiên Dạ bỗng nhiên mở mắt.

Đôi mắt kia lúc đầu còn hết sức mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, sau đó càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng sáng chói giống như là hai vầng thái dương phóng xuất ra vô tận thần huy.

Bầu không khí bên trong hang động trong nháy mắt bỗng như đông lại! Ánh mắt kia không giống như của một người bình thường mà thuộc giống như thiên địa chí cao đang nhìn xuống vạn vật.

Rất nhanh thì thần quang trong đôi mắt Tịch Thiên Dạ từ từ thu lại. Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, ngửa mặt lên trời cười ha ha.

“Tịch Thiên Dạ ta là Tiên Đế, ta lại lần nữa trọng sinh rồi!”

Hắn thành công, thật thành công!

Thần hồn xuyên qua vô tận thời không lưu vực, lần nữa đầu thai chuyển thế.

Tịch Thiên Dạ cười to không ngừng. Hắn liền biết, chính mình sẽ không dễ dàng chết như vậy.

“Ừm?”

Tịch Thiên Dạ rốt cục phát hiện tình huống của mình có vấn đề, toàn thân trên dưới đau đớn không thôi, mà lại còn bị trói chặt tay chân.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nghĩ đến đây, hồn quang trong đầu liền sáng lên. Sau một khắc, hàng loạt trí nhớ liền xông lên đầu, dù năng lực xử lý trí nhớ của Tịch Thiên Dạ rất mạnh mẽ nhưng lượng trí nhớ khổng lồ như thế vẫn làm hắn ngơ ra một hồi.

“Thì ra là thế!”

Đôi mắt Tịch Thiên Dạ trở nên lạnh lẽo. Hắn không ngờ rằng, đời này kiếp này hắn lại rơi vào cảnh nghèo túng, đồng thời còn có người muốn truy sát hắn.

Nếu không phải hắn kịp thời thức tỉnh thì sợ rằng đã thành một cái xác không hồn!

Rống!

Đột nhiên, một tiếng thú rống vang lên ngoài cửa động.

Một thân hình khổng lồ vô thanh vô tức xông thẳng vào bên trong hang động. Hành động của nó không phát ra bất kỳ tiếng động nào mà chỉ có đôi mắt màu xanh lục lạnh lẽo giống như Cửu U ma đồng đang trôi nổi trong đêm.

Thanh Ảnh Lang!

Tin tức liên quan đến Thanh Ảnh Lang lập tức hiện ra trong đầu Tịch Thiên Dạ.

Hắn đang đứng trong sào huyệt của Thanh Ảnh Lang, bị nó coi là kẻ xâm phạm nên sẽ quyết không chết không thôi.

Tuy nhiên Tịch Thiên Dạ lại không sợ chút nào. Hắn đường đường là một vị Tiên Đế, lại vừa mới thức tỉnh thì làm sao có thể để một con Thanh Ảnh Lang nho nhỏ lật thuyền trong mương được chứ.

“Nghiệt súc lui ra!”

Tịch Thiên Dạ ánh mắt lóe lên, một nguồn tinh thần lực mạnh đến đáng sợ trên người hắn bộc phát ra, nháy mắt bao phủ cả sơn động. Luồng tinh thần lực kia ẩn chứa một sự uy nghiêm đến đáng sợ, tựa hồ trời đất ở trước mặt hắn đều muốn thần phục.

Ánh mắt hung tàn của Thanh Ảnh Lang trong nháy mắt biến mất. Bộ dạng của nó giống như nhìn thấy một thứ vô cùng đáng sợ, thất kinh gầm rú một tiếng, cụp đuôi hốt hoảng mà chạy.

Ý chí Tịch Thiên Dạ mặc dù không có ẩn chứa bất kỳ lực lượng nào, nhưng hắn từng là vô thượng Tiên Đế, uy nghiêm vô tận, một ánh mắt liền có thể dọa lùi một con Thanh Ảnh Lang trí tuệ còn chưa khai hóa được.

“Cũng may Thanh Ảnh Lang này chỉ là yêu thú sơ giai, nếu như đổi thành những con yêu thú lợi hại khác thì sợ rằng ta phải chịu chút thiệt thòi.”

Tịch Thiên Dạ lắc đầu. Tuy trùng sinh thế nhưng tu vi cả đời hắn đã mất hết, lúc này hắn chả khác gì là một phàm nhân.

“Tuy nhiên chỉ cần ta còn sống thì sớm muộn gì cũng nắm vị trí Tiên Đế kia một lần nữa thôi.”

Tịch Thiên Dạ ánh mắt lóe lên giống như có thể xuyên thủng đất trời. Hắn đã cảm nhận được linh khí nồng đậm ở đây, không kém gì một địa tinh cầu dành cho tu tiên, chênh lệch so với Địa Cầu giống như trời với đất.

Hắn tin rằng, không bao lâu nữa hắn sẽ lần nữa tu luyện thành tiên, lúc đó sẽ thoải mái tung hoành không còn bị ràng buộc nữa.

“Thiên địa linh khí, nghe ta hiệu lệnh.”

Tịch Thiên Dạ mỉm cười vẫy tay, ngay lập tức linh khí như được vị vua ra lệnh vây quanh Tịch Thiên Dạ, trong sơn động linh khí cuồn cuộn như kình phong.

Hưởng thụ linh khí dày đặc, các lỗ chân lông trên người Tịch Thiên Dạ mở ra, tham lam hấp thu linh khí, trong nhất thời tất cả tế bào đều sinh động hẳn lên, cảm giác này giống như lúc chạy về bên cạnh mẫu thân để được ôm ấp. ( thanh niên sống lâu quá nhớ mẹ ạ =))).)

Sau nửa canh giờ, Tịch Thiên Dạ hơi dùng lực một chút, dây thừng trên người bị đứt hết đi, một bộ áo trắng xuất hiện tại bên ngoài sơn động.

...

“Vương lão đại, cái tên Tịch Thiên Dạ chắc hẳn là đã chết, sợ là thi cốt đều bị Thanh Ảnh Lang nuốt sạch.”

Bên ngoài hang động năm trăm mét, ở bên trong một rừng cây nhỏ, mấy người Vương Tử Thành không hề rời đi, mà là một mực thủ ở bên ngoài, từ phía xa xa ngắm nhìn cửa động.

Dù sao, nếu Tịch Thiên Dạ bị Thanh Ảnh Lang nuốt sạch thì bọn hắn khẳng định phải xử lý một chút để giải quyết hậu họa, tránh bị đội chấp pháp điều tra ra.

“Hẳn là không sai biệt lắm. Thanh Ảnh Lang cũng không phải thiện nam tín nữ, chúng ta trở lại thu thập tàn cuộc đi, thuận tiện đem đầu Thanh Ảnh Lang kia làm thịt, xem như báo thù cho Tịch Thiên Dạ.”

Vương Tử Thành cười lạnh, nói xong liền chuẩn bị tiến lại gần hang động điều tra một chút.

Thực lực mấy người bọn họ thì giết một con Thanh Ảnh Lang nhất giai sơ cấp dễ như trở bàn tay, tự nhiên không sợ hãi chút nào.

Tuy nhiên khi Vương Tử Thành vừa đi tới được vài bước thì chân bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt không thể tin nhìn về phía cửa sơn động giống như đang gặp quỷ.

Chỉ thấy một tên thiếu niên áo trắng ở trong động chậm rãi đi ra, tay áo bồng bềnh, trông như tiên giáng trần...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Người Dịch Vạn Cổ Thư Thần

Biên tập: Hào Ca

Môn Phái: Hoàng Lăng Gia Tộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.