Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 20: Chương 20: Không bị trói buộc như trước




Dù sao hiện tại ai cũng biết thân phận của Nguyễn Quân Trác rất huyền bí và không đơn giản. Có một chỗ chống lưng rất cường thế có địa vị rất cao trong Đan Minh.

Mà có thể được Đan Minh duy trì, coi như đã tranh đoạt được một nửa hoàng vị rồi.

Sắc mặt Thập Thất hoàng tử âm lãnh, không nói một lời, ánh mắt lấp lóe, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì trong đầu.

Hắn nhất định phải có được Nguyễn Quân Trác, tất cả các mặt như tướng mạo, tài hoa, thiên phú, tính cách, khí chất... Nữ nhân này đều hấp dẫn lấy hắn. Trọng yếu nhất chính là thế lực đáng sợ ở sau nữ nhân này đã có thể ảnh hưởng đến việc kế thừa hoàng đế của một quốc gia.

“Quân Trác tiểu thư, chứng ham ngủ của Tịch Thiên Dạ tiểu hữu không phải là không có cách giải quyết, mà khi tiến vào hoàng cung, hắn sẽ được một lượng tài nguyên khổng lồ, đảm bảo cho hắn một đời phú quý, địa vị tôn sùng...”

Cố Thanh Phong tiếp tục cố gắng thuyết phục, hắn nhìn ra rằng Tịch Thiên Dạ chỉ là một thiếu niên bình thường, tu vi cũng chỉ là Linh cảnh mà thôi, hắn ở cái tuổi này mà chỉ đạt tới tu vi ấy thì có thể nói là ngộ tính quá kém cỏi, tương lai sẽ không có cái thành tựu gì.

Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu, lại cười, chuyện gì đang xảy ra thế này...

“Đại sư tỷ, cám ơn ngươi đã suy nghĩ cho ta, đây là vấn đề của ta, ta sẽ tự giải quyết, con đường của ta, chính ta đi; ta không cần người khác vì ta mà chữa bệnh, cũng không cần người khác đảm bảo cho ta sống một đời phú quý.”

“Đại sư tỷ, nếu như không có chuyện gì khác, ta liền đi trước. Các vị, xin cáo từ.”

Tịch Thiên Dạ ôm quyền, rồi quay người lại, đi thẳng ra phía cửa điện chính, không quay đầu lại, khuất bóng sau cánh cửa.

Nguyễn Quân Trác ngây người, nàng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại có phản ứng như thế này, trong ấn tượng của nàng thì Tịch Thiên Dạ rất nhát gan, làm cái gì cũng cẩn thận, quy củ, tuyệt đối không thể làm ra hành động như thế này.

“Một tên tiểu tử nhát như thỏ, lại có thể có cốt khí như thế này..” Nàng cười, thật bất ngờ, nhìn hắn với con mắt khác.

Thiên Huân quận chúa cũng là không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ sẽ trực tiếp từ bỏ cơ hội tốt như vậy, một khi Nguyễn Quân Trác đáp ứng điều kiện của Cố Thanh Phong, đời này của hắn sẽ vinh hoa phú quý mà hắn cũng từ chối được

“Hắn đến cùng là dạng người gì?” trong lòng Thiên Huân quận chúa dâng lên cảm giác tò mò.

Thập Thất hoàng tử lập tức thả lỏng tay, lạnh lùng nói: “Đồ ngu, không hiểu thế sự.”

Tính cách của Tịch Thiên Dạ đã khiến cho hắn thả lỏng ra, những người ngoan cố không thay đổi, không biết lúc nào tiến lúc nào lui, đương nhiên sẽ không bắt được tâm lý của phái nữ. Lấy kinh nghiệm nhiều năm về vấn đề tình cảm của hắn, loại người như vậy, nhìn thì ngông nghênh kiên cường, bất khuất không chịu thua, nhưng cố chấp quá mức sẽ rất khó chiếm được cảm tình của nữ nhân.

Cố Thanh Phong biểu lộ có chút cứng ngắc, có mấy phần bất đắc dĩ, vốn dĩ đây là một cái cơ hội tốt, thế mà lại bị Tịch Thiên Dạ phá hủy như vậy. Tiểu tử kia người ai mà lại chẳng để ý tới hoàng thất của Lan Lăng quốc.

...

Đan hội chưa kết thúc nhưng Tịch Thiên Dạ mất hết hứng thú, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây; mục đích của hắn đã đạt được, cũng nên về nhà rồi.

Ra khỏi đại điện, hắn đi thẳng ra ngoài sơn trang, hắn cũng không có đợi Mã Vinh Phát tới đi cùng, mà nói với thị nữ của sơn trang nhờ nhắn nhủ một tiếng, một mình rời đi.

Nhưng mà mới vừa đi ra bên ngoài sơn trang, liền thấy vài người đang đứng đợi ở bên ngoài, đứng đầu là Trương Viên Cao.

“Tiểu tiên sinh.” Trương Viên Cao tiến lên hành lễ rất cung kính.

“Ngươi đứng ở đây nãy giờ?” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

“Đúng thế.”

Trương Viên Cao chỉ chỉ mấy người khác nói: “Mấy người kia chính là hộ vệ ta điều tới cho tiểu tiên sinh, là người một nhà nên tuyệt đối yên tâm.”

Đứng phía sau Trương Cao Viên có 5 người, người cầm đầu là một người trung niên, ánh mắt sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Tịch Thiên Dạ liếc mắt đã nhìn ra là người này có tu vi Thiên cảnh, ở trong Học Viện Trường Thương là người thuộc cấp bậc trưởng lão, nhưng lại bị Trương Cao Viên đưa tới làm hộ vệ cho hắn.

Đến mức bốn người khác cũng không đơn giản, từng cái khí tức cường đại, đều là tu sĩ Tông cảnh tầng bảy.

Đừng nói là Tịch Thiên Dạ.

Sợ là bên người Mã Vinh Phát cũng không có đội hình hộ vệ như thế này.

“Bảo hộ ta, hay là giám thị ta đây.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Trương Viên Cao cười khổ nói: “Tiểu tiên sinh nói đùa, an toàn của ngài chính là an toàn của ta, làm sao ta có thể không chú ý tới tính mạng của ngài.”

Cái mạng nhỏ của hắn nằm trong tay Tịch Thiên Dạ, nếu Tịch Thiên Dạ có điều gì bất trắc thì hắn hận không thể đập đầu mà chết đi.

“Trương hội trưởng quá lo lắng rồi. Ta sinh hoạt ở bên trong Học Viện Trường Thương, không có ai dám lỗ mãng ở trong Học Viện Trường Thương, mà hộ vệ cũng không cách nào tiến vào bên trong học viện.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

“Tiểu tiên sinh nói đúng lắm, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thời điểm ngài đi địa phương khác, những hộ vệ này có thể bảo hộ an toàn cho ngươi.”

Trương Viên Cao cười làm lành nói.

“Tùy ngươi vậy.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hộ vệ không cách nào tiến vào bên trong học viện, chỉ có thể trông coi ở ngoài học viện.

Những người này muốn đi cùng hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

“Tiểu tiên sinh, lúc nào có thể tiến hành chữa trị lần thứ hai a?”

Trương Viên Cao hết sức quan tâm nói, sau khi được chữa trị qua một lần, trạng thái hiện tại của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều, hết sức chờ mong trạng thái chuyển biến tốt lên lần thứ hai.

“Năm ngày sau đi.”

...

Thời điểm Tịch Thiên Dạ đi ra khỏi Bích U sơn trang, một nơi rất sâu bên trong sơn trang, có một cái mật thất âm u và bí hiểm, đang tiến hành một màn đối thoại bí mật.

“Đàn chủ, có tình báo mới nhất, U Minh Sát trong người Trương Viên Cao đã được loại bỏ một phần, trạng thái hiện tại của Trương Viên Cao đang chuyển biến tốt đẹp, có vài dấu hiệu là đang khôi phục lại.”

Bên trong mật thất u ám, một cái bóng đen nằm rạp xuống đất cung kính, gương mặt gần như đã sát xuống mặt đất.

“Xác định được tin tức đó là thật sao?”

Bên trong mật thất u ám phát ra một âm thanh khàn khàn, trầm thấp. Thấp thoáng có thể thấy được sự kích động trong giọng nói kia.

“Đã xác nhận được, tin tức là thật, mà chuyện đó lại phát sinh bên trong đan hội tổ chức ở Bích U sơn trang.”

“A! Đan Minh quả nhiên lợi hại, không hổ là siêu cấp thế lực có thể đối kháng với tổ chức của chúng ta, tụ tập hàng loạt kỳ nhân dị sĩ. Ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, cũng không có tìm ra được người có thể khắc chế loại độc U Minh Sát.”

Âm thanh trong bóng tối dường như đang rất hưng phấn, trong lúc nói chuyện còn có thể nghe được chút run run trong giọng nói.

“Thế nhưng là...” Bóng đen nằm rạp trên mặt đất có chút do dự nói.

“Chẳng lẽ có vấn đề gì.” Âm thanh trong bóng tối lạnh xuống.

“Đàn chủ, cái tên có thể khắc chế độc U Minh Sát kia chỉ là một thiếu niên, đang học tập ở Học Viện Trường Thương, là người hết sức bình thường.”

Bóng đen đang phủ phục đó cũng không dám xác nhận được là một thiếu niên bình thường như thế mà có thể khắc chế được U Minh Sát độc trong truyền thuyết, thật không thể tin được.

“Ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, hiện tại đã có một tia hi vọng, cho dù hắn có làm được hay không, thử rồi sẽ biết.”

...

Trở lại ký túc xá, Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu đả tọa tu luyện.

Hắn đã đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, tương đương với tu sĩ Linh cảnh tầng ba, tiến thêm một bước nữa chính là đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

Cho dù chỉ là đột phá tiểu cảnh giới nhưng cũng không dễ dàng, bình thường phải tu luyện hai ba tháng mới đột phá được.

Chỉ có mượn nhờ ngoại lực mới có thể đẩy nhanh tốc độ đột phá, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Tịch Thiên Dạ lại đi tới đan hội.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện được dịch tại.com

Truyện Của Môn Phái Hoàng Lăng Gia Tộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.