Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 5: Chương 5: Khiến Thế Giới Phải Thần Phục Dưới Chân Ta




Tịch Thiên Dạ đi trên con đường nhỏ ở sân trường của học viện, thỉnh thoảng khom người lại ngắt lấy ít cỏ non

Hắn nhổ cỏ, cũng không phải là cỏ bình thường mà chính là bán linh thảo.

Tuy không phải Linh thảo chân chính, nhưng linh khí ở nơi này rất nồng đậm cộng them việc sinh trưởng ở nơi này đã lâu nên đã ẩn chứa không ít linh khí.

Những bán linh thato này nếu ở địa cầu thì hắn phải trèo đèo lội suối, tìm khắp rừng rậm nguyên thủy cũng rất khó tìm đến một gốc bán linh thảo. Nhưng ở cái thế giới này, cỏ non ẩn chứa linh khí lại sinh trưởng như cỏ dại, khắp nơi đều thấy.

“Theo như trong trí nhớ vị Thiên Dạ thánh tổ kia không khó phát hiện, hành tinh này không có nền văn minh tu tiên mà là một loại tu luyện khác. Đối với tu tiên giả chúng ta mà nói thì đây chính là một cái phúc phần rất lớn, sợ là rất nhiều tài nguyên còn chưa phát hiện ra đây.”

Khóe môi Tịch Thiên Dạ cong lên, nơi đây so sánh với cái cống rãnh địa cầu thì đây chính là thiên đường.

Rất nhanh, Tịch Thiên Dạ đã trở về ký túc xá của mình.

Ký túc xá của Học Viện Trường Thương chính là những cái tiểu viện nhỏ độc lập, khung cảnh ưu mỹ, thanh tịnh nên thích hợp cho việc tu luyện.

Một cái tiểu viện sáu người ở. Cũng không có chen chúc cho lắm.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi lại bị lão sư đuổi ra khỏi lớp rồi à?”

Vừa đi vào trong tiểu viện, một tiếng cười lạnh vang lên.

Trong tiểu viện có một thanh niên áo trắng, đang đọc qua một quyển công pháp luyện khí.

Tịch Thiên Dạ ở trong Học Viện thường xuyên bị lão sư đuổi ra lớp học, đây cũng là chuyện nổi tiếng ở Học Viện.

Trong Học Viện có rất nhiều lão sư, không phải ai cũng nuông chiều hắn giống như U Lan Tư.

Rất nhiều lão sư thấy hắn ngủ trên lớp học thì ngay lập tức đuổi hắn ra khỏi cửa

Những năm qua Tịch Thiên Dạ sống rất thê thảm. Không nhận được sự kỳ vọng của các lão sư cũng thôi đi, ngay cả các bạn học cũng đều cười nhạo hắn.

Thanh niên áo trắng này tên là Cao Tùng Bách, là bạn cùng phòng với Tịch Thiên Dạ

Cũng giống như Tịch Thiên Dạ, Cao Tùng Bách đã học tập ở Học viện Trường Thương mấy năm.

Nhưng Cao Tùng Bách khác Tịch Thiên Dạ ở chỗ là hắn dựa vào thực lực của chính bản thân mình để được tài nguyên của Học Viện.

Mà Tịch Thiên Dạ, chỉ là một cái phế vật mà thôi.

Dù cho ở cùng nhau mấy năm, hắn cũng không thích Tịch Thiên Dạ cho lắm.

Một người suốt ngày chỉ biết ngủ thì không có tư cách làm bằng hữu của hắn.

Đối với sự khiêu khích của Cao Tùng Bách, Tịch Thiên Dạ cũng xem hắn như không khí không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp trở về phòng của mình

“Không có chí tiến thủ, có người bạn cùng phòng như ngươi quả thật là một sự sỉ nhục.”

Cao Tùng Bách lạnh lùng lắc đầu, ánh mắt chuyển sang quyển bí kíp luyện khí trong tay. Hắn chính là thiên tài của Học Viện Trường Thương, tương lai đã định sẵn, so với Tịch Thiên Dạ đúng là người của hai thế giới khác nhau.

Trở lại gian phòng của mình, Tịch Thiên Dạ có cảm giác giật mình.

Mặc dù đã thức tỉnh trí nhớ của Tiên đế, nhưng Tịch Thiên Dạ của kiếp này có tính cách vẫn giống hắn ngày trước.

Thật ra lúc trước Tịch Thiên Dạ luôn cố hết sức, dốc lòng học hành.

Những người xung quanh chỉ biết chế giễu Tịch Thiên Dạ là phế vật nhưng lại không biết tinh thần cầu tiến của Tịch Thiên Dạ cao đến mức nào.

Mỗi khi tỉnh táo một chút thì Tịch Thiên Dạ sẽ nắm từng chút thời gian khắc khổ học tập không dám chậm trễ một chút thời gian nào.

Nhưng chứng ham ngủ ngày một trầm trọng, thời gian tỉnh táo trong một ngày rất ít, căn bản là không học được gì cả.

Tịch Thiên Dạ có rất nhiều sở thích, ví dụ như luyện đan thuật, khôi lỗi thuật, các thí nghiệm về máy móc, luyện khí thuật, thuần thú thuật, trận pháp, chiêm tinh, tiên đoán....

Có chút giống sở thích của Tịch Thiên Dạ Tiên Đế.

Thiên Dạ Tiên Đế lúc trước, được tôn xưng là bách nghệ Tiên Đế. Chư thiên diệu pháp, có thể nói không gì không biết không gì không hiểu, trong đám tiên đế khác là một nhân vật truyền kỳ.

Bên trong gian phòng bày đủ loại máy móc, thiết bị, phụ kiện của khôi lỗi cùng với bí kíp luyện đan cùng với bí kíp luyện khí.

Đó là do Tịch Thiên Dạ chi tiêu tiết kiệm, do bình thường cũng không chi tiêu gì nhiều nên tích cóp tiền mua sắm.

Mặc dù Tịch Thiên Dạ có tâm hiếu học nhưng vì mắc phải chứng ham ngủ phức tạp nên thủy chung không có thành tựu gì.

Nhớ lại càng nhiều thì ánh mắt của Tịch Thiên Dạ ngày càng sắc bén

Mắt trâu chỉ thấy cỏ không thấy ngọc, mắt chó chỉ nhìn thấp không nhìn cao! Nếu bản Tiên Đế đã thức tỉnh thì hãy khiến thế giới này thần phục dưới chân ta đi!!!

Tịch Thiên Dạ khoanh chân lại ở trên giường, bắt đầu lần tu luyện đúng nghĩa đầu tiên trong cuộc đời.

Công pháp của Tịch Thiên Dạ Tu luyện trước đây hắn vốn không để vào mắt.

Nói đến Thế Giới Hồng Hoang này cũng là một cái nền văn minh tu luyện hết sức phồn vinh

Theo như trí nhớ của vị Thiên Dạ Thánh Tổ biết được, sinh linh của cái thế giới này cũng không kém, có một ít sinh linh có thể so với tu tiên giả hợp đạo cảnh.

Thậm chí, trong thế giới này rất có thể có tồn tại sinh linh Đại Thừa cảnh.

Cho dù đặt ở Tu Tiên giới, cấp bậc Đại Thừa cảnh cũng là tồn tại rất trâu bò, khoảng cách thành tiên cũng chỉ thiếu một bước.

Đương nhiên đối với Thiên Dạ Tiên Đế mà nói, chút tu vi này đều không tính là gì, Thế Giới Hồng Hoang cũng chỉ là một thế giới cấp thấp mà thôi.

Tu tiên chia làm hai đại giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là trước khi trở thành tiên, giai đoạn thứ hai là sau khi trở thành tiên.

Giai đoạn thứ nhất gồm mười cái cảnh giới:

Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, Thông Huyền cảnh, Linh Phôi cảnh, Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh, Hóa Thần cảnh, Phản Hư cảnh, Hợp Đạo cảnh, Đại Thừa cảnh.

Tịch Thiên Dạ giảng giải đơn giản một chút thì phát hiện cách phân chia cảnh giới trước khi thành tiên của Thế Giới Hồng Hoang với tu tiên giới khá giống nhau.

Mặc dù xưng hô của cảnh giới có chút khác biệt nhưng đại đạo vô thường, trăm sông đổ về một biển. Thực lực cũng không có cái gì khác biệt lắm.

Thế giới này đồng dạng cũng chia làm mười cảnh giới:

Phàm cảnh, Linh cảnh, Tông cảnh, Thiên Cảnh, Tôn Cảnh, Thánh Cảnh, Đế Cảnh, Tổ Cảnh, Thần Cảnh, Tổ Thần.

Cái danh hiệu tên là Thiên Dạ Thánh Tổ! Xưng hô hết sức vang dội, kỳ thật cũng chỉ là một vị Tổ Cảnh mà thôi, tương đương với tu sĩ Phản Hư Cảnh.

Theo hắn biết thì bây giờ nhân loại không có vị nào có cảnh giới Thần cảnh, cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Tổ cảnh.

Bất quá, các chủng tộc cường đại khác cũng có tồn tại cấp bậc Thần Cảnh, thậm chí cũng có thể có tồn tại cấp bậc tổ thần trong truyền thuyết, bá chủ Thế Giới Hồng Hoang, uy vũ thiên hạ.

Mà địa vị của nhân loại ở Thế Giới Hồng Hoang cũng không cao.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, nhân loại ở trong vô tận vũ trụ là tồn tại đứng đầu các loại linh trưởng, một trong những chủng tộc mạnh nhất vũ trụ

Nhưng mà nhân loại của Thế Giới Hồng Hoang lại yếu như thế.

“Công pháp của cả đời ta là vô số, các công pháp tu tiên cũng nhiều đến mức không thể đếm được, nhưng công pháp hoàn mỹ nhất ở giai đoạn này lại không có nhiều.”

Tịch Thiên Dạ hơi hơi trầm ngâm, hắn chính là Tiên Đế chí cao, am hiểu rất nhiều đại thần thông tru thiên diệt địa. Bây giờ trùng sinh thì chắn chắn phải tu luyện công pháp chí cao của mình.

“Ở kiếp trước, bước cuối cùng ta lại bại trước thiên đạo, chết qua một lần, cũng đã biết mình có thiếu hụt một chút. Bây giờ làm lại một lần nữa nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ trước kia. Trước lúc thành tiên chính là cái mấu chốt, nếu căn cơ không vững sẽ đem lại ảnh hưởng rất lớn.”

Tịch Thiên Dạ âm thầm suy nghĩ, đột nhiên hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:

“Nếu đã tới bước này thì chọn nó đi nếu không thành thì biến thành quỷ.”

Thái Thượng Trường Sinh Quyết!

Pháp quyết này chưa từng có người nào tu luyện qua, là do hắn quan sát 《 Đạo Đức Kinh 》 《 Chu Dịch 》 rồi sáng tạo ra bộ pháp quyết này

Mặc dù Thái Thượng Trường Sinh Quyết chưa từng có người nào tu luyện qua, chỉ là một bản công pháp lý luận, nhưng Tịch Thiên Dạ khẳng định, pháp quyết này chính là pháp quyết hoàn mỹ nhất trước lúc thành tiên.

Muốn đi được đến bước cuối cùng của đại đạo thì trên con đường tu hành dù một bước cũng không thể sai, ở kiếp trước Tịch Thiên Dạ tiên đế vì con đường trước lúc thành tiên rất long đong nên không có đem căn cơ tu luyện đến viên mãn, cuối cùng sau một bước hắn lại bại trước Thiên Đạo.

Tu hành Thái Thượng Trường Sinh Quyết, lực lượng trong cơ thể so sánh với tu tiên giả bình thương cao hơn gấp mấy chục lần thậm chí cả trăm lần, lại có nguồn sinh cơ vô cùng vô tận, âm dương tương sinh, Luân Hồi giao thế, hùng hậu như biển cả, mãi mãi không cạn kiệt.

Thử nghĩ, hai tu tiên giả tu vi bằng nhau so chiêu, ngươi hơn người khác gấp mười lần lực lượng, đó là cái khái niệm gì?

Tịch Thiên Dạ nhắm mắt lại, Thái Thượng Trường Sinh Quyết ở trong người vận chuyển tự nhiên, sau một khắc, linh khí trong thiên địa tụ tập dồn dập trước người hắn tuôn như thác vào người, giống như một con cá voi vừa ngủ đông ở dưới đáy biển hả mồm một cái.

Chỉ một lát, vầng sáng bên ngoài của Tịch Thiên Dạ càng lúc càng chói mắt, ngay lập tức bước vào luyện khí sơ kỳ, không dừng lại mà tiếp tục tăng đến luyện khí sơ kỳ đỉnh phong.

Ngắn ngủi một canh giờ, tu vi của Tịch Thiên Dạ tăng cao so với hai mươi năm trước khổ tu còn lớn hơn.

Tu Tiên giả, từng cảnh giới chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng đại viên mãn.

Mỗi một cái tiểu cảnh giới thì cách biệt rất lớn, càng về sau cách biệt càng lớn.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi mở mắt ra, bên trong đôi mắt tỏa ra tia sáng lấp lánh, so sánh với lúc trước thì hắn mạnh mẽ đâu chỉ gấp trăm lần!

“Đã tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ đỉnh phong,muốn tiến thêm một bước chắc cũng cần phải tích lũy một thời gian.”

Tịch Thiên Dạ khẽ cau mày, sơ kỳ đột phá đến trung kỳ, cũng không phải sự tình đơn giản,mỗi một cấp độ cũng cần một cái quá trình tích lũy. Dù cho hắn năm đó, về mặt tu luyện cũng phải bước từng bước một, căn cơ càng vững chắc, thì thành tựu tương lai càng cao.

“Bất quá, ta cũng có thể nhờ linh dược cưỡng ép đột phá.”

Ánh mắt của Tịch Thiên Dạ chợt lóe sáng, lúc hắn ở Sơn mạch Trường Thương có tìm được năm cây Linh dược, lúc này đã có thể phát huy ra tác dụng.

Bình thường thì Tu tiên giả sẽ không trực tiếp nuốt linh dược mà là đem nó luyện thành đan dược. Bởi vì khi trực tiếp nuốt Linh dược sẽ dẫn đến hàng loạt dược lực xói mòn, hiệu quả giảm mạnh, mà lại dược lực loang lổ, tạp chất quá nhiều, bất lợi cho luyện hóa cùng hấp thu.

Nhưng lúc này cũng không thể luyện đan, chỉ có thể trực tiếp nuốt. Cũng may hắn chính là Tiên Đế, không phải Tu Tiên Giả bình thường, có thể trực tiếp rút ra dược lực tinh thuần nhất, không để cho tạp chất lắng đọng ở trong người.

Tịch Thiên Dạ lấy trong tay áo ra năm cây Linh dược,bày thành một hàng, đều là Linh dược cấp thấp nhất, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có tác dụng.

“Năm cây Linh dược, Ánh sao thảo là loại dễ dàng luyện hóa nhất.”

Tịch Thiên Dạ theo năm cây Linh dược bên trong lấy ra một gốc cỏ non xanh biếc, cỏ non chỉ có cao ba tấc, tản mát ra sinh mệnh lực mênh mông, trên phiến lá có lấm tấm tinh quang quay quanh.

Ánh sao thảo sẽ chỉ sinh trưởng ở ban đêm, hấp thu lực lượng của sao trời trên Thiên Địa, sinh trưởng ít nhất năm mươi năm mới có thể hóa thành linh dược.

Lấy linh thảo nghiền ra, rồi vò thành một nắm rồi nuốt vào.

Rất nhanh, một dòng dược lực mênh mông, những ánh tinh quang bao phủ cả người hắn.

Sau hai canh giờ tĩnh tọa thì đột nhiên khí tức của Tịch Thiên Dạ tăng vọt, một cổ lực lượng cường đại bên trong cơ thể tuông ra, làm cho đồ dùng gia dụng trong phòng ngã trái ngã phải lăn lộn khắp nơi

Luyện Khí trung kỳ!

Nhờ dược lực của Ánh Sao Thảo, Tịch Thiên Dạ đã vượt qua gông cùm xiềng xích, tấn cấp thành công.

Mà bởi vì hắn tu luyện Thái Thượng Trường Sinh Quyết, khiến khí tức của hắn mênh mông cuồn cuộn không ngừng, thực lực này có thể so sánh với tu sĩ luyện khí đại viên mãn.

Thùng thùng!

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Cửa bị đẩy ra, một thanh niên đi đến, liếc mắt thấy Tịch Thiên Dạ đang khoanh chân ngồi ở trên giường.

“Tỉnh rồi à! Ta còn tưởng rằng ngươi lại đang ngủ.” Thanh niên cười hì hì nói.

Người này tướng mạo bình thường, thuộc về loại người ném vào trong một đám người bình thường cũng rất khó tìm ra hắn.

“Mã Vinh Phát?” Trong trí nhớ của Tịch Thiên Dạ thì người này là bằng hữu duy nhất của hắn ở Học Viện Trường Thương.

“Nói nhảm! Chả nhẽ ngươi ngủ xong liền quên ta?” Mã Vinh Phát tức giận.

Ở Học Viện Trường Thương thì bạn của hắn không nhiều, Mã Vinh Phát là một trong những người đó.

Hắn cùng Tịch Thiên Dạ khác nhau, Mã Vinh Phát thuộc loại công tử dòng chính hàng thật giá thật, nghe nói trong gia tộc có rất nhiều quyền thế, ở học viện giao thiệp cũng tương đối rộng.

Hai người thời điểm mới vào học viện đã gặp nhau, có vài giao tình vài năm, sau này Tịch Thiên Dạ mắc chứng ham ngủ thì chỉ có Mã Vinh Phát không kỳ thị hắn, vẫn coi hắn như bằng hữu.

“Tranh thủ thời gian thay quần áo chỉnh tề, theo ta ra ngoài” Mã Vinh Phát thúc giục nói.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.