Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật

Chương 90: Chương 90: Chương 85: Vết thương nhẹ tt




Cảm xúc của Mục Nhĩ cực kỳ trầm thấp, ở trường học không có tinh thần tập trung, không có tin tức của Mạc Diệp Thanh, trong lòng cô lo lắng.

Chiều thứ tư sau khi tan học, chỉ có Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo đi ăn cơm, sau khi ăn cơm liền về ký túc xá, vừa đi lên bậc thang trong ký túc xá điện thoại của Mục Nhĩ liền vang lên.

Nhìn điện thoại Mục Nhĩ suýt nữa thét chói tai, trái tim không ngừng đập loạn, động tác nghe điện thoại cũng chậm một chút.

Cô muốn điều chỉnh tốt tâm tình của mình!

Đặt điện thoại vào bên tai, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói dễ nghe: “Tiểu Mộc Nhĩ......”

Chỉ một câu tim Mục Nhĩ liền thổn thức!

Không cần nhìn cũng có thể đoán được bộ dáng cô lúc này nhất định là ngây ngốc, Mạc Diệp Thanh chân bó thạch cao nằm trên giường thở dài cười yếu ớt, đây là không tự chủ được.

Đường Tiểu Náo nhìn ánh mắt, vẻ mặt cô liền nhanh nhẹn đi ở phía trước, Mục Nhĩ đi theo phía sau: “Ừ” một tiếng, dịu dàng gọi: “Đàn anh”.

Mạc Diệp Thanh hỏi cô: “Gần đây có khỏe không?”

Mục Nhĩ muốn nói với anh “Không tốt”, không có tin tức của anh cô không thể nào tốt được, nhưng bộ dáng như vậy có vẻ quá không dè dặt nên Mục Nhĩ nhỏ giọng nói “Ừ, tốt”.

“Gạt người sẽ là con chó nhỏ?”

Đầu dây bên kia Mạc Diệp Thanh trêu chọc cô, ánh mắt Mục Nhĩ lóe lên, ha ha cười, lập tức hỏi: “Đàn anh, khi nào anh về?”

Mạc Diệp Thanh khẽ cười: “Nhớ anh rồi sao?”

Mục Nhĩ đỏ mặt, đi càng chậm hơn “Ừ”. Lần này cô không nói dối.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Mạc Diệp Thanh nhìn cái chân bó thạch cao thật dày, khuôn mặt nở nụ cười: “Nhanh thì khoảng mười ngày mới có thể về, Mục Nhĩ kiên trì khoảng mười ngày.”

Bị lời nói trêu chọc của anh làm cho cô càng thêm ngượng ngùng, Mục Nhĩ vốn dĩ không nhiều lời, lời nói bị ngăn ở họng, không nói nên lời.

Một cuộc điện thoại của Mạc Diệp Thanh khiến tâm tình cô tốt lên, lúc rửa mặt cũng cười khúc khích, Đường Tiểu Náo không dám nhìn, nói cô ấy ngu ngốc cô ấy cũng không nghe.

Trong trường đại học, buổi trưa sau giờ tan học là thời gian hoạt động đông nhất, các loại câu lạc bộ đều mở, trong sân trường rộng lớn nơi nơi đều là người.

Chiều thứ năm sau khi tan học, Nhiễm Tái Tái tới trường học, Mục Nhĩ ngây ngô tán dóc với cậu ta, dù sao trước mặt Nhiễm Tái Tái cô không cần che giấu.

Kể từ sau khi xác nhận quan hệ với Mạc Diệp Thanh, Nhiễm Tái Tái không khó khăn phát hiện ra Mục Nhĩ sẽ như vô ý nói cho cậu biết cô đã có người yêu, muốn cậu cách xa cô, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình.

Vào lúc này Mục Nhĩ lại biến hình.

“Tiện Nhân, nói cho cậu biết nha có bạn gái rất tốt! Có bạn gái thì sau này sẽ có người ân cần hỏi han, có bạn gái thì có người vướng vít, có bạn gái, đi ra ngoài không sợ cô đơn, có bạn gái, có vô số chỗ tốt......!”

Tốc độ nói giống như nhân viên chào hàng, Mục Nhĩ xem thường ánh mắt ai oán của Nhiễm Tái Tái, tiếp tục nói: “Cậu xem mình và đàn anh, nhớ nhung lẫn nhau thật là tốt! Chẳng lẽ cậu không hâm mộ sao?”

Đi tới hồ nhân tạo trong khuôn viên trường, Nhiễm Tái Tái đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn người đang lảm nhảm, đưa tay ôm chặt cô, lại mở miệng: “Mục Nhĩ, đừng nói nữa, lỗ tai mình nghe đễn nỗi muốn mọc kén rồi!”

Sau đó là bất đắc dĩ nở nụ cười.

Mục Nhĩ bị cậu ôm cũng không kháng cự, dù sao Nhiễm Tái Tái đối với Mục Nhĩ mà nói giống như chị em thân thiết, không có gì giấu diếm lẫn nhau.

“Ha ha......” Đáp lại bằng tiếng cười khúc khích, Mục Nhĩ vỗ tấm lưng rắn chắc của Nhiễm Tái Tái: “Vậy thì sao! Cậu phải sớm thông suốt, tôi còn phải càu nhàu cậu sao? Hơn nữa, Nhiễm Tái Tái, tôi đã nói với cậu, người ta cũng nói, có chia tay người yêu nhưng không có chia tay bạn bè cho nên chúng ta là bạn thân cả đời ở chung một chỗ!”

Nghe cô nói như vậy Nhiễm Tái Tái nhắm mắt lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mục Nhĩ ngây thơ cho rằng rốt cuộc Nhiễm Tái Tái cũng hiểu rõ, xem mình như anh em thân thiết rồi.

Bàn tay Nhiễm Tái Tái ôm chặt cô thêm chút nữa, thở dài: “Bảo bối, ngay cả quyền thích em cũng không cho anh, có phải đối với anh quá không công bằng rồi không?”

Mục Nhĩ cứng người.

Cô không muốn nghe giọng nói khiến cô đau lòng như vậy, cô không thích.

Nhiễm Tái Tái đẩy cô ra, cười: “Chọc cậu mà thôi!”

Mục Nhĩ bình tĩnh lại.

Nhìn ánh mắt Nhiễm Tái Tái liền chuyển thành tức giận: “Tiện Nhân, cậu còn như vậy tôi sẽ không chơi với cậu nữa!”

Chỉ có thể nói tính cách của Mục Nhĩ hơi khó chiều, Nhiễm Tái Tái là người hiểu rõ nhất.

Đỡ hai vai của cô, Nhiễm Tái Tái khom người, bởi vì vấn đề chiều cao nên cậu phải cúi đầu nhìn cô: “Yên tâm đi, tôi không phải một đứa bé mới hai ba tuổi, cậu có hạnh phúc của cậu, tôi đương nhiên cũng sẽ cố gắng tìm hạnh phúc của riêng mình, không phải cậu nghĩ tình cảm là thứ tùy ý có thể tìm một người là được đấy chứ?”

Mục Nhĩ gật đầu: “Ừ”.

Nhiễm Tái Tái tiếp tục, khuôn mặt nghiêm túc: “Có lẽ tôi chưa gặp được người khiến tôi động lòng chô nên mới đổ lên người cậu, Mục Nhĩ, trước khi gặp được người có thể khiến tôi động lòng, hãy để tôi thích cậu được không. Nếu như ngay cả quyền thích cậu mà cậu cũng không cho thì tôi cảm thấy cuộc sống này không có chút ý nghĩa nào nữa.”

Mục Nhĩ gật đầu như giã tỏi: “Ừ”.

“Yêu một người cảm giác rất ấm áp”.

Mục Nhĩ có thể nghe ra được sự cô đơn trong câu nói sau cùng. Nói xong Nhiễm Tái Tái đứng lui về phía trước.

Mục Nhĩ không biết khi nói những lời này thì tâm tình của Nhiễm Tái Tái thế nào, nhiều năm sau, khi Mục Nhĩ nghĩ đến những lời Nhiễm Tái Tái nói, rốt cuộc có thể cảm thấy đó là nỗi đau khắc cốt ghi tâm, nước mắt cô rơi như mưa.

Có thể yêu một người là một chuyện rất hạnh phúc.

Chiều thứ sáu sau khi tan học lại là lúc ai về nhà nấy.

Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo mới vừa đi ra khỏi cổng trường muốn đi về phía trạm xe búy, Đương Tiểu Náo đột nhiên bị người ta kéo lại, Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo liền hoảng sợ.

Hai người bọn họ nhìn tình huống lúc này, một lời khó nói hết.

Quỷ mới biết Đường Tiểu Náo xấu hổ đến thế nào, chỉ muốn né tránh hoàng cảnh hiện tại, cô suy nghĩ muốn lập tức đem tiền trả lại cho người này để được tự do tự tại.

Bàn tay bị Phong Dã Hồi kéo, phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Náo chính là lùi bước, sau đó lại phát hiện ra không thể thay đổi được tình trạng hiện tại, vội vàng nhìn Mục Nhĩ ở bên cạnh, chỉ sợ cô hiểu lầm.

Ngược lại Mục Nhĩ không suy nghĩ nhiều, Phong Dã Hồi chỉ nói một câu rồi kéo Đường Tiểu Náo ra ngoài: “Không phải nói yêu một tuần sao? Hôm nay là ngày cuối cùng.”

Mục Nhĩ chợt nghĩ tới trò chơi mấy hôm trước, âm dương quái khí “a” một tiếng.

Phong Dã Hồi dễ thỏa hiệp vậy sao? Đại ca bảo anh đón người về nhà, còn nói muốn tạo bất ngờ cho Mục Nhĩ, anh phải lấy cái cớ kém chất lượng như vậy cảm giác thật là mất mặt.

Gần hết một tuần, anh cũng chẳng bày tỏ gì, bây giờ lại tới đây nói với người ta muốn nói yêu, nếu anh là Đường Tiểu Náo sẽ trực tiếp tát vào mặt đối phương.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, Phong Dã Hồi như vậy khiến cho người ta cảm thấy anh thật lòng, thật cảm động.

Mục Nhĩ muốn lách người rời đi nhưng lại bị Phong Dã Hồi cản lại, Phong Dã Hồi nói Đô Nhất Vĩ không có nhà bởi vì anh muốn cùng Đường Tiểu Náo trải qua một buổi tối lãng mạn nên phải đưa cô về nhà Mạc Diệp Thanh trước.

Trở về nhà của Mạc Diệp Thanh, Mục Nhĩ đương nhiên đồng ý! Không hề nghĩ ngợi, lập tức chui vào xe.

Đưa Mục Nhĩ tới cửa nhà, Phong Dã Hồi cùng Đường Tiểu Náo rời đi.

Đường Tiểu Náo nhìn Mục Nhĩ đang đứng trước cửa nhà, quay qua hỏi Phong Dã Hồi: “Anh Mạc có nhà chứ?”

Liếc nhìn qua kính chiếu hậu, Phong Dã Hồi phát hiện ra cô cũng không ngốc lắm.

Thấy anh không trả lời, Đường Tiểu Náo lại nói: “Không có chuyện gì thì về thôi.” Nhìn tình hình, không phải là Mục Nhĩ quá dễ lừa sao, tưởng tất cả phụ nữ đều giống Mục Nhĩ sao?

Phong Dã Hồi lại một lần nữa phóng tầm mắt về phía cô gái bên cạnh, mấy năm này, hình như cô thay đổi không ít, bất luận là thân hình hay phong cách làm việc, hình như chững chạc hơn trước rất nhiều.

Vốn dĩ Phong Dã Hồi muốn lừa cô đi xem phim để hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ nghe cô nói như vậy ngược lại anh càng muốn đưa cô đi xem phim, tăng tốc, chạy nhanh hơn.

Cũng may đến rạp chiếu phim không phải là giờ cao điểm, đến nơi liền có thể mua được vé, chỉ là thời gian hơi vội một chút, không mua đồ ăn, đeo mắt kính 3D rồi đi vào rạp chiếu phim.

Một mảng đen ngòm, mở điện thoại di động lên mới có thể nhìn rõ.

Vị trí của bọn họ là hàng số bảy ở giữa, hình như bên ngoài không có ai nên có thể tìm được vị trí của bọn họ rất thuận lợi.

Ngồi xong ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy tên phim “nam nữ độc thân 2, diễn viên chính là hai người mà cô thích Cổ Thiên Nhạc và Cao Viên Viên. Sống ở đâu thì yên ở đấy, Đường Tiểu Náo nghĩ như vậy liền thả lỏng, vui vẻ xem.

“Uhm!”

Hàng ghế sau đột nhiên vang lên tiếng, khiến Đường Tiểu Náo đang chuẩn bị xem phim giật mình, cô tò mò xoay người.

Ánh sáng quá mờ, cô không thể nhìn thấy gì, cẩn thận nghe lại, không có bất kỳ âm thanh nào, liền quay đầu lại, ánh mắt lại nhìn về phía màn hình.

“A......”

Một tiếng gần như là kêu thảm truyền tới, Đường Tiểu Náo lại quay đầu lại, vẫn không thấy gì, phiền lòng vì ánh sáng quá mờ.

Người ngồi ở phía sau rất bội phục vì Đường Tiểu Náo dám quay đầu lại, rõ ràng không thấy gì, nếu như mở đèn cô sẽ thấy rõ hơn mười đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.

Xem hơn nửa phim Đường Tiểu Náo buồn bực chết, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy âm thanh kỳ quái phát ra, giống như là âm thanh của một bé trai làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Cũng may cô nhìn thấy Cao Viên Viên muốn kết hôn với Ngô Ngạn Tổ, Cổ Thiên Nhạc dùng phương thức leo núi giành cơ hội cuối cùng.

Cùng với tiếng nhạc vang lên, Cổ Thiên Nhạc hát bài “yêu, rất đơn giản”. Trước kia Đường Tiểu Náo đã từng nghe bài hát này nhưng cô chưa bao giờ biết rằng thì ra bài hát này hay như vậy, nghe đến nỗi rơi nước mắt, mặc dù Cổ Thiên Nhạc hát rất khó nghe nhưng cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Cô quên lãng âm thanh ở phía sau, gần đến cuối phim lại một lần vang lên, hơn nữa càng ngày càng suy yếu, Đường Tiểu Náo lần nữa buồn bực muốn quay đầu lại.

Phong Dã Hồi không biết Đường Tiểu Náo ngốc tới mức nào, cũng không biết rốt cuộc cô đơn thuần đến mức nào, chuyện rõ ràng như vậy mà cô hết lần này tới lần khác quay đầu lại.

Mắt thấy bộ phim sắp kết thúc, Phong Dã Hồi không muốn gây phiền toái, “động tình” ôm khuôn mặt Đường Tiểu Náo hung hăng hôn.

Đột nhiên bị hôn, Đường Tiểu Náo hoàn toàn cứng đờ, quên mất phải phản ứng thế nào, không có một chút phản kháng.

Trên mà hình đang chiếu những gì, phía sau có nhưng âm thanh gì, cô đều không biết, trong đầu trống rỗng, quên mất nháy mắt, quên mất hô hấp, quên mất bản thân ở đâu, quên mất người trước mặt mình là ai.

Cho đến khi kết thúc phim, cho đến khi có người đứng dậy rời khỏi phòng chiếu, cho đến khi nhân viên mở đèn, cho đến khi không thể hô hấp, Đường Tiểu Náo mới tỉnh táo lại.

Phút cuối cùng, Phong Dã Hồi ôm mặt cô, ngăn không cho cô tránh né, bàn tay ôm mặt cô bắt cô nhìn mình, đứng dậy, rời khỏi chỗ, nắm tay cô đi ra khỏi phòng.

Mấy hàng ở phía sau, sáu bảy người đàn ông vạm vỡ ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt, một người trong đó cười lạnh.

Trên ghế ngồi, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi hơi thở thoi thóp, nhìn xuống, quần áo xốc xếch, trên quần có dính vết bẩn.

Đường Tiểu Náo không biết mình thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn.

Đường Tiểu Náo không biết rằng cái mạng nhỏ này của cô được Phong Dã Hồi cứu về.

Trên xe, đầu óc Đường Tiểu Náo hỗn loạn, cô bối rối không biết rốt cuộc nụ hôn của Phong Dã Hồi là chuyện gì xảy ra, không rõ ràng, anh cứ như vậy hôn cô, rất kỳ quái!

Nhưng cô lại không thể mở miệng hỏi anh, cực kỳ khó chịu!

Đến nhà, thấy bộ dáng cô khó chịu, Phong Dã Hồi khai ân nói với cô: “Không phải hôm đó chơi bài nói yêu một tuần sao? Không cần suy nghĩ về nụ hôn kia, ngủ sớm một chút đi!” Đóng cửa, quay về phòng mình.

Đường Tiểu Náo”... ...” Thì ra là người ta nhất thời cao hứng muốn hôn, căn bản không có vấn đề gì!

Như vậy không phải cô thiệt thòi sao?

Không vui nhìn Phong Dã Hồi quay về phòng, Đường Tiểu Náo vô cùng buồn bực mở cửa phòng mình, vào phòng tắm rửa.

... ......

Về đến nhà có thể thấy Mạc Diệp Thanh điều này làm cho Mục Nhĩ vui mừng đồng thời cô cũng phát hiện hình như đàn anh không bình thường, sau đó mới phát hiện, hình như chân đàn anh bị thương.

Một thời gian dài không gặp đàn anh, rất nhớ, không để ý tới vẻ dịu dàng của con gái, Mục Nhĩ ôm cổ Mạc Diệp Thanh, khẽ hôn, giống như con mèo nhỏ, cẩn thận liếm, đầu lưỡi quấy rối.

Bản tính cô vô tâm, muốn hôn lại không dám hôn, sợ đàn anh nói da mặt cô dày, lại không thể kiềm chế được muốn thân cận với anh.

Mạc Diệp Thanh cười khổ, cô nhóc như thế này là đang hành hạ anh sao?

Làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được chứ?

Tiểu Mục Nhĩ của anh ngọt ngào như vậy, thật vất vả mới chủ động một lần, anh lại không thể đáp lại, anh ảo não chết mất.

Mục Nhĩ thật giống như biết anh hôm nay không thể làm “chuyện lớn”, nghịch ngợm trêu đùa, Mạc Diệp Thanh lại không thể làm gì, thậm chí có chút hối hận vì xuất viện sớm.

“Đàn anh, anh bị thương phải dưỡng thương cho tốt, nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Cô gặm đủ rồi, hết nghiện, chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn anh.

Mạc Diệp Thanh có thể nói gì, trầm mặt, nhắm mắt, cố gắng kiềm chế, thật hại chết người.

Biết rõ đàn anh đối với chuyện đó là một người dũng mãnh, cô còn đùa dai, trong lòng hả hê, chính là muốn đàn anh không dễ chịu, ai bảo anh không nói cho cô biết!

Từ trong phòng tắm đi ra ngoài, Mục Nhĩ không ngờ phát hiện ra đàn anh thường ngày nghiêm trang cao ngạo đang cầm sách gì đó nằm trên giường cô xem.

Đi vòng qua nằm úp sấp trên giường cách anh một khoảng cách, ngẩng mặt nhìn đường cong khuôn mặt anh, Mục Nhĩ giả bộ hồ đồ: “Đàn anh, anh bị đau chân hay bị hư đầu?” Dáng vẻ vô tội hại chết người!

Mạc Diệp Thanh day huyệt thái dương, thở dài, cô nhóc này càng ngày càng biết khinh người.

Thấy anh không để ý tới, Mục Nhĩ lại nghiêng đầu, nhìn ánh mắt anh: “Đàn anh! Đây không phải phòng anh!”

Mạc Diệp Thanh càng ủy khuất, trong lòng Mục Nhĩ càng vui!

Hiện tại Mục Nhĩ phát hiện, đàn anh nhà cô lạnh lùng kiêu ngạo chỉ để cho người khác nhìn, thật ra thì nội tâm anh nóng bỏng, vô cùng ấm áp.

“Đàn anh, anh nhất định phải đi lại nhiều, như vậy......”

Giọng điệu của anh giống như đang trưng cầu ý kiến, Mạc Diệp Thanh thu hồi sách, nhìn ánh mắt của cô, còn có cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng mở, chỉ thấy mặt mày cô biến đổi, lời nói xoay chuyển, híp mắt vô lại nói: “Vậy thì em sẽ chịu khổ một chút vậy, tối nay em ngủ phòng của anh là được rồi!”

Bàn tay cầm sách nắm chặt lại, hiện tại Mạc Diệp Thanh xem như đã nhìn ra, cô nhóc này chính là đang trêu chọc anh, chê cười chân anh không thuận tiện.

“Tiểu Mục Nhĩ em tơi đây.” Mạc Diệp Thanh bình tĩnh ngoắc cô, mặc dù đang nằm trên giường nhưng Mục Nhĩ tinh lắm, cách anh một khoảng cách, đưa tay ra với không tới.

Dịch về phía trước một chút, Mục Nhĩ giống như một chú chó nhỏ nhìn Mạc Diệp Thanh hỏi: “Đàn anh có chuyện gì không?”

Mạc Diệp Thanh với không tới cô, tiếp tục ngoắc: “Em tới đây đỡ anh xuống.”

“A” Mục Nhĩ ngoan ngoãn đi tới phía trước, đầu gối quỳ bên cạnh anh.

Thật ra thì chuyện chỉ có vợ chồng mới có thể ngủ chung giường, ngay từ lúc Mạc Diệp Thanh xông vào phòng cô đã quên, chỉ cần là đàn anh, như thế nào cũng được.

Không có chuyện Nhiễm Tái Tái tới bệnh viện thì Mạc Diệp Thanh sẽ tiến hành từ từ, từng bước từng bước đên cô biến thành vợ của mình. Có thể nói sự xuất hiện của Nhiễm Tái Tái nhắc nhở anh, nếu như anh không cố gắng tranh thủ, vô cùng có khả năng cô sẽ là của người khác, cảm giác này, không tốt chút nào.

Nhìn đôi mắt trong suốt của cô, Mạc Diệp Thanh bị cuốn hút: “Mục Nhĩ, gả cho anh đi!”

Mấy chữ êm ái của Mạc Diệp Thanh khiến Mục Nhĩ phản ứng không kịp.

Ở chung một chỗ với Mạc Diệp Thanh, đây là điều Mục Nhĩ nguyện ý.

Nhưng......Nếu như dính đến vấn đề hôn nhân......

Mục Nhĩ không dám tin, đàn anh lại dễ dàng nói ra những lời ấy, giống như là ảo giác.

Mạc Diệp Thanh nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt mờ mịt của cô, khẽ cười vuốt khuôn mặt cô: “Chúng ta đều đã ngủ cùng nhau rồi, chẳng lẽ không nên ở chung một chỗ sao?”

Bị một câu nói của anh chọc cười, tuy nói Mục Nhĩ đang nở nụ cười nhưng là nụ cười khổ lại khó chịu, giống như cô bị đàn anh nhắc nhở, cô không biết bảo hộ mình, xảy ra quan hện trước hôn nhân với đàn anh.

Mạc Diệp Thanh biết cô hiểu lầm, vội vươn tay ôm chặt cô, nghiêm trang: “Anh không có nhẫn kim cương, không có nhà cao cấp, em nguyện ý gả cho anh sao?”

Cơ thể trong lòng rõ ràng cứng đờ, Mạc Diệp Thanh nở nụ cười ấm áp, khẽ vuốt lưng cô.

“Đàn anh, anh nghiêm túc sao?” Trong lòng Mục Nhĩ, hôn nhân là thần thánh, là chí cao vô thượng.

Mẹ yêu ba như vậy nhưng ba vẫn lấy mẹ ghẻ về.

Hạnh phúc tới bất ngờ cô chưa thể nào tiếp nhận được, hoặc là nói quá không chân thật, cô không dám tin tưởng đây là sự thật.

Nghiêng đầu hôn cổ cô, Mục Nhĩ run lên, Mạc Diệp Thanh khẽ thở bên tai cô: “Anh nghiêm túc, anh muốn kết hôn với tiểu Mục Nhĩ.”

Hai từ kết hôn truyền vào tai Mục Nhĩ chạm vào tim cô.

Yêu quá tha thiết......

“Đàn anh! Anh......Anh bị thương đấy!”

Thân thể bị đè ra sau, Mục Nhĩ không để ý tới dè dặt, đỏ mặt nói.

Mạc Diệp Thanh bắt lấy hai tay cô đang đẩy anh, dịu dàng nói: “Không sao, vết thương nhẹ không ảnh hưởng đến dục hỏa.”

Mục Nhĩ bị lời nói ý vị sâu xa của Mạc Diệp Thanh làm đỏ bừng cả mặt, đợi đến lúc cô phản ứng lại Mạc Diệp Thanh đã nắm tay cô để vào nơi nguyên thủy đang phản ứng.

Mục Nhĩ ngượng ngùng.

“Đàn anh......”

Một tiếng gọi không khiến Mạc Diệp Thanh mất hồn, nơi nguyên thủy nào đó càng phản ứng mạnh hơn.

Mục Nhĩ càng tránh thì Mạc Diệp Thanh càng muốn, Mạc Diệp Thanh nhấn chân: “Tiểu Mục Nhĩ, anh sắp chết rồi!”

Mục Nhĩ không dám nhìn vào mắt Mạc Diệp Thanh, cô sợ!

Vừa muốn rút lui, Mạc Diệp Thanh làm sao có thể cho phép?

Vừa nghe thấy Mạc Diệp Thanh sắp chết, Mục Nhĩ hoảng hồn, chính là một cô gái ngây thơ, anh nói gì đều tin, run rẩy giương mắt nhìn anh, ánh mắt anh nóng bỏng, đến nỗi cô muốn phát sốt.

Vốn dĩ Mục Nhĩ cảm thấy xấu hổ, Mạc Diệp Thanh lại cầm lấy tay cô, đi lên hơn một chút, khuôn mặt Mục Nhĩ đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

Đôi môi vuốt ve bên tai cô, đây là nơi mẫn cảm của tiểu Mục Nhĩ, cơ thể phản ứng làm lòng người say mê.

Cô đẹp mới có thể khiến người ta phóng khoáng không đúng sao?

Trái tim của người phụ nữ tình nguyện càng tốt hơn là bị áp bức gấp một vạn lần.

Mạc Diệp Thanh có ý thức dùng hành động chỉ dẫn, Mục Nhĩ không cần dạy cũng biết đi theo, ngón tay thon dài mở thắt lưng, từng bước từng bước hướng cô về phía anh khát vọng......

Tối nay Trì Mộc Nhiên mất ngủ, từ sau ngày đó, cô không nói nổi người kia, mỗi ngày hai tin nhắn, quá đáng hơn có lúc còn gọi điện thoại khiến cô phát điên.

So với bạn cùng lứa tuổi, Trì Mộc Nhiên có vẻ trưởng thành hơn, cô cho rằng không quan tâm tới là được, nhưng người kia gọi điện lại làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

Hôm nay hơn chín giờ, người kia lại gửi tin nhắn chúc cô ngủ ngon, cô không trả lời, lên giường nằm ngủ.

Đang ngủ, tiếng điện thoại vang lên, cô nhắm mắt tìm di động, không nhìn màn hình, trực tiếp ấn nút nghe.

Quý Tư thường gọi điện thoại cho cô rất muộn nên cô cho rằng là Quý Tư gọi: “Rốt cuộc cậu cũng chịu gọi điện thoại cho mình?” Rất lâu không có tin tức của cô.

Đầu dây bên kia, Đô Nhất Vĩ khẽ nhếch môi: “Đúng vậy, rốt cuộc anh cũng gọi cho em rồi.”

Tiếng nói vừa truyền tới, Trì Mộc Nhiên mở mắt, lấy điện thoại ra nhìn, một số điện thoại lạ, xem như cô không lưu lại nhưng cũng biết là ai, cô lạnh mặt: “Trễ thế này anh còn gọi điện thoại làm gì?”

Đô Nhất Vĩ ngồi ở dưới cửa khu nhà Phàn Di Ái hỏi cô: “Em ngủ rồi sao?”

Trì Mộc Nhiên nhíu mày: “Ừ”.

Đô Nhất Vĩ im lặng một lúc lâu “Ừ” một tiếng, “Anh không biết em đã ngủ, vậy em ngủ ngon.”

Người này!

Trì Mộc Nhiên không muốn quan tâm tới chuyện của người khác nhưng cô vẫn thiện tâm hỏi một câu: “Anh uống rượu?”

Sao ông trời lại để cô nhạy cảm như vậy chứ? Tại sao cô không thể không phát hiện anh không bình thường chứ? Rõ ràng không có chút quan hệ nào!

Trên bậc thang ở dưới cửa, Đô Nhất Vĩ khẽ mỉm cười: “Có uống một chút.”

Giọng nói thì thầm khiến Trì Mộc Nhiên không thể mặc kệ anh: “Anh đang ở đâu?”

Trì Mộc Tu anh trai của cô đã bao lần phải nhập viện vì uống rượu say đến nỗi bất tỉnh, có lần nghiêm trọng đến mức phải rửa ruột mới có thể giữ được mạng sống, theo lời bác sĩ mà nói nếu trễ mười lăm phút thì chờ nhặt xác đi!

Nếu đã gọi điện thoại cho cô thì cô không thể mặc kệ được.

Mặc dù rất đáng ghét nhưng Trì Mộc Nhiên vẫn thay đồ, đeo giày đi ra ngoài.

Ngẩng mặt nhìn căn phòng tối ôm của cô Đô Nhất Vĩ khẽ cười: “Em mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy anh.”

Quỷ thần xui khiến, anh không nghĩ tới tại sao mình lại đi tới đây, anh chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi.

Thầm mắng một câu “bệnh thần kinh”, cầm chìa khóa cùng điện thoại, Trì Mộc Nhiên mở cửa rồi lại rón rén đóng cửa.

Không đợi cô mở cửa sổ, đang cười bản thân mình ngu ngốc lại thấy một đôi giày xuất hiện trước mặt mình.

Trì Mộc Nhiên không nói rõ cảm giác của mình lúc này là thế nào, quan hệ của cô và anh không tốt, không quen không biết, sao anh lại cố tình ỷ lại vào cô? Bởi vì trò chơi quái quỷ kia sao?

Đô Nhất Vĩ ngồi trên bậc thang, Trì Mộc Nhiên đứng trước mặt anh, anh cúi đầu, đưa tay tháo dây giày của cô.

Trì Mộc Nhiên nghĩ muốn một cước đạp chết anh!

Nói trắng ra là cô lớn như vậy, ngoại trừ Phàn Di Ái cùng anh trai cô chưa từng tiếp xúc với người con trai nào khác, cho nên hình như cô có chút kháng cự đối với con trai.

Thấy anh say nên Trì Mộc Nhiên không so đo với anh, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Nói đi, chuyện gì!” Trì Mộc Nhiên ngắm những vì sao trên trời, sắc mặt khó coi, nhưng trong lòng cảm thấy may mắn vì đã ra ngoài, bỏi vì rất khó có thể ngắm được cảnh đẹp của bầu trời đêm.

Đô Nhất Vĩ nghiêng đầu nhìn cô: “Sao em biết anh có việc?”

Sao cô vừa nhìn đã có thể nhìn thấu?

Trì Mộc Nhiên lười phải nhìn ánh mắt ngu ngốc của anh, ngồi trên bậc thang, bởi vì lạnh, mặc ít nên hai tay đút túi quần.

Nhìn cô gái tóc ngắn đẹp bức người ngồi trước mặt Đô Nhất Vĩ cười khổ: “Không tình nguyện uống nhưng lại uống hơi nhiều nên có chút khó chịu.”

Trì Mộc Nhiên liếc mắt nhìn anh, nhíu mày, rốt cuộc cô hiểu rõ, thật sự là thân bất do kỳ, có chút đu lòng thay cho họ. Trì Mộc Tu cũng vậy, rõ ràng không muốn đi xã giao nhưng vì một chút mục đích nên không thể lùi bước.”

Ngồi bên cạnh anh, Trì Mộc Nhiên có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nói thật, Trì Mộc Nhiên không ghét đàn ông uống rượu, trừ phi mùi rượu cực kém, bởi vì Phàn Di Ái thường mang theo mùi rượu về nhà.

Cuối cùng Trì Mộc Nhiên nghĩ đàn ông thường uống rượu nhất định là những người trong lòng có bí mật hoặc tâm sự, bọn họ muốn tìm người tâm sự.

Nghĩ đến đây Trì Mộc Nhiên gọn gàng dứt khoát nhìn bầu trời đầy sao: “Sau này không nên gọi điện thoại hay nhắn tin cho tôi, hay là nói không có cơ hội.”

Đô Nhất Vĩ nhìn cô cười: “Vậy ý em là tối nay anh cũng không nên tới tìm em.” Cười khổ: “Em tìm cơ hội tốt thế sao? Anh tìm em hẹn hò em lại nói những lời này?”

Mới vừa cảm thấy người này không tệ, nghe vậy, Trì Mộc Nhiên lập tức đập ngã hình tượng lúc nãy, lại liệt kê anh ta vào loại đàn ông khốn kiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.