Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Hai nam sinh này thật là đẹp trai




“Mình không muốn sống nữa!”

“Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ!”

Vô cùng uể oải cầm điện thoại từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, Mục Nhĩ ai oán giống như chú chó nhỏ bị vứt bỏ, ngã xuống cái giường gần nhất.

Trì Mộc Nhiên đã sớm hết thuốc chữa với chỉ số thông minh và cảm xúc của cô ấy, đẩy Đường Tiểu Náo vào nhà vệ sinh “Nhanh đi tắm rửa sạch sẽ rồi hãy ra ngoài.” Tiện tay khóa cửa lại.

“Không......Muốn......A......”

“Mình không tắm, trời lạnh như vậy, nhiệt độ ở bên ngoài bao nhiêu vậy!”

“Mục Nhĩ! Cứu mạng!”

“... ......”

Ba người kia hoàn toàn không đếm xỉa gì tới tiếng kêu như quỷ rống của Đường Tiểu Náo, mỗi người đều làm việc của bản thân.

Vùng vẫy mấy phút, với kinh nghiệm phong phú tích lũy được trong cuộc sống, Đường Tiểu Náo biết không ai cứu mình, lòng không phục “Hu hu hu, bắt nạt người khác.” “Sau này không có ai để ý tới các cậu nữa.” “Nếu bị cảm thì ai chịu trách nhiệm.” Mạnh mẽ kéo quần áo xuống giống như có thù hận với quần áo vậy.

Trước khi về ký túc xá, cô vẫn còn nói, trời lạnh như thế này ở ký túc xá ai mà đi tắm thì người đó là người bị bệnh thần kinh ấy nhỉ!

Trì Mộc Nhiên độc tài, hu hu hu hu.

Trước mặt Trì Mộc Nhiên, Đường Tiểu Náo là con thỏ trắng đáng thương, Trì Mộc Nhiên là sói xám, căn bản không cùng cấp bậc, càng đừng nói tới là đối thủ!

Hiện tại Mục Nhĩ hoàn toàn bị mây đen bao phủ, hôm nay tâm tình Quý Tư rất tốt, không để ý tới việc Mục Nhĩ cả người dính bẩn nằm trên giường của mình, nhìn tới nhìn lui.

Đường Tiểu Náo kháng nghị, Trì Mộc Nhiên ném bộ đồ ngủ bằng vải bông vào nhà vệ sinh cho Đường Tiểu Náo, Đường Tiểu Náo đáng thương mới có thể đi ra ngoài.

“Mục Nhĩ, đừng giả chết nữa, đứng lên đi tắm rửa cho lão nương.” Trì Mộc Nhiên động tay, nhấc chân đạp một cái.

Mục Nhĩ bị Trì Mộc Nhiên đạp một cái cơ thể lăn sang một bên, chôn đầu vào trong cái gối mềm mại của Quý Tư, đặt điện thoại sang một bên “Mình không muốn sống nữa......”

“Mục Nhĩ, cậu đi tắm đi, nước vẫn còn ấm, tắm xong sẽ thoải mái hơn.” Ngồi chồm hổm trên mặt mặt vỗ người nằm trên giường Quý Tư, Đường Tiểu Náo xem biểu hiện của Trì Mộc Nhiên, cô ấy thật sự có thể sẽ ném Mục Nhĩ ra ngoài.

Mục Nhĩ ngồi dậy, cúi gằm mặt.

“Đường Tiểu Náo, cậu ấy bị cái gì đả kích mà trở nên như vậy? Hai người vừa mới làm gì?” Lúc đi vào vẫn còn tốt.

Quý Tư hoàn tất công việc sơn móng tay, kết thúc công việc một cách hoàn mỹ.

Giữa bốn người không bao giờ có bí mật, Đường Tiểu Náo không hề nghĩ ngợi nói “Vừa rồi bọn mình chẳng làm gì cả, chỉ đi rình chụp hình đàn anh khóa trên tắm.”

Trì Mộc Nhiên méo miệng, dở khóc dở cười.

Quý Tư ghét bỏ nhìn cái người đang cúi gằm mặt kia, đưa bàn tay mới vừa mới sơn xong chỉ vào hai người “Hai người?”

Đường Tiểu Náo nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Quý Tư, ý thức được bản thân đã nói sai rồi “Không đúng không đúng không phải, mình đứng cho Mục Nhĩ trèo lên chụp hình đàn anh tắm.”

Trì Mộc Nhiên cười đến sởn tóc gáy “Mục Nhĩ, cậu làm thật sao.” Có biết dọa người viết như thế nào không? Lỡ như bị phát hiện không cảm thấy xấu hổ sao?

“A.... ...” Giọng nói như muốn khóc, Mục Nhĩ bổ nhào vào trên người Đường Tiểu Náo “Mình thật không ngờ, nếu như dùng cách quay phim......còn có thể thu lại cái gì đó hơn là chụp hình.”

“Quan trọng hơn là mình vừa mới mở ra, không nhìn thấy gì cả.”

Đại khái lúc tắm rửa hơi nước bốc lên, che mất ánh sáng, cho nên lúc chụp hình giống như chụp hình thời tiết vậy, mông lung, phía sau không có gì cả.”

Mấy tấm trước còn đỡ, bởi vì vấn đề góc độ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đại khái hai tấm, những thứ khác hoàn toàn không cách nào nhìn thấy rõ.

“Được rồi, Mục Nhĩ, nhanh đứng dậy đi tắm đi, bẩn chết đi được!” Trì Mộc Nhĩ cầm đàn ghi ta bắt đầu gẩy.

Điện thoại sáng đèn, âm thanh vang lên, số lạ.

“Đàn em, đang làm gì đấy?” Đầu dây bên kia, một chàng trai lưu manh khuôn mặt không có biểu tình gì nghiền ngẫm nghe tiếng động từ trong điện thoại.

Vốn dĩ đang ngây ngốc, sau khi nghe thấy âm thanh trong điện thoại, Mục Nhĩ càng ngốc hơn “Xin hỏi anh là ai?” Giọng nói thật là dễ nghe, nhưng mà khẩu khí xấu xa, có chút chán ghét.

Lộ Thần Tây cúi đầu nâng trán, có chút thở dài “Ngốc, anh là ai em cũng không biết, trách không được em lại không theo đuổi được. Không ổn.”

Mục Nhĩ không phản bác được, trong đầu suy nghĩ, rốt cuộc tên tâm thần này là ai? Nói chuyện lại khó nghe như vậy.

Lộ Thần Tây không mong chờ Mục Nhĩ có thể đoán ra mình là ai, nghĩ lại thấy cô nhóc kia thật là hài hước, theo đuổi người ta, ít nhất cũng phải hiểu rõ tình huống xung quanh người ta chứ! Thật ngốc, ngay cả anh là ai cô cũng không đoán ra, đây không phải là cơ hội cho người khác trêu đùa sao?

“Bạn học tiểu Mục Nhĩ, em đoán xem anh là ai, đoán đúng có thưởng.” Lộ Thần Tây rất kiên nhẫn dẫn dắt.

“Không cho phép gọi tôi là tiểu Mục Nhĩ!” Đột nhiên Mục Nhĩ vội nói với bên trong điện thoại.

Làm sao có thể để người khác gọi là tiểu Mục Nhĩ chứ? Tiểu Mục Nhĩ chỉ dành riêng cho anh ấy gọi, bất luận là ai cũng không được gọi cô như vậy, ngay cả cái tên cùng lớn lên từ nhỏ với cô cũng bị cô bắt phải sửa lại cách gọi.

“Xong rồi, hết thuốc chữa, Mạc Diệp Thanh, đột nhiên mình không muốn tìm cô nhóc ngốc này ăn cơm.” Lộ Thần Tây đưa điện thoại cho Mạc Diệp Thanh, cảm giác bất lực tràn đầy tứ chi.

Thấy cô nhóc này theo đuổi người ta cực khổ như vậy, anh có lòng tốt giúp đỡ, không nghĩ tới cô lại không nể mặt như vậy.

Ba chữ “Mạc Diệp Thanh” lọt vào tai Mục Nhĩ, khiến hai mắt cô tỏa sáng giật mình đứng dậy, khẩn trương đến toát mồ hôi, cầm điện thoại tử tế nghe.

Mạc Diệp Thanh nhận điện thoại, nói gì đó rồi cúp máy.

Ôm điện thoại trước ngực, cô nở nụ cười thần bí, nhảy dựng lên, nhanh chóng xuống khỏi giường của Quý Tư.

“Tốt quá! Đàn anh muốn mời mình ăn cơm!”

“A! Mình Thật là vui!”

Nhảy xuống khỏi giường Quý Tư, nhanh như chớp chui vào nhà vệ sinh tắm rửa, sung sướng hát “Trì Mộc Nhiên, đừng đánh ghi ta nữa! Đàn anh nói muốn mời chúng ta ăn cơm! Các cô nương, nhanh chuẩn bị, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Ăn cơm không phải là trọng điểm, quan trọng là đàn anh chủ động liên lạc với cô, đây mới là điều mà Mục Nhĩ hưng phấn nhất.

Ai nói con gái theo đuổi con trai khó hơn con trai theo đuổi con gái chứ?

Xem thời gian một chút, còn có một tiếng đồng hồ, từ nhà vệ sinh đi ra, sấy khô tóc bằng tốc độ nhanh nhất, lựa chọn trong đống quần áo, một bộ lại một bộ, Mục Nhĩ cảm nhận sâu sắc một lý lẽ --- trong tủ quần áo của con gái không thể thiếu một bộ quần áo quan trọng!

Không biết nên mặc cái gì cho phù hợp, không biết anh ấy sẽ thích phong cách gì, không thích anh thích con gái mặc quần áo thế nào, cuối cùng dưới sự trợ giúp của mọi người, rốt cuộc cũng kết thúc, cô chọn một bộ quần áo rất thích hợp với bộ dáng học sinh của mình.

Quần jean, áo khoác màu đen, phía sau lưng có đính đá.

Bốn người từ ký túc xá đi ra, ngạc nhiên phát hiện ra Lộ Thần Tây cùng Mạc Diệp Thanh đã đứng chờ ở bên ngoài, Mục Nhĩ kích động “Đàn anh, sao hai người lại ở đây?”

Rốt cuộc Lộ Thần Tây cũng hiểu rõ trong lòng, tại sao lâu như vậy mà cô nhóc kia vẫn chưa thu phục được Mạc Diệp Thanh, quá ngốc!

“Ừ, đón bọn em cùng đi.”

Đi ra khỏi ký túc xá, hai chiếc xe cùng loại nhưng khác màu đậu cạnh nhau.

Lộ Thần Tây đi về phía trước xe ở phía trước, Mục Nhĩ rất nhanh chạy theo phía sau.

Cô yêu thích Mạc Diệp Thanh, nhưng cô lại không dám ngồi cùng với Mạc Diệp Thanh.

“Em thật nhát gan!” Lộ Thần Tây lắc đầu nói nhỏ với người lên xe trước anh.

Mục Nhĩ không hiểu gì về xe cộ nhưng khi nhìn thấy hai cái xe này, Trì Mộc Nhiên và Quý Tư đều sửng sốt, thoạt nhìn đây giống như loại xe Passat phổ biến, nhìn kỹ, đây là loại xe phaeton số lượng có hạn, nhất là Quý Tư, cô đặc biệt hiểu rõ loại xe này bởi vì người nào đó cũng có một cái.

Xe phaeton nhập khẩu với số lượng có hạn –chính thức được đưa ra thị trường vào năm 2013, giá bán là 188.8 vạn tệ, chỉ bán 99 chiếc.

Mắt nhìn Mạc Diệp Thanh đang lái xe, Quý Tư như nghĩ tới gì đó, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Đối với lai lịch của chiếc xe này, bốn cô gái đều không ai mở miệng hỏi, Lộ Thần Tây cảm thấy khó hiểu, phải biết rằng trên đường đi có biết bao nhiêu người hiếu kỳ về chiếc xe này.

Mặc dù trong trường không thiếu các loại xe sang, dù sao cậu và Mạc Diệp Thanh vẫn chỉ là sinh viên năm tư, có thể lái chiếc xe này, có biết bao nhiêu cô gái hét lên, bốn người các cô lại bình tĩnh hơn so với cậu tưởng tượng.

“Ngốc, thích ăn cái gì?” Lộ Thần Tây qua gương chiếu hậu hỏi Mục Nhĩ ngồi ở phía sau.

“A?” Anh mới là ngốc, cả nhà anh đều ngốc.

Lộ Thần Tây thở dài, tuyệt vọng nói với Mục Nhĩ “Đàn em, em thích ăn cái gì?”

Trên xe ngoại trừ Mục Nhĩ còn có Đường Tiểu Náo, Đường Tiểu Náo thấy Mục Nhĩ không có phản ứng, suy nghĩ rồi nói “Không có đặc biệt thích gì cả, chỉ cần ăn ngon là được.”

“Vậy đi ăn đồ Nhật đi! Cá sống thái lát và mực sống chấm với mù tạt rất ngon.”

Sắc mặt Mục Nhĩ lập tức biến dạng “Đàn anh, đừng!” Trong đĩa có gì đó không ngừng ngọ nguậy, nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.