Ừ Thì... Anh Yêu Em!

Chương 7: Chương 7: Say xỉn




“Em, mới có mấy ngày không gặp mà lại tiều tuỵ như vậy, không biết chăm sóc bản thân gì cả” Châu Khải vừa đặt cái người đã say đến không còn biết gì lên ghế, lại không kiềm được lẩm bẩm.

Lúc nãy vào tới nhà vệ sinh, tìm một lượt thì thấy cậu đang gục đầu vào bồn vệ sinh mà cứ như vậy ngủ gục luôn. Vội vàng kéo cậu đứng dậy, lấy khăn thấm nước lau mặt cho cậu rồi móc điện thoại nhắn vài chữ cho Thái Huân rồi dìu cậu ra xe. Cậu cứ như thế mà ngủ vùi trong lòng anh, miệng thì thì thào cái gì đó không ai hiểu được.

“Ngủ ngon” sau khi đã ngồi vào xe, khởi động sẵn sàng anh liềm chồm người qua, đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Chuyện anh không ngờ tới là còn chưa kịp rời khỏi người cậu, đứa nhỏ cứ nghĩ là đã ngủ say liền cựa quậy, sau đó liền như vậy kéo cổ anh. Lúc anh còn chưa ý thức được chuyện gì, môi nhỏ đã tìm đến môi anh, ôm lấy anh mà hôn ngấu nghiến. Sau khi đã hôn xong lại đẩy anh ra như đúng rồi, sau đó lại mỉm cười rất vô tội, rồi lại ngủ tiếp.

“Tên nhóc này... anh trai sẽ cho em biết thế nào là lợi hại” anh thật hết cách với cậu, chỉ biết kiềm chế bản thân mình không làm gì cậu mà đánh tay lái, cho chiếc xe rời khỏi nơi này.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cuối cùng anh quyết định đưa cậu về nhà mình, thứ nhất anh không quen ở nhà cậu, không tiện chăm sóc cậu. Thứ nhì, anh không quen đi lại ở nhà người khác, vẫn là nhà anh thì hơn. Thứ ba, không cần tới điều thứ ba, hai điều trên là đủ rồi. Mà nói tóm lại chính là anh không thích ở nhà người khác, như vậy đi.

Còn cái người nào đó không hề biết là mình sắp gặp hoạ, vẫn ngoan ngoãn ngủ say như không có chuyện gì.

“Khánh Nguyên, Khánh Nguyên” sau khi đã về đến nhà, anh mới bước ra mở cửa bên phía cậu, định gọi xem cậu có thể tự đi vào nhà hay không.

“Uhm” cậu trở người, cố gắng né khỏi sự đụng chạm của anh mà tiếp tục say giấc. Châu Khải chỉ còn biết cười khổ lắc đầu, cuối người xuống ôm lấy cậu. bây giờ mà gọi cậu dậy? Chuyện không thể làm được.

Bị anh ôm vào lòng, cảm giác ấm áp thật nhưng lại không thoải mái chút nào, cậu cứ ngọ nguậy trong lòng anh không yên, cố gắng tìm một tư thế thoải mái hơn.

“Nếu còn không yên, anh sẽ ngay lập tức đè em ra đây đấy” cậu cứ cựa quậy không yên làm anh không thể nào bước đi được, liền đánh vào mông cậu rồi hù doạ. Mặc dù anh cao lớn và mạnh khoẻ hơn cậu, nhưng cậu là một chàng trai trưởng thành, tuy không thể so với anh nhưng không thể nào thua đứa con gái. Cậu mà cứ quấy như thế thì tới sáng mai cũng chưa thể vào nhà, hơn nữa lúc nãy anh cũng có uống vài ly chứ đâu phải không nha.

Dường như cảm thấy được nguy hiểm, hơn nữa lại bị đánh cho nên đứa trẻ nào đó đang ngủ say liền ngoan ngoãn không cựa quậy nữa, nhưng khuôn mặt thì lộ rõ vẻ không vui vì hai hàng chân mày cứ nhăn tít lại phía trên hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Thấy cậu không thoải mái anh liền nhanh chóng đem cậu vào nhà, đặt cậu lên giường của mình. Đến lúc này Khánh Nguyên mới thoải mái mà ngủ, hai chân mày từ từ giãn ra, nụ cười mim mỉm lại xuất hiện, trông cực kì đáng yêu.

“Thật là không biết phải làm sao với em” nhìn gương mặt say ngủ đầy thoả mãn của cậu, anh thật sự không thể làm gì, bao nhiêu ý nghĩ xấu xa lúc nãy cũng đều bay biến. Anh cuối người kéo chăn đắp lên cho cậu, đang định hôn lên trán cậu thì nhớ lại chuyện lúc nãy trên xe cho nên liền từ bỏ ý định, xoay người lấy quần áo đi tắm. Có điều anh thấy hơi khó hiểu, theo như những gì anh được biết và trong trí nhớ của anh, Khánh Nguyên là một người khép kín, luôn luôn rất biết kiềm chế bản thân, vậy tại sao hôm nay cậu lại khác ngày thường nhiều như vậy?

Thật ra Châu Khải không biết cũng phải. Khánh Nguyên của ban ngày và Khánh Nguyên mỗi khi gắt ngủ là hai người hoàn toàn khác nhau. Buổi sáng thì cậu rất chững chạt, sẽ luôn luôn cư xử đúng mực, nhưng đó chỉ là sự nguỵ tạo bên ngoài mà thôi. Chỉ có khi đêm về hoặc những lúc say xỉn cậu sẽ bộc lộ bản chất thật của mình.

Vì từ nhỏ đã lớn lên trong sự thương yêu của cha mẹ, sự chăm sóc lo lắng tuyệt đối từ anh trai do thể lực khá yếu so với bạn cùng lứa cho nên Khánh Nguyên đã dần dần ỷ lại vào gia đình. Có lẽ cậu sẽ là một tay sát gái không thua gì anh trai mình vì từ nhỏ đã sở hữu gương mặt thiên thần, và vì thế cậu càng ỷ lại hơn. Cho tới năm cậu lên cấp hai, khi cậu nhận ra cậu không thích những đứa con gái bên cạnh mình, nhưng ngược lại luôn để ý cậu bạn cùng bàn.

Kể từ đó cậu nhận ra tính hướng của mình không bình thường như chúng bạn, cậu dần dần xa cách đám con trai, từ từ xa lánh các bạn gái, bắt đầu thu mình vào vỏ bọc. Khi ra ngoài cậu luôn luôn tỏ ra biết điều, không hề tiếp cận ai vì cậu không muốn người ta nhìn cậu bằng ánh mắt khinh rẻ. Chỉ có khi về đến nhà, cậu mới có thể là chính mình. Đến khi cả nhà biết chuyện rồi vẫn như cũ xem như không có chuyện gì, lại càng làm cho cậu cảm thấy an tâm hơn.

Kể từ sau khi chấp nhận tính hướng của mình, cậu đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ có cái tính trẻ con mỗi khi buồn ngủ là không bỏ được. Hơn nữa đã quen với việc khi ở nhà, mỗi tối mẹ cậu sẽ vẫn xem cậu là một cậu bé, hôn trán cậu chúc cậu ngủ ngon, cậu sẽ theo phản ứng tự nhiên mà ôm mẹ mình hoặc bất cứ ai bên cạnh mà hôn một cái.

Chuyện này chỉ có người nhà biết, người ngoài không biết nên không thể trách Châu Khải được, ngay cả Hạ Nghi còn không biết mà.

Còn vì sao cậu lại hôn anh ư? Đó chỉ là do cậu đang có một giấc mơ, giấc mơ rất đẹp.

Cậu mơ thấy mình ngất đi trong nhà vệ sinh, anh lại đi tìm cậu, còn giúp cậu rửa mặt rồi bế cậu lên. Cảm giác thật sự ấm áp lắm. Cậu lại thấy sau khi cả hai đã yên ổn trên xe, anh lại hôn trán cậu như mẹ vẫn làm hàng ngày, cảm giác thật sự rất ấm áp, cậu cứ nghĩ là đang mơ nên muống thử một lần mạnh dạng giữ lấy anh, tìm kiếm môi anh. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cậu được gần anh như thế này, dù chỉ là trong mơ.

Cậu mạnh dạng hôn anh, vụng về tách môi anh, tìm kiếm chút gì đó quen thuộc nhưng đã rất lâu về trước. Cậu cứ như vậy hôn anh, cho đến khi không còn thở được mới buông anh ra. Cảm giác của nụ hôn này rất thật, thật đến nỗi cậu không muốn tỉnh lại nữa.

Cậu lại nghe loáng thoáng giọng nói của anh, liền ngoan ngoãn mà chìm sâu vào giấc ngủ.

Khánh Nguyên thật sự mong mình có thể cứ ngủ như vậy mãi mãi, ít ra không phải tỉnh dậy để đối mặt với sự thật đau lòng kia. Cậu thật mong mình chưa bao giờ mở quyển nhật ký kia ra, ít ra tim sẽ không đau như thế này, nhưng phần nào đó lại cảm thấy may mắn vì cậu đã đọc được nó. Ít nhất nó đã giết chết hy vọng cuối cùng của cậu, để cậu không lún sâu hơn vào hố sâu của một tình yêu tội lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.