U Linh Tửu Điếm

Chương 120: Chương 120: Lữ hành nhân giới 2




Vưu Bành Nam nhìn Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Chỉ đi mua xe nên không mang nhiều người. Khó coi rồi, thứ lỗi.”

“…” Vưu Bành Nam cười gượng, “Nào có nào có.” Hắn từng mắt nhìn quản lý Hồ đang đứng cạnh.

Quảng lý Hồ lập tức biết điều tiến tới một bước: “Giám đốc hay là xem trước bảo bối của chúng tôi đi. Vua Gió bản 6.0, trong nước chỉ có hai chiếc…”

“Ý ngươi là ngoài Giám đốc của chúng ta, còn có người có thể mua được nó?” Gin cau mày.

Quản lý Hồ há mồm, không biết nói tiếp như thế nào. Thực ra, Trong nước chỉ có hai chiếc là nói theo thị trường nội địa, nước ngoài chắc chắn nhiều hơn.

Gin nói: “Ngươi không biết đối với Giám đốc của chúng ta, thế là sỉ nhục lớn sao?”



Quảng lý Hồ oán giận: Dùng xe mà gọi là sỉ nhục? Thế Giám đốc của các ngươi mỗi lần ra ngoài dùng bình oxi luôn đi, lỡ bất cẩn hít vào khí co2 người khác thở ra càng là sỉ nhục!

Vưu Bành Nam im lặng quan sát mấy người Thạch Phi Hiệp, Isfel, Gin đều là những gương mặt lạ lùng, thầm hiểu. Hắn sống bao nhiêu lâu nay, kiểu người gì cũng gặp rồi, nhưng chưa từng thấy những kẻ… khoa trương như vậy. Nhưng người như thế bình thường chỉ tồn tại ở một nơi – sân khấu.

Gin nói: “Chẳng lẽ không có chiếc xe nào độc nhất vô nhị?”

Quản lý Hồ khó xử nhìn Vưu Bành Nam.

Vưu Bành Nam đã có suy đoán của mình, nên vẻ mặt thư giãn hơn hẳn, “Nếu đã thế, sao Giám đốc không mua cả hai chiếc xe luôn?” Hắn cố ý nhấn nhá hai chữ giám đốc, trong mắt ánh lên ý cười.

Không đợi Thạch Phi Hiệp trả lời, Gin đã giành nói: “Được đấy. Mua một cái, đập một cái.”

“…” Thạch Phi Hiệp bị shock trước phong cách trọc phú không cần ai dạy dỗ của hắn.

Vưu Bành Nam nói.: “Lát nữa Lục Du sẽ đến, hay là chúng ta ngồi lại nói chuyện? Ta vô cùng tò mò về khách sạn Noah của ngài.”

Hughes nhìn đồng hồ: “giám đốc nửa tiếng nữa có cuộc họp.”

“Ầy…” Thạch Phi Hiệp vừa định mở miệng, đã bị Gin cắt ngang, “Cuộc họp này cánh Tây Nhà Trắng đã xác nhận mấy lần, không thể thay đổi.”



Nhà Trắng… cánh Tây?!

Thạch Phi Hiệp ngậm chặt miệng.

Vưu Bành Nam cũng sửng sốt. Hiển nhiên hắn không dám nghĩ đám người này có thể chém gió tới nước ấy. “Nhà Trắng cũng có hứng thú với khách sạn Noah sao?”

Thạch Phi Hiệp hàm hồ đáp: “Quả là đang có một hạng mục cần bàn.”

“Là hạng mục gì? Có thể hé lộ không?” Vưu Bành Nam giờ càng tò mò không biết bọn này còn diễn được thêm thế nào nữa.

Gin cự tuyệt thẳng thừng: “Không thể?”

Cửa tự động tách ra hai bên.

Tiền Lục Du mặc bộ đồ văn phòng màu oải hương, mặt bình thản đi tới.

“Du Du, em xem ai tới này.” Vưu Bành Nam thân thiết chào..

Tiền Lục Du sửng sốt, “Phi Hiệp?”

“Phải gọi là Giám đốc.” Vưu Bành Nam một lời hai ý.

Thạch Phi Hiệp trộm liếc Isfel, nói: “Tiền tiểu thư.”

Vẻ kinh ngạc trong mắt Tiền Lục Du rất rõ ràng.

“Để anh giới thiếu cho em.” Vưu Bành Nam đem bài diễn văn của Gin lặp lại y xì, nhắc đến Isfel, còn cố ý dừng lại, “Vị này là… tình nhân của Giám đốc.”

“…” Tiền Lục Du đã bị dọa cho im thin thít.

Isfel đưa tay ôm Thạch Phi Hiệp, “Không giới thiệu à?”

Thạch Phi Hiệp lập tức phủi sạch quan hệ, “Bạn gái Vưu tiên sinh.”



Chỉ là bạn gái Vưu tiên sinh hả?

Tiền Lục Du không biết làm sao, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng vẫn chưa tới nổi biểu hiện ra mặt, chỉ mỉm cười: “Ngươi tới gặp Bành Nam?”

“Không phải, giám đốc tới mua xe.”

Vưu Bành Nam quyết không bỏ qua cơ hội nhắc nhở Tiền Lục Du điểm mấu chốt. “Giám đốc?”

“Giám đốc khách sạn Noah. Lần trước không phải giám đốc Thạch đã giới thiệu rồi sao?” Vưu Bành Nam đưa mắt nhìn nàng tỏ ý trào phúng.

Tiều Lục Du nhớ lại. Ngày đó sau khi tạm biệt Thạch Phi Hiệp, Vưu Bành Nam nói phải tới nửa tiếng về chuyện khách sạn Noah, cho rằng chỉ là hài kịch Thạch Phi Hiệp tự vẽ ra bảo vệ mặt mũi mình.

Hughes nói: “giám đốc, ngài đã lãng phí thêm năm trăm ngàn.”

Thạch Phi Hiệp: “…”

Gin giải thích: “Mỗi phút của giám đốc chia ra phải giá trị tương đương nghìn vạn.”

“…” Tiền Lục Du ngơ ngác nhìn Vưu Bành Nam.

Vưu Bành Nam nhịn cười muốn quặn cả ruột. Hắn chưa từng thấy ai chém gió không kịch bản tới tình độ này. “Nếu đã vậy, hay là để ta đưa ngươi đi xem chiếc Vua Gió kia trước.” Hắn muốn xem, lát nữa họ sẽ lôi đâu ra hơn sáu trăm vạn mua hai cái Vua Gió.

Vua Gió là con át chủ bài của MCG năm nay, dù là thiết kế, sản xuất hay quảng cáo, đều đã đổ công sức rất lớn cho nó.

Vưu Bành Nam tin, dù hiện Thạch Phi Hiệp muốn gây sự cũng không cạnh khóe được gì. Trừ phi hắn muốn bánh xe và tay lái hình vuông.

“Đây chính là nó.”

Dưới ánh sáng của tám bóng đèn thủy tinh, một chiếc Vua Gió bạch kim tỏa ánh lấp lánh như ngàn vạn ngôi sao rực rỡ.

“Đây là sản phẩm năm nay được công ty chúng ta tổng lực đầu tư, cũng là chiếc xe đáng chú ý nhất, nó…”

“Chọn nó đi.” Isfel một lời định càn khôn.

Vẻ mặt Vưu Bành Nam y như đớp phải ruồi.

Gin nói: “Bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm sáu mươi vạn, nhưng chúng ta đang giảm giá…” Vưu Bành Nam máy móc đáp. Vì sự tình không phát triển theo những gì hắn dự đoán.

“Không cần giảm giá.” Gin đã ra tay thì cả trọc phú cũng không theo kịp.

Vưu Bành Nam: “…”

Quản lý Hồ nhanh nhảu: “Có cần lái thử không?”

“Không cần.” Gin nói, “Chúng ta lấy luôn. Victor.”

Victor biết điều đẩy hai cái xe đẩy tới trước mặt mọi người.

Thảm nhấc lên.

Hai chồng tiền xếp ngay ngắn như đóng gạch chọc mù mắt Vưu Bành Nam, Tiền Lục Du lẫn quản lý Hồ.

“…” Trừ lúc xem tivi thấy xã hội đen giao dịch, họ chưa từng thấy một đống tiền xuất hiện kiểu này bao giờ.

Miệng Vưu Bành Nam giật giật. Thật ra hắn rất muốn hỏi: Có phải các người mới cướp ngân hàng không?

Thạch Phi Hiệp vội ho một tiếng: “Ta không quen dùng thẻ tín dụng.”

Vưu Bành Nam cố gắng bình ổn cảm xúc đang sôi sục của mình, ngoắc quản lý Hồ: “Ngươi đi đếm đi.”

Trong chớp mắt đó, quản lý Hồ cứ ngỡ mình là tiểu tốt, hai hắc bang giao dịch, hắn đi ra chết thay.

Thừa dịp quản lý Hồ mồ hôi như mưa đếm tiền, Vưu Bành Nam thử nói: “Khách sạn Noah thật ra là nằm ở đâu vậy?”

Thạch Phi Hiệp thâm trầm: “Nó ở tại bất cứ nơi nào nó muốn.”



Đây chẳng phải là biểu hiện thông thường đám xã hội đen không chỗ nào không có?

Vưu Bành Nam run run.

Thạch Phi Hiệp dù sao vẫn thích xe. Tuy là liệt mã Địa Ngục rất phong cách, nhưng không được thông minh lắm, chẳng quan tâm hắn cưỡi ở trên cảm thấy ra sao cả, rất đáng thất vọng. Xe thì khác, cứ nhìn biểu hiện của mấy tay đua trên tivi là đủ biết cảm giác lái xe nó tuyệt như thế nào.

Hai chiếc Vua gió được đặt sát cạnh nhau.

Gin nói: “Giám đốc thích màu nào?”

Thạch Phi Hiệp so sánh, “màu bạc.”

Hắn dứt lời, nghe thấy rầm một phát! Victor đấm lõm cái xe màu trắng.



Đừng nói Vưu Bành Nam và Tiền Lục Du tái mặt, mặt Thạch Phi Hiệp cũng đen.

Dù sao cũng là một cái xe giá ba trăm vạn!

Thạch Phi Hiệp đau lòng sờ chỗ lõm.

Gin nói: “Victor, tháo cái cửa kính xe này xuống.”

Victor nghe lời làm theo.

Gin đưa cho Raton, “Này, nhìn kích cỡ này làm bảng học hợp đấy.”

Raton: “…”

Hughes nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ họp rồi.”

Quản lý Hồ vẫn ở đằng kia, ngoài Vưu Bành Nam ra tất cả mọi người trong chi nhánh đều đang đếm tiền.

Isfel nói: “Tiền thật chứ?”

Quản lý Hồ vừa nghe vừa đếm, vừa gật đầu.

“Thế đủ chứ?”

Quản lý Hồ lúc này mới ngừng tay, nói: “Hẳn là dư một trăm vạn, chúng ta đang tính lại.”

“Không cần.” Isfel thản nhiên, “Chỗ còn lại là tiền típ.”



Tiền típ hơn một trăm vạn?

Quản lý Hồ cảm thấy mình hạnh phúc sắp ngất mất.

Thạch Phi Hiệp nói: “Thế chúng ta về thôi.”



Antonio giờ mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn.

“Tài xế…” Gin dùng ánh mắt nói chuyện.

“Không mở.” Antonio nói, “Ta ghét màu bạc.”

Mọi người: “…”

Gin nói: “Ừ. Dù sao chỗ tiền ấy cũng là để mua ít quà vặt cho giám đốc.”

Vưu Bành Nam: “…”

“Đi thôi.” Isfel kéo tay Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp lập tức dựa sát vào.

Vưu Bành Nam và Tiền Lục Du đi theo tiễn chân.

Tới cửa, Vưu Bành Nam nhịn không được hỏi: “Cánh Tây Nhà Trắng… là thật hả?”

“Đương nhiên.” Gin đáp trả ngay, “Không tin tuần sau ta sắp xếp để giám đốc dẫn người tới đây thăm quan.”

Vưu Bành Nam nửa tin nửa ngờ.

Rời khỏi phạm vi mười mét cách chi nhánh MCG, Thạch Phi Hiệp hỏi Gin: “Sang năm ta đi đâu tìm người ở Nhà Trắng tới tham quan?”

Gin nói: “Sao không thể? Trước ngươi, có ít nhất năm đại biểu là từ đó ra. Để Raton liên hệ là xong.



Thạch Phi Hiệp cảm khái: tiêu chuẩn chọn người của Con Thuyền Noah quả là linh hoạt, rất bừa bãi.

Raton nói khẽ: “Tự dưng quăng cho họ nhiều tiền thế, hơi khó chịu.”

Isfel nói: “Để lát nữa, ta đem tiền lấy về.”

Những người khác: “…”

Thạch Phi Hiệp tổng kết: “Xe còn ở hãng, tiền trả ngân hàng. Mọi người đều không bị tổn thất, rất tốt.”

Những người khác: “…”

***

Nguyên Thù giới.

Một quầng sáng thánh khiết trắng lóa từ trên trời hạ xuống đất đã cháy đen.

Giữa quầng sáng, một bàn tay trắng mịn vươn ra, hạ một kết giới xuống mảnh đất khô cằn.

Đất rung chuyển.

Tựa như đang rên rỉ vì đau đớn.

Đột nhiên, vô số tia sáng màu đỏ máu từ bốn phương tám hướng tụ lại, biến thành ảo ảnh một thiên thần sa đọa cánh đen tóc đen.

“Lucifer?” Ảo ảnh hừ lạnh, “Ta không tới tìm ngươi, ngươi đã tự tìm tới cửa.”

Quần sáng nhẹ giọng cười, trên bàn tay bạch ngọc xuất hiện một viên ngọc màu đen.

“Hắc tinh châu?” Ảo ảnh biến sắc, “Ngươi phong ấn thân thể ta trong hắc tinh châu? Thảo nào bao năm nay, ta không cảm giác được sự tồn tại của nó.”

Tiếng Lucifer như tiếng trời, dù ảo ảnh trước đây hận hắn thấu xương, nghe vào tai tâm tình lại không khỏi tốt lên. “Nếu ngươi muốn hòa giải, trước trả thân thể cho ta.”

“Hòa giải?” Hắc tinh châu lăn tròn trong bàn tay hắn. “Lý do là gì?”

“Nếu ngươi muốn đánh bại Thiên Đường, nhất định phải có ta trợ giúp!” Xét điểm này, ảo ảnh rất tự tin.

“Không hứng thú.”

Ảo ảnh trầm mặc, “Thế lễ vật này thì sao?” Bàn tay hắn đưa xuống dưới rồi giật lên, một thần thể tuyệt đẹp trần trụi xuất hiện.

Đây là một thân thể hoàn mỹ. Chỉ xét gương mặt kia thôi, đã khiến mọi lời ngợi khen có thể tồn tại trên đời đều trở thành nhạt nhẽo.

“Nếu ta đoán không sai, hẳn ngươi muốn nó?” Giọng hắn đầy tự tin.

Ánh sáng nhạt bớt.

Ảo ảnh nhìn gương mặt đã nhìn cả vạn năm nhưng vẫn phải ngưỡng mộ, nín thở lại.

Lucifer nhìn thân thể tuyệt đẹp nằm dưới đất, thản nhiên: “Dù giống, nhưng đồ giả vẫn là giả, sao có thể so với một phần vạn hào quang của bản tôn?”

Ảo ảnh khinh thường: “Có gì khác? Ít nhất hắn không thích để tâm chuyện vụn vặt.”

“Ngươi muốn đổi gì?”

“Thân thể!” Ảo ảnh quyết liệt trả lời.

“Nếu thế, đi lấy đi.” Lucifer đưa tay xé rách không gian, ném hắc tinh châu vào khe hở.

Ảo ảnh trợn mắt, “Ngươi làm gì vậy?”

Lucifer yên lặng thưởng thức vẻ nổi giận của hắn, cảm thấy đủ, mới lạnh nhạt nói: “Thân thể ngươi đã bị tổn thương quá nặng, hắc tinh châu cũng không chữa được. Thứ duy nhất có thể giúp ngươi, là tình yêu của con người.”

Ảo ảnh cười nhạt: “Yêu?”

“Hắc tinh châu sẽ rơi vào trong thân thể con người, hấp thu năng lượng từ tình yêu không ngừng của con người đó, cho đến khi thân thể ngươi hồi phục.”

Ảo ảnh nghiến răng: “Kể cả khi thân thể hồi phục, ta phải đi đâu tìm chứ?”

Lucifer nói: “Ta sẽ giúp ngươi.” Đầu ngón tay hắn ngưng tụ một quầng sáng nhỏ, bay về phía ảo ảnh.

Ảo ảnh suy xét, không hề tránh. Lấy thực lực hiện tại của hắn, có muốn tránh cũng tránh không được, cứ hiên ngang tiếp nhận đi.

Tia sáng bạc nhập vào trán ảo ảnh.

Ảo ảnh cảm thấy như có sét đánh trong đầu, mất đi ý thức.

Lucifer nhìn quầng sáng đỏ bay về Nhân Giới, khép lại không gian, sau đó lơ đãng nhìn thân thể trên mặt đất: “Ta ghét người khác nhìn thấy thân thể ngươi, kể cả là giả cũng vậy.”

Khẽ phất tay, thân thể đó biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.