U Linh Giới

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 3 – Vô danh

Tiếng nước róc rách dần dần truyền đến từ phía trước.

Metatron đột nhiên vươn tay hái vào hư không, một đốm lửa tham lam nổi lên trên lòng bàn tay hắn.

Ánh sáng màu vàng nhạt vây quanh nó, khiến ngọn lửa thoạt nhìn như được khoác lên một lớp lụa.

Mammon liếc mắt, lửa tham lam đang từng chút từng chút một ăn mòn tiểu kết giới của Metatron để tự bành trướng, “Cẩn thận.” Thừa biết một ngọn lửa nho nhỏ thế này tuyệt không thể làm gì được hắn, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Metatron mỉm cười, năm ngón tay siết lại, ngọn lửa biến mất bên trong lòng bàn tay.

Hai bên đột nhiên tối sầm, xe ngựa đã tiến vào trong nước.

Mammon cùng Metatron song song xuất hiện trên nóc xe.

Toàn bộ cỗ xe được bao bọc bên trong kết giới hình cầu, chậm rãi phiêu du trong nước. Ngựa im lặng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, làm như không thấy bốn bề đều là nước.

Metatron chớp chớp mắt, kết giới đột nhiên sáng lên, nhanh chóng phóng về phía trước.

Xe ngựa vẫn luôn giữ quỹ đạo giữa không trung, cho nên Mammon đoán bọn họ hiện tại hẳn cũng đang ở chính giữa biển nước. Hắn đột nhiên nảy ra một ý, “Không biết trên mặt nước là cảnh tượng gì.”

Metatron nhìn hắn. Kết giới bao quanh xe ngựa phút chốc chuyển hướng, lao lên trên.

Hai tay Mammon hợp thành chữ thập, từ từ đẩy sang hai bên.

Chỉ nghe tiếng nước ù ù, biển nước xung quanh xe ngựa bị một cỗ kình lực vô hình tách ra, để lộ một con đường hướng lên trên.

Metatron nhíu mày: “Như vậy sẽ rất mệt.”

Mammon vuốt ve chiếc nhẫn bằng hắc tinh thạch trên ngón tay, mỉm cười nói: “Ta không cảm thấy mệt.”

Metatron ngẩng đầu nhìn lên trên.

Nơi ánh sáng có thể rọi tới, sóng nước dập dìu, nơi ánh sáng không thể tới, nặng nề tối tăm.

Không biết đã đi bao lâu, nhưng vẫn chưa đến cuối đường.

Hắc tinh thạch trên ngón tay Mammon đã xuất hiện hai vết nứt.

Metatron nói: “Có lẽ, chúng ta nên đổi hướng.”

Mammon gật đầu: “Được.”

Xe ngựa lại một lần nữa chìm trong biển nước.

Mammon buông tay.

Bức tường nước hai bên con đường rất nhanh đổ ập xuống, xung động cực lớn khiến sóng nước bốn phía rung chuyển dữ dội, còn mơ hồ có tiếng gầm gừ truyền đến.

Metatron kinh ngạc: “Cư nhiên có thể phát ra tiếng trong nước.”

Mammon nói: “Là huyễn âm (âm thanh ảo).”

Huyễn âm không phải dùng tai để nghe, mà là truyền thẳng vào não bộ, mô phỏng ra cảm giác như đang nghe thấy thanh âm.

Metatron nói: “Quái thú phát ra huyễn âm trong nước, Carlo Rabe.”

Mammon nhíu mày: “Ta thà quay về bán hết mấy bể cá.” Ngoại hình của Carlo Rabe thật sự không đủ tiêu chuẩn làm thú cưng.

Metatron cũng nghĩ tới điểm này: “Chúng ta vòng qua xem.” Có đôi khi, vẻ ngoài quá mức xấu xí cũng là một loại phương thức tự vệ.

Nhưng Carlo Rabe hiển nhiên không ý thức được điểm này, nó rất nhanh tìm ra đường tắt, từ phía mạn trái ở phía trước vọt lại.

Mammon khẽ dời bước, nửa nghiêng người chắn trước mặt Metatron.

Mấy chục ngọn tảo biển đột nhiên từ bên dưới bay lên như cá kiếm, gắt gao quấn lấy thân thể sinh vật khổng lồ kia.

Metatron im lặng, chỉ là xe ngựa bỗng chốc tăng tốc lên gấp mấy chục lần.

Tiếng gầm gừ càng lúc càng xa.

Mammon xoay người: “Vây của Carlo Rabe có thể dùng để chế tạo vũ khí.”

Metatron ngơ ngác: “Phải quay trở về sao?”

“Không. Ta cảm thấy Abaddon thích hợp với công việc này hơn.” Mammon đã vạch sẵn kế hoạch chỉ trong vòng một giây đồng hồ.

Metatron nghe hắn nhắc tới, liền thuận miệng hỏi: “Dạo này hắn khỏe không?”

Mammon mâu quang chợt lóe, cười nói: “Hắn vẫn bận bịu cùng Rafael nghiên cứu vấn đề giáo dục Poggi.”

Metatron nói: “Rafael? Ta nghĩ Beelzebub hoặc ngươi mới thích hợp làm thầy hắn hơn chứ.”

Mặc dù trước tên mình còn có một cái tên khác, nhưng Mammon vẫn cảm thấy vui vẻ vì Metatron vẫn tín nhiệm mình như xưa, “Dạo này hắn không cần phải học tập về phương thức quản lý nữa.”

“Nội dung dạy học của Rafael là gì?”

“Làm sao để trở thành một đứa con ngoan ngoãn biết vâng lời không gây sự.”

Metatron bật cười nói: “Quả thật là một môn học, một giáo trình rất quan trọng.”

Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên lao ra khỏi phạm vi của biển nước, dừng lại giữa không trung.

Mammon mở cửa xe, chun chun mũi nói: “Nơi này hẳn là nơi người sói kể lại, ngửi được mùi rỉ sắt.”

Metatron trầm giọng: “Không chỉ có mùi rỉ sắt.”

Mammon rất nhanh phản ứng lại: “Còn có mùi máu tươi.”

Mùi máu tươi cực nhạt.

Với sự nhạy bén của người sói đối với máu, vốn không thể có chuyện không ngửi thấy, nhưng lúc đó hắn nhất định là quá mức sợ hãi chấn kinh, cho nên mới không phát hiện ra vị đạo ẩn giấu bên dưới mùi rỉ sắt.

“Rỉ sắt và máu. . . . . .” Metatron đoán thử, “Nơi này từng xảy ra một trận chiến?”

Mammon biến ra một đốm lửa, nhưng ánh sáng như bị vây hãm, không rọi được gì: “Nơi này thật kỳ quái.”

Metatron nói: “Có lẽ trong không khí còn ẩn chứa thứ khác.”

Mammon làm một trận gió sau đó lại dùng lửa chiếu sáng, kết quả vẫn như cũ.

Metatron nói: “Tương sinh tương khắc, có lẽ, có thể thử thứ này.” Hắn vươn tay, ngọn lửa tham lam lớn gấp ba lần so với ban đầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

“Ngươi vẫn còn giữ nó sao?” Mammon kinh ngạc.

Cho dù lửa tham lam sợ nước, nhưng nó sẽ nuốt chửng năng lượng, nếu Metatron thả nó vào trong kết giới do chính mình tạo ra, nó sẽ gặm nhấm năng lượng và kết giới của hắn. Bất luận là nhìn theo góc độ nào, đây cũng không phải một mặt hàng tốt để cất giữ.

Metatron ném nó đi.

Ánh sáng lúc đầu giống như ngọn lửa bị Mammon ném ra ban nãy, bị hạn chế trong một phạm vi nhất định, nhưng dần dần, ngọn lửa bắt đầu lan tràn ra ngoài.

Metatron mỉm cười nói: “Ngươi có thể xem là ngọn lửa mở đường cho ta.”

Mammon tuy cảm thấy dường như hắn đang che giấu chuyện gì đó, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Ngọn lửa từ từ mở rộng khắp bốn phương tám hướng.

Metatron thiết lập một vòng sáng hậu thuẫn, ngăn chặn nó gặm nhắm về phía bên này, không ngừng bành trướng.

Mammon nói: “Không biết là cái gì. Có thể cản ánh sáng, nhưng lại không cản người.”

“Vô hình, có thể cản ánh sáng. . . . . .” Metatron nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.

Mammon nói: “Không ngờ trong cửu giới, vẫn còn có thứ chúng ta không biết.”

Metatron lại cười nói: “Cho nên nơi này là giới thứ mười.”

Tốc độ gặm nhấm của lửa tham lam rất nhanh, rất nhanh liền gặm tới đáy.

Metatron sợ nó thiêu sạch những thứ vốn có không còn một mảnh, vội lấy nước mang theo bên mình, dập tắt ngọn lửa.

Mammon lại dùng quả cầu lửa chiếu sáng, liền có thể nhìn thấy khối không gian bị lửa tham lam tàn phá vừa rồi.

Xe ngựa đáp xuống mặt đất. Mammon cùng Metatron từ trên xe bước xuống, đồng loạt cau mày.

Nguyên trạng của mặt đất đã bị lửa tham lam huỷ đi một phần, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảnh tượng vốn có.

Một cỗ một cỗ lại một cỗ. . . . . . Tổng cộng ba cỗ thi thể thiên sứ. Bên cạnh những thi thể còn có ba thanh kiếm cực lớn đã bị gỉ, có lẽ mùi rỉ sắt chính là phát ra từ trên thân kiếm. Mùi tanh của máu thiên sứ trước giờ luôn rất nhạt, bị mùi rỉ sắt át đi cũng chẳng có gì lạ.

Metatron cúi người nhặt lên phiến lông vũ bị tằm ăn hết một nửa. Trên phiến lông chính là hơi ấm thuần khiết nhất của thiên sứ.

Mammon nhận diện thi thể hồi lâu, lắc đầu: “Không quen không biết.”

Metatron nhìn kỹ lại, cũng mờ mịt nói: “Hoàn toàn xa lạ.”

Mammon nói: “Chỉ là, nơi này đã có ba khối, phía trước có thể còn nữa.”

Trên người Metatron một trận phát lãnh.

Nếu mảng hắc ám này cũng rộng như những nơi mà nước, lửa và cát chiếm cứ trước đó, có lẽ số lượng thiên sứ chôn thây trong này không thể lường được!

Mammon kinh ngạc: “Lấy số lượng mà nói, thiên sứ ở nơi này có thể bằng một phần ba số thiên sứ trên thiên đường năm đó.” Này là vẫn còn nói giảm đi.

Một phần ba thiên đường năm đó là bao nhiêu thiên sứ?

Mammon không cần nghĩ ngợi cũng có thể trả lời, chính là số đọa thiên sứ dưới địa ngục hiện nay!

Metatron khiếp sợ nhíu mày: “Sao có thể thế được?”

Nếu thật sự như thế, thiên đường làm sao còn nhiều thiên sứ như vậy, hơn nữa Michael cũng không thể bình tĩnh như vậy. Hay là nói, thiên đường che giấu chuyện này, đây chính là nguyên nhân Thần phái hắn tới đây?

Metatron cảm thấy tâm tư cùng suy nghĩ của mình đều loạn cả lên, gần như không còn năng lực phán đoán phân tích.

Mammon trầm ngâm nói: “Ta có cách chứng minh.”

Metatron nhìn hắn.

Mammon xoay người đi vào trong nước. Một lát sau, hắn mang theo một đống tảo đang vặn vẹo uốn lượn đi ra.

Tảo biển như vòi bạch tuột, nhanh chóng bò khắp mặt đất, trải rộng sang bốn phương tám hướng.

Metatron lập tức hiểu được ý đồ của hắn, không nói không rằng, chỉ chờ đợi.

Đám tảo phát ra tiếng loạt xoạt, giống như đang leo lên quấn lấy trái tim hắn, sau đó càng lúc càng xa……

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có một sợi tảo cuốn về một cỗ thi thể thiên sứ.

Mammon nói: “Lâu như vậy mới có một khối, xem ra cũng không có quá nhiều thiên sứ ngã xuống nơi này.”

Metatron vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn, trên thực tế, trước khi chưa tận mắt nhìn thấy hết bộ mặt thật của khu vực hắc ám rộng lớn này, hắn tuyệt không dám thở phào hay thả lỏng.

Sợi tảo thứ hai thật lâu sau mới trở về, thiên sứ bị nó trói thoạt nhìn thật thanh thản, đôi cánh cũng được bảo lưu hoàn chỉnh vô cùng.

Mammon đột nhiên nói: “Ngươi có biết tạo phẩm thất bại của Thần bộ dáng ra sao không?”

Metatron ngẩn người: “Không biết.”

Mammon nói: “Sinh vật được Thần sáng tạo đầu tiên chính là thiên sứ.”

Metatron cúi đầu nhìn năm thi thể thiên sứ trước mặt, thấp giọng nói: “Bọn họ chính là. . . . . .” Tạo phẩm thất bại trong truyền thuyết?

“Chỉ là, nhìn không ra khác biệt giữa bọn họ và đám thiên sứ trên thiên đường.” Mammon nói xong, mới ý thức được giọng điệu của mình có thể khiến Metatron hiểu lầm, vội chữa cháy: “Đều tinh thuần và cao quý.”

Metatron hiển nhiên không để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này: “Nhưng giới thứ mười được lập ra là để bảo vệ họ, họ không nên ở đây mới đúng.”

“Tại sao phải bảo vệ họ?” Mammon hỏi.

Nếu những kẻ nằm dưới đất này thật sự là tạo phẩm thất bại trong truyền thuyết, như vậy hẳn là bọn họ mạnh hơn đại bộ phận sinh vật ở cứu giới, tỷ như: nhân loại, người lùn…… những sinh vật có trí tuệ luôn có khuyết điểm rất lớn về thể chất.

Metatron cũng không biết. Hắn nói: “Ta nghĩ, chúng ta cần một kẻ còn sống đến nói cho chúng ta biết chân tướng sự việc.”

Đám tảo biển lục tục trở về, tổng cộng chúng mang theo hai mươi mốt thi thể thiên sứ.

Lúc nhìn đến cỗ thi thể cuối cùng, sắc mặt Metatron hơi cứng lại, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Casamia.”

Một thiên sứ bốn cánh.

Mammon nhướn mày: “Ngươi biết hắn?”

“Hắn và Shipley cùng phụng mệnh trông coi giới thứ mười.” Metatron dừng một chút, “Nếu ta nhớ không lầm.” Giới thứ mười tồn tại từ lâu lắm rồi, lâu đến mức những ký ức từng rất sống động rõ ràng trước kia đều đã phai nhạt.

“Shipley?” Mammon nhíu mày. Cái tên này khiến hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

“Thiên sứ tình thương, có trái tim tinh thuần lương thiện nhất.”

Mammon nghĩ nghĩ nói: “Hỏa thiên sứ?” Cho dù cách đây rất lâu, nhưng hắn vẫn nhớ lúc còn ở thiên đường mình từng nghe Rafael nhắc tới. Rafael luôn cảm thấy hứng thú với những chuyện ít ai biết đến, cũng như tính cách tích đâm bị thóc chọc bị gạo của hắn.

“Nếu ngay cả Casamia cũng chết, Shipley có lẽ đang gặp nguy.” Trong mắt Metatron toát lên một tia lo lắng.

Mammon nói: “Bên trong có thể rất nguy hiểm.”

Metatron gật đầu: “Ngươi ở lại đây, nếu ba ngày sau ta vẫn chưa trở ra, quay về thiên đường, à không, hoặc là báo cho Lucifer biết.”

Mammon nắm tay hắn, kéo hắn vào xe ngựa.

“Mammon.” Metatron vẫn thật thà nhìn hắn.

Mammon lưu luyến rút tay về, đóng cửa xe: “Làm ơn đừng yêu cầu những chuyện ta làm không được.”

Đôi môi Metatron khẽ mấp máy.

Mammon đột nhiên quay đầu, nhếch miệng cười: “Thế này sẽ khiến ta muốn hôn ngươi đấy.”

. . . . . .

Xe ngựa lặng lẽ lao về phía bóng tối âm trầm.

Bóng tối rất dài, rất xa.

Xe ngựa cố sức mà chạy, nhưng vẫn không thấy nơi tận cùng và ánh sáng.

Mammon và Metatron đều vào thế sẵn sàng chiến đấu.

Bọn họ không biết bên kia sẽ xuất hiện cái gì. Có thể giết chết thiên sứ bốn cánh, tuyệt đối không đơn giản.

“Năm đó, tại sao lại đến Con thuyền Noah?” Mammon rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi ẩn chứa trong lòng mấy vạn năm nay.

Metatron khẽ thu sóng mắt: “Ta không muốn nói dối.”

Mammon cười khổ: “Thói quen tốt.”

Metatron hé môi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài.

Bóng tối đột nhiên tan biến, ánh sáng mãnh liệt không hề báo trước mà hùng hổ rọi lại.

Metatron và Mammon đồng loạt nheo mắt.

Bầu trời xanh ngắt một màu như được những em bé dùng màu nước tỉ mỉ pha ra, tuyệt đẹp và ngời sáng. Hai áng mây trắng ở hai đầu đông tây xa xa nhìn về nhau.

Bên dưới là thảm cỏ xanh mơn mởn. Hồng, tím, lam, đỏ, vàng. . . . . . Vô số đóa hoa đủ màu điểm xuyết trên nền xanh, rực rỡ tràn đầy sức sống.

Mammon mở cửa xe.

Gió mát tinh nghịch ùa tới, mu bàn tay hắn khẽ cọ vào đầu ngón tay của Metatron.

“Đây là giới thứ mười?” Mammon thì thào hỏi.

Metatron nói: “Ta nghĩ là vậy.” Hắn đẩy nốt cánh cửa bên kia, chậm rãi bay xuống thảm cỏ mềm mại.

“Ta nghĩ ta đã bỏ lỡ điều gì đó.” Mammon nhảy xuống theo, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm nguồn tài nguyên có thể khai thác.

—————

Tác giả có đôi lời muốn nói: Trót uống hơi nhiều, lại thêm nửa đêm hôm qua mới ngủ, ngủ tới trưa hôm nay mới dậy. Orz…

Ngôi làng lộ ra toàn cảnh, ước chừng ba mươi mấy hộ, từng nhà độc lập với nhau.

Một đám trẻ chạy trên con lộ rộng nhất trong làng, chia nhau tản ra.

Metatron và Mammon đứng trong kết giới tàng hình, xem xét chung quanh.

“Có lò bánh.” Mammon hai mắt sáng lên, ngón tay chỉ về phía một quầy hàng bằng gỗ, một ổ bánh mì vừa dài vừa cứng vừa đen liền xuất hiện trên tay hắn.

Metatron khẽ mấp máy đôi môi.

“Ta có để lại một thỏi bạc.” Mammon dường như biết hắn định nói gì, bẻ một mẩu, đưa cho hắn.

Metatron đón nhận, cầm trong tay vân vê.

Mammon lại ngắt một mẩu bỏ vào miệng, nhưng lập tức nhổ ra: “Nơi này cần phát triển ngành ẩm thực hơn.” Ánh mắt hắn quét một vòng, thấy một thiên sứ tóc vàng trẻ tuổi mặc áo bằng sợi gai thô kệch cũ kỹ đi ra, lại nói, “Cả ngành dệt và ngành thời trang nữa.”

Metatron không có nửa điểm hứng thú với việc kinh doanh, chỉ phối hợp mỉm cười.

Mammon đã đi qua đó: “Uy, nơi này có chỗ nào nghỉ trọ không?”

Thiên sứ tóc vàng chậm rãi quay đầu, khoảng một phút đồng hồ trôi qua mới nói được một chữ: “A?”

Metatron cũng bước qua, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Mammon dùng ngôn ngữ của thiên sứ thấp giọng ngân nga.

Ánh mắt Metatron chợt sáng lên, giống như trở về những ngày tháng Lucifer chưa vận động mọi người đọa lạc.

Đáng tiếc thiên sứ thanh niên kia vẫn không có phản ứng.

Mammon nghĩ nghĩ, hạ giọng: “Burberika, Isidor, hiểu không?”

Thiên sứ nọ ngơ ngác nhìn hắn.

“Đây là thứ tiếng mới nhất của địa ngục sao?” Metatron nghe cũng không hiểu.

Mammon nói: “Nếu ngươi thích, ta có thể trở về tìm vài người lên mạng phát dương nó một chút.”

Metatron nói: “Vậy đây là. . . . . .”

Mammon tiếp lời: “Nói nhảm thôi. Ta chỉ là muốn thử xem, có phải hắn không biết nói.”

“Không biết nói?” Metatron vòng một vòng mới thông suốt ý tứ của Mammon. Theo nhận thức trước giờ của hắn, chưa từng ngờ tới thiên sứ lại không biết nói. Bởi vì ở thiên đường, tất cả thiên sứ vừa ra đời đã được khai sáng, có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ của thiên sứ.

Mammon nói: “Không có năng lực học tập ngôn ngữ.”

Trái tim Metatron trầm xuống. Cây cho quả trí tuệ đã bị thiêu hủy, trừ phi Thần gieo trồng lại một lần nữa, bằng không những thiên sứ này chỉ có thể cứ như vậy mãi mãi đần đần độn độn.

Mammon an ủi hắn: “Có lẽ chỉ có mỗi ngôi làng này mới thế thôi.”

Metatron đột nhiên nói: “Nếu họ không biết nói, vậy đám trẻ kia làm sao biết mỗi ngày đúng giờ mà về nhà?”

Mammon ngẩn ra.

Metatron dâng lên một tia hy vọng, “Nhất định có cách để giao tiếp.”

Mammon nói: “Chúng ta đến từng nhà kiểm tra.”

Biện pháp ngu ngốc nhất.

Cũng là biện pháp bất đắc dĩ.

May mắn những thiên sứ này chưa được khai sáng trí tuệ, cho nên đối với khách vãng lai xa lạ cũng hoàn toàn không có địch ý, mặc cho Mammon và Metatron đến từng nhà quấy rầy, hoàn toàn không có nửa lời oán hận —— Tuy nhiên Mammon cùng Metatron trái lại hy vọng bọn họ lầm bầm vài câu.

Quấy rầy đến nhà thứ sáu, rốt cuộc cũng có thu hoạch.

Một thiên sứ râu bạc chống gậy ra mở cửa, nghi hoặc nhìn bọn họ: “Các người là ai?”

Metatron cùng Mammon không hề vui mừng, chỉ chấn động quan sát lão.

Nửa ngày.

Metatron phá tan sự yên tĩnh: “Ngươi, già đi sao?”

Thiên sứ râu bạc cảnh giác: “Ngươi là ai?”

Metatron giang một đôi cánh ra.

Thiên sứ râu bạc cũng kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Ngươi đến từ Chủ thành?”

Metatron cùng lão bốn mắt nhìn nhau.

Mammon ngửi thấy mùi thịt, vội ho một tiếng: “Có thể vào nhà rồi nói tiếp được không?”

Cuối cùng cũng được ngồi vào bàn ăn, nhưng Mammon vẫn thất vọng. Bởi vì trên bàn chỉ có bánh mì đen và canh thịt. Hơn nữa hắn dám cá rằng, bát canh này tuyệt đối dùng thịt đã hâm đi hâm lại bảy tám lần mà hầm ra.

Mammon cầm thìa, trong khi do dự giữa uống và không uống, càng thêm quyết tâm phải mở những chi nhánh ẩm thực của địa ngục ở nơi này.

Thiên sứ râu bạc đẩy cái rổ nhỏ đựng bánh mì đen qua, nhiệt tình mời mọc: “Ăn đi.”

Metatron nói lảng sang chuyện khác: “Sao ngươi lại già đi?” Thiên sứ là chủng tộc được Thần sủng ái nhất, không già không chết. Cho dù là với đọa thiên sứ, Thần cũng không hề thu hồi đặc ân này.

Thiên sứ râu bạc vuốt râu. Từ độ thuần thục trong động tác của lão mà suy ra, bộ râu này hẳn là lão đã để lâu lắm rồi. “Ta ăn quả trí tuệ, đương nhiên sẽ già đi.” Lão dừng một chút, nghi hoặc nhìn họ: “Chẳng lẽ các ngươi không có ăn?”

Metatron vừa mở miệng, đã bị Mammon cướp lời: “Chúng ta chỉ mới ăn, nên chưa hiểu lắm.”

Thiên sứ râu bạc gật đầu, có vẻ chấp nhận lời giải thích đó. “Nga, trí tuệ và sinh mệnh cho tới bây giờ vẫn luôn là vấn đề khó chọn lựa. Bất quá có thể được quan chất thẩm chọn trúng, chứng tỏ tư chất của các ngươi không tồi.”

Mammon thăm dò: “Ban nãy ngươi nói Chủ thành. . . . . .”

Thiên sứ râu bạc trừng mắt nhìn hắn: “Ngay cả Chủ thành mà ngươi cũng không biết? Các ngươi rốt cuộc từ đâu tới đây?”

Mammon thừa hiểu cái gọi là khai sáng tuyệt không phải là từ không biết thành biết hết tất cả, mà là từ không có năng lực học tập thành có năng lực học tập. Cho nên hắn rất yên tâm mà tiếp tục bịa chuyện: “Chúng ta vừa tỉnh lại, đã thấy mình ở trong ngôi làng này.”

Thiên sứ râu bạc không dám tin nhìn hắn.

Mammon bày ra vẻ mặt vô tội.

Thiên sứ râu bạc gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ là cục chất thẩm có nhầm lẫn.”

Metatron hỏi: “Cục chất thẩm là gì?”

“Là nơi lựa chọn ra những thiên sứ thích hợp ăn quả trí tuệ.” Thiên sứ râu bạc nói, “Rồi nhờ bọn họ dẫn dắt công việc và sinh hoạt cho những thiên sứ khác không được ăn quả trí tuệ.”

Metatron cùng Mammon cái hiểu cái không.

Thiên sứ râu bạc suy nghĩ một hồi, lo lắng đứng lên, xoay người đi về phòng ngủ.

Mammon vẽ một vòng tròn, sau lưng thiên sứ râu bạc như mang theo ống kính, nhất cử nhất động đều bị thu vào trong vòng tròn.

Lão lấy một quả cầu thủy tinh từ trong ngăn tủ.

Mammon nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì?”

Metatron nói: “Thủy tinh thông tấn.”

Mammon sửng sốt: “Loại bị đào thải sớm nhất. Hiện tại địa ngục rất hiếm những thứ như vậy, có thể làm đồ cổ a.”

Metatron mờ mịt nhìn hắn.

Thiên sứ râu bạc trở ra.

Mammon thu lại vòng tròn.

Thiên sứ râu bạc ngồi vào chỗ ngồi, vô cùng cẩn thận đặt quả cầu thủy tinh lên bàn ăn, nói: “Ta nghĩ, ta nên liên lạc với Chủ thành một chút, nhờ bọn họ phái người tới đón các ngươi.”

Mammon nhướn mày: “Chúng ta không định quay lại.”

Thiên sứ râu bạc trách cứ: “Chuyện này có thể do ngươi quyết định sao! Ta không biết tại sao các ngươi lớn như vậy mới được ăn quả trí tuệ, bất quá nếu đã ăn, thì nhất định phải tiếp thu nền giáo dục chính quy, hảo hảo học tập, như vậy mới có thể phục vụ cho thiên sứ!”

Mammon nghe đến đuôi mày giật liên hồi.

Metatron thấy thiên sứ râu bạc nổi giận, mỉm cười, hòa nhã nói: “Chỉ là tạm thời không quay lại.”

Thiên sứ râu bạc nhìn nụ cười kia đến trong lòng nhộn nhạo, ngữ khí cũng theo đó dịu đi vài phần: “Cục chất thẩm là nơi đáng đến, có thể giúp các ngươi sắp xếp công việc cùng chỗ ở. Không cần phải lang thang thế này, không có nơi nào để đi.”

“Cũng được.” Bàn tay Mammon nhẹ nhàng phất qua trước mặt lão, thiên sứ râu bạc liền gục đầu thiếp đi.

Metatron xoa xoa thái dương, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giới thứ mười có cây cho quả trí tuệ, nhưng thiên sứ ăn vào sẽ già đi. . . . . .

Nơi này còn có Chủ thành, có cục chất thẩm. . . . . .

Mammon đột nhiên hỏi: “Thành chủ của Chủ thành là ai?”

Metatron ngừng động tác trên ngón tay.

Mammon kéo hắn qua, thay thế tay hắn nhẹ nhàng ấn lên thái dương.

Thân thể Metatron lập tức căng như dây cung đang bị kéo.

Mammon hoàn toàn không nhận thấy, “Có lẽ, tìm được kẻ này, vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn.”

Metatron nhìn thiên sứ râu bạc hỏi: “Còn hắn tính sao đây?”

Mammon nói: “Cách giữ bí mật tốt nhất chính là. . . . . .”

Metatron nghe vậy liền cau mày.

“Làm hắn quên đi bí mật đó.” Ngón tay Mammon trượt dần theo làn da mịn màng của hắn, gần như xuống tới cổ.

Metatron vừa định lên tiếng, ngón tay đã thu về.

Ánh mắt Mammon vẫn luôn dán chặt trên đỉnh đầu thiên sứ râu bạc, nghiêm túc đến khiến người khó mở miệng phản đối, “Ta sẽ xóa đi ký ức của hắn.”

“Khoan đã.” Metatron ngăn lại.

Mammon chậm rãi quay đầu, ghé mặt sát vào hắn, “Ngươi muốn tự tay làm?”

Metatron nhìn hắn.

Ánh mắt Mammon dần dần di chuyển đến đôi môi Metatron.

“Chúng ta cần bản đồ đến Chủ thành.” Metatron nói xong, quay đầu nhìn cửa sổ.

Mammon thở dài.

Chủ thành giới thứ mười.

Metatron và Mammon ở trong xe ngựa, từ trên không trung nhìn ra xa.

Kiến trúc dày đặc mang khí thế hoành tráng, một nửa xây trên núi, một nửa ở bình nguyên, thoạt nhìn, có loại ảo giác cả tòa thành đang vọt về phía mình.

Metatron chậm rãi mở miệng: “Rất giống. . . . . .”

“Thánh thành ở miền đông bắc.” Mammon tiếp lời.

Metatron khẽ gật đầu.

Mammon nói: “Thành chủ của nơi này từng đến thiên đường.”

Sương mù trong lòng Metatron hóa thành mạng nhện, vây hãm lấy hắn, không tài nào thoát ra được.

“Thiên đường còn phái ai tới giới thứ mười không?”

“Chỉ có một.”

“Shipley?” Mammon nhớ rõ cái tên này.

Metatron không đáp.

“Tính cách hắn ra sao?” Mammon hỏi.

Metatron nói: “Hắn là thiên sứ tình thương.”

Tình thương?

Não bộ Mammon trực tiếp phiên dịch thành “lừa tình”. Với phần phản cảm này dành cho hắn, Mammon đã phác thảo trong đầu mười mấy cái bẫy kinh doanh để nhữ hắn vào tròng.

“Chúng ta đột nhập đi.” Metatron nói.

Mammon không chút do dự liền đồng ý: “Được.”

“Cám ơn.” Metatron nói đến vô cùng chân thành. Hiện tại xem ra, giới thứ mười hoàn toàn không có liên quan gì tới địa ngục, mà là trách nhiệm của thiên đường.

Mammon cười tà: “Phải trả giá đấy.”

Metatron chớp chớp mắt, quay đầu lại: “Ta nhờ Rafael đến đàm phán.”

Mammon cười khẽ: “Ta vẫn chưa nói cái giá phải trả là gì a.”

Metatron im lặng.

Mammon dựa vào vai hắn: “Còn nhớ câu ta nói trước đó không?”

“Câu nào?”

“Ta muốn hôn ngươi.”

“. . . . . .”

“Ta nói thật đấy.”

Metatron thở dài: “Mammon.”

“Đây là cái giá mà ta muốn.” Mammon nói.

Metatron không hé miệng suốt nửa ngày.

Mammon cũng không vội.

Thời gian trôi qua trong bầu không khí trầm mặc giữa hai người.

Khung cảnh bên ngoài tòa thành nguy nga dần dần mờ nhạt, ánh đèn trong thành càng sáng hơn.

“Tội của ngươi là tham lam.” Metatron buông ra một câu trong bóng tối.

“Ân.” Mammon lặng lẽ ngửi khí tức đặc biệt toát ra trên người hắn, khoan thai nói, “Nhưng chỉ cần có ngươi, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”

Khuôn mặt Metatron rốt cuộc mất khống chế đỏ lên.

“Cho nên…” Đầu Mammon nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, giọng nói thấp dần thấp dần, “Hãy để ta ở bên ngươi.”

Vai Metatron chấn động.

“Có lẽ, như vậy ta sẽ trở về thiên đường.”

Thừa biết là nói dối, vẫn nhịn không được hy vọng điều đó thành sự thật.

Metatron trông ra tòa thành tráng lệ bên ngoài cửa sổ xe ngựa, không rõ mình say đắm vì tòa thành kia, hay là mê muội vì lời nói dối quá mức xinh đẹp này.

Một lần nữa trở về thiên đường.

Hắn như lại được nhìn thấy cảnh tượng vô số thiên sứ bay tới Thánh thành.

Dẫn đầu là Lucifer và Michael sóng vai nhau mà đi.

Abaddon, Beelzebub, Asmondeus, Belia. . . . . . Mammon.

Thánh ca êm ái, mây trắng phiêu bồng.

Trên mây, hào quang vạn trượng.

Trong thần điện.

Thần chậm rãi ban bố thần dụ.

Chúng thiên sứ nghiêm trang cúi đầu lắng nghe, sau đó lén lút làm những chuyện mờ ám mà chỉ có quen thân nhau mới biết được.

Asmondeus luôn cúi đầu cực thấp, Rafael thì cứ thích ngắm nhìn hắn.

Gabriel thích trêu chọc Abaddon, không giẫm chân hắn, thì cũng làm mặt quỷ với hắn.

Belia dựa vào lưng Abaddon ngủ từ đầu tới cuối.

Còn Mammon. . . . . . Chỉ cần mỗi lần nhìn hắn, đều có thể bắt gặp ánh mắt đối phương cũng đang hướng về mình.

Nghe Thần nói xong, mọi người lập tức giải tán, tụm năm tụm ba, đều tự đi chơi.

Vô tư, hạnh phúc biết bao nhiêu.

Mammon vẫn im lặng tựa đầu vào vai hắn, dường như đang ngủ.

Metatron nhịn không được giơ tay còn lại, cách khuôn mặt hắn chừng hai ba centimet, nhẹ nhàng vẽ theo đường nét ngũ quan tinh tế kia.

Ngựa khẽ cọ cọ vó.

Hắn lập tức buông tay.

Bốn bề lại im ắng.

Rạng sáng hôm sau.

Mammon mở mắt, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Metatron.

Đối phương cũng đang cúi mặt nhìn hắn.

“Chào.” Mammon mỉm cười.

Metatron cũng cười nói: “Chào…”

Lời còn chưa dứt, Mammon đột nhiên rướn người, hôn lên phía môi Metatron.

Metatron hơi nghiêng đầu, nụ hôn kia rơi trên cổ hắn.

“Nhìn kìa, mặt trời mọc rồi.” Hắn chỉ về phương đông, làm như không hề có chuyện gì xảy ra.

Mammon cụp mắt ảm đạm, uể oải nhích người về, tựa vào góc bên kia, cười nói: “Lòng đỏ trứng chiên chín một nửa.”

Metatron nói: “Chúng ta vào thành thôi.”

“Được.”

Cổng Chủ thành còn cao hơn cả đại môn của Con thuyền Noah, đại khái hơn mười thước.

Metatron cùng Mammon đứng trước cổng, thật giống như người lùn đến làm khách ở tộc Titan.

Mammon nhìn thấy rỉ sắt loang lổ trên cánh cổng, nói: “Cổng này chỉ để trang trí.”

Metatron nói: “Rất hiếm khi dùng.”

“Chúng ta từ không trung đi vào hay sao?” Nếu cánh cổng này mở ra, nhất định sẽ vang lên tiếng động rất lớn.

Metatron gật đầu.

Vì là thành lộ thiên, cho nên bọn họ dễ dàng bay qua tường thành.

Vào trong thành, liền thấy lông vũ màu trắng vương vãi khắp nơi, là đà trên mặt đất.

Mammon nói: “Mở dịch vụ nối lông ở đây hẳn là rất có tiền đồ.”

Metatron nói: “Bọn họ đều lộ cánh.”

“Ân.”

Metatron lộ ra một đôi cánh trắng, quay đầu nhìn Mammon, “Cánh của họ đều là màu trắng.”

Vô luận Mammon có lộ cánh hay không, ở nơi này hắn chính là dị tộc. (vì anh cánh đen ^__^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.