U Linh Giới

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1 – Hội nghị

Rốt cuộc là nhiều nhất hay ít nhất đây?

Thạch Phi Hiệp ăn xong điểm tâm, thập phần tin tưởng cho rằng, với vị trí địa lý ưu việt, cơ sở vật chất ưu mỹ, cùng tố chất nhân viên ưu tú của Con thuyền Noah, nhất định là nhiều nhất. Hơn nữa mọi người nhất định sẽ chen lấn tranh giành nhau mà tới đây.

Cho nên, hắn đặc biệt mở thật rộng đại môn của Con thuyền Noah.

Chín trăm người lận nha.

Đây không phải chuyện đùa.

Thạch Phi Hiệp đứng ngay đại sảnh, trong lòng tráng khí ngút trời.

. . . . . .

Đồ ăn bữa trưa rất tuyệt.

Thạch Phi Hiệp sau khi ăn uống no say, cảm thấy đời người không thể quá viên mãn, không hoàn mỹ mới là hoàn mỹ thật sự. Vì thế liền chủ động dự đoán số khách bớt đi một ly.

Con số bốn trăm rưỡi cũng không tồi, so với ba trăm tám cùng hai lần hai trăm rưỡi vẫn có một khoảng cách.

. . . . . .

Cơm chiều chẳng những phong phú, mà còn dư thừa, đủ cho chín trăm người ăn uống no say.

Thạch Phi Hiệp vừa ăn vừa nghĩ: bất luận tên đến sau cùng là kẻ xúi quẫy nào, hắn nhất định túm lấy kẻ đó đòi tiền vốn đồ ăn phục vụ cho chín trăm người!

Gần mười một giờ.

Một cỗ xe ngựa lao tới cực nhanh khiến bánh xe tóe lửa hừng hực, như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Thạch Phi Hiệp hỏi Gin: “Là xe ngựa của địa ngục đúng không?”

Gin đưa ngón tay vuốt vuốt cằm: “Nghe nói Tinh linh vương vẫn chưa trả xe ngựa cho Abaddon.”

Nói cách khác, người tới có khả năng là Tinh linh vương Omedeto?

Thạch Phi Hiệp cảm thấy thật hóc búa.

Muốn moi tiền từ trong tay Omedeto, vẫn phải dựa vào Dea.

Hắn đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đã tiến gần.

Cũng là xe ngựa của địa ngục, nhưng chiếc này rõ ràng cao cấp hơn của Abaddon. Toàn bộ cỗ xe đều dùng đá quý trang hoàng, viên kim cương khổng lồ trên nóc xe còn to hơn cả quả dưa hấu.

Thạch Phi Hiệp kinh ngạc nói: “Không ngờ nền công nghiệp plastic dưới địa ngục lại phát triển như vậy.”

“Không phải plastic.” Gin dùng ánh mắt chuyên nghiệp giám định, “Là hàng thật.”

“. . . . . . Chúng ta đổi nghề đi?” Thạch Phi Hiệp nghiêm mặt nói.

Gin cũng thành thành thật thật trả lời: “Nếu ngươi muốn làm ăn cướp, tốt nhất nên gọi thêm Isfel.”

“Khó lắm sao?”

“Khó lắm.”

“Cùng xông lên cũng không thể nắm chắc phần thắng?”

“Không nắm chắc.”

“Vậy ngươi đi gọi hắn hay là ta đi?” Thạch Phi Hiệp xoa xoa tay.

Trong xe ngựa truyền ra tiếng cười khẽ: “Nghe nói chỗ dựa của ta rất vững chãi.” (Mỹ nam xuất hiện rồi yeye O(∩_∩)O~)

Thạch Phi Hiệp biến sắc, lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?”

Cửa xe ngựa mở ra, Mammon cười tủm tỉm từ trên xe bay xuống. Bên trong lớp áo khoác dài cài chéo màu tím sậm lộ ra cổ áo cao cao bằng tơ tằm màu bạc, mái tóc nửa dài được buộc bằng chỉ bạc khẽ lay động theo từng động tác của hắn, trông vừa cao quý vừa thanh lịch.

Ngay cả Gin trước giờ luôn tự phụ về dung mạo khí chất của mình cũng không thể không thừa nhận —— đối phương hoàn toàn có tư cách gia nhập Huyết tộc. Đương nhiên, Mammon có chịu gia nhập hay không lại là chuyện khác.

“Ngài là đại biểu tới tham dự đại hội cửu giới?” Thạch Phi Hiệp hỏi.

Mammon sóng mắt lưu chuyển, mỉm cười nói: “Ta là người đến cuối cùng sao?”

“Không.” Thạch Phi Hiệp cười tủm tỉm: “Ngài là người đầu tiên.”

Nụ cười của Mammon cứng đờ: “Người đầu tiên?”

Thạch Phi Hiệp thấy vậy, sợ vuột mất con vịt nướng vất vả lắm mới tới tay, lập tức chuyển đề tài: “Ngài dùng bữa tối chưa? Chúng ta đã vì ngài mà chuẩn bị một bữa tối phi thường phong phú.”

Mammon không bị đánh lạc hướng, từng bước bức lại gần hỏi: “Ta là đại biểu duy nhất tham gia?”

Thạch Phi Hiệp vô tội nói: “Ta chỉ mở cửa làm ăn, không phải người chủ trì khai hội. Đối với chi tiết cụ thể của đại hội lần này hoàn toàn không biết.”

Mammon nhướn mày: “Vậy sao?”

“Vừa rồi là đáp án của phía chính phủ.” Thạch Phi Hiệp ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Về phần đáp án của tư nhân, giá cả có thể thương lượng.”

Mammon cao thâm khó dò nhìn hắn: “Nói sao thì, bụng ta thật sự có hơi đói.”

“Vậy là quá tốt rồi.” Thạch Phi Hiệp ước ao lát nữa trên bàn ăn sẽ hung hăng tàn sát hắn một trận, lập tức xung phong dẫn đường.

Gin cùng hắn tiếp khách đã sớm thức thời đi thông báo cho các bộ phận phải vào vị trí sẵn sàng.

Cho nên Mammon vừa đến phòng ăn, liền ngửi được mùi sơn hào hải vị nồng đậm.

Thạch Phi Hiệp sau khi dẫn hắn đến chỗ ngồi, lập tức vọt vào bếp.

Antonio đang lấy từng đĩa đồ ăn ra khỏi lò nướng cực đại do Raton phát minh.

Thạch Phi Hiệp cảm khái: “May là chưa ăn sạch.”

Antonio nói: “Chưa ăn sạch, nhưng toàn là chỗ này gặm một mẩu chỗ kia cắn một miếng, khó khăn lắm ta mới tập hợp lại cho hoàn chỉnh.”

Thạch Phi Hiệp ngó ngó mớ đồ ăn chấp chấp vá vá, hài lòng nói: “Không sao, nhìn phô trương là được, Mammon sẽ không để ý đâu.”

“Ta để ý.” Mammon đứng ngay cửa, cười dài nhìn bọn họ.

Có lẽ là do hiệu ứng phản quang, Thạch Phi Hiệp cảm thấy nhiệt độ của nụ cười này không được cao cho lắm.

Thạch Phi Hiệp đột nhiên xoay người, đối diện với Antonio nghiêm mặt nói: “Antonio.”

Antonio giương mi mắt.

“Ngày hôm nay, thái độ phục vụ của ngươi như vậy, là không tốt.” Thạch Phi Hiệp nói với chất giọng trầm thấp mà hàm súc.

Mí mắt Antonio giật hai phát.

“Nhất định phải sửa đổi.” Thạch Phi Hiệp bình tĩnh đi đến trước mặt Mammon, “Chẳng hay Mammon tiên sinh muốn ăn gì?”

Mammon nói: “Mỳ áp chảo.”

Đó là món gì?

Bất quá không biết cũng không làm khó được Thạch Phi Hiệp, hắn nhanh nhẩu quay đầu, dùng ánh mắt ra hiệu với Antonio: “Lửa phải lớn, mỳ phải nhiều, nhìn nhất định phải đủ cay nồng đủ nóng bỏng!”

Ba phút sau, mỳ áp chảo được bưng lên.

Thạch Phi Hiệp nghi hoặc hỏi: “Mỳ đâu lửa đâu?” Tại sao nhìn giống bánh mật nướng vậy?

“Trước khi ta trả lời vấn đề này, đáp lại câu hỏi của ta đã.” Mammon tao nhã cầm nĩa lên.

Thạch Phi Hiệp nói: “Vấn đề hóa đơn thanh toán?”

Mammon nói: “Cũng có thể.”

“Hỏi đi.” Thạch Phi Hiệp hứng trí bừng bừng.

Mammon cầm nĩa, nhưng không lập tức cắm xuống, mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm cái đĩa, nửa ngày mới bày ra bộ dáng thờ ơ hỏi thăm: “Meta. . . . . .”

“Ai?” Lực chú ý của Thạch Phi Hiệp đột nhiên bị thứ gì đó ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Một vật thể trông như máy giặt bay qua, đáp xuống trước phòng. Hắn giật mình hỏi: “Còn có người đến sao?”

Mammon thu lời, làm như không có việc gì, cắm một khối bánh mật bỏ vào miệng.

“Vừa rồi ngươi định hỏi gì?” Thạch Phi Hiệp tuy nhìn hắn, nhưng mông đã ngồi không yên.

Mammon dừng nĩa, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, mỉm cười nói: “Ta không ngại ngươi tạm thời rời bàn.”

Vút…

Bóng dáng Thạch Phi Hiệp biến mất ngoài cửa.

Trong “máy giặt” bước ra bốn người.

Có cao có thấp, có đô có gầy.

Bọn họ vừa thấy Thạch Phi Hiệp, lập tức tự giới thiệu.

Từ trái sang phải, theo thứ tự là —— đại biểu Titan, đại biểu Người lùn, đại biểu Người sói, đại biểu Tinh linh.

“Các vị có phải là đội tiên phong không?” Thạch Phi Hiệp dùng cặp mắt sáng rực nhìn bọn họ.

Bốn đại biểu giáp mặt nhìn nhau.

Đại biểu Tinh linh nói: “Vương tử ta phái ta đi nghênh đón các vị sứ giả, sau đó đến Con thuyền Noah.”

“Chẳng lẽ Tinh linh vương không hiểu, đoàn đại biểu thật ra là một loại phúc lợi sao?” Thạch Phi Hiệp thở dài một tiếng, dẫn bọn họ vào khách sạn.

Mammon đã dùng bữa xong, đang tựa người trên lầu hai nhìn xuống bọn họ.

Đại khái là đột nhiên gặp Mammon, bốn đại biểu đều hoặc ít hoặc nhiều tỏ vẻ khẩn trương.

“Các vị dùng cơm chưa?” Giọng nói của Thạch Phi Hiệp đúng lúc xen vào.

Bốn đại biểu đều ra ý là chưa.

Thạch Phi Hiệp nói: “Thế thì lên lầu hai dùng bữa đi.”

Các vị đại biểu vừa ngẩng đầu, liền thấy Mammon đang đứng trên lầu hai, đồng loạt tỏ vẻ hết – đói – rồi.

“Nếu đã vậy, khai hội trước đi.” Mammon theo thang lầu chậm rãi bước xuống.

Bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi a, có hội họp gì không thể đợi tới ngày mai hãy khai mạc được sao?

“Ta nhớ ngươi từng hỏi ta về vấn đề mở rộng kinh doanh cho Con thuyền Noah. . . . . .” Mammon ngân dài giọng.

Thạch Phi Hiệp thức thời nói: “Ta lập tức chuẩn bị phòng hội nghị.”

Phòng hội nghị ở lầu hai. Chính là nơi Thạch Phi Hiệp lần đầu tiên may mắn nhìn thấy hào quang của Lucifer và Michael.

Chờ đoàn đại biểu đều an tọa, trà nước điểm tâm đều dâng lên, Isfel rốt cuộc cũng xuất hiện.

Mammon nhìn hắn trở tay đóng cửa, ánh mắt hơi trầm xuống: “Không phải là đại hội cửu giới sao?”

Isfel nói: “Ân.”

“Nhưng sao giống như chỉ có sáu?” Mammon đã tính cả Thạch Phi Hiệp.

Isfel nói: “Quen rồi.” Trước kia chưa từng có đại biểu nhân giới tham gia hội nghị, cũng gọi là đại hội cửu giới đấy thôi.

Mammon dựa vào lưng ghế, nói: “Bắt đầu chưa?”

Bốn vị đại biểu mờ mịt nhìn Isfel.

Isfel chậm rãi hỏi: “Các vị đã đi qua giới thứ mười chưa?”

Bốn đại biểu cả người chấn động, sắc mặt đại biến.

Mammon hơi nhíu mày.

Isfel nói: “Đây là chủ đề của hội nghị.”

Phòng hội nghị lập tức chìm vào im lặng.

Thạch Phi Hiệp thấy mọi người đều bày ra bộ dáng kín như bưng, nhịn không được nhỏ giọng hỏi Isfel: “Gì mà đại hội giới thứ mười?”

Isfel vẫn như cũ dán mắt vào quyển sách: “Đó là một nơi.”

Thạch Phi Hiệp nghĩ nghĩ, thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ: “Giới thứ mười? Chữ giới trong cửu giới?”

Isfel gật đầu.

Thạch Phi Hiệp nhìn Mammon, lại nhìn những đại biểu khác, thấp giọng nói: “Là chuẩn bị mở rộng việc kinh doanh sao?”

“Phụt.” Mammon nhịn không được phì cười.

Hắn vừa cười, vẻ mặt khẩn trương của các đại biểu khác lập tức dịu đi không ít.

Mammon nhìn Isfel: “Xem ra phúc lợi của nhân viên ở Con thuyền Noah không được tốt lắm.”

Tuy Thạch Phi Hiệp rất hâm mộ bản lĩnh kiếm tiền của Mammon, nhưng đối với thái độ lên án này, hắn cảm thấy cần phải phi thường làm sáng tỏ.

“Làm trong khách sạn có lịch sử lâu đời nhất thế giới này, lòng trung thành cùa nhân viên ở Con thuyền Noah đều ăn đứt bất kỳ đồng nghiệp nào ở khách sạn nhà hàng khác! Điều này đương nhiên là nhờ sự quan tâm chu đáo của khách sạn đối với nhân viên từ vật chất đến tinh thần. Điển hình như, trước kia vì ta có thái độ làm việc cẩn thận, tác phong làm việc cần cù trung thực, nên được thăng làm quản lý bộ phận buồng. Điểm nhấn này đã thể hiện, khách sạn luôn coi trọng từng tiến bộ của nhân viên. Nếu khách sạn không quý trọng nhân viên như thế, đám nhân viên chúng ta cũng đã không vì sự phát triển của khách sạn mà dốc hết sức lực, cúc cung tận tụy!”

Thạch Phi Hiệp nói xong một tràng, tiện tay cầm ly cà phê trước mặt Isfel ừng ực uống một hớp lớn bổ sung thêm nước.

Mammon nhìn Isfel hỏi: “Ngươi đã làm gì hắn?”

Isfel rốt cuộc cũng ngẩng đầu khỏi quyển sách: “Mười lần.”

“Một đêm?”

“Ân.”

Mammon quay về phía Thạch Phi Hiệp đang đỏ mặt mà vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhướn mày nói: “Quả nhiên là quan tâm chu đáo từ vật chất đến tinh thần.”

Thạch Phi Hiệp trừng mắt nhìn Isfel.

Isfel giơ ngón tay nhẹ nhàng quệt đi giọt cà phê đọng trên khóe môi hắn.

Thạch Phi Hiệp tức giận quay đầu định cắn, ngón tay Isfel đã nhanh chóng rút về.

Mammon thong thả lấy một mẩu bánh ngọt cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức: “Nếu Antonio muốn chuyển chỗ làm, nhớ bảo hắn tới tìm ta.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nghĩ hắn hẳn sẽ không sa đọa như vậy.” Hắn vẫn canh cánh trong lòng vì Mammon ban nãy đã vạch trần chuyện của hắn.

“Ngươi kỳ thị đọa thiên sứ?” Mammon mỉm cười nhìn về phía Isfel, trực tiếp châm ngòi.

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta kỳ thị những tên thích bới móc.”

Mammon nói: “Ta là thương nhân cạnh tranh lành mạnh.”

“Ta là đối thủ đả kích thương nhân lành mạnh.” Thạch Phi Hiệp nói.

“Khò khò ——”

Tiếng ngáy đột ngột vang lên.

Đại biểu Tinh linh thấy Isfel cùng Mammon đều nhìn qua, liền khẩn trương thúc vào đại biểu Titan đang ngồi cực thẳng, ngủ cực nhiệt tình bên cạnh mình.

“A ——” đại biểu Titan hít một hơi, từ từ mở mắt.

Thạch Phi Hiệp đột nhiên đứng lên, nói lời công đạo: “Khách sạn trước giờ đều tuân thủ nguyên tắc khách hàng là thượng đế. Cho nên, vì để các vị có thể tham dự hội nghị trong trạng thái tốt nhất, ta thành khẩn thỉnh cầu các vị tạm dừng hội nghị, ngày mai tiếp tục!”

Bốn đại biểu nhìn về phía Isfel và Mammon.

Mammon mỉm cười: “Ở thêm một ngày không phải là phải trả thêm tiền phòng một ngày sao?”

Không hổ là đồng nghiệp, ý tưởng không khác nhau là bao.

Nhưng Thạch Phi Hiệp sẽ tuyệt đối không thừa nhận: “Tin ta đi, cho dù các vị không ở đủ một tháng, ta vẫn có thể thu đủ một tháng tiền phòng.”

Mammon nói: “Như vậy sẽ rất khó có khách hàng chịu quay lại.”

“Là khách sạn chủ chốt duy nhất trong cửu giới vốn đã lũng đoạn…” Thạch Phi Hiệp vô sỉ nói, “Ta một chút cũng không lo lắng về vấn đề này.”

Mammon nói: “Là Ma vương dưới tay có mấy ngàn triệu nhân viên, ta chân thành hy vọng có thể đạt được một phúc lợi giảm giá.”

Thạch Phi Hiệp nghĩ nghĩ, vọt qua, thấp giọng nói: “Ý ngươi là, địa ngục có phải đang lên kế hoạch làm một tour đến Con thuyền Noah không?”

Khóe miệng Mammon cong lên: “Có thể.”

Hai mắt Thạch Phi Hiệp cũng loan loan, “Tất cả mọi người đều đi.”

Bốn đại biểu thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc có thể về ngủ rồi.

Mammon nói: “Vậy chúng ta tiếp tục họp đi.”

Bốn đại biểu: “. . . . . .”

Với tác phong xa hoa của Mammon ở địa ngục, thật sự không giống một ông chủ vì công việc mà quên ăn quên ngủ, ngày đêm không nghỉ a.

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Isfel đòi đáp án.

Đôi mắt Isfel vẫn hờ hững như băng: “Tâm tình không tốt.”

Thạch Phi Hiệp lại quay đầu hỏi Mammon: “Tại sao?”

Mammon thở dài: “Bởi vì không có mỹ nữ khiêu vũ.”

Thạch Phi Hiệp búng tay một cái: “Chuyện này thì có thể có.”

Loát xoát.

Phòng hội nghị chuyển sang quầy bar, Gin đang đứng sau quầy nửa tỉnh nửa ngủ pha cocktail.

Mammon nhìn cái ly không đặt trước mắt mình, hỏi Thạch Phi Hiệp: “Mỹ nữ? Khiêu vũ?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Có lẽ do đèn chưa đủ mờ, mờ thêm chút nữa hiệu ứng sẽ tốt hơn.”

Mammon nói: “Có mờ nữa cũng chỉ có thể có ba chúng ta họp.”

Hắn vừa dứt lời, đầu của bốn đại biểu liền y như quân cờ domino lần lượt gục xuống.

Gin rót phần cocktail đã pha xong vào ly của Mammon.

Thạch Phi Hiệp nhân cơ hội hỏi Isfel: “Giới thứ mười rốt cuộc là gì? Tại sao phải họp riêng?”

Isfel không đáp, người trả lời chính là Mammon.

“Giới thứ mười là thế giới bên ngoài cửu giới.” Mammon lắc lắc cái ly trong tay. Ánh đèn xuyên qua thứ chất lỏng đủ màu sóng sánh trong ly ánh lên khuôn mặt hắn, khiến mặt hắn như đang mở xưởng nhuộm: “Bị gọi là cấm địa của cửu giới.”

Thạch Phi Hiệp vừa định hỏi tiếp, chợt nghe Gin bực dọc hỏi mình: “Ngươi muốn uống gì?”

“Hương vị bình thường là được.” Hắn không muốn lại từ trong ly rượu ngửi ra mùi gỗ mục hoặc xà phòng nữa.

Gin trực tiếp rót một ly nước lọc đưa cho hắn.

Thạch Phi Hiệp: “. . . . . .”

Mammon hỏi Isfel: “Hội nghị là Thần quyết định sao? Ngài ấy rốt cuộc cũng quyết định nhúng tay vào quản bọn họ?”

Thạch Phi Hiệp tò mò xen mỏ vào: “Bọn họ là ai?”

Mammon đáp: “Sinh vật ở giới thứ mười.”

Hai mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên: “Quả thật là muốn mở rộng kinh doanh sao?”

“Ngươi sẽ không còn hớn hở khi nhìn thấy bọn họ.” Mammon nói.

“Bọn họ khủng bố lắm à?” Trong đầu Thạch Phi Hiệp lập tức xuất hiện những hiệu ứng trong phim kinh dị.

Mammon búng tay một cái.

Đại biểu Người lùn ngồi gần hắn nhất liền giật mình tỉnh lại.

Mammon nói: “Ngươi từng đến giới thứ mười?”

Đại biểu Người lùn ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày mới hoàn hồn: “Phải, đúng vậy.”

“Đó là nơi như thế nào?”

Môi đại biểu Người lùn run lên: “Là một nơi phi thường phi thường khủng bố.”

Nghe đến khủng bố, Thạch Phi Hiệp tinh thần phấn chấn, lăng xăng chạy đi chỉnh cho đèn mờ hơn, mới trở về nói, “Như vậy mới có không khí kể chuyện ma a.”

Đại biểu Người lùn: “. . . . . .” Nhưng lại phá hỏng tâm tình kể chuyện của hắn a.

Mammon nói: “Khủng bố thế nào?”

Đại biểu Người lùn ừng ực nuốt nước bọt, “Nơi đó chỗ nào cũng toàn là nước, hơn nữa thời tiết rất xấu, âm âm u u, toàn cuồng phong bão tố. Trong nước giống như có quái vật, suốt ngày gầm rống.”

Thạch Phi Hiệp chớp chớp mắt, “Sao nữa?”

Đại biểu Người lùn nói: “Ta khởi động phi thuyền, bay trở về.”

Mammon nhíu mày: “Toàn là nước? Hình như không giống như ta được biết.”

“Cũng không giống như ta từng thấy.” Đại biểu Tinh linh rụt rè mở miệng, “Giới thứ mười mà ta nhìn thấy, nơi nơi đều là cát vàng, mênh mông bát ngát. Nhiệt độ trên mặt đất là gần bảy mươi độ. Nếu không phải ta ngồi trong phi thuyền, rất có thể đã bị thiêu chết.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Oa, nước bốc hơi nhanh quá nhỉ?”

Đại biểu Người lùn cũng sửng sốt.

Mammon hỏi: “Các ngươi đến đó hồi nào?”

“Năm trăm năm trước.”

“Ba trăm năm trước.”

“Ta đến đó một trăm năm mươi ba năm trước…” đại biểu Người sói trầm giọng, “Bất quá ta chẳng thấy gì cả. Nơi đó sặc mùi hắc ám cùng rỉ sắt, đèn trên phi thuyền chỉ có thể chiếu sáng chừng một hai centimet trước mặt.”

Thạch Phi Hiệp trong lòng phát lãnh. Trong ba loại, loại được miêu tả cuối cùng là khủng bố nhất.

“Ta từng nghe được chính là loại thứ ba.” Ngón tay Mammon lướt qua miệng ly, “Cho nên nói, bốn người nhìn thấy ba loại cảnh tượng sao?”

“Có lẽ còn có loại thứ tư.” Isfel nói.

Bốn đại biểu đến tham dự đại hội cửu giới lần này không ai không biết nguyên nhân. Ánh mắt mọi người đều dừng trên người đại biểu Titan vẫn đang tựa vào một góc mà ngủ khò. Đại biểu Tinh linh lấy tay kẹp mũi hắn.

“A ——” Hắn lại hít một hơi, choàng tỉnh.

Đại biểu Tinh linh thấp giọng hỏi: “Ngươi thấy gì ở giới thứ mười?”

“Giới thứ mười?” Đại biểu Titan mở mắt thật to, hồi lâu mới nói: “Lửa. Hai bên đều lửa cháy ngùn ngụt, còn cao hơn cả trời! Ở giữa là một con đường. . . . . .”

Những người còn lại dựng tai lên.

Lần đầu tiên nghe nói giới thứ mười có một con đường.

Đối diện ánh mắt chờ mong của mọi người, giọng nói đại biểu Titan yếu dần, “Ta không dám đi vào đó.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu, họ đã chờ mong quá nhiều.

Thạch Phi Hiệp nói: “Giới thứ mười đúng là một nơi kỳ quái.”

Gin hỏi: “Sao các ngươi lại vô duyên vô cớ nhắc tới giới thứ mười?”

Thạch Phi Hiệp giải thích: “Đây là chủ đề của đại hội cửu giới lần này.”

Gin nhướn mày: “Thần chuẩn bị đối phó với giới thứ mười sao?”

Mammon nhún vai: “Ta chỉ là may mắn được tới tham dự hội nghị.” Lucifer vốn chọn Abaddon đến hội nghị này, chính là “rất không may”, Abaddon vừa vặn bị đòi nợ, bị bức đến rời khỏi địa ngục, cho nên “không thể không” thay hắn tới tham gia.

Isfel thản nhiên nói: “Ta chỉ phụ trách tuyên bố chủ đề.”

“. . . . . .”

Cho nên hiện tại là thế nào? Rốt cuộc có thể tan họp được chưa?

Bốn đại biểu tám con mắt đáng thương nhìn nhìn Isfel cùng Mammon.

“Cảm ơn các vị đại biểu đã tới dự, hội nghị đến đây kết thúc, mời các vị an tâm nghỉ ngơi. Tất cả chi phí ở Con thuyền Noah đều do Thiên đường phụ trách.” Một giọng nói mềm mại êm tai vang lên, khiến bốn vị đại biểu tinh thần phấn chấn, mệt mỏi tiêu tan.

Đại biểu Tinh linh thân cận với thiên đường nhất nhịn không được kích động hỏi: “Là vị thiên sứ nào giáng lâm?”

“Ta chỉ là khách thường trú trong khách sạn thôi.” Giọng nói mềm mại khẽ mang theo ý cười.

Đại biểu Tinh linh thấy hắn không muốn ra mặt, đành thất vọng cúi đầu.

Thạch Phi Hiệp tuy cũng rất hiếu kì về giọng nói đột nhiên vang lên này, bất quá tinh thần nghề nghiệp đã kiềm chế hắn lại, chuyện tìm tòi để sau. Hắn tươi cười nói với bốn vị đại biểu: “Phòng đã chuẩn bị sẵn, mời theo bên này.” Dẫn bọn họ đi đến cửa quầy bar, hắn quay đầu phát hiện Mammon vẫn còn ngồi trước quầy.

Ánh đèn mờ ảo mông lung chiếu lên bóng lưng hắn, trông càng cô đơn vô hạn.

Isfel không biết đã đi đâu, chỉ để lại Gin đứng đối diện với hắn.

Thạch Phi Hiệp nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ ý định gọi hắn, tiếp tục dẫn đoàn đại biểu lên lầu .

Gin nhìn về hướng bọn họ biến mất sau cánh cửa, trong lòng không ngừng oán giận kẻ thuộc nhân loại duy nhất trên Con thuyền Noah lại không có nhân tính.

Thân là Huyết tộc đời thứ ba, cho tới bây giờ Gin cũng chưa từng phải lo lắng về vấn đề tài chính. Nếu không đủ xài, chỉ cần đến Hài tử gia hoặc Huyết tộc quay một vòng là có thể đầy túi. Huống chi, ở Con thuyền Noah cũng thật sự không có nơi nào dùng tiền. Cho nên hắn hoàn toàn không hiểu được tại sao Thạch Phi Hiệp lại cố chấp với việc kinh doanh của Con thuyền Noah như thế. Căn bản là làm không công!

Chưa hết, chuyện khó hiểu nhất chính là hôm nay!

Đang yên đang lành họp ở phòng hội nghị, tại sao phải dời đến quầy bar?

Nếu không có Isfel và Mammon ở đây, hắn thật sự rất muốn gào lên với tên nhân loại đã lôi mình ra khỏi mộng đẹp, rằng: bổn đại gia không thiếu tiền tăng ca!

. . . . . .

“Xin hỏi ngài còn muốn gọi thêm gì không?” Gin theo thói quen treo lên mặt nụ cười chuyên nghiệp.

Xoảng…

Cái ly trong tay Mammon vỡ nát.

Gin nhìn những mảnh vụn trên quầy bar, lại nhìn tay hắn, cuối cùng gật đầu: “Ta đã biết câu trả lời của ngươi.”

Mammon làm như không có chuyện gì phủi phủi đám vụn thủy tinh trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Xin lỗi.”

“Nhớ đền là được rồi.”

“Đương nhiên.” Mammon tao nhã đứng dậy đi ra ngoài.

Gin nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng trỗi lên một loại cảm giác rất kỳ quái, mà loại cảm giác đó dường như bắt đầu xuất hiện từ khi giọng nói kia vang lên. Nếu hắn đoán không lầm, vị khách có đôi cánh màu trắng thường trú trong khách sạn, chỉ có. . . . . . vị đó mà thôi.

Ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi cửa, giọng nói êm ái ban nãy lại khẽ thở dài bên tai: “Mammon ma vương điện hạ.”

Mammon đột nhiên dừng bước.

“Nếu không ngại đêm khuya, có thể mời ngài lên lầu nói chuyện một chút được không?”

Mammon rũ my, lập tức cười khẽ: “Vinh hạnh cho ta.” Hắn xoay người, sải bước thoăn thoắt men theo thang đi lên lầu.

Đi suốt một tiếng đồng hồ.

Đi đến nhịp tim hắn từ không bình thường trở thành bình thường, vẫn không nhìn thấy bóng dáng kẻ đã đưa ra lời mời kia.

Mammon dừng bước, khóe miệng hơi cong lên, nhưng tuyệt đối không thể gọi là cười, “Có thể nói cho ta biết có bao nhiêu tầng không?”

Giọng nói kia thở dài: “Ta cũng không biết.”

Mammon bỗng nhiên giang cánh, bay lên trên.

Đôi cánh đen như sao băng lướt qua từng tầng của khách sạn.

. . . . . .

Lại lượn suốt một tiếng đồng hồ.

Mammon cúi đầu thấy bên dưới đã là một chấm đen nhìn không rõ, từ từ giảm tốc độ, tùy ý chọn một tầng dừng chân, ngoài cười trong không cười nói: “Ta mệt rồi, muốn ngủ.”

Đối phương cũng không lộ vẻ bất mãn, vẫn dùng thanh âm ôn nhu nói: “Được, ngủ ngon.”

Mammon đẩy cửa một phòng gần đó, không chút kiêng nể cởi bỏ cúc áo, thắt lưng, nhanh chóng ném hết quần áo xuống sàn, *** đi vào buồng tắm. (YY *chết vì tưởng tượng*)

“Còn đó không?” Hắn thuận miệng hỏi.

Không có hồi âm.

Mammon vừa mở vòi nước thử độ ấm, vừa nói: “Thần chuẩn bị thu thập giới thứ mười?”

“Không phải thu thập.” Rất nhanh liền có hồi âm.

Mammon ung dung tao nhã nằm vào bồn tắm, nhắm mắt lại, thỏa mãn cười nói: “Ngươi quả nhiên vẫn còn ở đây.”

.

Tác giả phát biểu: Hắc hắc, hẳn là thêm bốn ngàn (views) rồi.

.

Bên kia lại trầm mặc.

“Sữa tắm đâu?” Mammon hỏi.

“Ta không biết.”

Mammon mở mắt.

“Trong phòng ta không có.”

Mammon nói: “Không có bồn tắm?”

“Ân.”

“Có giường không?” Mammon nửa trêu tức nửa đùa cợt nói.

“Không có.”

Mammon mí mắt khép hờ: “Vậy có gì?”

“Giá chữ thập.”

. . . . . .

Loạt xoạt.

Mammon từ trong bồn nước ngồi dậy, vươn tay ấn vào cái vòi bên cạnh bồn, sữa tắm chảy ra. . . . . .

Tắm rửa xong rời buồng tắm, Mammon khoác áo choàng ngồi lên giường.

Rèm cửa an phận canh giữ hai bên cửa sổ, bức màn màu đen to như vậy bị cột cố định vào khung cửa sổ kiểu Pháp, đen đến tĩnh lặng.

Giọng nói êm ái mờ ảo kia một lần nữa vang lên: “Ngủ ngon.”

Mammon xoay người nằm nghiêng, mái tóc đen nhánh không còn bị bó buộc, tản mác vương trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn.

“Ngủ ngon.”

Bốn vị đại biểu thức quá khuya, dậy quá sớm, ăn quá ít, nhưng thái độ tốt vô cùng.

Nếu không phải Con thuyền Noah không thiếu đại biểu, Thạch Phi Hiệp gần như muốn xin lão đại của các giới điều bọn họ đến đây —— tại sao quản lý ở các bộ phận của Con thuyền Noah đều nhất định không được có trợ lý?

Bất quá bốn đại biểu tuy là nhân viên hiếm có, nhưng tuyệt đối không phải là khách hàng hiếm có.

Cho dù Thạch Phi Hiệp đã chu đáo tận tâm, nhiệt tình giữ lại, còn ba lần bốn lượt nói đã có thiên đường bao trọn gói, hoàn toàn không cần tiết kiệm chi phí ở trọ vân vân, nhưng bốn đại biểu vẫn như cũ kiên trì đòi lập tức về nhà, tuy luôn miệng khen ngợi phương diện phục vụ của Con thuyền Noah, nhưng thái độ là quyết không lưu luyến.

Thạch Phi Hiệp bất đắc dĩ, đành phải tiễn bọn họ ra tiền sảnh.

Đại biểu Tinh linh đi được nửa đường, đột nhiên nói: “Phiền quản lí Thạch thay mặt nói lời tạm biệt với Mammon đại nhân.”

“Mammon?” Thạch Phi Hiệp dường như nghe nhắc đến cái tên này mới nhớ tới người này, vội vàng nói với kẹp cài áo của mình: “Mau gọi mau gọi!”

Chiếc kẹp cài áo này của hắn là máy thu âm đã được Raton cải tiến, hoàn toàn giải quyết khuyết điểm một chiều, trở thành một máy bộ đàm chân chính đầy đủ tư cách.

Kẹp cài áo không có phản ứng.

Thạch Phi Hiệp dường như đã quen với loại không phản ứng này, trực tiếp hỏi: “Ngươi có biết Mammon đêm qua ở đâu không? Đừng nói còn ở quầy bar đi?”

“Tầng thứ năm mươi sáu vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi mốt.” Giọng nói lãnh đạm của Isfel từ trong kẹp cài áo truyền ra.

“. . . . . . Tập thể dục buổi sáng sao?” Cho dù là đọa thiên sứ, bò lên cao như vậy cũng hơi quá a? Thạch Phi Hiệp nghĩ một hồi, liền cảm thấy đầu hơi choáng váng.

“Giờ mới là tập thể dục buổi sáng.” Giọng nói của Mammon từ đỉnh đầu truyền xuống.

Thạch Phi Hiệp cùng bốn đại biểu vừa ngẩng đầu, liền thấy Mammon đang giang đôi cánh màu đen, từ trên không trung sà xuống.

Cũng là đôi cánh đen, nhưng Thạch Phi Hiệp cứ cảm giác giữa Mammon và Isfel hình như không giống nhau lắm, nhưng lại nói không được cụ thể khác nhau ở điểm nào. Chẳng lẽ thật sự giống Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, cho dù không nhìn mặt cũng có thể nhận ra từ những bộ phận khác?

Thạch Phi Hiệp đối với thâm tình của mình hiểu biết càng sâu hơn.

“Các ngươi muốn rời khỏi đây?” Mammon đáp trên mặt đất, tự nhiên thu cánh.

Nhận thức của Thạch Phi Hiệp về cửu giới cũng chỉ nằm trong hai năm này, vẫn chưa đủ sâu, nhưng đối với bốn đại biểu mà nói, đọa thiên sứ từng là thiên sứ, là sinh vật gần gũi với Thần nhất, chưa thấy Mammon giương cánh còn đỡ, vừa thấy hắn giang rộng đôi cánh như thế, loại cảm giác kính sợ từ nhỏ đến lớn cắm rễ trong lòng liền bất giác toát ra.

“Mammon đại nhân.”

Bốn đại biểu đồng loạt hành lễ.

Mammon phất tay, mỉm cười: “Tạm biệt.”

Thạch Phi Hiệp hai mắt sáng lên: “Ngươi không đi sao?”

Mammon nhướn mày: “Ngươi rất muốn ta đi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Thạch Phi Hiệp quay đầu, hướng về phía bốn đại biểu còn đứng tại chỗ cười nói: “Bốn vị bảo trọng, thượng lộ bình an, đi thong thả không tiễn, hoan nghênh lần sau đến thăm.”

“A? Nga.” Bốn đại biểu cứ thế ba bước quay đầu mà rời đi.

Hai mắt Thạch Phi Hiệp giờ đã sáng như đèn xe hơi: “Xin hỏi Mammon tiên sinh dùng cơm trước. . . . . . hay là dùng bữa trước?” (o_0 khác nhau chỗ nào dẹ???)

“Xem ra lựa chọn trong Con thuyền Noah tương đối nghèo nàn.” Mammon nói.

Thạch Phi Hiệp như gặp được tri kỷ, thở dài: “Ta cũng từng nghĩ qua phải thêm vào vài hạng mục giải trí, nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, không ai ủng hộ rất khổ sở!” Hiện tại ngay cả phương diện cơ bản nhất là ở trọ và ăn uống đều thiếu khách, nói gì đến hạng mục giải trí.

Mammon nói: “Nếu có hạng mục thích hợp, ta nghĩ nguồn khách ở địa ngục không thành vấn đề.”

Thạch Phi Hiệp chùi chùi khóe môi, cười nịnh: “Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng giới thiệu một máy chơi game size khủng, dự án rạp chiếu phim mini cũng đang trong thời kỳ thai nghén, chậm nhất là sang năm, nhất định hoàn thành. Thật ra chủ yếu vẫn là vấn đề visa ở địa ngục.” Kỳ thực xuất ngoại hay qua giới khác đều có cùng một vấn đề —— khó xin visa!

Mammon cười nói: “Từ từ thương lượng.”

Thạch Phi Hiệp hưng phấn đã đời, rốt cuộc cũng thu lại biểu tình nói: “Không có gì là cho không, chắc chắn có mưu đồ. Điều kiện gì? Nói đi.”

Nụ cười lần này của Mammon mới thật sự chân thành: “Nói chuyện với người thông minh đúng là rất sảng khoái. Ta quả thực muốn nhờ ngươi một việc.”

Bình thường chức càng cao, yêu cầu càng khó. Cho nên trong lòng Thạch Phi Hiệp rất nhanh trỗi lên một tia cảnh giác.

“Ta muốn gặp Metatron.” Mammon nói từng chữ một.

Thạch Phi Hiệp nhìn hắn, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt: “Quá khó.”

“Ta biết.” Nếu không khó, ta đã không chạy tới đây tìm ngươi.

“Hắn ở trên tầng gần thiên đường nhất.”

“Ta biết.” Mammon có thể theo một con đường khác xông lên thiên đường, nhưng không thể từ Con thuyền Noah tiếp cận thiên đường, “Nhưng ngươi từng đi lên đó.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Nếu ta nói, lần nào ta cũng không biết mình lên đó bằng cách nào, ngươi có tin không?”

Mammon nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp vẻ mặt chân thành.

“Địa ngục có ngàn triệu cư dân.” Mammon khoan thai nói.

Như vậy nếu không biết tiết chế sinh dục, sớm muộn cũng có ngày phải thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình, Thạch Phi Hiệp thầm nghĩ.

“Nếu ta mở miệng, từng người bọn họ sẽ đến Con thuyền Noah du lịch.”

Tim Thạch Phi Hiệp bắt đầu dao động.

Mammon tiếp tục: “Mỗi năm một lần cũng có thể.”

Tim Thạch Phi Hiệp thiếu chút nữa run đến nứt ra .

“Ngươi thấy sao?” Mammon lộ ra nụ cười dụ dỗ.

“Ta thật sự rất muốn giúp ngươi.” Thạch Phi Hiệp nhìn trời thở dài: “Nhưng ta lực bất tòng tâm. . . . . . A!”

“. . . . . .” Mammon tức giận: “Cho dù lực bất tòng tâm, cũng không cần thét chói tai vậy chứ?”

“Không phải, ngươi ngẩng đầu ngắm trăng thử xem!” Giọng Thạch Phi Hiệp kích động đến phát run, ngón tay liều mạng chỉ lên trên.

Thật ra không cần hắn chỉ, Mammon cũng…

Cảm nhận được.

Thuần khiết, không mang theo một tia tà niệm, khí của thiên sứ!

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp một luồng ánh sáng trắng nhu hòa từ trên không dần dần, dần dần giáng xuống, đoạn dừng trước mặt bọn họ.

Thạch Phi Hiệp không nhìn rõ được mặt mũi người nọ, bởi vì hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong luồng sáng êm dịu kia, nhưng bóng dáng cùng cảm giác ôn nhu quen thuộc này, đều trực chỉ một đáp án ——

Metatron!

“Sao ngươi lại xuống đây?” Đại khái là do đứng quá gần, Thạch Phi Hiệp nhịn không được vươn tay định đặt lên vai người nọ.

Nhưng tay hắn còn chưa chạm đến luồng sáng kia, thân thể liền bị ôm vào trong ngực ai đó, lui về sau mấy mét.

“Isfel?” Thạch Phi Hiệp kinh ngạc ngẩng đầu.

Isfel không nói gì, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn Mammon, giương rộng đôi cánh đen hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu.

Nhưng Mammon không hề để ý. Ánh mắt hắn cứ dán chặt vào luồng sáng trước mặt.

Thạch Phi Hiệp không nhìn rõ được dung nhan trong quầng sáng là bởi vì hắn là con người, còn Mammon lại có thể thấy rõ mồn một —— gương mặt này từng khiến hắn vô số lần theo bản năng tìm kiếm trong ký ức, trong đám người, thậm chí là trong tranh vẽ.

“Đã lâu không gặp.” Metatron khẽ cong khóe miệng, dung mạo tuyệt mỹ khiến nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ chói mắt, khó lòng nhìn thẳng vào.

Mammon trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Ta đã nghĩ ngươi ghét xuống đây.”

“Này là cách duy nhất để ta gặp ngươi.”

Mammon ngẩn ra: “Là ý gì?” Chẳng lẽ bổn tôn hắn không thể rời đi?

Metatron không đáp, mà hỏi: “Địa ngục có thể phái một vị Ma vương liên thủ với một đại biểu của thiên đường đến giới thứ mười một chuyến không?”

Mammon nhướn mày: “Đại biểu của thiên đường?”

Metatron nói: “Rafael.”

“Ta phản đối.” Mammon không chút nghĩ ngợi đáp trả.

Sắc mặt Metatron không đổi, vẫn ôn hòa nói: “Hy vọng có thể có được câu trả lời chính thức của Ma vương điện hạ Lucifer.”

“Ta lấy thân phận một trong bảy đại ma vương dưới địa ngục”, Mammon nhìn hắn, phun từng chữ một, “Phản, đối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.