U Linh Giới

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20 – Xuất quỹ 

Metatron ôm Mammon bay lên cao, trong tay đột nhiên xuất hiện một con quay màu vàng đường kính chừng một thước, sau đó hung hăng ném xuống hướng đống phế tích!

Con quay xoay tròn với tốc độ kinh khủng giữa không trung, va vào đống phế tích, cát đá bắn rợp trời.

Ngay khi mặt đất bị đào thành một cái động, cát đá vụn còn chưa kịp rơi xuống, Metatron cấp thiết lao vào trong đó.

Con quay vét xuống thật sâu, một mạch thâm nhập vào lòng đất.

Metatron giăng kết giới, bảo vệ Mammon. Cứ đi xuống ba giây hắn lại cúi đầu nhìn, Mammon sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng hô hấp càng lúc càng ổn định.

Con quay rốt cuộc cũng đào tới địa đạo.

Metatron lập tức thu hồi con quay, men theo địa đạo bay về hướng thạch thất giam giữ Casamia.

Bởi vì hắn giữa chừng đáp xuống địa đạo, cho nên con đường ban đầu trong trí nhớ hắn không còn hữu dụng, chỉ có thể dùng cảm giác phương hướng mơ hồ dò tìm lối đi. Metatron lần đầu tiên cảm thấy mình bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Mammon trong lòng hắn đột nhiên có động tĩnh.

Metatron cánh tay căng thẳng.

Mammon hai mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt lạnh lùng như thiết, môi từ từ mím lại, đuôi mày mi tâm nhưng lại ẩn ẩn một tia điên cuồng.

Metatron trong lòng nhói đau, cánh tay càng ôm chặt hơn nữa.

Con đường phía trước dần trở nên quen mắt, rất nhanh liền tới thạch thất chỗ Casamia.

Hắn vẫn bị trói trên cột đá, dường như đoán trước Metatron sẽ đến, hắn khí định thần nhàn nói: “Thiên sứ, một sinh vật đáng yêu biết bao nhiêu, xem đi, ngay thời khắc nguy cơ trùng trùng vẫn nghĩ cách cứu sinh mạng của người khác. Di, trong lòng ngươi là ai? Chẳng lẽ, đây là nguyên do khiến ngươi hắc hóa một bộ phận?” Hai mắt hắn sáng lên.

Metatron đi thẳng vào vấn đề: “Shipley muốn gặp ngươi.”

Casamia thấy hắn phớt lờ, cũng không tiếp tục truy hỏi, cười to nói: “Hắn rốt cuộc cũng muốn đích thân gặp ta rồi sao? Tốt lắm. Có thuộc hạ như ta đích thực là một chuyện rất hạnh phúc. Chỉ cần hắn nguyện ý cùng ta hắc hóa, ta cũng nguyện ý tiếp tục nghe mệnh lệnh hắn.”

Metatron không ngó ngàng tới hắn, ngược lại quay sang nghiên cứu thứ đang trói chặt thân thể hắn.

“Đây là dây Đạo đức.” Casamia nói, “Phát minh mới của Shipley, ha ha, hắn thông minh cỡ nào, không nghiên cứu làm sao để giới thứ mười cân bằng sinh thái, đi nghiên cứu những thứ khiến người ta ghê tởm.”

Metatron hỏi: “Giải trừ thế nào?”

Casamia sắc mặt đột nhiên biến đổi, nghiêm túc hẳn lên, “Ngươi cũng đã hắc hóa?”

Metatron cảm giác mặt đất lại chấn động một chút, không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nói: “Trong lòng ta có dục vọng đọa lạc.”

“Đọa lạc?” Casamia nhìn ra hắn không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Dây Đạo đức phải do thiên sứ mang tâm hồn thánh khiết không nhiễm tạp niệm mới có thể cởi bỏ. Ta không biết với loại tình huống….. đặc biệt này, ngươi có làm được hay không.”

Metatron không hề nghĩ ngợi, mà là dứt khoát vươn tay. Ngón tay hắn vừa chạm tới sợi dây, liền cảm nhận một cơn đau rất nhỏ từ bụng ngón tay từng chút từng chút một len lỏi vào thân thể.

Trong lòng hắn, Mammon nơi cổ họng đột nhiên phát ra tiếng rên khẽ, thần sắc thống khổ.

Đây là thuật giam cầm được chế định chuyên môn nhằm vào đọa thiên sứ?

Casamia nhe răng cười: “Đau lắm sao? Vậy giờ ngươi hẳn đã biết. . . . . . ta bị nhốt ở đây bấy lâu nay, đến tột cùng là tư vị gì rồi chứ?”

Metatron nhẹ nhàng buông Mammon, sau đó dùng thời gian cầm cố khóa chặt Casamia, hai tay nắm dây Đạo đức, chậm rãi nhắm mặt lại.

Bốn phía thanh âm trở nên xa vời, hắn cảm thấy bất an trong lòng dần dần lắng xuống, bên tai như từ từ vang lên tiếng trời du dương trên thiên đường, còn có tiếng thiên sứ đồng ca.

Dù Casamia không thể nhúc nhích, nhưng tri giác của hắn không hề biến mất. Cho nên hắn trơ mắt nhìn Metatron triển khai tám cánh, sáu trắng hai đen, sau đó. . . . . . hai phiến cánh đen từng phần từng phần khôi phục màu trắng thuần!

Hắn trừng mắt thật lớn.

Dây Đạo đức thoáng chốc liền rơi xuống.

Metatron mở mắt, lo lắng cúi đầu nhìn Mammon. Trong nháy mắt, đôi cánh biến trắng kia lại trở về màu đen huyền bí!

Chỉ cần chiếm hữu, hắn sẽ là của ta.

Chỉ cần chiếm hữu, tất cả đều thuộc về ta.

Chỉ cần đủ mạnh, mọi thứ trên thế giới này đều có thể đả thương khắc ấn, đều là. . . . . . của ta!

Màu xám mênh mông.

Tiếng gào thét ẩn tàng trong làn khói xám mờ mịt.

Mammon cảm thấy, động lòng!

Mặt đất lại đột nhiên rung chuyển.

Một con quay màu vàng từ lòng đất vọt ra, bay lên không trung.

Quỷ dị đứng yên giữa không trung như ngưng trệ, Shipley bán nheo mắt, những phiến cánh sau lưng run run như điện giật.

Ngay sau đó, Metatron một tay ôm Mammon, một tay đỡ Casamia lao ra khỏi cửa động.

Shipley như nổi điên chớp nhoáng đánh về phía Casamia.

Metatron cả kinh, đang định ngăn cản, Mammon trong lòng bỗng nhiên trở tay ôm lấy hắn, kề môi tới bên hắn.

Sự tình phát sinh quá đột ngột.

Đợi Metatron hoàn hồn, Mammon đã vươn đầu lưỡi tách hai hàm răng hắn ra, tiến quân thần tốc.

Hắn nhíu mày, phân tâm nhìn hướng Shipley.

Chỉ thấy Shipley đang hai tay gắt gao giữ chặt Casamia, vẻ mặt thống khổ mà kiên định.

Casamia vẫn không thể nhúc nhích, nhưng cánh của hắn lại dần dần phai màu. . . . . .

Casamia cánh đen, Shipley cánh trắng.

Shipley cánh đen, Casamia cánh trắng.

Câu đố phức tạp bấy lâu rốt cuộc đã hé mở đáp án.

—— Thế nhưng đáp án này lại quá trầm trọng.

So với Casamia hoàn toàn hắc hóa, Shipley đến phút cuối vẫn có thể duy trì một nửa thần chí thanh tỉnh. Nhưng hắn lại lựa chọn đem thứ tà ác trên người Casamia chuyển hết sang người mình. . . . . .

Chót lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau. Metatron thu hồi tầm mắt, lại thấy Mammon vẻ mặt giảo hoạt đang chăm chú nhìn hắn, sau đó dụng lực làm nụ hôn sâu hơn.

Metatron trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, nhấc tay thi triển thuật cầm cố thời gian.

Mammon bất động.

Metatron thoát khỏi vòng tay hắn, nhân tiện giúp hắn khép miệng.

Bên kia, cánh của Casamia đã khôi phục màu trắng, còn sáu cánh Shipley như nhuốm mực đặc.

“Giết ta đi. . . . . .” Shipley thống khổ gào thét.

Metatron khẽ mím môi, con quay vàng xoay tròn trong không trung bay trở về tay hắn.

Casamia mở mắt thật mạnh, lách mình chắn trước người Shipley. Lúc này thần tình hắn ảo não lại đơn thuần, hoàn toàn tìm không ra dấu vết từng điên cuồng dữ tợn.

Metatron nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Casamia hai mắt ươn ướt, thoáng nức nở nói: “Đừng giết hắn. Ta tin nhất định có biện pháp, ta đi tìm Thần, Thần nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.”

Tìm Thần. . . . . .

Metatron rốt cuộc đã biết cái gì không ổn!

Shipley có nói qua hắn từng quay lại thiên đường, gặp Michael, sau đó mới đọa lạc. Nói cách khác, chuỗi sự việc liên tiếp này hẳn nên xảy ra sau khi Shipley trở về từ thiên đường mới đúng! Mà hiện tại, Shipley hiển nhiên vẫn chưa đi thiên đường.

. . . . . .

Lịch sử, đã thay đổi rồi sao?

Hắn nghĩ đến lời dặn ban nãy của Thần, trong lòng lạnh đi.

Casamia xem sự im lặng của hắn là do dự, gấp gáp nói: “Yên tâm, hắn tạm thời không thể rời khỏi giới thứ mười! Ta cam đoan, Shipley vô tội, hắn chỉ vì cứu ta. . . . . . Hắn. . . . . .”

“Cẩn thận!” Metatron ôm lấy Mammon, kéo Casamia còn đang liều mạng khẩn cầu lui về sau mấy chục thước.

“Nga. Tránh cũng nhanh thật.” Shipley cười tủm tỉm thu hồi trái tim vĩnh hằng.

Cùng một khuôn mặt, nhưng không còn tình thương, chỉ còn nụ cười giả tạo cùng sát khí khó có thể che giấu.

Casamia bàng hoàng nhìn hắn, vô lực thì thào: “Shipley. . . . . . đại nhân?”

“Casamia, ngươi không phải nói muốn đi theo ta sao?” Hắn chớp chớp mắt, ý cười ấm áp như mặt trời mới mọc, “Sao có thể dễ dàng đổi ý như vậy? Thế này thì, ta sẽ rất tức giận, tức giận lắm đấy.”

Hai hàng lệ trong ngần chảy dài từ khóe mắt Casamia, hắn nghẹn ngào nói: “Đều là lỗi của ta, Shipley đại nhân. . . . . .”

“Bây giờ không phải lúc để khóc.” Metatron cảm khái.

Casamia nhìn hắn như thể vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, “Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Nói xong, lại cảnh giác trừng hắn, “Nhưng ta tuyệt đối không đồng ý giết đại nhân! Bằng không, cho dù ta phải liều cả mạng, cũng sẽ đối kháng với Metatron đại nhân đến cùng!”

Metatron trầm mặc nhìn hắn.

“Đại nhân. . . . . .” Casamia tự giác hạ giọng.

Metatron nói: “Trước tiên nên tự bảo vệ mình.”

Casamia sửng sốt. Metatron trong ký ức hắn xưa nay luôn ôn hòa bình tĩnh, hắn chưa từng thấy qua một Metatron khuyết thiếu tự tin như vậy. Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, Metatron đại nhân hẳn sẽ không đánh thua Shipley đại nhân a! Chẳng lẽ bởi vì. . . . . . Hắn nhìn về phía Mammon đang được Metatron chặt chẽ bảo hộ trong lòng.

“Đừng phân tâm.” Metatron nhàn nhạt nói.

“Rõ!” Casamia lập tức xoay người, khẩn trương nhìn Shipley.

Shipley đầu hơi nghiêng một bên, khóe miệng cong lên, nhưng lời hắn nói lại lạnh lùng như băng sương, “Xem ra, ngươi đã quyết định phản bội ta.”

“Không!” Casamia kích động phản đối, “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội ngài! Ta chỉ đang làm chuyện mà Shipley đại nhân chân chính muốn làm!”

“Chuyện ta chân chính muốn làm. . . . . .” Shipley đưa ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi mình, “Không phải là giam cầm ngươi, sau đó từ từ hút cạn huyết dịch trong thân thể ngươi sao?”

Casamia trợn mắt há mồm nhìn hắn.

Shipley phi thường hưởng thụ vẻ chấn kinh của Casamia, khóe miệng từ từ câu lên, “Giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp. Ta thật sự không muốn mất đi một thuộc hạ trung thành như ngươi.”

“Đối tượng ta nguyện trung thành là Shipley đại nhân!”

“Ta chính là Shipley.”

“Ngươi không phải!” Casamia khó nén thống khổ, “Ngươi không phải. . . . . .”

Shipley sắc mặt lạnh đi, “Nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta chỉ đành làm chuyện ta phải làm.”

Trong thân thể Casamia, các loại tình tự đột nhiên như nước bị đun sôi trào lên. Bi thương, mất mát, thống khổ, uất ức, chán chường, ảo não, phẫn nộ dần dần tụ lại thành cơn sóng tuyệt vọng, cơ hồ sắp nhấn chìm hắn.

“Casamia. . . . . .” Thanh âm Metatron vang lên bên tai, lại như cách một ngọn núi, xa xôi mà hư huyễn.

Nước mắt không ngừng chảy xuống từ hốc mắt Casamia.

Metatron sắc mặt ngưng trọng nhìn Shipley.

Shipley nói: “Metatron, rất lâu rất lâu trước kia ta đã muốn đánh một trận với ngươi, để chứng minh đến tột cùng là ngươi mạnh hơn, hay ta mạnh hơn.”

Nếu không phải nhìn thấy quá trình hắc hóa của Shipley, có lẽ Metatron sẽ toàn lực khuyên hắn. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, Metatron biết, mọi lời nói đều lãng phí vô dụng, duy nhất hữu dụng, chính là đánh bại hắn.

Con quay màu vàng trong tay Metatron bắt đầu xoay tròn di chuyển.

Shipley cảm thấy làn khói xám quanh người lại phiền loạn lên. Hắn trừng Metatron, “Ngươi đang làm gì?”

Metatron không đáp, hai mắt gắt gao theo dõi màu cánh biến hóa sau lưng Shipley.

Shipley trong đầu đau đớn, như có gì đó đang giãy dụa muốn thoát ra, “Không! Ta không thể quay lại! Tuyệt đối không thể!” Hắn đột nhiên quát lớn, quyền trượng trong tay vung về phía Metatron!

Một làn khói xám từ quyền trượng bắn ra, nháy mắt ngưng tụ thành sợi xích, vọt tới hướng Casamia.

“Cẩn thận!” Metatron không thể không thu hồi con quay vàng, vươn tay chắn trước mặt Casamia, sợi xích lướt sát qua vai hắn. Metatron cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có thêm một luồng khói phi thường khó phát hiện!

Sợi xích như dây leo quấn quanh quyền trượng, lại như một con rắn tùy cơ mà động, bất cứ lúc nào cũng có thể phốc tới phun nọc độc.

Con quay màu vàng vừa thu hồi, thần sắc Shipley liền bình tĩnh trở lại. Bất quá hắn không hề cho Metatron thời gian để thở, tay phải nhấc lên, sợi xích xám kia lập tức lại vọt ra.

Metatron một phát túm lấy Casamia đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm phong phú của mình, thân hình cực nhanh lui xuống.

Nhưng sợi xích không bay trở về như lần đầu, mà ngay giữa không trung chia thành hai nhánh, một trái một phải tấn công Mammon và Casamia!

Metatron ở trên không hoán đổi vài phương hướng. Nhưng hắn mang theo hai người, thủy chung không linh hoạt bằng sợi xích, mắt thấy sợi xích cách Casamia càng lúc càng gần, hắn phải hạ quyết định, giải thuật cầm cố thời gian cho Mammon, đẩy hắn đi, sau đó kéo Casamia nhảy xuống.

Được giải trừ cầm cố, Mammon thoáng chốc bắt lấy sợi xích màu xám kia.

Sợi xích từ từ tan chảy, sau đó như cát mịn từ trong tay hắn nhiễu xuống.

“Ngươi. . . . . .” Shipley thu hồi sợi xích, đứng trên cao quan sát Mammon.

Mammon khóe miệng cong lên, “Cảm giác đọa lạc có phải rất thú vị?”

Shipley không nói gì, chỉ đánh giá hắn.

Mammon đột nhiên triển khai sáu cánh.

Còn đen hơn cả bóng đêm.

Shipley nói: “Ngươi đây là muốn đầu quân dưới trướng ta sao?”

Mammon cúi đầu nhìn Metatron.

Metatron cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn.

“Xem ra, dục vọng của chúng ta không có xung đột.” Mammon mỉm cười.

Trong mắt Shipley hiện lên một tia quang mang ý vị hưng phấn, “Ta đột nhiên rất muốn biết, Metatron sau khi hoàn toàn hắc hóa, sẽ ra bộ dạng gì.”

“Ta cũng rất muốn biết.” Ánh mắt hắn nhìn cánh của Metatron quả thực như bốc hỏa, “Bất quá trước hết, ta phải giải quyết một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Casamia.” Mammon ngữ khí chợt lạnh đi, tản mác sát khí quyết tuyệt.

Shipley nhíu mày, “Tại sao?”

“Hắn không nên để Metatron chạm vào hắn!” Mammon nói xong, đột nhiên phóng xuống chỗ Metatron.

Metatron xoay người bay về hướng khác.

Sợi xích của Shipley lại đột ngột quất tới.

Tiền hậu giáp công khiến Metatron không còn lựa chọn, chỉ có thể quay người bay lên trên.

Bất quá tuy hắn nhanh, tốc độ của Mammon càng nhanh hơn!

Chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy toàn thân bị cái bóng của cánh Mammon bao phủ.

Giọng điệu giễu cợt của Shipley cách đó không xa ngay trên đỉnh đầu hắn, “Ta chưa từng ngờ đến, một Metatron luôn bình tĩnh tự nhiên cũng có lúc chật vật như vậy a. . . . . .”

Bóng của Mammon chậm rãi bao trùm, mà sợi xích lại từ dưới vòng lên nghênh đón hắn. . . . .

Gần như không còn đường thoát.

Metatron dùng con quay giăng kết giới!

Lưới sáng màu vàng như quả bom bùng nổ mở ra!

Mammon hai mắt bỏng rát, chuyển hướng bay lên trên.

Shipley cũng sửng sốt, “Trục Thời gian?”

Mammon ẩn sau lưng hắn, tựa hồ rất kiêng kỵ ánh sáng kia.

“Hào quang thuần kim của trục Thời gian nếu tiết ra ngoài. . . . . . Ngươi có biết làm như vậy sẽ gây hậu quả gì không?” Ngữ khí Shipley tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Metatron không hề lộ vẻ ảo não chán nản như hắn kỳ vọng, mà chỉ thản nhiên nói: “Hậu quả vốn đã rất nghiêm trọng.”

Shipley nghi hoặc nói: “Cái gì?”

“Thật ra ta là ta của một vạn năm sau.” Metatron nói đến đơn giản.

Nhưng Shipley hiểu ngay lập tức, đột nhiên trừng lớn hai mắt, “Ngươi thay đổi lịch sử?” Hắn vừa dứt lời, liền cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, sau đó một trận hôn mê đánh úp lại. Hắn nỗ lực định thần, đang chuẩn bị triển khai linh hồn phòng ngự, chợt cảm thấy một đợt công kích cường hãn hơn nữa ập tới.

Hắn quay đầu, không cam tâm trừng Mammon, “Ngươi, ngươi. . . . . . không có. . . . . .”

“Đương nhiên không có.” Mammon nhướn mày.

Shipley gắt gao dán mắt vào hắn, tựa hồ muốn lấy lại quyền khống chế thân thể. Nhưng Mammon tập kích quá đột ngột, vừa rồi hắn bị câu nói của Metatron làm phân thần, để lộ sơ hở. . . . . .

“Không thể nào! Ngươi không thể không có dục vọng!” Hai mắt hắn đỏ ngầu, giống như muốn từ trên mặt Mammon tróc ra một tia vết tích điên cuồng vì dục vọng.

Trục Thời gian trong tay Metatron nhẹ nhàng chuyển động.

Làn khói xám trong thân thể Shipley theo thời gian tản về phía trước, từng chút một giảm bớt, nhưng hai mắt hắn vẫn cố chấp không chịu nhắm lại, tựa hồ nhất định phải đòi một đáp án.

Mammon mỉm cười nói: “Ta đương nhiên có dục vọng. Bất quá, dục vọng của ta chính là tín ngưỡng của ta.” Hắn quay đầu, nhìn hào quang còn ôn nhu hơn cả nắng mai, rạng rỡ hơn cả mặt trời kia, thần tình mãn nguyện.

Shipley ngất đi, cánh dần dần phai màu.

Không còn linh hồn công kích của hắn, Casamia lập tức thoát khỏi vòng lẩn quẩn các loại tình tự, “Shipley đại nhân!” Hắn nhanh chóng nhào tới, đoạt người từ trong tay Mammon. Bất quá hắn phát hiện Mammon hoàn toàn không có ý định ngăn cản, không khỏi sửng sốt.

Mammon thong thả trở lại bên cạnh Metatron.

Metatron thấp giọng nói: “Ta đã thay đổi lịch sử.”

Mammon nắm tay hắn, “Là chúng ta cùng thay đổi lịch sử.”

Metatron nhìn hắn, băng tuyết trong mắt rốt cuộc tan chảy, lộ ra nhu tình ẩn sâu mấy vạn năm nơi đáy mắt.

“Ta chờ mấy vạn năm, chính là vì giờ khắc này. . . . . .” Mammon cảm thấy bầu không khí phi thường hài hòa, trong lòng âm thầm cao hứng, đang chuẩn bị nhân cơ hội hăng hái ra quân thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người tiến thêm bước nữa, lại nghe Metatron đột nhiên hỏi: “Trước đó ngươi. . . . . .”

Mammon hoàn toàn trầm mê trong ánh nhìn chuyên chú của hắn, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”

Metatron nhãn châu lưu chuyển, vành tai ửng hồng, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, “Không có gì.”

Mammon nhìn thần sắc hắn, bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng không tự chủ được câu lên.

“Các con của ta. . . . . .”

Mây đen giăng kín bầu trời đột nhiên tan biến, một luồng kim quang rơi xuống, thanh âm từ ái thánh khiết của Thần thấu ra khỏi tầng mây.

Mammon khẽ nhíu mày. Tuy rằng nguyên nhân này chỉ chiếm một phần ngàn trong vô số nguyên nhân khiến hắn đọa lạc, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận, khúc dạo đầu kiểu đó mỗi khi Thần nói cũng là một trong những nguyên nhân đẩy hắn đọa lạc.

Metatron lập tức thành kính đứng nghiêm, hai tay chéo trước ngực.

Casamia bất động, dường như đã bị giam cầm thời gian.

“Quãng thời gian này đã bị thay đổi, các con phải tới lối ra của giới thứ mười trong vòng mười phút.”

Metatron nói: “Còn Shipley thì sao?”

Thần nói: “Để mọi thứ khôi phục về nguyên điểm.”

Mammon kéo Metatron chạy về hướng lối ra giới thứ mười. Với họ mà nói, mười phút đến lối ra cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng không dễ ở chỗ cư nhiên còn phải mang theo Shipley! Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn chính là, Poggi có thể ngoan ngoãn nghe lời một lần!

Nắng đang gắt, đầy mắt cát vàng.

Mammon cùng Metatron chia nhau tìm kiếm tung tích Poggi.

Hai phút sau, họ tụ hợp.

Mammon nói: “Nếu bỏ hắn một mình ở nơi này sẽ thế nào?” Không đợi Metatron trả lời, hắn đã tự biên tự diễn, “Abaddon sẽ liều mạng với ta!”

“Poggi!” Metatron phóng thanh truyền thật xa.

Phốc.

Trong biển cát đột nhiên ló ra một cái đầu.

Mammon bước qua trực tiếp xách cổ áo hắn bay về hướng lối ra.

“Ngươi làm gì vậy!” Poggi không thể không vỗ cánh, tránh cho mình bị siết chết.

Mammon nghiến răng nói: “Câu này ta cũng muốn hỏi ngươi.”

Poggi bất mãn nói: “Ta đợi mãi các ngươi cũng không về, cho nên đi tắm nắng. Có vấn đề gì sao?!”

“Đáp án giải thích ra rất phức tạp, về nhà tự lật sách đi.” Mammon tốc độ cực nhanh, “Tóm lại là, chúng ta chuẩn bị bắt cóc Shipley cùng nhau trốn chạy.”

Poggi sửng sốt hồi lâu, cho đến khi vào trong bóng tối, mới chậm rãi nói: “Quá phức tạp.”

Shipley của một vạn năm sau càng lúc càng gần.

Mammon nói: “Cùng một đấu pháp, liệu nó sẽ hữu dụng với Shipley của một vạn năm sau?”

Poggi hiếu kỳ hỏi: “Đấu pháp gì?”

Metatron nói: “Có lẽ vô dụng.” Shipley một vạn năm sau đã cùng Mammon đại chiến một trận, hẳn đã am hiểu trạng thái linh hồn của hắn.

Mammon nói: “Tùy cơ ứng biến vậy.”

“Được.”

Poggi rầu rĩ nói, “Kỳ thực ta cũng có thể đưa ra ý kiến tham khảo.”

“. . . . . .”

“Thạch Phi Hiệp từng nói qua, muốn đối phó một người phải xuống tay từ nhược điểm của hắn. Shipley không chừng cũng có nhược điểm.”

“. . . . . .”

“Ta thấy hắn thích ngồi vương tọa như vậy, hay là đóng băng vương tọa đi?”

“. . . . . .”

Poggi nổi giận, “Tốt xấu gì cũng nên hồi âm một tiếng a!”

Mammon hảo tâm mở miệng, “Hắn thích giết người, ngươi muốn dâng hiến sao?”

“. . . . . .”

“Các ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Tiếng cười âm trầm của Shipley từ trên trời giáng xuống.

Mammon nói: “Tiếng cười của hắn trải qua một vạn năm tôi luyện, quả nhiên có tiến bộ.”

Poggi lành sẹo liền quên đau, vội hỏi: “Tiến bộ điểm nào?”

“Sắc bén hơn.”

“Bị nghẹn chứ gì?” Đầu Poggi giống như đụng phải thứ gì đó, đột nhiên đau đớn, giây tiếp theo liền mất tri giác.

Mammon ôm lấy Poggi, khởi động phòng ngự linh hồn, “Còn bao nhiêu thời gian?”

“Bốn mươi tám giây.” Metatron nắm trục Thời gian, trầm giọng nói, “Giúp ta xác định vị trí của hắn.”

Mammon cau mày, nhưng hắn biết giờ không phải là lúc do dự, “Ngay phía trước, chếch ba mươi sáu độ, tám mươi ba thước năm mươi phân.”

Trục Thời gian trong tay Metatron sáng lên.

Hào quang màu vàng nháy mắt xuyên thấu mọi vật chất, bắn về phía Shipley.

Đồng thời, linh hồn phòng ngự của Mammon cũng bị Shipley phá vỡ!

Metatron trước khi ngất xỉu, mơ hồ nghe thấy Shipley. . . . . . kinh hô một tiếng.

“Bẩm báo với Baalzebub đại nhân?”

“Hay là trực tiếp đưa về?”

“Vậy người bên cạnh xử lý sao đây?”

“. . . . . . Tốt hơn hết vẫn nên canh chừng tại chỗ đi?”

Bên tai tiếng tranh cãi huyên náo không ngớt.

Mammon rốt cuộc nhịn không được mở mắt, chỉ thấy vài vị thống lĩnh của quân đoàn địa ngục đang trừng mắt thật to nhìn hắn.

“Meta. . . . . .” Hắn tức tốc ngồi dậy, vội vàng nhìn xung quanh.

“Mammon đại nhân, có phải ngài đang tìm hắn?” Một vị thống lĩnh rất nhanh thể hội ý đồ của lãnh đạo, ngón tay chỉ về nơi cách hắn bảy tám thước. Ở đó, Metatron đang an tĩnh nằm, quân đoàn địa ngục như tham gia tiệc tối lửa trại vây quanh hắn, sẵn sàng nghênh địch.

Mammon lập tức đứng lên, ba bước thành hai bước đi tới bên Metatron, tay nhẹ nhàng đặt trên trán hắn, mãi đến khi xác định linh hồn đối phương không bị tổn thương quá lớn mới thở phào. Hắn sở trường công kích và phòng ngự linh hồn, bị thương nhẹ hơn Metatron, cho nên cũng tỉnh lại sớm hơn.

Vị thống lĩnh trước đó nhắc hắn vị trí mở miệng hỏi: “Mammon đại nhân, hắn là ai? Tại sao cánh có trắng có đen?”

Mammon ôn nhu ôm lấy Metatron, thản nhiên nói: “Chưa nghe qua có thuốc nhuộm lông sao?”

“Nhưng hắn tới tám phiến cánh…” Theo thống lĩnh được biết, hỏa thiên sứ của thiên đường hình như là sáu cánh a?

Mammon dùng khóe mắt liếc hắn một cái.

Thống lĩnh lập tức câm nín.

“Các ngươi làm sao phát hiện ra chúng ta?” Mammon hỏi.

Thống lĩnh nói: “Ngẩng đầu nhìn thấy. Lúc đó hai người giống như bông tuyết, chậm rãi từ phía trên phiêu xuống.”

Mammon sắc mặt căng thẳng, “Còn có ai khác không?”

“Không có.” Thống lĩnh cẩn cẩn dực dực hỏi, “Đại nhân còn muốn tìm ai?”

Mammon cảm thấy trong lòng Metatron có động tĩnh, hồi lâu mới từ từ mở mắt. “Chúng ta đã trở lại. Bất quá không thấy Shipley.” Hắn biết Metatron bận tâm nhất là vấn đề gì.

Metatron suy yếu gật đầu, “Quay về Con thuyền Noah.”

Mammon nhíu mày: “Con thuyền Noah?”

“Đây là Thần dụ.”

——

“… dục vọng của ta chính là tín ngưỡng của ta.” Bị câu này của Mammon ma vương điện hạ triệt để thu phục QAQ Ma vương điện hạ cố lên, làm 6 cánh còn lại của Meta đen luôn đi ^^~

Mammon không chút hứng thú với hai chữ Thần dụ này, lại nói giới thứ mười biến thành nông nỗi như hôm nay, bọn họ phải chật vật như vậy, Thần cũng có một phần trách nhiệm không thể trốn tránh.

Metatron miễn cưỡng lấy lại tinh thần, định thoát khỏi vòng tay Mammon.

Mammon nói: “Linh hồn ngươi bị Shipley đả thương nặng, cần tĩnh dưỡng.”

Metatron quay đầu nhìn những cặp mắt tò mò của quân đoàn địa ngục, lộ ra vẻ xấu hổ kìm nén đã lâu, “Ta xác định ta có thể đứng vững.”

Mammon không ý kiến buông hắn xuống.

Metatron hai chân vừa chạm đất, liền cảm thấy bên hông căng thẳng, thân thể lại đột nhiên bị kéo vào ngực Mammon.

Quân đoàn địa ngục nhìn đến không chớp mắt, những người đứng đằng sau không thấy rõ, thậm chí còn nhảy lên xem.

Metatron đau đầu nhìn Mammon.

Mammon vô tội nói: “Ta choáng váng, đứng không vững.”

“. . . . . .” Metatron nhìn khắp bốn phía.

Cảm nhận được tầm mắt bất thiện của Mammon, quân đoàn địa ngục đồng loạt cúi đầu, giả vờ thưởng thức mặt đất.

Metatron đột nhiên nói: “Poggi đâu?”

Mammon mới sực nhớ, quay đầu hỏi quân đoàn địa ngục: “Các ngươi có nhìn thấy Poggi không?”

Quân đoàn địa ngục trăm miệng một lời: “Không có.”

Mammon nhíu mày nói: “Chẳng lẽ bị tách ra?”

Metatron bác bỏ: “Không thể nào. Chúng ta chỉ thay đổi thời gian, trừ phi di động, bằng không không gian tuyệt đối không có khả năng thay đổi.” Ban đầu hắn thừa dịp nói chuyện với Shipley, đưa mọi người quay lại một vạn năm trước, cũng không bị phát hiện.

Mammon đột nhiên biến sắc nói: “Shipley!”

Cùng bọn họ trở về từ một vạn năm trước còn có Shipley, trước mắt xem ra, hắn là người có khả năng bắt cóc Poggi nhất.

Metatron lắc đầu: “Ta xác định lúc đó hắn đã bị giam cầm thời gian, căn bản không thể động đậy.”

Nếu đoán không lầm, tình huống lúc đó hẳn là Thần gia tốc xuôi dòng thời gian, đưa bọn họ, Poggi và Shipley lập tức trở về từ một vạn năm trước. Linh hồn công kích của Shipley xung phá phòng ngự của Mammon, khiến hắn lẫn Mammon đồng thời hôn mê bất tỉnh. Shipley trúng thuật cầm cố thời gian của hắn không thể nhúc nhích. . . . . . Còn Poggi, trước đó hắn cũng đã ngất đi, như vậy phải trở về cùng bọn họ mới đúng.

Mammon trầm ngâm nói: “Ta nhớ có một định luật tên là trừ của trừ thành cộng.”

Metatron ngẩn ra, “Ý ngươi là?”

“Shipley đại bộ phận công kích đều nhắm vào chúng ta, Poggi chỉ chịu một phần nhỏ. Nếu lực độ vừa đủ, hắn rất có thể ngược lại bị đánh thức từ trong hôn mê.” Mammon đưa ra một suy đoán mà ngay cả hắn cũng cảm thấy không tưởng.

Metatron quan sát xung quanh, “Chúng ta làm sao rơi xuống?” Trước khi ngất xỉu, bọn họ đang ở giữa không trung.

Mammon nói: “Giống như lông vũ từ từ phiêu xuống. . . . . .”

Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên phóng lên trên.

Cho dù cánh họ có lông, nhưng thể trọng của họ tuyệt đối không giống lông vũ. Cho nên, hẳn là ai đó đã phủ kết giới trên người họ! Mà người hạ kết giới này, tuyệt đối không phải Shipley. Bởi vì Shipley sẽ chỉ buộc thêm đá vào người họ, để họ ngã xuống càng thảm hại hơn.

Xuyên qua bóng tối, những tầng mây trắng xốp không còn nữa, thay vào đó là khói xám như bông như sương không đâu không có.

Mammon cảnh giác giăng kết giới, lập tức lắc đầu nói: “Loại khói này không có sức mạnh thôn tính lương tri.” Hiện tại hễ hắn nhìn thấy khói xám liền có cảm giác linh hồn đang run rẩy.

Metatron nhấc tay, một luồng kim quang sáng lên trong tay hắn, ước chừng có thể chiếu sáng trong phạm vi ba bốn thước.

Mammon nói: “Mây trắng tương tự ở thiên đường mà chúng ta nhìn thấy trước đó có thể là ảo cảnh Shipley tạo ra.”

Metatron nương theo ánh sáng giữa một mảnh khói xám mênh mông dò dẫm chốc lát, quay đầu hỏi: “Nếu Poggi tỉnh lại, hắn sẽ đi đâu?”

Mammon đáp: “Theo hiểu biết của ta về hắn, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội hảo hảo nện Shipley một trận. Sau đó. . . . . . đi tìm đám người Abaddon!”

Metatron nhìn bồn bề đều phủ một màu xám tro, “Đi đâu tìm?”

Mammon trầm tư.

Metatron nhớ trước đây từng ‘tham quan’ tòa kiến trúc tương tự với Chủ thành của giới thứ mười, “Liệu họ có bị nhốt ở tòa Chủ thành mà Shipley ở lúc đó?”

Hai người ngẩn ra, đồng thanh nói: “Là địa lao kia!”

Một vạn năm trước, Shipley dùng địa lao ở Chủ thành giới thứ mười giam giữ Casamia.

Một vạn năm sau, địa lao đó giam cầm Leviathan.

Nếu họ may mắn, Shipley sau khi hắc hóa có lẽ cũng không thay đổi thói quen.

Đã có mục tiêu, việc tìm kiếm liền thuận lợi hơn nhiều. Mammon và Metatron dựa theo ấn tượng trước đây, dò dẫm đi trong khói xám.

Hoàn hảo cảm giác phương hướng của họ không tồi, rất nhanh đã chạm tới tường thành.

“Tòa thành này là thật.” Metatron trong lòng đại định. Hắn vừa rồi vẫn luôn lo lắng, sợ tòa thành này cũng giống như đám mây trắng trước kia, là ảo cảnh có thể tùy ý biến huyễn.

Mammon lần mò tường thành, giữa lớp khói xám hư vô không bờ bến có thể sờ đến vật chất thực sự ngoài bản thân bọn họ, quả là một chuyện đáng mừng. Hắn vuốt ve tường thành một hồi, đột nhiên nhíu mày nói: “Shipley có thể phá vỡ thời gian cầm cố không?”

Metatron nói: “Hẳn là. . . . . . không đâu.” Hắn cũng không thể xác định khói xám này rốt cuộc có cường đại đến mức nào, từ số lần hiện thân ngắn ngủi của Thần suy ra, sức mạnh của nó có lẽ đã vượt qua phỏng đoán của họ. Cho nên hắn chỉ có thể nói hẳn là.

“Sao vậy?” Hắn thấy Mammon như có chút đăm chiêu.

Mammon nói: “Ta đang nghĩ Poggi sẽ đi đâu.”

Shipley bị thời gian cầm cố, không thể mở miệng cũng không thể nhúc nhích, Poggi căn bản không thể từ miệng hắn dò ra nơi giam giữ đám người Abaddon. Như vậy chuyện hắn có khả năng làm nhất chính là mang theo Shipley không thể nói không thể động từ từ tìm kiếm.

Phạm vi của khói xám rộng thế này, rất dễ bị lạc phương hướng, huống chi là không có phương hướng tìm kiếm.

Nhìn ra được hắn lo lắng, Metatron lẳng lặng nắm tay hắn, “Chúng ta cứ đi từng bước.” Tuy rằng ngoài miệng Mammon chưa bao giờ thừa nhận, nhưng Metatron biết, đứa cháu nghịch ngợm này, hắn quan tâm không kém gì Asmondeus và Rafael.

Mammon nắm chặt bàn tay trong tay mình, mỉm cười nhìn đối phương.

Với thiên sứ và đọa thiên sứ có cánh mà nói, leo tường thật sự là một chuyện đơn giản vô áp lực.

Sau khi họ vào thành, phát hiện khói xám loãng hơn nhiều so với ban đầu, không cần ánh sáng cũng có thể nhìn thấy cảnh vật trong vòng mười thước.

Bất quá này với họ mà nói cũng không có khác biệt gì quá lớn. Trải qua bao nhiêu ngày khốn đốn, họ đã thuộc nằm lòng kết cấu của Chủ thành giới thứ mười, rất nhanh tìm đến tòa kiến trúc ngay trung tâm.

Mammon nói: “Ta đột nhiên cảm thấy địa lao đó thật thần kỳ, hy vọng lần này sẽ không làm chúng ta thất vọng.”

Hắn đi phía trước. Từ sau khi vào tòa kiến trúc, khói xám đã mỏng như một lớp voan, cơ bản không ảnh hưởng tầm nhìn.

Địa đạo kết cấu tương đồng với Chủ thành một vạn năm sau, đơn giản lại sạch gọn.

Mammon nói: “Xem ra Shipley sau khi hắc hóa óc thẩm mỹ về kiến trúc cải tiến rất nhiều.” Một vạn năm trước lối đi tối tăm vô quy tắc kia chỉ có nhân tài bị điên hoặc say khướt mới nghĩ ra để tự làm khó mình.

Metatron nói: “Trực tiếp mà bạo lực?”

Mammon nói: “Không, là thanh thoát mà thoải mái.”

Metatron bật cười.

Tận cùng lối đi vẫn là một tấm gương.

Mammon dừng lại cách đó năm sáu bước.

Metatron ở sau lưng hỏi: “Sao vậy?”

“Ta cảm thấy. . . . . . Bên kia vách tường rất dày.” Mammon búng tay một cái.

Gương vỡ vụn, từng mảnh rải rác, để lộ vách tường kiên cố.

Mammon lại búng tay một cái.

Tường nứt ra, khe hở đen ngòm, sâu hoắm. Nếu là Chủ thành giới thứ mười, lúc này nên lộ ra gian mật thất kia mới phải.

Metatron nói: “Cho nên, nơi này không có mật thất?” Bởi vì tòa thành giống hệt Chủ thành giới thứ mười, bọn họ theo lẽ đương nhiên cho rằng nơi này nhất định cũng sẽ có mật thất, nhưng đáp án rõ ràng khiến bọn họ thất vọng.

Mammon nhắm mắt lại, bắt đầu triển khai dò la linh hồn. Chỉ cần tòa kiến trúc này có sinh vật tồn tại, hắn nhất định có thể cảm ứng ra.

Qua một lát, hắn mở mắt, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm dưới chân.

Metatron nói: “Có phát hiện?”

“Phía dưới có mật thất, bên ngoài phủ thêm một lớp linh hồn phòng ngự.”

Metatron hai hàng mày nhíu lại.

Mammon dừng một chút, tiếp tục: “Bất quá ta vẫn phá giải được.”

Metatron thấy hắn muốn nói lại thôi, hỏi: “Còn gì nữa?”

“Còn có,” Mammon chậm rãi nói, “Nếu ta cảm ứng không sai, Abaddon hình như đang đánh nhau với Rafael.”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.