U Linh Giới

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16 – Đố kị

Sáu phiến cánh đen huyền bao phủ chỗ dựa lưng của vương tọa. Màu đen trầm trọng kia như sáu ngọn núi khổng lồ, đè ép đến mọi người nghẹt thở.

Poggi lẩm bẩm: “Tại sao rõ ràng ngươi cũng là đọa thiên sứ, nhưng ta lại cảm thấy ngươi không đáng yêu chút nào.” Hắn dừng một lúc, bổ sung, “Thậm chí còn không đáng yêu bằng Leviathan.”

Shipley hòa nhã nói: “Bởi vì cằm của ta không tròn như ngươi.”

“. . . . . .” Poggi tức tối nói: “Cằm ta tròn chỗ nào, tròn chỗ nào!” Hắn quay đầu nhìn Mammon, “Ngươi thấy cằm ta có tròn không?”

Mammon nhìn đường cong nhẵn nhụi kia, nói: “Không thể tính là tròn vo được.”

Poggi đắc ý quay sang Shipley nói: “Thấy chưa, vẫn không tới mức tròn vo!”

Shipley lại cười nói: “Còn có không gian để tiến bộ.”

Poggi ngẫm lại, đột nhiên cảm thấy câu này có điểm không ổn, đang định phản bác, chợt nghe Metatron hỏi: “Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”

Shipley nói: “Kiêu ngạo, tham lam, đố kị, lười biếng, phẫn nộ, tham ăn, *** dục.”

Poggi trừng mắt thật lớn, “Ngươi tổng hợp tất cả?”

Shipley cười nói: “Chỉ một hai thứ trong đó thôi.”

Poggi nói: “Vậy chắc chắn có đố kị.”

Shipley thu lại nụ cười, “Tại sao?”

Poggi nói: “Bởi vì gia hỏa Leviathan kia càng đố kị, trên mặt càng cười đến sáng lạn.” Đối với chuyện này, hắn rất có kinh nghiệm.

Shipley chớp chớp mắt, “Bị ngươi đoán đúng rồi.”

Metatron nói: “Đố kị? Với ai?”

Shipley nói: “Leviathan đố kị ai? Kỳ thực, đố kị là một loại cảm xúc, bất kể đối tượng.”

Mammon đột nhiên nói: “Không. Ngay giây đầu tiên khi bảy tông tội được sinh ra, tuyệt đối là bởi vì một đối tượng nào đó.” Là một trong bảy đại ma vương đọa lạc sớm nhất, hắn tương đối có quyền lên tiếng.

Shipley nói tránh đi, “Có lẽ vậy. Bất quá so với những đối tượng cùng đọa lạc, ta tò mò nhất về Metatron.”

Mammon trong lòng căng thẳng, bất động thanh sắc tiến lên nửa bước, chắn trước người Metatron, “Sao?”

Poggi nhìn tấm lưng đột nhiên che trước mặt mình, một bên vỗ cánh ló đầu ra, một bên buồn bực nghĩ, ta ghét nhất là đang xem kịch bị cản trở tầm mắt!

Metatron sắc mặt không đổi, nhưng sóng mắt vốn luôn bình tĩnh đã hơi dao động.

“Có thể cho ta xem cánh của ngươi không?” Shipley cười dài nhìn Metatron.

Poggi lẩm bẩm: “Sở thích quái quỷ gì thế này?” Hắn chợt nhớ đến cánh của mình đang lộ bên ngoài, đột nhiên cảm thấy không được an toàn lắm, lập tức nằm úp trên lưng Mammon, thu cánh lại.

Metatron trầm mặc.

Mammon như có chút đăm chiêu.

“Lâu rồi ngươi chưa triển khai cánh đúng không?” Shipley mâu sắc hơi trầm xuống, từng chữ một nói, “Thiên sứ tám cánh.”

Tám cánh?

Poggi sửng sốt. Hắn nhớ Metatron chỉ là thiên sứ sáu cánh thôi mà.

Mammon không có động tĩnh, nhưng hô hấp bắt đầu dồn dập. Hắn hiển nhiên đã nghĩ tới điều gì đó.

Shipley nói: “Con thuyền Noah không phải một nơi tốt để nghỉ dưỡng, mà ngươi lại trốn ở đó suốt mấy vạn năm. Thậm chí ngay cả thánh chiến cũng không lộ diện. Tại sao? Có phải bởi vì, ngay cả chính ngươi cũng không phân rõ đến tột cùng nên đứng về phía thiên đường, hay là phía địa ngục?”

Poggi nghi hoặc phát hiện không khí càng lúc càng trở nên cứng nhắc, Shipley tuy thua về nhân số nhưng trên phương diện tinh thần lại chiếm ưu thế áp đảo. “Là có ý gì? Metatron hắn. . . . . . A, chẳng lẽ hắn vì Mammon mới không tham gia thánh chiến?”

Shipley khẽ cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Poggi ôm cổ Mammon, kinh ngạc nói: “Ngươi cư nhiên có mị lực mạnh đến thế!”

Mammon ôn nhu cốc đầu hắn, dùng ngữ khí càng ôn nhu nói: “Câm miệng.”

Poggi: “. . . . . .”

Shipley nói với Metatron: “Vẫn muốn tiếp tục che giấu sao?”

Metatron thở dài, “Ta chưa bao giờ có ý định che giấu, cũng chưa bao giờ nghĩ phải phân trần với người khác.” Sau lưng hắn, tám phiến cánh xoát một tiếng giang ra.

Sáu trắng….. Hai đen!

Tròng mắt Poggi thiếu chút nữa rớt ra ngoài, “Như vậy cũng được sao?”

Shipley dùng ngữ điệu đồng cảm nói: “Giãy dụa giữa ranh giới đọa lạc với không đọa lạc, có lẽ rất thống khổ.”

Metatron mỉm cười nói: “Đây là tình thương?”

“Tình thương?” Hắn thoáng ngẩng đầu, tựa hồ đang hoài niệm, nửa ngày, đột nhiên cúi đầu nhìn Metatron nói, “Đó là loại cảm giác gì?”

Poggi nói: “Tức là giống như khi ta nhìn thấy chỉ còn lại một mẩu bánh ngọt, nhưng Beelzebub lại không được ăn, chỉ còn một cái giường, Belia lại không được ngủ, chỉ một viên kim cương, Mam. . . . . .”

“Đủ rồi.” Mammon “ôn nhu” ngắt lời hắn.

Poggi ôm đầu, đau đến nước mắt rưng rưng.

“Hình như là vậy.” Shipley mỉm cười, “Ta từng là thiên sứ tình thương. Cho dù đã sa đọa, nhưng loại cảm giác này khiến ta thấy mơ hồ đã từng quen biết.”

Poggi đột nhiên quát: “Cha ta đâu?”

Shipley nói: “Sao không đi hỏi mẹ ngươi?”

Poggi trỏ vào mũi Shipley: “Nếu không tại ngươi, cha ta sao lại mất tích? Còn có thầy ta Rafael, tốt nhất ngươi mau giao ra đây!”

Metatron, Mammon: “. . . . . .” Tại sao đoạn đối thoại này thoạt nghe có điểm quỷ dị.

Shipley nói: “Abaddon và Rafael. Không ngờ quan hệ giữa thiên đường và địa ngục cư nhiên vẫn thân mật như trước.”

Metatron nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Muốn gì ư?” Shipley hai tay đặt trên tay vịn của vương tọa, khoan thai đứng lên, “Thật ra, đố kị cũng giống như tham lam, vĩnh viễn thèm khát thứ mà người khác có được. Bất kể là thứ gì.”

Mammon nói: “Không, ta có lựa chọn hẳn hoi.”

Shipley nụ cười không đổi, “Chẳng hạn?”

“Ta chỉ muốn những thứ đáng giá.” Mammon nói, “Lấy ngươi làm ví dụ, nhìn đi nhìn lại, chỉ có sáu phiến cánh là miễn cưỡng hữu dụng.”

“Ngươi thích cánh?” Shipley mỉm cười, “Này có gì khó.” Hắn nhấc tay, đoạn vung ra thật mạnh.

Một đôi cánh trắng thuần bị làm thành tiêu bản nháy mắt đáp ngay trước mặt Mammon.

Poggi nhíu mày. Thân là tiểu ma vương địa ngục, sớm quen nhìn đủ cảnh tượng đẫm máu, nhưng nhìn lớp lông vũ dựng đứng trên cặp cánh kia đã có thể tưởng tượng lúc đó chúng rõ ràng bị bẻ sống! Hắn cảm thấy trên lưng căng thẳng, vô cùng may mắn mình đã dự kiến trước mà thu cánh.

“Nghe nói, Hybe đang làm khách ở địa ngục.” Shipley nói, “Đôi cánh này coi như ta thân là một người cha, tặng quà cho con trai.”

“Cha? Con?” Poggi chấn kinh nói, “Ngươi có con riêng ở địa ngục? Là ai?” Nếu để hắn tìm được, hắn nhất định sẽ vặt sạch lông bỏ vào chảo dầu!

Mammon nói: “Hybe.” Thảo nào Hybe từ đầu tới cuối không muốn bán đứng Shipley, bọn họ cư nhiên là cha con!

Poggi nhớ đến đặc tính biến thái càng đau càng hưởng thụ kia của Hybe, hứng thú với chảo dầu lập tức biến mất.

Đôi mắt không gợn sóng của Metatron rốt cuộc lộ ra vẻ bàng hoàng, “Ngươi tự tay bẻ gãy cánh hắn?”

Shipley nói: “Ai bảo nó không đủ hoàn mỹ?”

Poggi nghĩ thầm: Một tên thích bẻ cánh, một tên thích bị bẻ cánh, tổ hợp kiểu này mà gọi là không hoàn mỹ? Phải nói là hoàn mỹ không tỳ vết mới đúng!

Shipley lại cười nói: “Con ta đáng lý nên là thiên sứ sáu cánh, nhưng nó cư nhiên ngay cả bốn cánh cũng không đủ.”

Mammon nhíu mày nói: “Đây là lý do ngươi bẻ cánh hắn?”

Shipley nói: “Giữ lại thứ tàn khuyết, chi bằng không có.”

Poggi cực kỳ khinh bỉ hắn, nói: “Trước đây ta còn nghĩ không thông một nhân tài tuyệt thế như Hybe từ đâu có được, giờ ta không ngạc nhiên nữa.” Gen di truyền! Gen của bi kịch!

Metatron nói: “Rốt cuộc là tại sao?”

Shipley vẫn không trả lời ngay vấn đề, “Có biết tại sao thời điểm diễn ra thánh chiến, Thần không hề ra tay không?”

Poggi bực bội nói: “Ngươi biết chắc?”

“Bởi vì một khi ông ta ra tay, cả chín giới, à không, mười giới đều sẽ đại loạn.” Nụ cười của Shipley mang theo chút trào phúng không dễ phát hiện, “Ông ta sáng tạo một hệ thống hoàn mỹ, nhưng lại đâm ra trói buộc tay chân mình.”

Mammon nói: “Ý ngươi là, vận mệnh?”

“Vận mệnh? Có thể nói như thế.” Shipley lại tiếp tục, “Sau khi mọi sinh vật và vật thể đều có quỹ đạo của riêng mình, tự nhiên không còn chỗ để Thần nhúng tay vào nữa. Bởi vì một khi ông ta nhúng tay, quỹ đạo sẽ bị lệch đi, không ai biết được thế giới sau khi chệch đường ray sẽ biến thành dạng gì. Có lẽ sẽ tự động điều tiết, hoặc có lẽ từ đó diệt vong. Cho nên ông ta không dám động. Cho dù một phần ba thiên sứ sa đọa, cho dù Isfel hai lần đọa lạc, cho dù ngay cả Metatron cũng không thể duy trì thánh khiết đơn thuần. . . . . . Ông ta cũng không thể động. Còn nhớ tội danh của Isfel không? Lạnh lùng. Kỳ thật trên thế giới này bất cứ cá thể nào có sinh mệnh đều không thể tồn tại lạnh lùng đơn thuần, cho nên Isfel trở lại thiên đường. Còn điểm lạnh lùng của Thần nằm ở chỗ ông ta không thể không khoanh tay đứng nhìn.”

Metatron phát giác được một tia điên cuồng lóe lên trên mặt hắn, thản nhiên nói: “Ngươi quá coi thường Thần.”

Shipley chăm chú nhìn hắn, trong mắt dần dần lộ vẻ âm lãnh như rắn độc, “Nếu vậy, ngươi có thể giải thích tại sao Thần lại bàng quan trước quan hệ giữa Lucifer và Michael không?”

Mammon nhướn mày, đột nhiên nói: “Thì ra là thế.”

Ánh mắt Shipley như gió độc, quét tới phía Mammon, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Mammon bước chân thoáng động, nói: “Quá rõ ràng rồi, không phải sao?”

Shipley trong mắt lóe lên tinh quang, thân thể theo đó hơi nghiêng sang một bên, khí âm lãnh từ từ thu lại, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.

Poggi nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”

Mammon giễu cợt nói: “Ngươi không thấy bộ mặt hắn lúc đố kị xấu lắm sao?”

Poggi nói: “Hắn có đố kị hay không cũng đã xấu sẵn rồi.” Hắn thấy Shipley nhìn về phía mình, vội đính chính: “Đương nhiên, nếu ngươi chịu thả cha ta ra, ta sẽ thừa nhận ngươi chỉ xấu trung bình, nếu thuận tiện thả luôn Rafael, thì chỉ hơi xấu một chút thôi. Nếu thả cả Asmondeus. . . . . . Chúc mừng ngươi, diện mạo ngươi thuộc hàng tiêu chuẩn của người bình thường.”

Shipley khóe miệng câu lên, cười đến ôn hòa. Nhưng những người ở đây đều không bị biểu tượng của hắn mê hoặc nữa.

“Ngươi muốn cứu bọn họ?” Hắn ôn nhu hỏi.

Poggi vung cánh tay nhỏ bé, nói: “Ra giá đi.”

Shipley nói: “Ta muốn các ngươi đừng nhúng tay vào giới thứ mười nữa.”

Poggi nhìn Mammon.

Mammon không hề chớp mắt hồi đáp: “Được.”

“Ta muốn ngươi thả Hybe về.” Shipley lại nói ra yêu cầu nằm trong dự kiến của bọn họ.

Poggi lần này nhanh nhảu đáp ứng, “Được.”

“Ta muốn Lucifer không bao giờ gặp Michael nữa.”

Poggi trợn mắt, “Chuyện này ngươi cũng muốn quản?”

Shipley nói: “Đây là điều kiện.”

Mammon đột nhiên cười nói: “Ta thật hiếu kỳ, người ngươi ghen đến tột cùng là Lucifer hay là Michael?”

Shipley nói: “Đây không phải trọng điểm.”

Poggi do dự nhìn Mammon. Thật ra dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lucifer tuyệt đối không có khả năng đáp ứng yêu cầu này, thế nhưng Abaddon, Rafael và Asmondeus lại đang nằm trong tay hắn.

Mammon mặt không đổi sắc nói: “Điều kiện này cho dù ta đơn phương đáp ứng ngươi, e rằng cũng không có sức ràng buộc.” Gót chân hắn lại khẽ xê dịch.

“Sức ràng buộc?” Shipley nghiêng đầu, ánh mắt mang thâm ý nhìn về phía Metatron, “Vậy ta đổi sang một yêu cầu khác cho ngươi có sức ràng buộc.”

Mammon cau mày.

Shipley tự tiếu phi tiếu nói: “Ta muốn ngươi, không bao giờ gặp Metatron nữa!”

Mammon không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Không được.”

Poggi thiếu chút nữa chỏng vó, nói: “Ngươi không thể lừa hắn được sao?”

Mammon nói: “Hắn không phải con nít mặc quần yếm chảy nước dãi, nói chuyện không tính toán như ngươi.”

Poggi bất ngờ không hề phát hỏa, mà chỉ nói thầm: “Tâm tình không tốt cứ đánh hắn! Tội tình gì trút giận lên quần yếm?”

“Ngươi có chấp nhận điều kiện này không?” Shipley nhìn về phía Metatron, “Điều kiện này chỉ cần một bên thành lập liền có thể thực hành. Cho nên, ngươi đáp ứng cũng được.” Hắn thấy Metatron không trả lời ngay, nụ cười tự đắc nơi khóe miệng rốt cuộc không che giấu được nữa, “Trợ giúp tất cả những ai cần trợ giúp không phải là ý chỉ của Thần sao? Chẳng lẽ ngươi, Metatron, cũng muốn trái lời Thần?”

Metatron đạm đạm nói: “Ngươi có biết cánh của ta tại sao lại đen không?”

Shipley không có phản ứng gì, nhưng hai tai Mammon nháy mắt đã dựng cực thẳng cực cao.

Metatron nói tiếp: “Đọa lạc, là bởi vì trong lòng ngươi ẩn tàng một địa ngục.”

Đồng tử Shipley co lại thành lỗ kim.

Cũng ngay lúc đó, Mammon ra tay .

Shipley ánh mắt dần tan rã, vẻ mặt từ sắc sảo thành mờ mịt, thân thể vẫn luôn căng thẳng cũng thả lỏng trở lại.

Poggi nhỏ giọng hỏi: “Hắn bị sao thế?”

Mammon đắc ý cười nói: “Không có gì, chỉ tạm thời mất đi ý thức mà thôi.”

Poggi kinh ngạc: “Ngươi cư nhiên am hiểu công kích linh hồn! Ta luôn tưởng ngươi chỉ biết dùng tiền tài dụ dỗ mọi thứ.”

Mammon nghiêm túc nói: “Nếu có thể dùng tiền mua được hắn, ta không ngại trả cái giá trên trời.” Shipley có thể liên tiếp vây khốn Asmondeus, Abaddon và Rafael, đã chứng tỏ hắn có sức chiến đấu tối thiểu ngang với hỏa thiên sứ. Nếu có thể chiêu gọi hắn, tương đương chiêu gọi một tay đấm hạng nặng cấp bậc ma vương. Tuyệt đối là cầu còn không được.

Poggi nghe ra chút luyến tiếc trong lời hắn nói, vội chuyển đề tài: “Cứu cha ta trước đã!”

Mammon gật đầu, mới tiến lên một bước, cổ tay đã bị Metatron giữ chặt, “Hắn giỏi nhất là bảo hộ linh hồn.”

Mammon nói: “Linh hồn bảo hộ có hoàn mỹ tới đâu cũng sẽ xuất hiện lỗ hổng khi ý chí dao động.”

Metatron quay sang Poggi: “Ngươi giỏi nhất là gì?”

Poggi nghĩ nghĩ, cởi giày, nhắm ngay mặt Shipley ném qua.

Bộp.

Không phải tiếng giày đáp vào mặt.

Mà là tiếng giày va phải kết giới văng ra, rơi xuống đất.

Shipley chậm rãi mở mắt, cười nói: “Tiếc quá nhỉ?”

Mammon nói: “Đúng vậy, ta rất muốn nhìn thấy dấu giày trên mặt ngươi.”

“Ý ta là, thật đáng tiếc. . . . . . hại ngươi thất vọng rồi.” Trong nụ cười của Shipley hàm chứa châm chọc.

Metatron nói: “Có thoải mái không?”

Shipley ngẩn người, lập tức cười nói: “Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của các ngươi ta đương nhiên rất thoải mái.”

“Ý ta là,” Ánh mắt Metatron nhìn hắn mang theo chút thương hại, “Một hơi nói ra mọi uất ức chôn giấu trong lòng gần vạn năm có phải cảm thấy rất thoải mái?”

Shipley kinh ngạc nhìn hắn, liền sau đó, vuốt tay cười nói: “Ta đã nghĩ ngươi sẽ dùng thời gian vĩnh hằng để minh chứng cho sự ôn hòa của ngươi. Nhưng hiển nhiên ta lại sai rồi. Bất quá ta vẫn nguyện ý trả lời câu hỏi vừa rồi của ngươi, không, ta một chút cũng không thoải mái.”

Thảm đỏ đột nhiên vặn vẹo quỷ dị, sau đó như máu tươi chảy dạt sang hai bên.

Đại sảnh rộng lớn từ từ biến thành cái ***g bàn hình bán cầu trong suốt, giam bọn họ bên trong. Bên ngoài bán cầu, khối kiến trúc tương tự với Chủ thành đã biến mất, chỉ còn lại màu xám khói mênh mông.

Shipley chậm rãi khom lưng, bàn tay ấn xuống mặt đất, ngẩng đầu, nhìn bọn họ, mỉm cười quỷ dị.

Poggi bay lên phía trước hai thước, ngạo mạn nói: “Ngươi định một mình đấu với toàn thể chúng ta?”

Mammon túm gáy hắn, ném ra sau lưng mình, “Ngươi quá khinh địch.”

Poggi một phát cắn lên vai hắn.

Mammon nghiêng đầu nhìn, nhíu mày nói: “Miệng ngươi tởm thật.”

Poggi liều mạng chảy nước dãi.

Metatron đột nhiên thấp giọng nói: “Lên!”

Mammon không chút nghĩ ngợi liền bay lên.

Hàm răng Poggi bị va chạm mạnh, còn chưa kịp kêu đau, đã trừng lớn hai mắt nhìn Shipley cùng dải thảm đỏ đang thu về trong tay hắn.

Dải thảm như máu, róc rách lưu động, chậm rãi ngưng tụ thành một thanh quyền trượng đỏ tươi.

Metatron thoáng lộ vẻ bi ai, nói: “Trái tim vĩnh hằng.”

Shipley mỉm cười, sủng nịch vuốt ve quyền trượng, “Ở thế giới này, chỉ có nó là vĩnh viễn không vứt bỏ ta, trái tim vĩnh hằng, vĩnh hằng hướng về lòng ta. Cho dù đọa lạc, nó cũng cùng ta tồn tại.”

Metatron nói: “Nó do Thần ban cho ngươi.” Cho trái tim từng tràn đầy tình yêu cùng lòng thương của Shipley.

Shipley siết chặt quyền trượng, “Ban cho? Phải, thế giới này cũng là ông ta ban cho.”

Poggi buông bàn tay đang che miệng ra, reo lên: “Vậy ngươi nên biết ơn mới đúng!”

“Thân là đọa thiên sứ, dường như ngươi không có tư cách nói câu này với ta?” Shipley thản nhiên phản bác.

Poggi lẩm bẩm: “Đâu phải ta lựa chọn.” Hắn khoát tay với Metatron, “Ngươi, ngươi nói với hắn đi.”

Shipley chớp chớp mắt nhìn cặp cánh đen huyền sau lưng Metatron.

Poggi nói: “Thiểu số phục tùng đa số. Ít ra hắn đại đa số vẫn là màu trắng.”

Shipley cười nhạo, “Liều mạng duy trì chút tôn nghiêm cùng tín ngưỡng cuối cùng của mình, cho dù làm trái với tâm ý?”

Metatron nói: “Ta chưa từng làm trái với tâm ý.”

Mammon quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nhu hòa.

Shipley hiển nhiên không tin: “Cánh ngươi hai màu?”

Metatron nói: “Đó là nội tâm của ta.”

Nếu không tại tình thế không cho phép, Mammon thật muốn mua hết toàn bộ pháo hoa của mười giới đốt một lượt! Đọa lạc, hắn quả nhiên cũng có ý niệm này! Cho nên khoảng cách giữa bọn họ không phải chân trời góc bể không thể vượt qua!

Shipley bỗng nhiên cười nói: “Thần trước giờ luôn rất yêu thương ngươi. Cho dù sa đọa, cũng sẽ không trách ngươi.”

“Thần yêu thương tất cả.” Metatron nói, “Thần cũng yêu thương ngươi.”

“Yêu thương ta?” Trong ánh mắt Shipley lại bão tố ngưng tụ.

Poggi đột nhiên a một tiếng.

Mammon quay đầu hỏi, “Sao vậy?”

“Bên trên hình như đang động.” Poggi chỉ chỉ phần đỉnh trong suốt của cái ***g.

Mammon ngẩng đầu.

Một mảnh xám khói tĩnh mịch.

Poggi thấy Mammon nhìn mình, bĩu môi nói: “Đại khái nhìn lầm thôi.”

“Nếu Thần yêu thương ta, tại sao lại vứt bỏ ta ở giới thứ mười?” Shipley gằn giọng, quyền trượng trong tay đột nhiên vung lên!

Quyền trượng như mặt trời phát ra hào quang đỏ thẫm.

Mammon và Metatron theo bản năng phủ kết giới, nhưng hồng quang như con suối máu, vô hiệu hóa cả kết giới, từ từ thẩm thấu vào, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả cái ***g trong suốt.

Khuôn mặt Shipley đắm chìm trong hồng quang, tràn đầy huyết sắc điên cuồng, “Nếu đã bị vứt bỏ, vậy cứ vứt bỏ đến cùng!”

Poggi ôm đầu.

“Ngươi lầm rồi.” Ánh mắt Metatron xuyên qua hồng quang, nhìn thẳng hắn nói, “Thần chưa bao giờ bỏ rơi ngươi. Thậm chí Lucifer mang theo một phần ba số thiên sứ đọa lạc, Thần cũng chưa từng bỏ rơi hắn.”

“Lucifer!” Shipley cười to, “Thần đương nhiên sẽ không bỏ hắn. Có Michael ở đó, thần làm sao có thể bỏ hắn?”

Mammon nhíu mày: “Ngươi quá cực đoan.”

Poggi hai tay ôm đầu, khẽ kêu lên, “A. . . . . . Ta sắp chịu hết nổi rồi . . . . . . Ô, thật khó chịu.” Hào quang màu đỏ kia giống như con trùng độc, không ngừng luồn lách trong não, cứ thế ăn mòn. Ý thức càng lúc càng bạc nhược, mí mắt không tự chủ được mà sụp xuống.

Rõ ràng biết thế này rất nguy hiểm, nhưng không biết làm sao để giải trừ.

Mammon cau mày, trong mắt như có quang mang màu vàng lóe lên. Hồng quang xung quanh thân thể Poggi và Metatron đột nhiên tan biến ngay lập tức.

Shipley nhướn mày cười nói: “Lâu rồi không gặp được đối thủ cân xứng biết công kích linh hồn.”

Poggi bị đau, chỉ ngoan ngoãn ôm cổ Mammon, không lắm mồm nữa.

Metatron nói: “Nếu ngươi muốn rời khỏi giới thứ mười, có thể thỉnh ý Thần.”

Shipley thấy hồng quang vô dụng với bọn họ, tùy tay xoay quyền trượng một vòng, hồng quang thu hết vào trong trượng. Quyền trượng nặng nề nện xuống đất, hắn mang vẻ mặt phức tạp, một lát sau, chậm rãi nói: “Không còn kịp nữa.”

Mammon nheo mắt thâm thúy nhìn hắn, “Không kịp?”

“Ta ở giới thứ mười suốt hai vạn năm.” Shipley nói, “Trong hai vạn năm, ta hao tổn tâm cơ kiến tạo giới thứ mười, dạy đám thiên sứ không có trí tuệ gì đáng nói kia biết canh tác sinh sản cùng mỉm cười theo cách bình thường, tận lực biến thiên địa hoang vu thành bộ mặt như những giới khác. Ta ngỡ rằng ta đã làm đủ tốt, ít ra, đủ để khi Thần nhìn đến cố gắng cùng cái giá phải trả của ta nhất định sẽ ban lời khen ngợi. Thế nhưng, ta sai rồi. Trong mắt Thần chỉ có bóng dáng kẻ ngồi gần ông ta nhất mà thôi.”

Mammon nhìn Metatron.

Metatron hai đầu mày thoáng tụ lại ngay giữa.

“Ta từng quay lại thiên đường.” Ngón tay Shipley nhẹ nhàng vuốt ve quyền trượng, dòng hồi tưởng tựa hồ đang chảy về dĩ vãng, “Khi đó giới thứ mười đã bị những giới khác vứt bỏ, ngay cả đại sự chấn động các giới như thánh chiến ta cũng thật lâu sau mới biết đến.”

Poggi không quản được miệng mình nữa, nhịn không được nói: “Sớm biết lúc đó ngươi cũng đọa lạc, bọn ta nhất định sẽ viết một bức thư báo với ngươi, cùng tiến công!”

Shipley, Mammon cùng Metatron đồng loạt quét mắt về phía hắn.

Poggi bĩu môi: “Kéo bè kéo phái đánh nhau chính là muốn đoàn kết hết thảy những lực lượng có thể đoàn kết.”

Shipley nói: “Lúc đó ta vẫn chưa đọa lạc.”

Metatron mơ hồ đoán ra được nguyên nhân hắn đọa lạc.

“Lòng ta tràn ngập vui mừng trở lại thiên đường, hy vọng có thể được thần thừa nhận, ngờ đâu, chỉ nhìn thấy Michael đang đứng trên Thần đài cao cao tại thượng thay thế Thần.” Lửa ganh ghét một lần nữa bùng lên trong mắt Shipley. “Hắn có tài đức gì?!”

Mammon nhướn mày: “Cho dù không muốn nói thế này, nhưng hắn đích thực là công thần lớn nhất bên phía thiên đường trong thánh chiến.”

“Thánh chiến?” Shipley mỉm cười, nhưng làm sao cũng không giấu được vẻ khinh thường trong đó, “Một trận chiến thương vong như trò đùa?”

“Trò đùa?” Mammon ánh mắt sắc bén hẳn lên. Thánh chiến có thể xem như vết thương của cả thiên đường lẫn địa ngục, trong mắt hắn cư nhiên chỉ là trò đùa?

Shipley nói: “Không phải sao? Michael và Lucifer gặp nhau mỗi ngày vì cái gọi là thánh chiến, hay là vì. . . . . . tư tình của bọn họ?”

“Lý tưởng và tình yêu là hai chuyện khác nhau.” Mammon nói.

Shipley nói: “Đây quả là một cái cớ không tồi.”

Poggi chỉ vào cánh Metatron: “Xem đi, đây là chứng cứ!”

Shipley tự tiếu phi tiếu nhìn Metatron, “Ngươi nguyện ý thừa nhận ngươi vì yêu mà muốn đọa lạc?”

Nhịp tim Mammon bắt đầu hơi loạn, trước mắt như có trái tim màu hồng từ quyền trượng phóng ra, gắt gao khóa lấy hô hấp hắn.

Trong cơn mông lung, chợt nghe Metatron trả lời: “Phải, ta yêu Mammon.”

“. . . . . .”

Nụ cười đầy thâm ý của Shipley dần dần mơ hồ.

Nhưng trong mắt Metatron và Poggi, nụ cười của Shipley lại dị thường rõ ràng.

“Mammon không ổn.” Poggi nhỏ giọng nói.

Metatron sắc mặt ngưng trọng, ngón tay đặt bên người khẽ run lên.

Shipley nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.”

Metatron nói: “Ta chưa bao giờ phủ nhận.”

“Tốt lắm! Ta sẽ chuyển lời cho Mammon!” Poggi một tay ôm cổ Mammon, một tay giơ ngón cái với Metatron.

“Ngươi không muốn gặp lại Abaddon sao?” Ánh mắt Shipley đột nhiên dời sang Poggi.

Poggi khẩn trương nói: “Ngươi muốn thế nào?”

Metatron nhẹ giọng nhắc: “Đừng để hắn tác động tới suy nghĩ.”

Shipley nói: “Hiện tại hắn, Asmondeus và Rafael đều ở cùng một nơi.”

“Nơi nào?” Cho dù không muốn nói chuyện với hắn, nhưng tình tự dao động lại không chịu sự khống chế của lý trí.

“Một nơi hỗn độn, không có nước và ánh sáng.” Thanh âm Shipley đột nhiên hùng hậu, còn cực kỳ giống giọng của Abaddon.

Poggi đồng tử co lại, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt tương tự như Mammon.

Shipley mỉm cười hài lòng nói: “Rốt cuộc, chỉ còn lại chúng ta.”

Metatron nhíu mày.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể kịp thời đánh bại ta, bọn họ sẽ không sao.” Shipley tay cầm quyền trượng, tiến lên phía trước ba bước, “Bất quá, nếu ta đoán không lầm, sở dĩ ngươi từ đầu tới cuối vẫn không ra tay, là bởi vì căn bản không nắm chắc có thể đánh bại được ta.”

Metatron bình tĩnh nói: “Ta đích thực không nắm chắc phần thắng. Nhưng ta đoan chắc có thể đồng quy vu tận.”

“Đồng quy vu tận?” Shipley cười đến ý vị thâm trường, “Dục vọng của thiên sứ tuy rất đạm, nhưng vẫn chưa đến mức vì quên mình vì người khác. Vì Mammon làm ra chuyện này, xứng đáng sao?”

Metatron nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

“Thời gian. . . . . . Ta suýt quên mất sở trường của ngươi chính là khống chế thời gian.” Quyền trượng trong tay Shipley tỏa hào quang lấp lánh, “Được thôi, ta muốn biết mỗi giây mỗi phút trôi qua đang chứng minh điều gì? Do dự? Hay là chờ đợi?” Hắn nhìn về phía Mammon, “Ta vừa cho hắn một giấc mộng tuyệt đẹp, giấc mộng mà hơn vạn năm qua vẫn chưa thành hiện thực, ngươi nghĩ hắn có thể thoát ra được sao?”

Metatron thản nhiên lặp lại: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

“Dùng phương pháp khoanh tay đứng nhìn để chờ đợi, dùng thời gian để cọ rửa cho ra kết quả mình mong muốn nhất, đây là cách thức chứng minh của ngươi?”

Metatron rũ my, “Có lẽ vậy.”

“Nga, quả nhiên cùng một giuộc với Thần. Không hổ là đứa con được Thần yêu thương. . . . . . Khoan đã!” Shipley đột nhiên nheo mắt lại, “Từ đầu đến giờ ngươi không hề nhúc nhích.”

Metatron im lặng.

“Ngươi đã làm gì?” Shipley ánh mắt hung ác, “Ngươi khống chế thời gian của ta? Không, nếu ngươi chỉ khống chế thời gian của ta, lý nào ta lại không phát giác. Ngươi khống chế cả giới thứ mười. . . . . . Ngươi không có năng lực lớn như vậy.” Hắn dừng một chút, sửng sốt nói, “Ngươi đã khống chế thời gian của chúng ta?”

Đối diện với sắc mặt thoáng chốc âm trầm của hắn, Metatron ánh mắt vẫn thản nhiên.

Shipley lạnh lùng nói: “Ngươi cư nhiên có thể vô thanh vô tức khống chế thời gian của mọi người ở đây?”

“Không phải vô thanh vô tức.” Metatron nói, “Chỉ là ngươi không chú ý thôi.”

Shipley đột nhiên ngẩng đầu.

Bốn phía cái ***g trong suốt không biết từ lúc nào đã biến thành một màu đen, nhưng bởi vì cái ***g trong suốt này phát ra bạch quang mỏng manh, cho nên từ bên trong nhìn ra vẫn là màu xám ảm đạm.

“Dùng kết giới ánh sáng để che đậy sự biến đổi màu sắc xung quanh. Ngươi đúng là phí tâm.” Shipley cười nói, “Nhưng này thì có tác dụng gì? Ở đây vẫn chỉ có mấy người chúng ta.”

Metatron nói: “Ta không phải đối thủ của ngươi.”

Shipley nhướn mày.

“Từ sau khi trợ giúp Thần chế tạo nhân giới, linh lực của ta vẫn chưa thể khôi phục về trạng thái ban đầu.” Metatron thẳng thắn khai thật.

Shipley cười nhạo: “Ngươi muốn gợi lên lòng đồng cảm của ta?”

“Ngươi sẽ đồng cảm sao?”

“Nếu cánh của ta còn một phiến màu trắng, có lẽ ta sẽ đồng cảm. Đáng tiếc, chỉ toàn màu đen.” Quyền trượng trong tay Shipley bất ngờ bắn ra một đạo hồng quang, nhắm thẳng ngay Metatron.

Metatron không hề chớp mắt, mặc cho đạo hồng quang kia bắn tới trán mình.

Shipley nheo mắt, “Ngươi vẫn đang khống chế dòng chảy thời gian?” Khống chế dòng chảy thời gian là một việc cực hao tổn linh lực, chỉ có chuyện này mới có thể giải thích tại sao hắn trơ mắt nhìn Mammon và Poggi bị công kích mà vẫn áng binh bất động. Thế nhưng. . . . . . hắn định khống chế đến bao giờ? Tương lai? Bọn họ đều vĩnh sinh bất tử, tương lai có xa đến đâu cũng chẳng là gì so với sinh mệnh của bọn họ.

Đối mặt với nghi ngờ của hắn, Metatron chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Shipley khẽ mím môi, “Tốt lắm, ta muốn thử xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.”

Hồng quang trên quyền trượng càng lúc càng sẫm màu, như máu tươi lênh láng, diễm lệ mà nguy hiểm.

Hai hàng mày của Metatron dần dần tụ về giữa mi tâm.

Khóe miệng Shipley cũng theo đó câu lên.

“Bây giờ đắc ý. . . . . . hình như hơi quá sớm?” Mammon đột nhiên chắn trước người Metatron.

Hồng quang vốn bắn về phía Metatron như dòng nước chảy xiết gặp phải tảng đá, vẩy khắp xung quanh.

Shipley sắc mặt khẽ biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.