U Linh Giới

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15 – Thăm dò

Burj rốt cuộc ý thức được, ngay thời điểm này suy nghĩ làm sao để sống sót là vô dụng, phải dùng hành động thực tế để mình sống sót! “Là… là Shipley.”

Shipley, quả thật là Shipley.

Đây là lần đầu tiên chứng thực được sự tồn tại đằng sau màn độc thủ sau bao suy đoán bấy lâu nay.

Mammon vô thức nhìn về phía Metatron.

Đáng tiếc chỉ thấy một mảnh hắc ám.

“Sao ngươi biết hắn là Shipley?” Metatron hỏi.

Giọng Burj thoạt nghe như đang khóc, “Ta thật sự không biết hắn là ai a. Bất quá các ngươi nói Shipley, thì chắc đúng là Shipley.”

“Có vẻ như ngươi thật sự không cần chân nữa.” Mammon đang cười.

Burj chỉ muốn khóc rống lên, “Ta thật sự thật sự không biết hắn là ai. Tối thế này, ta chẳng nhìn thấy gì cả. Hắn lại không tự giới thiệu. . . . . .”

Mammon có chút tin tưởng, “Hắn để ngươi tới đây làm gì?”

“Lấy lòng tin của các ngươi.”

“Sau đó?” Mammon tin tưởng đối phương tuyệt không phải sai khiến hắn đến đánh lén mình. Bởi vì thực lực của Burj thật sự thua bọn họ quá xa.

“Tốt nhất có thể đạt được quyền khống chế Chủ thành, cho dù không thể, cũng phải tìm hiểu tình hình hiện tại của Chủ thành.” Burj đáp.

Metatron hỏi: “Julian đâu?”

“Ta cũng không biết. Có lẽ cũng ở trong bóng tối.” Burj nói, “Bọn ta cùng bị đưa đến cõi hắc ám, nhưng ta trúng thuật cầm cố, còn hắn thì không, cho nên nửa đường, hắn nhảy khỏi xe bỏ chạy.”

“Hai tên còn lại đâu?” Mammon hỏi chính là Simon và Baird.

Burj nói: “Kết cuộc của họ có lẽ giống ta. Bởi vì bọn ta nhận nhiệm vụ cùng một lúc, nhưng ta là người đầu tiên xuống xe, cho nên cũng không biết họ bị đưa đi đâu.”

Mammon hỏi: “Làm sao mới có thể tìm được hắn?”

“Không biết.” Burj nói, “Tổng cộng ta chỉ biết được bấy nhiêu thôi.”

Mammon cười đến không có ý tốt, “Chỉ nhiêu đó thôi đã khiến ngươi sợ như vậy?”

Burj cả người run lên: “Hắn đích thực rất đáng sợ, đáng sợ đến không tài nào hình dung. Giống như, giống như một loại khí tức cực đoan hắc ám.”

“Khí tức hắc ám?” Metatron nhịn không được hỏi, “Là bởi vì ngươi đang ở trong bóng tối, cho nên mới cảm thấy là khí tức hắc ám, hay đó vốn là khí tức trên người hắn?”

“Tuyệt đối là khí tức trên người hắn. Loại sợ hãi cùng chấn động sinh ra từ tâm linh!” Burj hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy kinh hãi, “Các ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?”

Mammon và Metatron căn bản không chú ý đến lời hắn.

Mammon nói: “Shipley giỏi nhất về mặt nào?”

Mỗi thiên sứ đều có lĩnh vực sở trường.

Metatron chậm rãi nói: “Bảo hộ linh hồn.”

Tương phản với bảo hộ linh hồn chính là công kích linh hồn.

Sương mù che khuất đáp án dường như đang bị vén lên từng lớp từng lớp một.

“Các ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?” Burj thấy họ không đếm xỉa tới mình, không khỏi hỏi lần nữa.

Mammon mất kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”

Burj cắn răng nói: “Ta có thể nhận ra giọng của hắn. Thanh âm hắn rất. . . . . .”

Trong bóng tối, một lực đạo cực kỳ quỷ dị xẹt qua.

Metatron cùng Mammon tức khắc ra tay.

Lực đạo kia cư nhiên xuyên qua cả lòng bàn tay của họ. Ngay khoảnh khắc nó xuyên qua, Mammon cùng Metatron đều cảm thấy nơi sâu thẳm trong linh hồn nháy mắt lạnh như băng.

Công kích linh hồn!

Động tĩnh đồng thời với bọn họ còn có một trận gió, nhưng đối phương tốc độ quá nhanh, Mammon cùng Metatron vừa mới phát giác, trận gió kia đã biến mất.

“Burj.” Metatron đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của hắn.

Nhưng hắn đã vĩnh viễn không thể lên tiếng nữa.

Mammon trong lòng tức giận.

Lần thứ hai!

Đây là lần thứ hai đối phương xuống tay trước mặt mình, còn mình lại bất lực.

“Linh hồn hắn bị giết.” Metatron dùng tay kiểm tra vết thương trên thi thể.

“Burj không đáng chết.” Mammon lạnh lùng nói, “Hắn chết rồi, tên kia càng giấu đầu hở đuôi.”

Metatron nghĩ nghĩ nói: “Có thể là giá họa chăng?”

Mammon hỏi: “Giọng Shipley có đặc điểm gì?”

Metatron nói: “Rất ôn nhu, có phần trung tính.”

“Cho nên, rất đặc biệt phải không?”

Metatron không nói.

“Nếu không phải Shipley, ngươi còn có thể nghĩ ra kẻ tình nghi thứ hai không?” Mammon hỏi.

Metatron nói: “Không thể.”

“Đọa lạc rồi sẽ có được năng lực hắc ám. Shipley giỏi bảo hộ linh hồn, cũng đồng nghĩa hắn am hiểu công kích linh hồn. Nếu hắn đã sa đọa, tự nhiên có thể sử dụng thuật khủng bố chấn nhiếp linh hồn, vừa vặn phù hợp với lời của Burj.”

Metatron không thể phản bác.

Mammon tiếp tục: “Casamia có lẽ chính vì đã biết sự thật hắn đọa lạc, mới lựa chọn bỏ đi, nhưng nửa đường bị giết. Còn độc dược trên quả Trí tuệ cũng giải thích vì sao Casamia phải dẫn theo đám thiên sứ kia đi. Có lẽ hắn muốn dùng những thiên sứ đã ăn phải độc dược đó vạch trần chân tướng Shipley sa đọa.”

“Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải cứu Asmondeus về.” Metatron nhẹ giọng nói.

Mammon biết, hắn bắt đầu có cùng suy đoán với mình.

Điều này với hắn mà nói thật sự là một tin tốt. Khả năng Shipley là kẻ chủ mưu phía sau càng lớn, thì lời hắn nói ban đầu càng chân thực.

“Nếu Hybe ở đây thì tốt quá. Có lẽ hắn biết rất nhiều chuyện.” Cho dù hắn và Abaddon đều rời khỏi địa ngục, nhưng cuộc thẩm vấn Hybe không hề chấm dứt ở đó. Chỉ là Beelzebub tới giờ vẫn chưa truyền tin đến, xem ra nan đề này tạm thời vẫn chưa bị phá giải.

Trong bóng tối truyền đến dòng khí dao động.

Sau cú đánh bất ngờ trước đó, Metatron và Mammon đều rất nhạy với bất cứ động tĩnh nào.

“Là ta.” Không đợi bọn họ phản ứng, đối phương đã giành lên tiếng trước.

Metatron không khỏi ngạc nhiên: “Rafael?”

“Là ta.” Rafael chậm rãi tới gần, “Ta đã đuổi theo lực đạo đó.”

Mammon đột nhiên nói: “Từ đầu đến giờ ngươi vẫn âm thầm đi theo bọn ta?” Đồng nghĩa với việc dùng mình và Metatron làm ve, còn hắn làm chim sẻ âm thầm chờ bọ ngựa chui đầu vào lưới. (tức câu ‘đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu’)

Rafael nói: “Chỉ khi làm vậy, ta mới có thể truy ngược lại hành tung của đối phương ngay từ đầu.”

Metatron nói: “Có kết quả không?”

“Không có.” Rafael ngữ khí trầm trọng, “Ta căn cứ theo tàn lưu khí tức trong bóng tối truy đuổi hơn mười dặm, khí tức liền biến mất.”

Với năng lực của bọn họ, lực đạo phát ra không nhất định là đường thẳng, có thể là đường cong thậm chí là đường gấp khúc, cho nên không thể căn cứ theo phương hướng mà phỏng đoán sự tồn tại của đối phương.

Mammon hỏi: “Ngươi có biết bọn Abaddon đi đâu không?”

Rafael cong khóe miệng, “Bọn họ tiến vào theo ta, sau đó lặng lẽ rời đi.”

“Là tự động rời đi?”

“Tự động rời đi.”

Mammon thoáng nhíu mày.

Metatron nói: “Là do đã phát hiện gì sao?”

Rafael nói đến thâm ý: “Không phải phát hiện nào cũng chính xác, càng không phải phát hiện nào cũng có lợi…”

Mammon hiểu ngay lập tức. Hắn sợ Metatron cũng ngộ ra, vội ngắt lời: “Chúng ta cứ dò dẫm như vậy cũng không phải cách. Có lẽ nên đổi một phương thức khác.”

Rafael hỏi: “Phương thức gì?”

“Chưa nghĩ ra.” Trước mắt ngay cả địch thủ ở đâu họ còn không nhìn thấy, chứ đừng nói là đối phó hắn. Cho dù họ xác định được đối phương nhất định là Shipley thì có ích gì? Họ căn bản không biết Shipley ở nơi nào.

Metatron nói: “Có lẽ, chúng ta có thể dụ hắn chủ động tìm đến chúng ta.”

Rafael nói: “Ngươi biết nhược điểm của hắn sao?” Shipley là một trong những thiên sứ được tạo ra sớm nhất. Ở thiên đường một thời gian cực ngắn, đã bị Thần phái đến giới thứ mười, cho nên lớp thiên sứ sau này đều không có ấn tượng gì với hắn.

Metatron trầm ngâm nói: “Nếu là trước đây, ta biết.”

“Là gì?” Rafael vội hỏi.

“Lòng thương. Lòng thương đối với sinh mệnh.” Metatron nói.

Mammon nhíu mày: “Hiện tại nhất định trái ngược.”

Rafael hỏi: “Hắn có bạn thân nào không?”

Metatron nói: “Có.”

“Ai?”

“Ta.”

Mammon và Rafael đồng loạt trầm mặc.

Metatron nói: “Có lẽ, ta có thể thử xem sao.”

“Không được!” Mammon không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Bất luận đối phương là bạn hay địch, hắn cũng không thể mạo hiểm như vậy.

Rafael không lên tiếng. Trong lòng hắn thừa biết trước mắt đây có lẽ là cách duy nhất, nhưng hắn không rõ lắm về thực lực của Shipley, nhưng có thể ngay trước mặt hai đại thiên sứ một đại ma vương lấy mạng của một thiên sứ khác cũng đủ biết thực lực hắn tuyệt đối không tồi. Metatron vì sáng tạo nhân giới nên hao phí rất nhiều thần lực, cho dù đã qua mấy vạn năm, linh lực vẫn chưa hoàn toàn phục khôi phục như cũ. Cho nên, để một mình hắn đối mặt với Shipley là mạo hiểm rất lớn.

Metatron nói: “Hắn không hẳn sẽ đả thương ta.”

Mammon cắn răng nói: “Cho dù hắn nhất định không đả thương ngươi, ta cũng không đồng ý.”

Rafael đột nhiên nói: “Đáng tiếc mảnh hắc ám này cách trở ánh sáng, bằng không dùng quang năng thăm dò, bất luận đối phương ở đâu, đều không còn chỗ để ẩn nấp.”

Trong tất cả thiên sứ và đọa thiên sứ, sở trường về quang năng của Rafael chỉ sau Lucifer.

Metatron cùng Mammon đồng loạt nói: “Lửa tham lam.”

Lửa tham lam là thứ duy nhất có thể nuốt chửng bóng tối.

Thế nhưng bọn họ suốt dọc đường, gặp sa mạc, gặp nước, gặp bóng tối, nhưng không gặp được lửa tham lam.

Mammon nói: “Có lẽ hắn cũng đã phát giác rồi.” Bởi vì nhận thấy lửa tham lam có thể khắc chế hắc ám, cho nên mới dời nó đến nơi khác.

Metatron nói: “Ý ngươi là, không gian này bị thao túng?”

Bọn họ trong lòng đều rùng mình.

Nếu không gian bị thao túng, vậy đối phương căn bản đang vờn họ trong lòng bàn tay.

Rafael đột nhiên nói: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Abaddon và Poggi.” Abaddon thực lực không yếu, nhưng có Poggi, khác nào phơi bày nhược điểm rõ ràng.

“Nếu Shipley đã đọa lạc, tại sao còn muốn đối phó đọa thiên sứ?” Mammon ngẫm lại, nghi hoặc nói.

Đọa thiên sứ với đọa thiên sứ nên cùng một chiến tuyến mới phải.

Metatron ý vị sâu xa nói: “Không phải thiên sứ nào cũng nguyện ý đọa lạc.”

Khí tức của Rafael đột nhiên hướng sang bên phải.

Metatron tâm niệm chợt động, chủ động kéo Mammon, theo sát như hình với bóng.

Băng.

Trong bóng tối truyền đến tiếng vung đao.

“Là ta.” Rafael trầm giọng nói.

“Thầy?” Poggi mất kiểm soát, “Mau đi cứu cha ta!”

Rafael không nói không rằng, trực tiếp bồng Poggi trước ngực, bay theo hướng Poggi vừa xông tới.

Metatron và Mammon cũng không lên tiếng, chỉ là hai tay vẫn nắm chặt nhau trong bóng đêm.

Bay chừng mười mấy phút, Rafael mở miệng hỏi: “Vẫn chưa tới sao?”

Poggi cũng rối bời, “Hình như, hình như qua rồi.”

Bầu không khí vốn nặng nề càng thêm ngưng trọng.

Rafael dừng lại, “Các ngươi gặp phải chuyện gì?”

“Một địch thủ rất mạnh!” Nóng vội qua đi, phẫn nộ bắt đầu lan khắp toàn thân Poggi, “Nếu không phải cha ta vì cố kỵ ta, tuyệt đối sẽ không thất thủ! Ông ấy vì yểm trợ ta chạy trốn, trúng một đòn của đối phương, không biết giờ ra sao nữa.” Hắn cố nén nghẹn ngào.

Mammon nói: “Đối phương có gì đặc biệt?”

Poggi không đáp mà hỏi ngược lại: “Metatron đâu?”

“Ta ở đây.” Metatron thủy chung im lặng liền mở miệng trả lời.

“Các ngươi vừa rồi vẫn luôn đi cùng nhau? Một giây cũng không tách ra?” Ngữ khí Poggi sặc mùi chất vấn.

Mammon thản nhiên nói: “Ta và hắn vẫn luôn đi chung, ngay cả tay cũng chưa từng buông ra.”

Trong mắt họ, Poggi dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa vừa gặp phải nỗi sợ lạc mất cha, cho nên họ không hề trách cứ hắn.

Poggi đột nhiên quay đầu.

Cho dù bốn phía tối đen như mực, Rafael vẫn có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình chằm chằm. “Thầy, còn ngươi? Trước đó ngươi đi đâu?”

Rafael trầm mặc một lát, nói: “Không phải ta. Ta vẫn luôn âm thầm đi theo Mammon và Metatron.”

“Ai có thể làm chứng?” Poggi lại gây sự.

Rafael nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ bắt cóc Asmondeus?”

“Ai biết được! Không chừng ngươi đem hắn giam cầm ở chỗ khác.” Poggi lý lẽ hùng hồn, “Giống như trước kia ngươi cường hành thu về linh hồn của Sarah!”

Rafael thản nhiên nói: “Là Sarah tự nguyện theo ta lên thiên đường.”

“Không phải! Cha ta nói ngươi gạt Asmondeus, dụ dỗ nàng lên thiên đường!” Poggi đột nhiên giãy khỏi vòng tay của hắn, lơ lửng giữa không trung.

Mammon vội ho một tiếng, “Trọng điểm của chúng ta không phải Sarah, mà là Abaddon.”

Poggi đột nhiên tỉnh táo lại, toàn thân trên dưới toát ra một cỗ âm lãnh không thuộc về độ tuổi, “Kẻ bắt cha ta là thiên sứ sáu cánh. Lúc cha ta sử dụng liệt hỏa địa ngục ta nhìn thấy rõ ràng.”

Mammon nói: “Shipley cũng là thiên sứ sáu cánh.”

Metatron hỏi: “Cánh hắn màu gì?”

Poggi không chút do dự: “Màu trắng.”

Mammon và Rafael đồng loạt sửng sốt.

Chẳng lẽ Shipley không hề đọa lạc?

Mammon đột nhiên nghĩ tới một thứ, “Ta nhớ Michael từng làm đại diện cho một sản phẩm.”

Rafael cũng nhớ ra, “Thuốc nhuộm lông?”

Poggi nghe như lọt vào sương mù, “Các ngươi rốt cuộc đang nói về cái gì?”

Metatron nói: “Chúng ta nên tìm ra lửa tham lam trước.”

Mammon nói: “Địa ngục có. Ta đi lấy.” Hắn nói thì nói vậy, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Metatron nói: “Ta tiếp tục ở trong này tìm kiếm.”

Mammon nhíu mày: “Một mình?”

“Ta đi chung với hắn.” Rafael nói.

Poggi la lên: “Vậy ta cũng phải ở lại!”

Rafael nói: “Kế tiếp ngươi muốn nhờ ai che chở ngươi?”

“Ngươi là thầy ta, ngươi. . . . . .” Poggi thấy ba người họ đều không mở miệng, cắn răng nói, “Ta không cần các ngươi lo, cho dù chỉ còn lại một mình, ta cũng sẽ đi tìm cha!”

Metatron khẽ thở dài, “Cứ để hắn đi với ta.”

Mammon nói: “Shipley ẩn trong bóng tối, khó lòng phòng bị.”

Metatron nói: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ hắn.”

Poggi nhớ tới trước đó mình vừa hoài nghi hắn, trong lòng không khỏi một trận áy náy, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Metatron nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng, nói với Mammon: “Ta tiễn ngươi ra ngoài.”

Mammon nói: “Được.”

Trong tình huống không biết Shipley trước mắt đến tột cùng có bao nhiêu cường đại, đoàn kết là biện pháp tốt nhất.

Tiễn Mammon, Rafael cùng Metatron tiếp tục dò dẫm trong bóng tối. Thật ra tìm kiếm kiểu này không khác gì mò kim đáy biển. Nếu đối phương thật sự có thể thao túng khoảng hắc ám, như vậy chỉ cần hắn không muốn để bọn họ tìm thấy, bọn họ tuyệt đối không thể tìm thấy.

Metatron nói: “Mảnh hắc ám này dường như đang bành trướng.”

Rafael vẫn luôn trầm mặc theo sát sau lưng hắn, lúc này mới nói: “Thần đã hạ thần dụ rồi sao?”

“Không có.” Metatron nói.

Rafael chậm rãi nói: “Thần đã lâu không hạ thần dụ.”

Poggi vỗ tay nói: “Chúng ta đi hỏi Thần thử xem! Ông ta nhất định biết đối phương là ai ẩn nấp ở nơi nào.”

Metatron nói: “Thần là chúa tể của vạn vật, không chỉ là chúa tể của thiên đường.”

Poggi nói: “Hừ, nếu người mất tích là Mammon, ngươi cũng nói như vậy sao?”

“Phải.” Metatron không hề do dự.

Poggi lại hừ mạnh một tiếng. Không biết là không tin hay bất mãn.

Rafael đột nhiên nói: “Có lẽ, chúng ta chia nhau tìm sẽ tốt hơn.”

Metatron dừng bước.

Rafael nói: “Chia nhau tìm sẽ nhanh hơn.”

Metatron nói: “Quá nguy hiểm.”

Rafael nói: “Ta tin tưởng vào thực lực của ta và ngươi. Trong tình huống có chuẩn bị không có nhược điểm, cho dù đánh không lại đối phương cũng tuyệt đối có khả năng tự bảo vệ mình.”

Metatron không đáp.

Rafael xoay người rời đi, được vài chục bước, mới nghe Metatron nói: “Ngươi muốn bị bắt đúng không?”

“Dưới tình huống bình thường đương nhiên không muốn.” Rafael bước chân không nghỉ.

Poggi thấy Metatron mặc hắn càng đi càng xa, vội nói: “Ngươi không đuổi theo sao?”

Metatron xoay người, nhắm hướng cửa khẩu vào giới thứ mười, “Ý chí của hắn là tự do.”

“Đứng lại!” Poggi vùng vẫy muốn nhảy xuống từ trên người hắn, “Ta phải đi cùng thầy.”

“Ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ ngươi.” Thanh âm hắn thập phần nhu hòa, nhưng mang theo kiên trì không cho cưỡng lại.

Poggi quát lớn: “Ta mặc kệ! Ta phải đi cùng thầy tìm cha ta!”

Metatron nói: “Hắn đi một mình an toàn hơn.”

Poggi động tác dừng lại, bản tính nháy mắt bùng nổ, “Ngươi nói ta vướng bận?!”

“Tới rồi.” Metatron dừng bước.

“Tới là tới đâu? Ngươi ở đây làm gì?” Poggi lại ầm ĩ.

“Chờ Mammon. Ta đã hứa với hắn, sẽ không đi quá xa.” Metatron vòng tay, gắt gao ôm hắn vào trong ngực.

Poggi thấy nháo tới nháo lui không có hiệu quả, thân thể rốt cuộc chịu yên ổn, nhưng miệng lưỡi vẫn không buông tha, “Ngươi là đồ nhát gan.”

Metatron không hé nửa lời.

“Ngươi sợ có đúng không?”

“Ngươi trốn ở Con thuyền Noah là sợ thánh chiến có đúng không?”

“Ngươi buông ta ra.”

“. . . . . .”

“Có lẽ ngươi nói đúng.” Metatron thình lình bật ra một câu.

Poggi chán nản, thật đúng là dầu muối cũng chẳng ăn thua.

Mammon rất nhanh từ địa ngục mang theo lửa tham lam quay lại, đi cùng hắn còn có mười vạn đại quân địa ngục.

Nhìn ngọn lửa thiêu cháy bóng tối, sau đó chiếu sáng bốn bề, Poggi nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác cái gì cũng không nhìn thấy rất áp lực, quá khó tiếp thu.

“Rafael đâu?” Mammon hỏi.

Poggi lớn tiếng nói: “Metatron để mặc hắn một mình đi tìm Shipley.”

Mammon nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ cong lên, “Hắn không hề bình tĩnh như bề ngoài.”

Poggi nhìn hắn, lại nhìn Metatron, sửng sốt nói: “Chẳng lẽ các ngươi một chút cũng không lo lắng?”

Mammon nói: “Đây là tự do của hắn.”

Poggi phẫn nộ nói: “Ta cũng muốn tự do.”

Metatron xoa đầu hắn, “Ngươi vị thành niên.”

“Ta thành niên rồi! Ở nhân giới ta đã thành niên mấy trăm lần rồi! Ta muốn nhập tịch nhân loại!” Poggi rống giận.

Mammon nói: “Trước khi thủ tục còn chưa được sắp xếp thỏa đáng, ngươi vẫn thuộc về quản hạt của địa ngục.”

. . . . . .

“Một lũ hỗn đản!”

Cho dù đã đoán ra kết quả, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Mammon âm thầm kinh hãi.

“Cánh của ngươi. . . . . .” Poggi không biết kiềm chế nhất, trực tiếp trỏ vào hắn la lên.

“Như ngươi đã thấy.” Shipley nghiêng đầu chống má, nhìn bọn họ mỉm cười nói, “Ta đọa lạc.”

 ———

Lượng lửa tham lam Mammon đem từ địa ngục rất nhiều. Mười vạn đại quân đồng loạt thắp lên, dùng thế nghiền nát bất kỳ chướng ngại vật nào mà nuốt chửng hắc ám, khiến bên dưới lộ ra một mảnh đất xám trắng lại sáng đến đủ nhìn thấy mặt người.

Metatron bồng Poggi, cùng Mammon từng bước một theo lửa tham lam tiến về phía trước.

Poggi nhìn ngọn lửa, “Không thể nhanh hơn chút nữa sao?” Hắn không kiên nhẫn vọt tới trước vài bước, ánh lửa chiếu vào mắt hắn, càng phát ra hào quang rực rỡ.

Đại quân địa ngục dùng lực áp bách, hung hãn đẩy ngọn lửa lên phía trước, đã là biện pháp nhanh nhất.

Mammon nói: “Ngươi có thể dùng miệng thổi thử, có lẽ mượn thêm sức gió, lửa sẽ lan nhanh hơn.”

Poggi nhìn hắn, đột nhiên giãy ra khỏi vòng tay Metatron, giang cánh, dùng sức mà quạt.

Ngọn lửa trước mặt hắn bị thổi hơi nghiêng về phía trước, nhưng nhìn không ra hiệu quả gì.

Metatron trầm mặc quay đầu nhìn Mammon.

Mammon không chút hổ thẹn nói: “Như vậy nội tâm hắn sẽ dễ chịu hơn.”

Poggi quạt một hồi liền bạo phát: “Chết tiệt! Sao vẫn chậm như thế!”

Metatron tự tiếu phi tiếu nhìn vào mắt Mammon.

Mammon nói: “Như vậy hắn mới có thể sâu sắc lĩnh ngộ, lửa chỉ có thể cháy chậm thế này.”

Lửa rất lớn, nhưng thiêu đốt trong im lặng.

Mười vạn đại quân bước chân nhịp nhàng đều đặn, không nghỉ một giây thẳng tiến phía trước.

Poggi có vẻ đã nháo mệt rồi, ghé vào vai Metatron ngủ gà ngủ gật.

Mammon cùng Metatron lẳng lặng sóng vai bước đi.

“Bao lâu rồi?” Metatron hỏi.

Mammon nói: “Mười sáu tiếng bốn mươi tám phút đồng hồ.”

Metatron nhíu mày.

Mammon liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên tung người bay về phía trước, rất nhanh quay lại nói: “Còn chừng một kilomet nữa.”

“Có gặp được Rafael không?” Thừa biết đáp án là không, nhưng Metatron vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.

Mammon quả nhiên lắc đầu.

Metatron tiếp tục giữ im lặng.

Càng để ý, thời gian càng trôi chậm hơn.

Rõ ràng tốc độ vẫn như cũ, nhưng trong mắt họ lại giống như đang giảm tốc độ.

Mammon một tay đút vào túi quần, cảm khái: “Chờ đợi đúng là dày vò, cũng may đây là thói quen của ta.”

Metatron đáp phi sở vấn, “Thời gian trước sau chỉ là những giai đoạn khác nhau để tình thế phát triển.”

Mammon ánh mắt lóe sáng, nói: “Giai đoạn cuối cùng của chúng ta là gì?”

Metatron thong thả nói: “Đây là hai vấn đề khác nhau.”

“Cẩn thận, nước!” Không biết là ai la lên một tiếng, ngay tức khắc, thế lửa tham lam lập tức yếu đi, sau đó đứng lại tại chỗ. Mười vạn đại quân nhất tề nhìn về phía Mammon.

Mammon phân phó: “Tuần tra tình cảnh bốn phía, xem có sinh vật nào khác không.” Hắn đã không xác định được sẽ lại xuất hiện thứ gì nữa.

Qua một lát, quân đoàn địa ngục hồi báo, hai đầu của bóng tối là nước. Cũng tức là, hắc ám thật ra bị nước bao vây.

“Có tin tức về Rafael không?” Metatron hỏi.

Quân đoàn địa ngục nhìn sắc mặt Mammon, thấy hắn không phản đối, trong lòng không khỏi thắc mắc thiên đường và địa ngục không phải là đại địch thủ của nhau trong cửu giới sao? Từ khi nào mối quan hệ này trở nên hài hòa như vậy? Nhưng ngoài miệng vẫn cung cung kính kính đáp: “Không có. Cái gì cũng không có.”

Mammon nhíu mày: “Burj không phải nói Julian, Baird và Simon đều ở trong bóng tối này sao?”

Metatron nói: “Có hai khả năng. Một là, hắn nói dối, hai là, đối phương lại làm gì đó rồi.”

Mammon nghĩ nghĩ nói: “Ta nghiêng về khả năng thứ hai.” Trong tình cảnh đó, hắn không cảm thấy Burj sẽ nói dối.

Poggi đã tỉnh ngủ, nghe bọn họ nói xong, nhịn không được ở trong lòng Metatron duỗi chân, định bay lên trên.

Mammon túm lấy gáy hắn, kéo hắn qua bên mình.

Metatron đột nhiên ngẩng đầu.

Bởi vì ngọn lửa có độ cao hữu hạn, chỉ cháy lên trên khoảng mười mấy thước, bên trên vẫn là bóng tối dày đặc vô tận. Hắn lẩm bẩm nói: “Có lẽ chúng ta đã đi sai hướng rồi.”

Mammon và Poggi đồng loạt ngẩng đầu.

Bóng tối âm trầm kia dường như ẩn chứa câu đố, đang chờ người đến giải.

Mammon nhíu mày nói: “Lửa rất khó cháy lan lên trên.” Đọa thiên sứ số lượng có hạn, mười vạn đại quân địa ngục phần lớn do dân bản địa hợp thành, tất cả bọn họ đều không biết bay.

Hắn và Metatron thật ra có thể dồn lửa lên trên, nhưng tốc độ thua xa mười vạn đại quân hợp lực. Muốn hoàn toàn thanh lý sạch sẽ hắc ám, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.

Poggi khí phách hùng hồn, “Để ta!” Hắn thuận tiện khảy một đốm lửa đính nơi đầu ngón tay, thân thể đột nhiên phóng lên.

Metatron bất đắc dĩ, cũng tùy tay dẫn ngọn lửa lên trên, sau đó bay lên.

Mammon căn dặn quân đoàn địa ngục ở tại chỗ chờ lệnh, nếu gặp bất cứ sinh vật khả nghi nào cứ tiền trảm hậu tấu, dứt lời lập tức bay theo.

Poggi mới đốt ra một cái động, chợt cảm thấy mông một trận nóng rực, cúi đầu liền phát hiện một mảnh đỏ hồng toàn lửa tham lam. Hắn hoảng sợ ré lên, lui về một bên, đang định mắng xối xả, đã bị Mammon trực tiếp ôm vào ngực, lấy khăn tay nhét vào miệng hắn.

“Hắn không sao chứ?” Metatron phân tâm nhìn sang bên cạnh.

Mammon quay đầu Poggi úp vào ngực mình, chỉ để lộ gáy hắn, “Không sao.”

Metatron tuy bề ngang không bằng quân đoàn địa ngục, nhưng tốc độ là hàng đầu.

Bóng tối rợp trời rất nhanh bị xuyên thành một hành lang dài, đại quân địa ngục bên dưới càng lúc càng xa.

Metatron đột nhiên nói: “Ta cảm giác được áp lực.”

Mammon sửng sốt. Bọn họ hiện giờ đều ở trong kết giới của Metatron, lực lượng có thể khiến Metatron cảm thấy áp lực. . . . . . Shipley?

Metatron đúng lúc quay qua, ánh mắt hai người tiếp xúc nhau, đều nhìn thấy quang mang lóe lên trong mắt đối phương.

Trong bóng tối dường như có gì đó xẹt qua bên ngoài kết giới.

Mammon nhanh chóng vươn tay.

“Cái gì vậy?” Metatron hỏi.

Mammon nhìn ngón tay, trầm giọng nói: “Máu.”

Poggi đột nhiên kêu y ô.

Mammon hảo tâm nhắc nhở: “Tay ngươi có thể động.”

Poggi ngẩn người, vội giơ tay lấy khăn ra khỏi miệng, “Đưa máu cho ta ngửi thử.”

Mammon dời ngón tay tới trước mặt hắn.

Poggi ghé sát lại, chun mũi, nhăn mặt nói: “Ngửi không ra được gì.”

Mammon gật đầu: “Chứng tỏ ngươi không có lai Huyết tộc.”

“Cẩn thận.” Metatron nói.

Mammon lại vươn tay ra. Lần này máu vấy đầy bàn tay.

Sắc mặt Poggi trở nên cực kỳ khó coi.

“Không hẳn là của Abaddon.” Mammon an ủi hắn.

Poggi nói: “Có thể là máu của thầy!”

Phía sau đột nhiên sáng lên!

Metatron lập tức dừng lại thân hình, lửa tham lam nháy mắt bị thu hồi.

Mammon nhìn khắp bốn phía, ánh mắt khó nén kinh ngạc, “Chủ thành?”

Chỉ thấy trên đám mây trắng tuyết, bồng bềnh một tòa thành, nhưng lại giống hệt Chủ thành của giới thứ mười.

Poggi đánh hai vòng xung quanh, “Tại sao không một bóng người?”

Mammon nói: “Có lẽ bị bắt đi.” Hắn không muốn nói ra đáp án đáng sợ hơn.

Poggi lập tức bay về hướng tòa thành đó.

Mammon và Metatron sợ hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, vội đuổi theo, cận kề hai bên hắn.

Tòa thành càng lúc càng gần.

Mammon và Metatron xác định tòa thành này được xây dựa theo kiến trúc của Chủ thành giới thứ mười. Đương nhiên, có thể là ngược lại. Tóm lại, chủ nhân của tòa thành này nhất định có quan hệ không thoát được với Chủ thành.

Khả năng kẻ chủ mưu đằng sau là Shipley càng ngày càng cao.

“Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.”

Một giọng nói thanh nhã từ trong tòa thành vọng ra, theo sau đó là tiếng hát êm tai, chân chính là tiếng trời.

Metatron sóng mắt lưu động, nhắm mắt lại, rất nhanh mở ra, chỉ còn trầm tĩnh không gợn sóng không sợ hãi.

Bọn họ dừng lại ở cổng thành, nhân tiện giữ chặt Poggi vẫn đang cố sức muốn bay vào trong.

Cổng thành từ từ mở ra, để lộ một dải thảm đỏ rực thông vào giữa thành.

“Nghe nói đây là nghi thức hoan nghênh của nhân loại.” Thanh âm cực bình tĩnh, mang theo ôn nhu tương tự như Metatron.

Metatron cùng Mammon bước lên thảm.

Poggi nổi điên nói: “Kháo! Bọn ta đều có cánh, dùng thảm làm cái quái gì? Muốn chỉ đường sao? Cứ dựng biển báo là được!”

Đối phương không trả lời.

Metatron thấy Poggi nóng nảy, dứt khoát bế hắn lên, bay vào.

Mammon thủy chung duy trì song song.

Thảm đỏ cuối cùng rẽ vào một khối kiến trúc cực quen mắt.

Mammon nói: “Hy vọng hắn không dùng chung một phòng làm việc với ta.”

Ngoài dự liệu, thảm đỏ nhanh chóng đứt đoạn, đoạn ngay trước vương tọa.

Metatron nhìn thân ảnh ngồi trên vương tọa, lẳng lặng thở dài, “Đã lâu không gặp, Shipley.”

Cho dù đã đoán ra kết quả, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Mammon âm thầm kinh hãi.

“Cánh của ngươi. . . . . .” Poggi không biết kiềm chế nhất, trực tiếp trỏ vào hắn la lên.

“Như ngươi đã thấy.” Shipley nghiêng đầu chống má, nhìn bọn họ mỉm cười nói, “Ta đọa lạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.