U Linh Giới

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14 – Hoài nghi

Thân là đại sứ giao lưu thân thiện giữa thiên đường cùng các giới, Rafael có năng lực thích ứng siêu cường. Chẳng những mặt không đổi sắc qua được ải do Poggi canh gác ở cửa thành, mà còn đường đường chính chính đi theo một cặp chị em thiên sứ tiến vào trong nhà họ.

Hai nàng không hề cảm thấy ngạc nhiên với chuyện từ đâu chui ra thêm một thiên sứ xa lạ, vẫn như thường lệ làm những công việc lặp lại hàng ngày, sau đó đến giờ thì lên giường nằm ngủ.

Rafael vẫn luôn dán mắt vào các nàng suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng xác định mình đích thực bị xem như tàng hình.

Chờ hai chị em họ nhắm mắt lại, Rafael cực kỳ ga lăng giúp các nàng đóng cửa.

Giới thứ mười vào đêm, rất lạnh.

Hắn đẩy cửa sổ, đúng lúc nghe thấy một tiếng sụp đổ thật lớn.

Đám mây đen lượn lờ trên bầu trời đột nhiên xoay tròn, trông như lốc xoáy khổng lồ.

“Là ai làm?”

Hắn lại nghe thấy trong thành có tiếng người đang điên cuồng gầm rống, khiến cả tòa thành cũng hơi lắc lư theo.

Abaddon?

Rafael nghi hoặc. Trong ký ức, vị thiên sứ từng khét tiếng hung hăng này sau khi đọa lạc lại rất hiếm bạo phát. Nhiều thiên sứ còn đồn đãi rằng hắn đã truyền hết tính tình cho Poggi, bất quá hiện tại xem ra, bản tính hắn không hề biến mất, chỉ là trầm lắng quá lâu, chưa tìm được thời cơ để phóng thích.

Thế nhưng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện thời cơ trùng hợp như vậy?

Trong mắt hắn lóe lên mâu quang hiếu kỳ, rón rén bò qua cửa sổ, nhảy xuống dưới.

Chị em thiên sứ kia sống ở tòa nhà không cao, chỉ có ba tầng. Thân hình rất nhanh sắp tiếp đất. Ngay lúc thân thể chỉ cách mặt đất không đến một tấc, đôi cánh thuần trắng đột nhiên giang ra, ngăn cản thế rơi, khiến thân thể hắn như sà trên mặt đất liền bay lên.

Bởi vì tạm thời không thể xác định vị trí và tư thế của Abaddon, cho nên Rafael tận lực bay thấp là đà xuyên qua những ngõ nhỏ quanh co.

Ầm.

Mặt đất chấn động.

Dãy nhà hai bên đường có gạch ngói rơi xuống.

Rafael nhíu mày.

Xem ra kiến trúc ở giới thứ mười không được kiên cố cho lắm, nếu Abaddon cứ tiếp tục dày vò chúng như vậy, cả Chủ thành có khả năng sẽ biến thành bãi phế tích. Thế nhưng, Mammon và Metatron không phải cũng đang ở giới thứ mười sao? Lẽ nào họ mặc cho hắn không chút kiêng nể phá hủy tất cả? Hay là. . . . . .

Đây chính là cái bẫy dụ mình ra mặt?

Tốc độ của Rafael từ từ giảm xuống.

“Asmondeus rốt cuộc đang ở đâu?”

Tiếng rống của Abaddon lại vang lên cách đó không xa!

Poggi nhịn không được níu áo Mammon đang khoanh tay đứng một bên không nói không rằng, “Uy, ngươi xác định muốn để mặc ông ấy tiếp tục bạo phát như thế?”

Mammon hỏi: “Ngươi có kiến nghị gì?”

Poggi nói: “Không phải ngươi cũng là ma vương sao?”

“Ân.”

“Ra ngăn ông ta lại đi.” Poggi ôm mặt, “Thật đáng sợ!”

Mammon nói: “Ma vương mang tội danh khác nhau đảm nhận những công việc khác nhau.”

Poggi nói: “Chẳng lẽ công việc của ông ấy chính là nổi giận?”

“Ân. Còn ta là đếm tiền.”

“. . . . . .” Poggi học theo Thạch Phi Hiệp giơ ngón giữa lên kết thúc đoạn đối thoại ngắn ngủi này.

Abaddon đột nhiên nhấc hai tay, duỗi về hướng bầu trời, giống như đang bắt lấy thứ gì đó.

Poggi biến sắc, “Chết tiệt! Đừng nói bạo phát triệt để như vậy chứ?”

Mammon cũng buông cánh tay khoanh trước ngực, hai hàng mày nhíu lại.

Một thanh trường đao bề ngoài khá giống chìa khóa xuất hiện trong tay hắn, ánh trăng vô lực, phản chiếu trên lưỡi đao, đen tối lại âm lãnh.

“Sủng vật lâu ngày không đụng tới. . . . . . Mau cho ta thấy ý chí chiến đấu của các ngươi. . . . . .”

Abaddon còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm xen lẫn tiếng thở hồng hộc ngắt lời, “Câm miệng!” Cùng xuất hiện với hắn còn có một quầng sáng lóa mắt mà thánh khiết như nắng xuân.

Trường đao bị hào quang chiếu xạ, nhất thời phát ra tiếng ken két chói tai.

“Ngươi muốn gieo đại họa cho giới thứ mười sao?”

Abaddon đột nhiên quay đầu, cặp mắt đỏ ngầu tràn ngập địch ý nhìn người mới tới.

Vì để đối kháng thanh Vô Để Thi đao kia, Rafael không thể không giang cả sáu phiến cánh sáng lên cùng một lúc, lông vũ khiết bạch và bầu trời âm trầm vô tận kia hình thành thế đối lập mãnh liệt.

“Có phải ngươi. . . . . .” Trong mắt Abaddon chợt lóe lên quang mang sắc bén, “Ngươi đã bắt Asmondeus?”

Sắc mặt Rafael cũng không dễ coi hơn hắn là bao, “Ngươi cảm thấy có khả năng đó sao? Nếu ta muốn làm vậy, đã làm từ tám trăm năm trước rồi, cần gì chờ tới bây giờ?”

Abaddon nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ngươi thật đê tiện.”

Rafael bị mắng mà chẳng hiểu gì cả.

“Cho nên, rất có khả năng đó!” Abaddon nói xong, mũi đao vốn chỉ hướng bầu trời đột nhiên vung về phía Rafael!

Rafael tay phải tung một trảo giữa hư không, biến ánh trăng thành đao quang xuất hiện trong tay. Nhưng do ánh trăng quá loãng, cho nên đao quang chỉ có thể chống đỡ được một lúc, liền hóa thành những mảnh quang hoa nhỏ vụn, vương vãi giữa không trung. Rafael nhân cơ hội lộn người ra sau mấy thước. Hắn chật vật trừng mắt nhìn Mammon, “Ngươi xác định giờ là lúc xem phim hành động?”

Mammon nhướn mày nói: “Ngươi còn nợ ta một ân tình.”

Rafael hừ lạnh.

Abaddon lại vung đao chém tới.

Rafael tức tốc lách sang bên cạnh né tránh.

Mammon thong thả nói: “Asmondeus đã mất tích gần hai ngày .”

Rafael thân ảnh thoáng cứng đờ, đao của Abaddon gần như lướt sát cánh tay hắn, dọa hắn toát một thân mồ hôi lạnh.

Mammon lại nói: “Chưa hết, Leviathan cũng thất thủ ở giới thứ mười, vẫn chưa biết khi nào mới có thể tỉnh lại.”

Rafael nhìn Abaddon đang nổi điên, lại nhìn Mammon trắng trợn tranh thủ cháy nhà vào vơ của, cắn răng nói: “Chết tiệt! Thành giao!”

Poggi kêu lên: “Còn ta nữa!”

Rafael lạnh lùng liếc hắn, nói: “Yên tâm, món nợ này ta sẽ không tính sót đâu.”

Poggi: “. . . . . .” Hắn chỉ định bảo Rafael đừng quên phần tình nghĩa thầy trò với hắn a.

Mammon quay sang hướng Abaddon đang chuẩn bị chém tiếp nói: “Ta biết Asmondeus ở đâu.”

Abaddon đao thế đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn hắn, gằn từng chữ một: “Ở đâu?”

“Trong hắc ám.” Mammon phun ra ba chữ.

Rafael đột nhiên nhớ tới cặp cánh gà bị mất tích trong chỗ bóng tối kia, cõi lòng trầm xuống.

Lửa giận của Abaddon rốt cuộc cũng dịu đi phần nào.

Để ngăn hắn bạo phát thêm lần nữa, Rafael dứt khoát nhét Poggi vào lòng hắn. Nhân loại có một câu: Hổ dữ không ăn thịt con. Hắn tin nếu Abaddon có điên lên lần nữa, hẳn sẽ ít nhiều có chừng có mực.

“Chúng ta đi ngay bây giờ đi.” Abaddon không đợi Mammon đáp ứng, đã bay về hướng lối ra vào của giới thứ mười.

Mammon ánh mắt vô thức nhìn về phía văn phòng tạm thời.

“Không gọi thêm Metatron?” Rafael hỏi.

Mammon nhanh chóng quay đầu lại, mỉm cười nói: “Ngươi muốn chờ ta thêm một lát sao?”

Rafael nhớ đến Asmondeus có thể đang lâm nguy, nói: “Ta nghĩ không ra còn có vấn đề gì mà ba chúng ta không giải quyết được.”

Bọn họ nhanh chóng đuổi theo Abaddon.

Mammon nhân tiện kể sơ lại chuyện Asmondeus đến từ lúc nào, và khi nào thì phát hiện hắn mất tích. Đương nhiên, lý do Asmondeus tới là trợ giúp, tuyệt đối không liên quan gì với Rafael.

Rafael không hề biết hành tung của mình đã bị tiết lộ trước khi xuất phát, nên cũng không nghĩ tới phương diện kia.

Poggi vốn ngoan ngoãn nằm trong lòng Abaddon, đột nhiên giãy dụa một chút.

Abaddon không để ý tới hắn.

“Phía trước có người.” Hắn vươn tay chỉ.

Mammon quay đầu nhìn, chính là Metatron.

Metatron dường như đã sớm trông thấy bọn họ, bèn tiến đến.

“Sao ngươi lại ở đây?” Mỗi chữ Abaddon nói ra đều mang theo một cỗ hung hãn.

Metatron nói: “Ta ra ngoài thử vận, xem có thể gặp được Julian hay không.”

Mammon ôn nhu nói: “Ban đêm gió lớn.”

Poggi cười nhạo: “Ngươi có nghe qua hỏa thiên sứ nào bị cảm mạo chưa?”

Trên đầu Poggi lập tức trúng một chưởng. Rafael tao nhã thu tay, vô cùng thỏa mãn vì thông qua hành động này đã thu hút được sự chú ý của mọi người, “Ta nghĩ, vừa bay vừa nói tương đối tiết kiệm thời gian hơn.”

Metatron thấy trong mắt hắn tràn ngập lo lắng khôn kể, lập tức nuốt xuống mấy vấn đề đại loại như tại sao hắn lại tới đây, gật gật đầu.

Một lần nữa lên đường, Mammon kiên nhẫn giải thích lại một lần về chuyện Asmondeus mất tích với hắn.

Metatron cau mày. Hắn hiển nhiên đoán được bọn họ muốn đi đâu. “Ngươi nghi ngờ hắn mất tích trong chỗ bóng tối đó?”

Mammon nói: “Trước mắt xem ra, đó là nơi nguy hiểm nhất giới thứ mười.”

Metatron hỏi Rafael: “Ngươi cũng từ nơi đó tới đây sao?”

Rafael ân một tiếng.

Cho dù ngoài mặt hắn vẫn bình thản như thường, nhưng chỉ cần đến khá gần hắn, đều có thể cảm nhận được một luồng khí âm lãnh tản mác quanh người hắn. Nếu sớm biết Asmondeus đến, hắn đã chờ trong hắc ám rồi. Cho dù. . . . . . nơi đó tràn ngập hơi thở của nguy hiểm khiến hắn khó chịu.

“Kỳ quái.” Poggi đột nhiên nói, “Tại sao kẻ xúi quẩy toàn là đọa thiên sứ? Levine bị giam hãm, Asmondeus mất tích.”

Abaddon thân thể chấn động.

Rafael, Mammon và Metatron đều trong lòng rùng mình.

Bởi vì suy đoán của Poggi, bầu không khí càng thêm cứng nhắc.

Bọn họ cơ hồ tức tốc vọt vào trong con đường đó, nhưng cảnh tượng trước mắt lại không như họ hy vọng.

“Đây là gì?” Abaddon mờ mịt hỏi.

“Sa mạc.” Trả lời chính là Rafael.

Abaddon nói: “Bóng tối đâu mất rồi?”

Mammon và Metatron nhìn nhau, “Có lẽ ở đằng sau cát vàng.”

Abaddon hỏi Poggi: “Ngươi nghe có hiểu không?”

Poggi hỏi ngược lại: “Ông thì sao?”

Abaddon thành thành thật thật lắc đầu.

Poggi nói: “Ta hiểu.” Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nói: “Dù sao cũng không cần phải giống ông.”

Abaddon: “. . . . . .”

Rafael nói: “Chi bằng chúng ta dùng thời gian để suy đoán này vào việc chứng minh suy đoán là chính xác hay sai lầm.” Hắn giang cánh, nương theo gió lướt về phía trước. Sáu phiến cánh bị ánh nắng chói chang phủ lên một lớp phấn vàng, giữa không trung vẽ nên sáu đường thanh ngân nhàn nhạt.

Abaddon vội vàng đuổi theo.

Poggi nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh Mammon.

Metatron trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Mammon vừa bay vừa nói: “Ban nãy Abaddon đã nổi bão.”

Metatron hỏi: “Bởi vì Asmondeus?”

Mammon thân thể hơi nghiêng, lướt gần hắn, thấp giọng nói: “Nếu người mất tích là ngươi, ta cũng sẽ cuồng nộ như vậy.”

“Ngươi sẽ không như thế.” Metatron nói.

Mammon thoáng rũ my, giấu đi tinh quang trong mắt, thản nhiên nói: “Ta sẽ như thế.”

Nếu không phải xác định ngươi tự mình rời đi, lửa giận của ta tuyệt không thua cơn bạo nộ nổi tiếng của Abaddon.

Cát vàng đã tới tận cùng.

Rafael dừng lại trước một cái bể vô hình khổng lồ chứa đầy nước.

Abaddon nhíu mày: “Thứ này lại phải xử sao đây?”

Poggi nói: “Bể bơi? À không, hồ nước ngầm?”

Metatron nói: “Bên trong chứa Carlo Rabe.”

Poggi hưng phấn xoa xoa hai tay: “Là con thủy quái bất luận là dung mạo hay cá tính đều đứng đầu từ dưới đếm lên?”

Abaddon lại nổi giận, “Rốt cuộc chúng ta phải qua bao nhiêu ải nữa mới có thể gặp được Asmondeus?”

“. . . . . .”

Mammon từ tốn mở miệng: “Ít nhất chúng ta phải nỗ lực theo phương hướng này.”

Rafael nhấc tay.

Hào quang như ánh mặt trời trên cánh hắn và trên mặt đất từ từ rút đi, thu vào trong tay hắn, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm chói mắt.

Mammon nhíu mày nói: “Bình tĩnh đã nào.”

Rafael quay đầu lại, mỉm cười, “Ta rất bình tĩnh.”

Kim kiếm đột nhiên chém xuống!

Hào quang vàng rực như muốn thiêu cả thế giới thành tro bụi kia bổ dọc bể nước.

Ánh sáng lan đi, giống như không có tận cùng.

Một tiếng kêu kỳ quái mà bén nhọn từ đầu bên kia bể nước truyền đến.

Rafael nắm kiếm quang, nhưng không rút về, mà dùng sức quét sang phía bên phải.

Nước bên phải bị gạt qua. Quang mang cắm trong nước càng lúc càng dày, sau đó dần dần loãng đi từ chính giữa sang hai bên, mãi cho đến khi hóa thành một con đường hoàng kim đúc bằng ánh sáng nơi đáy nước.

Poggi nhướn mày, hào hứng phấn chấn bước lên, “Đây quả thực rất giống công viên dưới đáy biển trong máy vi tính của Thạch Phi Hiệp.”

Mammon đợi Rafael cùng Abaddon tiến vào rồi mới nói: “Chúng ta không phải lần đầu đi qua nơi này, không cần phí nhiều sức như vậy.”

Metatron nhẹ giọng nói: “Đây là khác biệt lớn nhất giữa thiên sứ và đọa thiên sứ.”

Mammon ngẩn ra.

“Đọa thiên sứ có thể tùy ý bộc lộ tâm tình, còn thiên sứ cần một lý do chính đáng hợp lý.” Metatron bước lên con đường do ánh sáng trải ra kia.

“Ngươi hối hận sao?” Giọng nói Mammon quanh quẩn bên tai hắn.

Metatron hỏi ngược lại: “Còn ngươi?”

Con đường lại yên tĩnh.

Con đường ánh sáng là vật vô hình, đặt chân trên đó, nhẹ như lông hồng, vô thanh vô tức.

Tiếng kêu như lời cảnh cáo của Carlo Rabe lại vang lên trong đầu họ.

Poggi đột nhiên ngẩng đầu.

Ánh sáng che khuất tầm nhìn của họ, nhưng lực va chạm cực đại lại thấu qua quang đạo truyền đến lòng bàn chân.

Abaddon xoa tay, đang định động thủ, lại thấy Rafael nhẹ nhàng hé môi, phát ra tiếng hát như tiếng trời.

Carlo Rabe dường như say đắm.

Lực va chạm càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn im ắng.

Rafael khép miệng, quay đầu nói với Abaddon: “Bây giờ động thủ thì tương đối tiết kiệm sức lực hơn.”

Poggi nhìn Abaddon đột nhiên lao ra khỏi quang đạo, lại trân trối nhìn về phía Rafael, một lát sau mới nói: “Ngươi đúng là quá lãnh tĩnh.”

Rafael cười tủm tỉm giơ tay xoa đầu hắn, “Phải gọi là thầy.”

Poggi từ tận đáy lòng cảm giác được một trận buồn nôn.

Abaddon trở về ném cho Poggi một đôi dạ minh châu cực đẹp sáng lấp lánh.

Poggi nhíu mày, “Thối quá!”

Rafael nói: “Đây là dạ minh châu sinh trưởng ở mông của Carlo Rabe.”

Poggi vẻ mặt không dám tin: “Dùng dạ minh châu để độn mông?” (lạy Chúa =))))))))))

Abaddon hiếu kỳ hỏi: “Độn mông là sao?”

Poggi há miệng, cuối cùng từ bỏ ý định giải thích, chỉ nói bừa: “Ách, là trò chơi mới mà Thạch Phi Hiệp vừa phát minh.” Hắn ôm cặp dạ minh châu xoay xoay ngắm nghía, cuối cùng quyết định bỏ vào trong ngực. Thối thì có thối, bất quá chung quy vẫn đáng tiền. Nói đến đáng tiền, sao ngay thời điểm này Mammon lại không có động tĩnh gì cả? Hắn nghi hoặc quay đầu, phát hiện Mammon đang mỉm cười nhìn mình.

“Ngươi. . . . . . cười cái gì?” Poggi chợt cảm thấy dạ minh châu trong ngực đang rục rịch, giống như có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Mammon nói: “Ta chỉ là đang bày tỏ lòng tán thưởng đối với hành vi lau chùi dạ minh châu cho sạch sẽ để trả nợ.”

. . . . . .

Hắn biết ngay mà, hắn biết ngay mà. . . . . . Hàng tốt hễ bị Mã Lột Da nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không giữ lại được!

——“Mã Lột Da” xuất phát từ câu chuyện Nửa đêm gà gáy về Chu Lột Da mà Thạch Phi Hiệp kể.

Nghĩ đến đây, hắn càng ôm chặt dạ minh châu đang nằm trong ngực.

“Nước sắp đến tận cùng rồi.” Rafael tốc độ chậm dần.

Metatron nói: “Phía trước có thể là lửa tham lam, hoặc là bóng tối mà chúng ta muốn tìm.”

Abaddon nghi hoặc nói: “Nơi này sao lại có lửa tham lam?”

Mammon nói: “Chừng nào trở về ta sẽ viết một phần báo cáo chi tiết cho ngươi, bây giờ xin ngươi tạm gác lại lòng hiếu kỳ đối với những thứ không liên quan tới chuyện quan trọng này đi.”

Rafael biến mất ở đầu tận cùng của quang đạo.

Metatron nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta nên giữ chặt đối phương. . . . . .” Mammon rất phối hợp bắt lấy tay hắn, “Tương đối an toàn hơn.”

Abaddon bồng Poggi lên, bước ra khỏi quang đạo.

Metatron cùng Mammon đi sau cùng. Mắt thấy sắp cất bước, Metatron đột nhiên nói: “Ngươi không hỏi ta trước đó đã đi đâu sao?”

Mammon dừng chân, mỉm cười nói: “Ta không phải Leviathan, đố kỵ không phải tội của ta. Ta luôn biết cho người yêu không gian tự do. . . . . . Chỉ cần không rời xa ta trong vòng một trăm thước.”

Metatron mắt xanh như nước, “Chúng ta đi thôi.”

Mammon ngón tay căng lên, giữ chặt hắn: “Bất quá tối nay đã ngươi vượt quá giới hạn.”

“Ta chỉ muốn tìm Julian.” Metatron nói.

Mammon nói: “Trước khi lông hắn dài ra đồng bộ, ta không nghĩ hắn sẽ chịu ló mặt gặp ai.”

Metatron thong thả nói: “Ta cứ cảm thấy, hắn không phải tự nguyện rời khỏi Chủ thành.”

“Chúng ta có thể nghĩ theo phương diện tích cực.”

“Phương diện tích cực?”

“Chẳng hạn như, hắn chỉ đang trốn nợ vay nặng lãi.” Mammon phủ kết giới, kéo Metatron xuyên qua quang đạo, trước mắt lập tức tối om.

Không có lửa tham lam, không thể đẩy lùi hắc ám.

Metatron cùng Mammon đứng sóng vai nhau, lúc này, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau.

“Abaddon.” Mammon gọi.

Không ai trả lời.

Metatron mở miệng gọi: “Rafael?”

Cũng không có hồi đáp.

“Poggi. . . . . .”

Trả lời bọn họ vẫn là sự im lặng.

“Bọn họ đi đâu rồi?” Metatron hỏi.

Mammon trầm ngâm nói: “Ta càng tò mò hơn là, bọn họ chủ động rời đi hay là bị động rời đi.”

Dưới tình huống địch trong tối ta ngoài sáng, Levine và Asmondeus có lẽ đã thất thủ trước đó, bọn họ thật sự không có lý nào tự mình rời đi.

“Tại sao chúng ta phải lén lút bỏ đi?” Abaddon nén giọng tới mức thấp nhất.

Poggi bịt miệng hắn lại, “Ông không cảm thấy chuyện này quá kỳ quái sao?”

Abaddon mấp máy đôi môi.

Poggi vẫn không chịu buông tay, bất quá hắn biết Abaddon muốn nói gì. “Ta đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết trinh thám trong máy tính của Thạch Phi Hiệp, đúc kết ra một chân lý. Đó chính là, hung thủ thường là kẻ vô tội nhất không có khả năng nhất.”

Miệng của Abaddon rốt cuộc cũng giãy khỏi ma trảo của Poggi, “Ngươi nói hung thủ là ai?”

Poggi cố ý đè thấp thanh tuyến, dùng một loại giọng điệu cực kỳ quỷ dị lại âm u kiên định nói: “Metatron.”

“Tại sao?” Abaddon hơi vặn cao âm lượng.

“Ông không cảm thấy địa điểm và thời gian lúc hắn vừa xuất hiện quá mức quỷ dị sao?”

“Ách.”

“Thật giống như vừa giải quyết Asmondeus xong rồi đi ra.”

Nhắc tới Asmondeus, lửa giận trong người Abaddon lại bùng lên, lý trí vốn còn lại không nhiều bị thiêu đến càng thêm bạc nhược.

“Quan trọng nhất là. . . . . .” Poggi vuốt cằm, dùng ngữ khí trinh thám nói, “Chúng ta là nhóm thứ hai vào đây, như vậy, Rafael vào đầu tiên đã biến đi đâu?”

Abaddon ngẩn ra. Lúc bọn họ mới tiến vào đã gọi Rafael, nhưng cũng không có hồi âm.

——–

Tác giả phát biểu: Mấy hôm nay có hơi bận, sau này sẽ cố gắng update mỗi ngày.

Lại nói, ba thiên trước mắt, chỉ có thiên này là viết rối rắm nhất.

Bởi vì ta phát hiện. . . . . . câu chuyện hình như càng lúc càng trở nên quỷ dị…

Metatron và Mammon nắm tay nhau trong bóng tối, từ từ rời khỏi chỗ ban đầu.

Dưới tình huống địch trong tối ta ngoài sáng này, bọn họ càng không cần phải ở lại tại chỗ làm bia ngắm.

Mammon đột nhiên hỏi: “Nếu là Shipley ra tay, Abaddon có bao nhiêu phần thắng?”

Metatron không trả lời ngay. Hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Tuy rằng ở trong bóng tối, Abaddon nhất định vẫn có phòng bị. Nhưng nếu ngay từ đầu hắn đã ra tay với Poggi, có lẽ. . . . . .”

Tuy Abaddon bình thường luôn bày ra bộ dáng chẳng buồn quan tâm, nhưng Mammon hiểu rất rõ, nhược điểm lớn nhất của Abaddon chính là Poggi. Lần này mất tích là Asmondeus, cho nên Abaddon còn giữ lại được chút lý trí, nếu người mất tích là Poggi, hắn nghĩ, giới thứ mười có khả năng sẽ trở thành một bãi rác chân chính.

“Vậy, nếu đối thủ là Rafael thì sao?” Trong vô số thiên sứ trên thiên đường, Rafael là hỏa thiên sứ duy nhất hắn thủy chung không nắm rõ được thực lực. Năm đó thánh chiến, Michael nổi giận, toàn lực ứng phó, khiến trời long đất lở. Nhưng Rafael từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình tĩnh trong hoàn cảnh như vậy, không nói không rằng theo sát bên cạnh Michael, bảo vệ hắn an toàn, còn bảo hộ những thiên sứ có thể bị ngộ thương khác.

Cho dù là Asmondeus đọa lạc, Rafael cũng chỉ lạnh nhạt bàng quan, chưa từng vãn hồi, sau đó cũng chẳng làm gì bổ cứu thi thố. Nếu không phải lần này Asmondeus xảy ra chuyện, khiến hắn không tiếc bộc lộ thân phận của mình, từ ẩn thân đi ra ngoài sáng, Mammon gần như sắp nghĩ chuyện Rafael thích Asmondeus chỉ là ảo giác của cá nhân hắn.

“Rafael?” Metatron trầm ngâm càng lâu hơn, mới nói: “Ta không biết.”

Mammon nhíu mày.

Tuy rằng trong bảy đại ma vương, Asmondeus thực lực yếu nhất, nhưng yếu thì yếu, hắn vẫn là một trong bảy đại đọa thiên sứ, cho dù đánh lén, muốn hạ được hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Quá rõ ràng, trước mắt xem ra, tên đầu sỏ có khả năng nhất chính là Shipley.

Hắn không biết từ đáy lòng rốt cuộc là cao hứng hay mất hứng, nhưng tuyệt đối thở phào nhẹ nhõm. Nếu kẻ chủ mưu đứng đằng sau thật sự là Shipley, như vậy giữa hắn và Metatron sẽ không tồn tại dối gạt. Cho dù đã hạ quyết tâm thậm chí bất chấp thủ đoạn cũng phải giữ Metatron lại bên mình, trong lòng hắn vẫn hy vọng chướng ngại giữa hai người có thể bớt đi một chút, rồi bớt đi một chút nữa.

“Ta có một dự cảm.” Mammon chỉ nói nửa chừng.

Metatron phối hợp tiếp lời: “Dự cảm gì?”

“Lần này chúng ta sẽ quay về không công.”

“Nhưng Abaddon, Rafael và Poggi đều mất tích.”

Mammon nói: “Tại sao hắn không ra tay với chúng ta?”

Metatron nói: “Có lẽ vì chúng ta đi chung?”

Bọn họ không biết Leviathan bị giam hãm từ khi nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, lúc Leviathan gặp chuyện nhất định đang một mình hành động. Asmondeus cũng thế.

“Tại sao Rafael lại không sao?” Mammon hỏi.

Metatron nghĩ nghĩ nói: “Có thể vì không đủ nắm chắc?”

“Hoặc có thể, thật sự nhắm vào địa ngục?” Mammon rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ này.

Metatron thấp giọng nói: “Tại sao?” Hắn có vẻ như đang hỏi Mammon, lại có vẻ như đang tự hỏi mình.

“Ta không biết tại sao hắn lại nhắm vào địa ngục, ta chỉ biết, trước mắt xem ra, Rafael an toàn hơn nhiều so với Abaddon.” Vô luận đối phương là vì e ngại thực lực của Rafael, hay là nhằm vào địa ngục, ít nhất hiện tại Rafael sẽ không gặp nguy hiểm.

Metatron nói: “Vậy Rafael đi đâu rồi?”

Mammon nói: “Liệu có phải đã phát hiện ra gì đó?”

“Phát hiện cái gì?” Metatron nói xong, đột nhiên dừng bước, “Phía trước có động tĩnh.”

Mammon vô thức phủ thêm kết giới, bao quanh mình và Metatron.

“Giọng nói có điểm quen tai.” Metatron bước nhanh hơn.

Mammon vội đi chắn trước mặt hắn.

Đến gần hơn, liền nghe thấy tiếng rên đứt quãng.

Metatron nghiêng tai, hỏi dò: “Burj?”

Tiếng rên rỉ ngưng bặt, lập tức gọi to: “Metatron? Các ngươi đã trở lại?” Quả nhiên là giọng của Burj.

Metatron chậm rãi đi qua, “Ngươi bị sao vậy?”

“Chân, chân ta bị gãy.” Burj lại thống khổ rên rỉ, “Tên khốn Julian!”

Mammon trầm giọng hỏi: “Là ai giải trừ thuật cầm cố thời gian cho các ngươi?” Hắn nhớ rõ trước khi họ rời khỏi giới thứ mười, Simon, Burj và Baird đều trúng thuật cầm cố.

Burj tiếng kêu đau khựng lại, nửa ngày mới nói: “Ta cũng không biết.”

Mammon thản nhiên nói: “Không biết so với gãy chân, gãy cánh có đau hơn không.”

“Ngươi muốn làm gì?” Burj hoảng sợ.

“Làm chuyện ngươi đang tưởng tượng.”

Burj cầu xin Metatron: “Hãy tin ta, ta thật sự không biết là ai đã giải trừ thuật cầm cố cho ta, ta chỉ biết trước khi giải trừ chúng ta đã bị vứt vào chỗ tối tăm này.”

“Chúng ta?” Metatron hỏi.

Burj cười khổ: “Còn có Simon và Baird. Ta là người đầu tiên bị bỏ lại. Bọn họ bị đưa đến nơi khác. Dù sao Julian cũng đã hạ quyết tâm không để bọn ta sống yên ổn, ta lại gãy chân, căn bản không tài nào đi tìm bọn họ.”

Mammon nói: “Ta muốn nghe chi tiết hơn. Julian tại sao phải đánh gãy chân ngươi, tại sao lại vứt ngươi ở nơi này?”

Burj liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: “Các ngươi có thể xem chân ta trước được không?”

Mammon không đợi Metatron mở miệng, đã giành đáp trước: “Không.”

“Vậy, có thể cho ta uống chút nước được không?” Burj lại hỏi. Tuy rằng bọn họ là thiên sứ, nhưng từ sau khi ăn quả Trí tuệ, mất đi sinh mệnh vĩnh hằng, bọn họ càng tăng cường nhu cầu về lương thực nước uống hơn.

Mammon nói: “Việc này phải dựa vào tính chân thật trong câu chuyện của ngươi.”

Burj rốt cuộc cũng ý thức ra trước khi đạt được sự tin tưởng của đối phương, mình sẽ chẳng thu hoạch gì cả. “Được rồi. Chuyện này phải kể từ sau khi các ngươi rời khỏi đây. Các ngươi đi rồi, Julian liền nhốt bọn ta vào trong hầm của trung tâm giải trí. Bởi vì trúng phải thuật cầm cố thời gian, bọn ta chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua bên người, còn mình thì không thể nhúc nhích. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có một hôm, Julian dẫn theo một đám thiên sứ tiến vào, khiêng bọn ta ra ngoài, bỏ trong xe ngựa. Ta căn bản không biết sẽ bị đưa đi đâu, mãi cho đến khi vào trong cõi hắc ám này. Không thể tưởng tượng được Julian cư nhiên có thể tìm ra một chỗ như vậy, ngay lúc ta nghĩ mình chết chắc rồi, đột nhiên phát hiện mình có thể cử động, nhưng còn chưa kịp vui mừng, chân ta đã bị đánh gãy, ngã khỏi xe ngựa. Trước khi xe ngựa rời đi, ta mơ hồ nghe thấy tiếng gào lên của Baird, không biết bọn họ bị đưa đến nơi nào nữa.”

Mammon hỏi Metatron: “Ngươi có tin không?”

“Ta rất muốn tin.” Metatron trong thanh âm mang theo một tia thất vọng.

Burj ngữ khí căng thẳng, “Tại sao? Ta nói chính là sự thật.”

“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Mammon nói, “Là thiên sứ, chân ngươi bị gãy, tại sao không dùng cánh mà bay?”

Burj ngẩn ra, giây lát mới cứng ngắc đáp: “Nếu ta nói ta quên, các ngươi có tin không?”

“Không tin. Được rồi, chúng ta quay lại vấn đề ban đầu. Là ai giải trừ thuật cầm cố thời gian cho ngươi?” Mammon từ tốn hỏi, mỗi một chữ đều sung mãn lực đạo ngàn cân.

Burj gần như sắp bật khóc, “Ta thật sự không biết.”

Metatron đột nhiên cúi người, bàn tay vươn ra khỏi kết giới của Mammon.

Trên chân Burj truyền đến xúc cảm ôn nhu, sau đó da thịt có cảm giác như được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, còn chưa kịp hưởng thụ, xương ống quyển đã tự động hợp lại, cảm giác đau đớn biến mất.

“Chân của ta?” Hắn kinh hỉ đứng lên.

Metatron nói: “Không sao nữa.”

Mammon mỉm cười hỏi: “Cảm giác lành thương không tồi chứ?”

Burj cảnh giác không đáp lời.

“Bị thương một lần nữa cảm giác có thể sẽ không tốt lắm.” Mammon uy hiếp.

Burj cắn chặt răng, nói: “Ta thật sự không biết hắn là ai. Trong bóng tối, ta ngoài chính mình ra, đều không nhìn thấy ai.”

“Julian đâu?” Mammon nắm được lỗ hổng trong lời nói của hắn.

Burj nói: “Hắn, hắn lúc đầu đã ở đây.”

Mammon nhíu mày: “Lúc đầu?”

“Sau đó, sau đó thì ta không biết.” Ngữ khí Burj vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng.

Metatron đột nhiên nói: “Ta có thể lập một giả thiết không? Nếu đại đa số những gì ngươi kể đều là sự thật.”

Burj không dám tiếp nhận “đại đa số” này.

“Điều duy nhất phải tranh luận chính là, Julian đến tột cùng là bên gây hại hay bên bị hại?” Metatron nói tiếp.

Burj mím chặt môi, nhưng tiếng nuốt nước bọt khẩn trương đã tiết lộ tâm tư của hắn.

Metatron đợi một hồi, nhẹ giọng nói: “Ta đã biết đáp án.”

Nói cách khác, sau khi hai người rời đi không lâu, Julian cùng bọn họ đều bị bắt.

“Ngươi ở trong này, cũng là ý của hắn sao?” Mammon hỏi.

Burj thân thể run lên, dùng thanh tuyến cực thấp nói: “Ta không biết hắn mà ngươi nói là ai.”

Mammon nói: “Đương nhiên là Shipley, chẳng lẽ giới thứ mười còn có một hắn thứ hai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.