Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 2: Chương 2: Vương gia bất lương




Còn nửa canh giờ thì vương gia sẽ phải lâm triều! Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó chỉ ngón giữ lên khẽ nguyền rủa, không có việc gì lại đi chọc phá Dung Trắc Phi sao, liền cuộn ống tay áo lên đành cam chịu số phận, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh mai, cô bắt đầu làm công việc của mình.

Phòng bếp trống rỗng, nếu trễ nãi đồ ăn sáng của vương gia cũng đồng thời làm trễ nãi giờ vào triều, so với ai khác Lâu Hướng Vãn biết rõ tính khí của vương gia. Hắn không nghe lời người khác nói tại sao phòng bếp không có ai, tại sao không đưa đồ ăn đến đúng giờ mà chỉ cần biết kết quả. Sau đó bản thân nhất đẳng nha hoàn ở ngoại viện là mình đây sẽ là người bị phạt đầu tiên, nghĩ đến bản thân nhỏ bé của mình thì Lâu Hướng Vãn rất mừng vì mình còn biết nấu cơm.

Buổi sáng vương gia thường hay ăn rất thanh đạm, nhưng lại không thích quá lạt, vương gia rất kén cá chọn canh. Nên cô ghét nhất phải chọn làm điểm tâm cho hắn ăn, Lâu Hướng Vãn trực tiếp cắt ớt xanh cùng với đậu phụ khô, thịt băm thái sợ đã được đầu bếp thái xong bỏ qua một bên, nhờ đại thúc câm nẩy lửa lên. Lâu Hướng Vãn nhanh chóng đổ dầu vào trong nồi, sau đó đun nóng, hành gừng tỏi đều cho vào nồi, xào lên có mùi hương rồi đem thịt bằm bỏ vào nồi.

Một khắc trôi qua, ớt xanh thịt bằm đều rời khỏi nồi, mì sợi cũng đã chín liền bỏ vào trong hộp đựng thức ăn. Nếu đây là thức ăn của gia đình nghèo khó, tuyệt đối được xem như đồ ăn sáng khá phong phú, nhưng đây là Phượng vương phủ Lâu Hướng Vẫn liền xuất thủ lần nữa, cắt hai khoanh trứng luột màu vàng để ở bên ngoài. Thật may trong lồng hấp còn có sủi cảo, gạch cua cuộn cùng với bánh bao nhân đậu đều đã sớm được chưng lên hết, cho nên Lâu Hướng Vãn đặt vào bốn đĩa nhỏ mỗi loại bỏ vào trong hộp đựng thức ăn.

Rửa tay sạch sẽ, thả ống tay áo đang cuộn hạ xuống, nha hoàn ngoại viện tuyệt đối không cho phép tùy tiện đi vào trong nội viện, nhưng bản thân Lâu Hướng Vãn là nhất đẳng nha hoàn ngoại viện nên được bãi miễn, ngoại trừ bị bức đến đường cùng Lâu Hướng Vãn tình nguyện ở trong Thu Phong Viện, tuyệt đối không bước vào nội viện một bước. Nhưng hôm nay, tất cả nha hoàn cùng gã sai vặt đều đi đến tiền sảnh, Lâu Hướng Vãn đành đem hộp đựng thức ăn đi đến Kỳ Lân Viện.

So với Thu Phong Viện kia luôn làm cho Lâu Hướng Vãn phát điên, khi mà đông lạnh hạ nóng thì vị trí Kỳ Lân Viện của vương phủ ở phía Đông, mặc dù nói là viện, nhưng nó lại chiếm cả phần năm khoảng trống của vương phủ, đủ biết Kỳ Lân Viện xa hoa thế nào rồi rồi.

Từ trong bếp đi đến Kỳ Lân Viện phải mất nhiều giờ, Lâu Hướng Vãn phải vừa chạy, vừa không được để đồ ăn trong hộp đựng thức ăn đổ ra ngoài. Lâu Hướng Vãn nguyền rủa lần nữa, ông lại cố ý đem tất cả lớn nhỏ ở trong bếp đi đến Tiền Viện, dù chỉnh người cũng không nên ác như vậy chứ.

Rốt cuộc, từ xa xa nhìn thấy biển rồng màu đen chữ viết như rồng bay phượng múa với ba chữ to Kỳ Lân Viện, Lâu Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm, một tay lau đi mồ hôi mỏng trên mặt, cô trời sinh không sợ nóng, nên khi vào mùa hạ thì cơ thể vẫn toát ra chút hơi lạnh lạnh.

Lúc này, Lâu Hướng Vãn cảm giác trên mặt cứ dinh dính khó chịu, đoán chừng áo sơ mi đã sớm ướt đẫm mồ hôi rồi. Bất kể Dung Trắc Phi có ý định gì, dù sao lần này Lâu Hướng Vãn đã vượt qua kiếp nạn, coi như mình đã an toàn vượt qua nguy cơ trước mắt.

“Lâu tỷ tỷ, tại sao hôm nay tỷ lại đưa đồ ăn sáng đến đây vậy?” Nha đầu Kỳ Lân Viện vừa nhìn thấy Lâu Hướng Vãn tới, nhanh chóng nhận lấy hộp đựng thức ăn trên tay cô ngay.

“Không sao, thỉnh thoảng cũng nên đem đồ đến chứ, vương gia đã dậy chưa?” Lâu Hướng Vãn hạ thấp giọng xuống, nhìn bàn tay trắng nõn của mình vào lúc này, chỉ vì giơ hộp thức ăn lên mà bị siết đỏ, từ bả vai đến cánh tay đều đau nhói, làm cho Lâu Hướng Vãn chỉ muốn chạy đi ngay, “Bảo Nhi, đồ ăn sáng này làm phiền cô rồi, ta không thể vào trong hầu hạ được rồi.”

Bình thường đồ ăn sáng đưa tới, đều được nha đầu bày lên trên bàn, sau đó lui ra viện ngoài chờ vương gia dùng xong đồ ăn, thì sẽ dọn đi bát đũa cùng với hộp đựng thức ăn đi ngay.

“Dạ, chắc Lâu tỷ tỷ vẫn chưa ăn gì? Thôi thì chị hãy mau trở về đi, nơi này để em lo được rồi.” Mặc dù Bảo Nhi là nha hoàn Kỳ Lân Viện, nhưng không thuộc Lâu Hướng Vãn cai quản, bản thân Lâu Hướng Vãn là nhất đẳng nha hoàn ngoại viện, so với Lôi quản gia thì thấp hơn một bực, nhưng đối với tất cả nha hoàn lớn nhỏ hay gã sai vặt cùng lão mụ trông cửa của vương phủ, hay tất cả thị vệ thì Lâu Hướng Vãn lại có vị trí khác hơn.

Lâu Hướng Vãn tâm tình hiện rất khá, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần phiếm đỏ lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ lõm ở trên má, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, thanh âm nhẹ nhàng, “Vậy ta đi trước, một hồi nhờ nha đầu khác tới đây dọn dẹp bát đũa sau.”

“Nhóc đầu gỗ, sao hôm nay ngươi lại đem đồ ăn sáng đến cho Bổn vương?” Một âm thanh dí dỏm, lại pha thêm chút mệt mỏi nên giọng có chút khàn khàn và trầm thấp.

Lâu Hướng Vãn vừa muốn đi thì chân lại cứng ngắc cứ dừng ở giữa không trung, hung hăng cắn răng một cái, đem những lời chửi rủa thầm kín nuốt vào trong bụng. Sau đó xoay người lộ bộ dạng của tiểu nô tỳ hèn mọn, liếc sang phía âm thanh truyền đến, cửa sổ vừa mở thì nhìn thấy một bóng dáng cao to đang đứng ở bên cửa, mày kiếm nhướng lên, mắt phượng phiếm cười, ánh mắt cô dời xuống, thấy lộ ra lồng ngực cường tráng trong tầm mắt, đúng là đồ điên, mới sáng sớm đã đi khoe thịt rồi!

“Nô tỳ bái kiến vương gia.” Khom người hành lễ, Lâu Hướng Vãn cúi đầu, nhắm mắt làm ngơ.

“Đã đến đây rồi, đi vào phụ giúp đi.” Phượng Kính Dạ nhìn tiểu nha đầu trong sân hành lễ, gò má tuấn mỹ dần dần nở ra nụ cười, xoay người rời khỏi cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.