Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 88: Chương 88: Tạm thời thoả hiệp




Lâu Hướng Vãn mới vừa đẩy cửa bước vào đưa y phục cho Phượng Kính Dạ, liền nhìn thấy hắn đã cởi y phục hết phân nửa, dưới ngọn đèn dầu mờ, nữa người trên trần truồng, thoạt nhìn có chút gầy, nhưng vẫn thấy rõ cơ bắp trên ngực, mỗi một tấc thịt đều ẩn chứa sức lực vô tận, kết hợp với gương mặt tuấn tú cùng đôi môi mỏng mỉm cười của Phượng Kính Dạ, thấy phong tình làm sao ấy.

“Vương gia!” Mặt Lâu Hướng Vãn đỏ bừng lên, tức giận ném y phục trong tay cho Phượng Kính Dạ, nghe âm thanh cười ha hả đắc ý ở sau lưng, dùng tay đóng cửa đi ra ngoài.

Trong sân, Lâu Hướng Vãn thở dài, lỗ tai rất thính, có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng. Rốt cuộc đến khi nào vương gia mới chịu đi đây? Nếu như người không ở đây, Lâu Hướng Vãn có thể lừa dối chính mình, quên đi hoàn toàn chuyện Phượng Kính Dạ, nhưng nếu Phượng Kính Dạ cứ lưu lại đây sinh sống sẽ trở thành nhược điểm cho nàng. Phượng Kính Dạ đã đuổi tới Thôn Ngũ Liên, còn đến trước mặt nàng, cho dù hắn không thích cuộc sống khô khan nhàm chán này, vẫn cam chịu buông xuôi lòng kiêu ngạo cùng tôn quý để ở lại.

Lâu Hướng Vãn thật sự muốn biết rõ thời gian sẽ lưu lại là bao lâu? Nàng muốn sống ở đây cả đời, vương gia có chịu ở lại đây cả đời không? Huống chi, hiện nay Vương Triều Tố Nguyên cũng đang ở trong thời kỳ không ổn định, cho dù vương gia muốn sống ở chỗ này, chỉ sợ tâm vẫn còn lưu lại tại Vương Triều Tố Nguyên. Ở lại mười ngày hay nửa tháng cũng được, nhưng nếu lâu dài, chỉ sợ ám vệ cũng sẽ tới đây đem công vụ giao cho vương gia xử lý, thế còn lý thú gì nữa chứ?

“Không thì chúng ta cùng nhau rời đi, dưới đất trời bao la, ta không sợ phải lang bạc dưới chân trời góc biển. Ngươi còn sợ điều gì? Có ta ở đây, có thể che chở an toàn cho ngươi.” Lăng Thanh tựa vào thân cây, nhìn vẻ mặt ưu tư của Lâu Hướng Vãn, tức giận hừm hừm hai tiếng, dù cho Phượng Kính Dạ có thủ đoạn mấy, thì lúc hắn ở trong lâu cũng nổi tiếng không kém, chỉ cần muốn rời khỏi, Lăng Thanh dám đảm bảo Phượng Kính Dạ tuyệt đối sẽ tìm không ra người. Quan trọng nhất là lúc mình cùng Lâu chủ chạy trốn, Phượng Kính Dạ đang đuổi theo phía sau thôi.

“Ta không thích cuộc sống lang bạc trong chốn giang hồ.” Lâu Hướng Vãn mở miệng, thà ở lại Thôn Ngũ Liên chứ không muốn sống như vậy. Chuyện Vương gia muốn rời khỏi, chẳng qua chỉ thuộc vào vấn đề ngắn hay dài thôi.

“Mộc Mộc. Hay là ngươi tìm ai đó mà gả đi.” Lăng Thanh suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, mỉm cười, đưa ra đề nghị với Lâu Hướng Vãn. Hai ngày trước gặp tên chưởng quản cửa hàng Mộc gia Đường Viễn thấy cũng không tệ, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa là thủ hạ của Lâu chủ. Lăng Thanh sẽ không phải lo Lâu Hướng Vãn bị người khi dễ.

Lăng Thanh mới nói ra, đột nhiên, một giọt Thủy Châu (*) lạnh lẻo bắn tới, khiến Lăng Thanh không khỏi híp mắt lại, sau khi vận người tránh khỏi, cười lạnh mở miệng, “Muốn đọng thủ, ta đây sẽ phụng bồi.”

(*) Thủy Châu: giọt nước.

Phượng Kính Dạ không nghĩ tới, mới vừa tắm xong, nghe Lăng Thanh xúi giục Lâu Hướng Vãn lập gia đình. Trước đây, Lâu Hướng Vãn cũng từng nói chuyện này, làm cho Phượng Kính Dạ phải híp mắt phượng, dù hắn có thể sủng ái, nuông chìu và tha thứ mọi chuyện của Lâu Hướng Vãn, nhưng với chủ ý lập gia đình của Lăng Thanh khiến cho sắc mặt không được tốt, gương mặt tuấn tú cười quỷ mị, lạnh lùng.

Bên này Phượng Kính Dạ động thủ với Lăng Thanh, Lâu Hướng Vãn cũng lười quản, trực tiếp xoay người đi vào trong phòng,” Đánh nhau đi, người nào thua thì đem khoai tây đi rửa sạch sẻ.” Đánh nhau luôn luôn phải có người thắng người thua, thắng làm vua thua làm giặc, liền lấy khoai tây làm phần thưởng cho người bại trận.

Thật ra Phượng Kính Dạ hay Lăng Thanh đều không thích sống ở trong thôn nhỏ này, Lăng Thanh vì trách nhiệm phải ở bên cạnh Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ vì muốn Lâu Hướng Vãn hồi tâm chuyển ý. Trong lúc ra chiêu, động tác của Lăng Thanh và Phượng Kính Dạ còn cứng ngắc, nhưng vì họ biết Lâu Hướng Vãn đối với họ đều có tầm quan trọng như nhau, bởi thế chiêu thức ra không hề tàn nhẫn, cũng không xảy ra án mạng, nhưng nghĩ tới người thua phải đi rửa khoai tây, hai người liền ra chiêu có chút tàn nhẫn, bởi ai cũng không muốn đi rửa khoai tây.

Nếu như ở đây cả đời, thật là tốt! Nghe âm thanh đánh nhau sau lưng, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm khuya cười giễu cợt, đi vào trong phòng, đạo lý cả cá cùng gấu (*) không thể ở cùng nhau, nàng vẫn hiểu rất rõ.

(*) Cá cùng gấu: bởi cá là thức ăn của gấu… ai xem thế giới động vật sẽ hiểu

Đêm xuống, cả thôn dần dần trở nên yên tĩnh, Lâu Hướng Vãn thật không có thói quen ngủ cùng người khác chung một giường, dù cho là Lạc cô cô, Lâu Hướng Vãn cũng cảm thấy oan uổng cho mình quá. Tại sao đem phòng ngủ nhường lại cho phượng Kính Dạ chứ?

Tay của vương gia? Nghĩ đến tay của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn biết hắn vẫn chưa bôi thuốc. Lúc tối nàng đưa y phục qua, thấy dược cao ở trên bàn vẫn để y như chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.