Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 1: Chương 1: Nha Hoàn




Dược Vương Cốc.

Ta họ Lâu, tên Hướng Vãn, ngày đó sư phụ nhặt được ta khi ta còn là trẻ sơ sinh. Lúc nào sư phụ cũng luôn gọi ta là oa nhi, cho đến sau khi được hai tuổi, người trong cốc mới nhắc nhở, lúc này sư phụ mới đặt cho ta cái tên chính thức.

Mỗi khi cảm thấy khó chịu, liền chạy đến trên đồi cao đất bằng phẳng, nhìn trời chiều tuyệt đẹp cho đến khi hoàng hôn dập tắt.

Trong thi từ văn sĩ thì hoàng hôn luôn mang chút đau thương, cũng giống như tên của ta chỉ có điều lại mang thêm chút khí tao nhã lịch sự. Dĩ nhiên làm sao sư phụ có thể lấy tên thô tục đặt cho ta chứ.

“Oa nhi, ngươi nói xem, một nam nhân yêu một nam nhân khác có phải không biết thẹn hay không.” Sư phụ mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, cài trâm ngọc lên tóc trong rất chỉnh tề, dung mạo tuấn mỹ tựa như tranh vẻ thần tiên giáng thế, hơi thở tỏa ra luồng khí ôn hòa, lúc ôm ta trong mắt ông luôn nở nụ cười ấm áp dịu dàng.

.

“Không phải, chỉ vừa lúc sư phụ yêu người kia, mà người đó lại là nam nhân mà thôi.” Hài tử chỉ một hai tuổi, giọng còn rất non nót, bàn tay nhỏ bé mềm mại bao trùm lấy bên hông sư phụ với cánh tay thon dài như ngọc.

Là do sư phụ yêu phải nam tử mà thôi, bất kỳ một đoạn tình cảm nào của thế gian này cũng đều thuộc loại trân quý phi phàm (*).

(*Trân quý phi phàm *: như viên trân châu quý giá nhất trên thế gian mà không có gì thay thế sánh bằng).

“Oa nhi, con còn nhỏ nên không hiểu được đâu.” Trong mắt sư phụ lộ ra đau thương, bàn tay nhỏ bé mềm mại có chút dao động, nụ cười từ khóe môi của ông lại mở ra. “Oa nhi là hài tử thiện lương đơn thuần nhất thế gian này.”

“Sư phụ.” Ta nên giải thích với ông như thế nào, sống nhờ trong thân thể của tiểu hài tử chính là linh hồn một người hiện đại, quá mức không thể tưởng tượng nổi.

“Thanh với oa nhi đang nói gì đó?”, Một âm thanh vang dội truyền đến, kèm theo là một bóng dáng cao ngất không giống thân thể gầy yếu của sư phụ, cho dù mặc bộ trường sam bình thường, cũng không thể che đậy quý khí trên người, toát ra vẻ cuồng ngạo kia.

“Tiểu oa nhi của ta là ngoan nhất.”Viên Đạt hắng giọng cười to, một tay bế tiểu nữ nhi đang được Cố Thanh ôm ở trên đầu gối lên trước mắt, cánh tay tráng kiện dùng sức giơ lên cao, trong nháy mắt hài tử đã ở giữa không trung.

“Cha nuôi, thả con xuống.” Đối với cử chỉ cha nuôi như vậy, ta chỉ có thể mở to hai mắt bất đắc dĩ nhìn bầu trời xanh thẳm.

Ở trong cốc, cái hài tử khác đều hâm mộ ta được cha nuôi bế lên cao, nhưng mà nếu như trong suy nghĩ của họ khi một cô gái 25 tuổi bị biến thành hài tử, còn nâng lên ở không trung thì chắc chỉ có thể im lặng ngước nhìn ông trời.

“Đừng làm loạn oa nhi nữa.” Sư phụ vừa rồi còn buồn bã yên lặng, giờ phút này đều đã hoàn toàn biến mất, nhìn theo bóng dáng cha nuôi đầy vui mừng, giọng cũng dịu dàng đi rất nhiều, chỉ cần nhìn vào trong mắt sư phụ là biết ngay sư phụ rất yêu cha nuôi.

“Được rồi, không làm khó oa nhi nữa, chúng ta về nhà thôi.” Rốt cuộc cha nuôi cũng đem ta từ trên đỉnh đầu ôm vào trong ngực, một tay ôm ta, tay khác vòng qua eo sư phụ, vẻ cương nghị tuấn lãng trên mặt vẫn lộ rõ nụ cười.

“Đừng làm loạn, oa nhi vẫn còn ở nơi này.” Sư phụ thấp giọng khiển trách, vốn gò má trắng như tuyết nhưng vì cử chỉ thân mật của cha nuôi mà phiếm hồng, dù vậy ông vẫn không thể thoát khỏi cánh tay quấn ngang hông của cha nuôi được.

“Cha nuôi, con muốn đi dạo chơi ở trong cốc.” Ta thoát khỏi lồng ngực của cha nuôi, để không phải quấy rầy bọn họ nên tìm cách thoát đi. Vả lại, tất cả người ở trong cốc rất chất phác lương thiện, nên sư phụ rất yên tâm còn cha nuôi càng thêm vui mừng.

Dưới mặt trời chiều, ánh sáng màu vàng phản chiếu trên đường đi, cách đó không xa là một hàng đầy trúc. Ở nơi này luôn tràn ngập không khí mùa xuân, màu xanh dây leo quấn đầy trên hàng rào, mùi hoa nhàn nhạt cùng hương vị nhè nhẹ của dược thảo nơi đây bay thoang thoảng theo trong gió, y thuật của sư phụ là giỏi nhất cho nên trước sau sân nhà đều trồng rất nhiều dược thảo.

Sư phụ với cha nuôi đang rất hạnh phúc, còn ta lẳng lặng đắm chìm trong sắc vàng dưới phòng trúc phản chiếu ra bóng của hai người. Cả đời này, ta sẽ sống yên ở trong cốc, có sư phụ có cha nuôi vậy là đã đủ.

Xoay người đi đến nhà của những người khác ở trong cốc thôi, bởi cha nuôi sẽ quấn chặt sư phụ ít nhất thêm một canh giờ nữa, vốn không muốn làm sư phụ lúng túng vì vậy ta sẽ đợi đến khi trời tối, đợi đến khi cha nuôi dọn dẹp giường sạch sẽ, mở cửa sổ trong căn phòng tối đen ra, thì mới quay về.

Năm tháng trôi qua như một bài hát, đảo mắt đã hai năm rồi.

Từ khi được hai tuổi, sư phụ vẫn dạy ta về thảo dược, học y thuật của ông, cha nuôi luôn bận rộn, chỉ vào ngày thứ bảy mới đến cốc một chuyến, gần đây trên mặt cha nuôi luôn chau chặt mày kiếm tạo ra vết nhăn càng sâu, nhưng khi nhìn sư phụ xử lý thảo dược thì trở nên mất hồn, ánh mắt phức tạp khó mà phân biệt rõ.

“Oa nhi mệt sao? Mệt thì con nghỉ một chút đi.” Sư phụ thấy ta hái dược thảo mà cứ ngẩn người, cho là ta đã mệt nên cất tiếng hỏi thăm ân cần.

Sư phụ nói ta là người quan trọng nhất với ông, sau đó mới là cha nuôi, vì thế cha nuôi đã từng giận rất lâu, ta biết rõ cha nuôi đang ghen, dù hôm nay ta chỉ mới là nữ nhi bốn tuổi.

“Sư phụ, oa nhi sẽ luôn luôn bên cạnh sư phụ.” Tâm tình cha nuôi không tốt, gần đây thần sắc sư phụ cũng có chút kì lạ, cảm giác bất an dần dần đóng chặt lại trong lòng, ta để thảo dược xuống xoay người ôm lấy sư phụ đang ngồi ở trên ghế, mùi dược thảo nhàn nhạt tỏa ra truyền vào trong mũi, vẫn cảm thấy rất ấm áp như cũ.

“Oa nhi của ta.” Cuối cùng sư phụ đã cười, trong ánh mắt dịu dàng như hòa tan đi mấy phần sầu lo, những ngón tay thon dài cứ vỗ trên đầu của ta, từng phát từng phát một, bốn năm nay sư phụ luôn dưỡng dục ta trong tình yêu thương ấm áp.

Sư phụ có đôi tay rất đẹp, cho dù sư phụ có làm việc nhà, nhưng mỗi lần đều dùng dược thảo ngâm rửa tay, trên đôi bàn tay bạch ngọc thon dài không hề có một vết chai, móng tay được bảo dưỡng sạch sẽ trơn bóng, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp, nhưng trên cổ tay sư phụ lại có một vết sẹo cũ kỹ.

Mỗi một lần sư phụ lấy máu đều tránh xa ta ra, nhưng rốt cuộc ta không phải là hài tử bốn tuổi, ta biết cha nuôi trúng độc, ta còn biết sư phụ dùng máu của mình làm thuốc dẫn, sư phụ không muốn làm cho ta lo lắng nên cứ gạt ta.

Hôm nay là ngày cha nuôi đến, nhưng ánh mặt trời chiều cũng dần biến mất, mà lại không nhìn thấy được bóng dáng của cha nuôi nên sư phụ có chút lo lắng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phương xa.

“Sư phụ, có một loại nhớ thương tên là mỏi mắt chờ mong.” Bốn tuổi nên giọng của ta mặc dù còn rất trẻ con, nhưng cũng đã trở nên trong trẻo hơn.

Sắc mặt sư phụ thẹn đỏ, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ vào cái trán của ta, ta ôm sư phụ làm nũng, ít nhất như vậy thì sư phụ cũng không còn lo lắng.

Trong cốc có biến.

Hôm nay mặt trời chiều đỏ rực, giống như màu máu, không hiểu từ đâu có một trận gió thổi tới, rõ ràng vẫn là mùa xuân tháng ba, tại sao cảm thấy rét lạnh thấu xương.

“Sư phụ.” Ta đưa tay ôm lấy cổ sư phụ, dùng có chút sức, nhưng dù trong hơi thở sư phụ vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tâm vẫn cứ đập bất an.

Khi âm thanh giết chốc từ dưới thôn truyền đến, sư phụ ôm ta đi tìm cha nuôi, nhưng ông còn chưa trở về, thì ta đã hiểu dự cảm chẳng lành kia xảy ra từ đâu. Trong cốc không có người ngoài, bên ngoài cốc là Trận Ngũ Bát Quái Hành mà sư phụ bố trí, chứơng khí bao quanh cùng với độc trùng độc thảo, những thứ này dùng để diệt trừ kẻ xấu, nhưng không hiểu sao bọn họ lại xông vào làm hại thôn dân được như vậy?

Sư phụ là một người tài giỏi, *văn cao bát đẩu*, bất kể là kỳ môn dị thuật hay là y thuật cũng đều đáng kinh ngạc, nhưng chỉ có một thứ sư phụ lại không biết đó chính là võ công.

*Văn cao bát đẩu: Tài cao về văn chương phi phàm hơn người.

“Oa nhi đừng nhìn, đừng sợ.” Sư phụ không có cách nào cứu những thôn dân đã chết thảm dưới đao kia, ta chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt trắng bệch của ông như vậy. Đôi tay ông ôm chặt lấy ta, dùng hết sức lực chạy tới phòng trúc, nơi đó sư phụ đã bố trí thuốc than, bất kể thảo dược tốt hay độc nhất đều có.

Tuy nhiên đã quá muộn, dù sư phụ chạy nhanh nhưng sau đó lại lùi ra phía sau, thấy đại đạo rỉ máu, nam nhân cầm trường kiếm phóng nhanh đến, ta bị quăng ngã xuống đất nặng nề, cái trán va vào ngưỡng cửa máu chảy đầm đìa, ngất xỉu trong bóng tối, cuối cùng ta nghe sư phụ gọi ta oa nhi, sao nghe có vẻ lo lắng và hoảng sợ như vậy, không giống vẻ ưu nhã hiền hòa như lúc trước.

Màu máu của ánh chiều tà chiếu sáng phía chân trời, tỉnh lại lần nữa thì xiêm y của sư phụ đã không còn chỉnh tề, bị người đặt ở trên đất áp bức và lăng nhục, trên mặt dính đầy bụi bậm và bùn đất, nụ cười ôn hòa kia đã bị cắn phá, máu tươi chảy xuôi xuống.

Oa nhi, không được nhìn! Cổ họng sư phụ không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể dùng bờ môi đầy máu tươi lại một lần rồi một lần nói với ta. Từ phía sau ông, nam nhân thô bạo kia nhấc chân sư phụ lên cao, điên cuồng động lên thân thể, lần thứ nhất rồi lại lần thứ nhất, lăng nhục thân thể gầy yếu của sư phụ.

Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, ta ngơ ngác nhìn ngón tay thon dài như ngọc của sư phụ bị nắm thật chặt ở trên mặt đất, mười ngón tay dính đầy máu.

Cách đó không xa, tiếng thiếu nữ bị lăng nhục kêu to thảm thiết, kèm theo là những thanh âm hưng phấn của đám người xấu này, xen lẫn vào nhau, kèm theo mùi làm cho người ta muốn nôn mửa, vườn hoa được sư phụ xử lý tinh xảo giờ trở thành một mảnh vườn bừa bãi, bị máu tươi, bị màu trắng dịch, bị những thứ rửa không sạch của tội ác làm ô nhiễm.

Sư phụ! Ta muốn mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào, cổ họng đau giống bị dao găm Lăng Trì, lau đi vết máu ở khóe mắt, ta nỗ lực chống đẩy thân thể của mình lên đi tới bên sư phụ.

Gương mặt của kẻ xấu xa kia khi bị đâm xuống một đao rõ ràng, đôi mắt đang lăng nhục kẻ yếu điên cuồng như một loài dã thú. Lần đầu tiên, ta biết hận một người như thế nào, hận mình chỉ là một hài tử bốn tuổi, hận mình không thể bảo vệ sư phụ.

Rào tre liền bị sụp đổ ở một bên, vốn dĩ nó đang phơi y phục liền bị kéo rơi đầy xuống đất, có lẽ ta chỉ là một hài tử cho nên không có người để ý ta đã lấy đi một bộ y phục.

“Sư phụ, còn có con ở đây.” Ta lấy y phục đắp lên thân thể bầm tím đầy dấu vết của sư phụ, bởi vì lau vết máu đỏ trên trán, nên trên tay vẫn còn dính vết máu chưa khô lại nắm lấy bàn tay của sư phụ, gương mặt ông trắng bệch như tờ, ta còn nhớ rất kỹ.

Oa nhi! Sư phụ vẫn như cũ không cách nào mở miệng, chỉ có thể men theo từ mấp máy trên môi mà ông đọc lên, đang nói với ta là Trương Khải, sau đó sư phụ dùng sức đứng dậy, kêu ta đắp y phục bao trùm lên trên người của hắn.

“A” Một tiếng thét thê lương cùng với tiếng rên rỉ cuối cùng, đó là ghim bím tóc mà Linh tỷ tỷ thích nhất đã tặng cho ta. Cô lõa lồ thân thế, một đôi mắt màu đỏ nhìn về phía trước mặt cô, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn súc sinh không bằng heo chó này.

Linh tỷ tỷ kêu lên thảm thiết, ta với sư phụ ở trong cốc tại phòng trúc cao nhất trong núi. Nói là cốc nhưng thật ra chỉ là do nơi này được mọi người gọi là Dược Vương Cốc, cho nên mới gọi là cốc. Bên trái phòng trúc là vách đá vạn trượng, sâu đến không thấy đáy. Sư phụ nói nơi này chính là Sinh Tử Nhai, là nơi cắt đứt sinh mạng của người sống.

Linh tỷ tỷ nhảy xuống núi rồi, cuối cùng thân thể mềm yếu kia dùng sức xông về phía trước, ôm chặt một kẻ xấu nhảy xuống vách đá của Sinh Tử Nhai.

Đi sát theo Linh tỷ tỷ nhảy xuống núi, là bóng dáng quen thuộc của thẩm thẩm trong rất thống khổ như muốn chết đi, không hề chần chờ chút nào hướng nhanh chạy đến vách đá, tất cả người nhà đều đã chết hết, bà không còn muốn sống nữa.

Lần đầu tiên, ta khiếp sợ như vậy, cho dù đối diện với mấy tên xấu đầm đìa máu trên đại đao kia, ta đều không sợ, nhưng ta lại sợ sư phụ sẽ làm theo Linh tỷ tỷ mà nhảy xuống Sinh Tử Nhai.

Ta nắm chặt tay sư phụ, nước mắt lăn xuống, vết sẹo trên trán lại chảy máu tươi lần nữa, nhưng mà ta không dám chớp mắt, ta sợ một cái chớp mắt, sư phụ đã không còn thấy tăm hơi, từ chỗ này cắt đứt mạng sống ở vách đá vạn trượng.

Tay sư phụ lạnh như băng nắm chặt tay của ta, mắt lẳng lặng nhìn ta mờ ảo. Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, sư phụ còn có ta nên ông không thể nhảy xuống Nhai, sẽ không ném ta cho những tên súc sinh giết người không chớp mắt này.

Sau khi an lòng, ta dùng hết sức ôm lấy sư phụ. Sau đó dùng thân thể nhỏ bé chắn ở trước mặt ông, những người này muốn chà đạp sư phụ, trừ phi đạp qua xác của ta, cho dù ta chỉ là một đứa bé còn nhỏ không có sức lực gì, nhưng sư phụ cần bảo vệ không phải là thân thể mà là sự bi thương của ông.

Rốt cuộc cha nuôi đã đến, mang theo lửa giận điên cuồng giống như dã thú bị thương kêu lên thảm thiết, mặc dù cha nuôi là Xích Thủ Không Quyền (*). Tuy nhiên vẫn như cũ đánh một quyền liền giết chết kẻ xấu, óc vỡ toang ra, tử trạng đáng sợ.

Xích Thủ Không Quyền (*): 1 tay đánh chết người.

Kẻ xấu thứ hai không còn sức giơ kiếm phản kháng liền bị cha nuôi vặn gãy cổ. Ta quay đầu lại, trên mặt sư phụ rốt cuộc đã hiện lên một tia nhẹ nhõm, ông biết cha nuôi đã đến thì ta sẽ không bị bắt nạt, nhưng ta vẫn cứ y như cũ nắm chặt lấy tay của sư phụ.

Đột nhiên, đôi mắt sư phụ trợn to, ánh mắt kinh sợ, khắp người run rẩy rét lạnh như băng, so với bị kẻ xấu lăng nhục lúc nãy lại càng thêm thống khổ, men theo ánh mắt sư phụ ta nhìn xuống kẻ xấu xa đã tử vong trên đất, một khối hình tròn kim bài rớt ra ngoài, phía trên có hai chữ____ Huyết Sát.

Huyết Sát Lâu, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, bỏ tiền mua mạng, chỉ cần có bạc coi như hai bên đã thỏa thuận xong.

Sư phụ không còn sức ôm lấy ta, ông nắm lấy tay của ta dùng sức, sư phụ lại không hề cảm nhận ông đang dùng sức muốn bẻ gãy tay của ta. Đôi mắt ông luôn dịu dàng như mặt nước tĩnh lặng, nhưng giờ phút này lại rơi vào tuyệt vọng đau khổ, đó là do bị người mình yêu nhất lừa gạt phản bội, nên xuất hiện ánh mắt buồn bã im lặng.

Cha nuôi vẫn điên cuồng như cũ, giết chết những kẻ xấu này, giống như bọn họ đã giết hại người ở trong cốc. Khi cha nuôi phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa, bởi vì ta với sư phụ đã thối lui đến Sinh Tử Nhai.

“Thanh, trở về đi, không sao đâu, tất cả đều đã kết thúc rồi.” Lần đầu tiên cha nuôi dùng giọng nói êm ái như vậy, giống như sợ bươm bướm bay rời khỏi cành. Ông nhìn sư phụ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “Em biết mà Thanh, ta sẽ không để ý đến điều này, hãy trở lại đây đi.”

Sư phụ cũng không nói, bàn tay vốn đang nắm lấy tay ta từ từ buông ra, sau đó nhẹ vỗ vỗ đầu của ta, ngón tay dường như lau đi vết máu trên trán của ta.

Ta hiểu rõ sư phụ muốn làm cái gì, như màu máu đổ dưới trời chiều, dưới màu vàng của lệnh bài chiếu xạ ra tia sáng chói mắt. Từ đầu đến cuối sư phụ không nhìn cha nuôi một cái, sau đó tung người nhảy xuống, giống như chim xanh bay lên, bay lượn ở trong sương trắng vách đá phía dưới.

Cha nuôi bi thống gào thét truyền theo gió trong cốc, vẻ mặt tuấn lãng đang cười liền trở nên vặn vẹo, thống khổ dữ tợn. Cha nuôi vọt đến bên vách núi, dường như muốn nhảy xuống dưới vách đá kia, ánh mắt bi thống đến cực điểm, máu tươi từ khóe miệng của cha nuôi từ từ tràn ra.

Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Ta không động đậy nhìn cha nuôi đau đến không muốn sống, xoay người nhìn vách đá sau lưng vạn trượng, sư phụ, ta nói rồi, bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở cùng với người, ta nhẹ nhàng nhảy xuống.

Cha nuôi vừa nhìn thấy, chạy đến đã không còn kịp, ông chỉ kịp bắt lấy được một ống tay áo của ta. Oa nhi! Thanh âm của cha nuôi cứ quanh quẩn mãi ở vách đá.

Chương 1: Nha hoàn.

Đầu mùa hè.

Khi vương triều nhà Nguyên lên ngôi, tại kinh thành An Lăng của Phượng vương phủ.

Là viện tốt nhất tọa ở phía Bắc của Nam Triều, đông ấm hạ mát, nhưng lúc này ở Thu Phong Viện, tại một gian phòng khi trời vừa sáng, ánh mắt trời đầu hè xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhiệt độ lên cao. Làm cho cô gái đang gối đầu nằm trên chiếu trúc phải cắn chặt răng, oán hận cầm khăn lụa lau mồ hôi đang không ngừng chảy ra.

Tóc rối bù, Lâu Hướng Vãn bĩu mồm ngồi dậy, nhìn chằm chằm ánh mắt trời sáng ngời trong phòng mà cắn răng nghiến lợi, cô rất yêu chiếc giường của mình. Từ trên xuống dưới cả Phượng vương phủ đều biết rõ, vì vậy cô ở trong Phượng vương phủ rộng lớn này chỉ có công việc là bưng trà, nên Du Nhiên cười, “Để cho Tiểu Mộc Đầu ở Thu Phong Viện.”

Vì vậy, vào Hạ Thiên (*) trời vừa sáng thì rất sáng, còn mùa đông thì cả gian phòng trong viện trở nên u ám. Lâu Hướng Vãn lau mồ hôi chảy trên trán lần nữa, đứng dậy mặc chiếc váy màu xanh đậm giản dị, vải vóc cũng không tồi đều là tơ lụa quý. Dù sao cô cũng là nhất đẳng tỳ nữ ngoại viện của vương phủ, ngoại trừ nhất đẳng nha hoàn của Vương gia ở Kỳ Lân viện, cùng với lão Vương phi, Dung Trắc Phi, hai vị phu nhân thì trong viện các nha hoàn cũng không có quyền sai khiến cô. Mà tất cả nha hoàn cùng gã sai vặt của Phượng vương phủ, đều do cô với Hoa Thiên Thiên cai quản.

Hạ Thiên (*): mùa hạ.

Mái tóc dài xõa đến eo được xoắn lên thành một búi tóc, Lâu Hướng Vãn dùng cây liễu chấm vào muối rồi cho vào miệng, dùng nước giếng lạnh như băng nhúng khăn vào vắt khô rồi đắp lên mặt, sau khi lau mặt xong cô dùng loại thuốc dưỡng da do mình tự chế thoa lên. Không sử dụng bất kỳ một chút son phấn hay mùi thơm, không muốn trông cô quá xinh đẹp nên vào mùa hạ chỉ dùng nước để bảo vệ, nhưng khuôn mặt nhỏ bé ít nhất vẫn có thể giữ được vẻ mềm mại non mịn.( để ta về làm thử)

“Lâu Lâu, Lâu Lâu, không xong rồi.” Thanh âm lo lắng từ bên ngoài sân xa xa truyền đến, sau đó là tiếng bước chân chạy nhanh vang lên tiếng bùm bùm phá tan không khí an tĩnh sáng sớm.

Thu Phong Viện cách rất xa các viện khác, vì gian phòng không được tốt lắm nên từ trước đến giờ vẫn bỏ trống, cho đến khi Lâu Hướng Vãn vào trú ngụ thì không còn người thứ hai vào sống. Giờ khắc này đang hít thở không khí trong lành, Lâu Hướng Vãn nhón chân lên nhìn sang hướng đường mòn nơi xa, một bóng dáng màu nâu xanh đang xách góc váy lên chạy nhanh như bay đến, cô chính là nha hoàn phục vụ bên cạnh của Lâu Hướng Vãn.

“Sáng sớm gọi cái gì, bị Thiên Thiên với Lôi quản gia nhìn thấy coi chừng da thịt của ngươi đó.” Lâu Hướng Vãn híp đôi mắt nhỏ, lộ ra vẻ mười phần nguy hiểm hừ hừ, chỉ tiếc vóc người cô quá gầy và nhỏ nhắn rất tương xứng với khuôn mặt con nít chưa trưởng thành kia, nhưng lại không bằng nửa điểm của nha hoàn nhất đẳng Hoa Thiên Thiên với uy vũ khí thế bất phàm, trông cô giống như tiểu cô nương ngây ngô ở nhà bên cạnh.

“Lâu Lâu, xảy ra chuyện lớn rồi, tối qua Tiểu Hà chuồn ra ngoài vương phủ gặp tình lang. Sáng bị bắt tại trận, Lôi quản gia đang ở trong tiền sảnh thẩm vấn, tất cả mọi người đều qua hết, nghe nói Tiểu Hà khóc đến ngất đi, sắc mặt trắng bệch, miệng bị sưng lên, nghe nói là do bị tình lang hôn sưng, nên chứng cứ vô cùng xác thực.” Da thịt Đoàn Tử vô cùng tròn trịa giống như hạt đậu được bóc ra, lại còn khoa tay múa chân đem tất cả mọi chuyện báo nhanh cho Lâu Hướng Vãn biết.

Thu Phong Viện ở xa, thêm Lâu Hướng Vãn vừa mới dậy nên không biết tin gì cả, tốc độ Đoàn Tử chạy đến càng lúc càng nhanh, nguyên nhân là do mỗi ngày cô đều chạy đến chỗ Lâu Hướng Vãn ở Thu Phong Viện để báo tin mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ cho cô biết.

“Tiểu Hà?Nha hoàn trong viện của Dung Trắc Phi.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng hồi tưởng nhân vật Tiểu Hà trong đầu mình như thế nào, dáng dấp cô ấy tròn hay là dẹp.

Cả vương phủ ngoại trừ nhất đẳng nha hoàn trong nội viện và nhất đẳng nha hoàn ở ngoại viện, các nha hoàn còn lại đều có y phục màu nâu xanh, mà Lâu Hướng Vãn lại có chứng bệnh dễ quên. Cô tuyệt đối không cách nào nhớ tên hay mặt chính xác, nhưng về phương diện khác trong trí nhớ lại rất tốt, cho nên vừa nói đến tên tuổi Tiểu Hà, Lâu Hướng Vãn biết ngay đó là nha hoàn trong viện của Dung Trắc Phi, chỉ là nha đầu làm việc vặt bình thường, không có nhiều ấn tượng gì.

“Đúng vậy Lâu Lâu, trước đó Dung Trắc Phi đã nói, bất kể nha hoàn của ai nếu phạm vào gia quy của vương phủ, thẩm vấn như thế nào cứ thẩm vấn, phạt như thế nào thì cứ phạt, bà ấy tuyệt đối không can thiệp vào.” Gật đầu mạnh nhìn Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt cô lộ ra tia sáng kính nể, Lâu Lâu thật là lợi hại, trên dưới vương phủ có 280 nha hoàn và gã sai vặt, lão mụ, dường như cô đều nhớ tên hết, còn biết ngay ở viện nào, làm việc gì.

“Các nha hoàn tiền viện của lão mụ với gã sai vặt, đều được Lôi quản gia thẩm vấn ở Tiền Viện rồi hả?” Lâu Hướng Vãn hít hà lỗ mũi, lập tức cảm thấy có mùi vị nguy hiểm, Đoàn Tử chuyển động con ngươi một vòng, gật đầu, dường như Đoàn Tử muốn nhấc chân chạy đi tham gia náo nhiệt, Hướng Vãn tức giận vặn ngay lỗ tai của cô lên.

“Lâu Lâu, đau đau đau đó, cô cứ vặn lỗ tai của tôi nữa, chắc sẽ mau chóng biến thành tai thỏ đó!” Đoàn Tử đau kêu lên, tức giận nhưng không dám làm gì cứ nhìn Lâu Hướng Vãn.

[b]“Đau cái đầu quỷ của ngươi đó, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không cho phép dính vào Tiền viện, có biết tư thông là đại kỵ của vương phủ không hả.” Lâu Hướng Vãn hừ một tiếng, vì lợi ích chung nên khiển trách cho đến khi Đoàn Tử biết sai gật đầu, lúc này cô mới chịu buông tay ra, “Hãy đi quét dọn phòng ta cho sạch sẽ, nếu để ta biết ngươi đi đến Tiền viện, ngươi hãy chuẩn bị thành người đi đổ Dạ Hương(*) trong vương phủ đi.”

(*)Dạ Hương: phân.

Mặt Đoàn Tử lộ ra vẻ đau khổ, bị sát khí trước mặt cưỡng chế tuyệt đối, không thể không dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết của mình, chấp nhận đi đến quét dọn sửa sang lại căn phòng.

Đoàn Tử vừa đi vào trong, mặt Lâu Hướng Vãn so với việc ăn phải Hoàng Liên(*) còn thấy khó chịu hơn, mới vừa rồi còn bừng bừng khí thế răng dạy tùy tùng nhỏ, quay lưng liền dùng tay trực tiếp xốc váy lên chạy nhanh như điên, dưới ánh mặt trời bóng dáng màu xanh đậm phản chiếu, giống như một tiểu tinh linh đang chạy trốn.

Hoàng Liên(*): Vị thuốc đông y, có vị đắng vô cùng.

Lúc trước, mỗi khi ra khỏi Thu Phong Viện đều thấy các nha hoàn quét dọn dọc theo đường mòn trong vườn hoa, không phải tưới nước cho hoa cỏ thì là tỉa cành lá, cắt cẩn thận những đóa hoa nở rộ bỏ vào trong giỏ. Sau đó đưa đến các viện để bọn sai vặt biết mình cần làm gì thì làm, nhưng giờ phút này ngoại trừ chỗ quan trọng trong vương phủ cần được bảo vệ, cùng với chỗ cửa bên ngoài được đám thị vệ canh giữ, cả vương phủ đều trống rỗng.

Chuyện trong viện Dung Trắc Phi có nha hoàn tư thông, Lâu Hướng Vãn dám cam đoan với chính mình, Dung Trắc Phi mượn chuyện Tiểu Hà để tạo thêm uy danh cho mình trong vương phủ, nhưng mà Lôi quản gia sẽ chẳng để cho Dung Trắc Phi tự mình dùng hình bức cung đâu. Ở trong vương phủ, ngoại trừ lão vương phi mỗi ngày thường ra bên ngoài lễ Phật, thì Phượng vương gia cũng chỉ có một Trắc Phi và hai vị phu nhân.

Tất cả nha hoàn và gã sai vặt đều đi đến Tiền Viện hết, đoán chừng Dung vương phi nhân cơ hội này biết rõ người nào đã từng cầu cạnh Tiểu Hà, người duy trì phe trung lập, người thuộc phe đối lập ở trong vương phủ này. Lâu Hướng Vãn mím chặt môi nhìn, ngoại trừ đại thúc câm đang ở bên ngoài đốn củi, quả thật trong phòng bếp vắng tanh không có bóng người, nếu không biết rõ chuyện, chắc còn tưởng chỉ trong một đêm cả vương phủ đều đã bị diệt môn hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.