Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 3: Chương 3: Chia lìa




“Muội làm trái pháp quy gia tộc, ngươi phải biết, gia tộc chúng ta truyền thừa hơn một ngàn năm dựa vào chính là pháp quy gia tộc!” Thanh niên áo bào xám nói, “Không có quy củ thì gia tộc hưng thịnh nữa cuối cùng cũng sẽ suy tàn, gia tộc chúng ta có lúc suy yếu nhưng hôm nay lại lần nữa hưng thịnh, là dựa vào tộc quy, mà làm trái tộc quy, nhất định phải nhận trừng phạt.”

“Nói cho ta biết lựa chọn của muội đi.” Thanh niên áo bào xám nói.

Nhất thời không khí đọng lại, Đông Bá Liệt, tráng hán sư nhân, Tuyết Ưng bế đệ đệ bên cạnh, ai cũng khẩn trương vô cùng.

“Ta là quý tộc, ta nhận pháp luật đế quốc che chở! Ngươi không thể vi phạm pháp luật đế quốc bắt chúng ta đi, ngươi tuy cường đại, nhưng làm trái pháp luật đế quốc... Ngươi cũng chỉ có chết.” Mặc Dương Du nhìn chằm chằm ca ca mình.

“Quý tộc?”

Thanh niên áo bào xám lắc đầu, “Không đến một khắc cuối cùng muội thật sự chưa từ bỏ ý định, đừng nhìn nữa, ta lần này đến, quả thực đem theo dụ lệnh tới.”

Sắc mặt Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt, tráng hán sư nhân đều đại biến.

Thanh niên áo bào xám vươn tay phải, tay phải bỗng xuất hiện một quyển trục màu vàng, hắn mở ra quyển trục, một luồng lực lượng thần bí tràn ngập ra, Tuyết Ưng bế đệ đệ cũng cảm nhận được luồng lực lượng này, chỉ cảm thấy siêu nhiên thần bí, kìm lòng không được sinh lòng kính sợ.

“Pháp lệnh đế quốc, dụ lệnh Mặc Dương tộc, con em gia tộc Mặc Dương Du, phán phạt giam giữ trăm năm! Nam tước Đông Bá Liệt, phán phạt khổ dịch trăm năm! Người chấp hành, Mặc Dương Sâm!” Thanh âm thanh niên áo bào xám vang vọng thành bảo.

Vợ chồng hai người Đông Bá Liệt Mặc Dương Du nhìn nhau, có một tia giải thoát.

“Giam giữ trăm năm? Khổ dịch trăm năm? Quá lâu, thế này quá lâu.” Ở bên, tráng hán sư nhân nóng nảy, “Tuổi thọ người thường cũng chỉ khoảng trăm năm, cho dù bước vào cấp Tinh Thần, tuổi thọ cũng chỉ hơn một trăm tuổi, bọn họ đã lớn như vậy, lại giam giữ trăm năm khổ dịch trăm năm... Không phải giam giữ mãi đến chết, khổ dịch đến chết sao?”

“Không, bác, bác là người chấp hành, bác cứu phụ mẫu con, cứu bọn họ.” Tuyết Ưng bế đệ đệ liên tục hô.

Một tiếng ‘Bác’ khiến thân thể thanh niên áo bào xám chấn động.

“Không cứu nổi bọn họ, ai cũng không cứu nổi bọn họ, Mặc Dương gia tộc ta tộc quy nghiêm ngặt, ai tới biện hộ cũng vô dụng.” Thanh niên áo bào xám lắc đầu.

“Hu hu, hu hu...” Đệ đệ Thanh Thạch trong lòng đang khóc, Thanh Thạch mới hai tuổi còn không hiểu lắm, nhưng nó có thể cảm giác được không khí chung quanh.

Tuyết Ưng cũng muốn khóc.

Nhưng nó càng thêm sốt ruột. Nó đã tám tuổi, rất hiểu chuyện, phụ thân mẫu thân phải giam giữ trăm năm khổ dịch trăm năm, đó thật sự là trừng phạt mãi tới tận ngày chết! Phụ thân mẫu thân mình, người thân quan trọng nhất của mình!

“Cứu cha mẹ con, cứu cha mẹ con.” Trong mắt Tuyết Ưng có nước mắt, “Bác, bác nhất định có cách, có cách.”

“Tuyết Ưng đừng khóc, Thạch Đầu con cũng đừng khóc.” Mặc Dương Du đi tới ngồi xổm xuống ôm lấy hai con trai, nàng quay đầu nhìn về phía người áo bào xám, “Cho ta và Đông Bá một chút thời gian, được không?”

“Được.” Thanh niên áo bào xám gật đầu.

*******

Tuyết Ưng lĩnh, trên một ngọn núi cao vô danh, có một căn nhà gỗ.

Thùng thùng thùng...

Sơn đạo chấn động.

Nam tử sư nhân ‘Đồng Tam’ đang sốt ruột cưỡi một con phi sương ma thú mã câu, phi sương mã câu tốc độ cực nhanh, lần này đi ra càng không mặc giáp, từ Tuyết Thạch thành bảo chạy tới ngọn núi này chỉ hết thời gian chén trà nhỏ.

“Tông Lăng, Tông Lăng.” Cái cổ họng lớn của sư nhân từ thật xa đã vội vàng hô.

Nhà gỗ mở cửa.

Một nam tử tóc dài màu bạc, mặc áo bào đen, áo bào đen bọc thân thể, nhưng hắn lại lộ ra một cái đuôi rắn màu xanh dài khoảng hai thước to bằng đùi người, cái đuôi rắn không thể che dấu kia đã nói rõ thân phận hắn —— chính là xà nhân Thú Nhân tộc! Hơn nữa gương mặt giống nhân loại, hiển nhiên chỉ có vương tộc huyết mạch trân quý nhất trong xà nhân —— Lục Tí Xà Ma!

Bởi vì có sáu cánh tay, cho nên bình thường hắn đều bọc áo bào đen, không muốn để người ta luôn nhìn chằm chằm vào sáu cánh tay của hắn.

“Đồng Tam, chuyện gì?” Tông Lăng hỏi.

“Gia tộc chủ nhân rốt cuộc đuổi tới rồi, còn mang đến dụ lệnh.” Sư nhân Đồng Tam cũng sắp khóc rồi, “Trong mấy người chúng ta ngươi thông minh nhất, ngươi mau nghĩ cách đi.”

Thân thể Tông Lăng run lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Mặc Dương gia tộc đã vận dụng dụ lệnh, ai cũng không cứu được bọn họ, trừ phi trở thành tồn tại Siêu Phàm trong truyền thuyết, mới có thể khiến Mặc Dương gia tộc thả ra hai người bọn Đông Bá.”

“Vậy, vậy... vậy thật sự không có biện pháp?” Đồng Tam đau lòng.

Hắn không quên được.

Ở những ngày hắc ám nhất thống khổ nhất của hắn, thiếu nữ kia dẫn hắn chơi đùa, từng năm, thậm chí cuối cùng thoát khỏi Mặc Dương gia tộc, hắn cũng không chút do dự trung thành tùy tùng, nhiều lần mạo hiểm, vô số sinh tử, ở trong lòng hắn... chủ nhân hắn thậm chí so với mạng của hắn còn quan trọng hơn!

“Không có cách nào cả, là A Du bảo ngươi tới?” Tông Lăng hỏi.

“Ừm, là chủ nhân bảo ta tìm ngươi qua.” Đồng Tam nói.

“Đi thôi, cũng muốn gặp bọn họ một lần nữa.” Tông Lăng ở dưới áo bào đen siết nắm tay thật chặt, móng tay sắc bén cũng đã đâm vào lòng bàn tay, mặc kệ là Đông Bá hay A Du, đều là đồng bạn từng trải qua nhiều lần sinh tử với hắn, hắn giờ phút này có thể nào không vội không bi phẫn? Nhưng hắn không có cách nào, hơn nữa bản tính không thích đem cảm xúc biểu lộ bên ngoài, hắn hầu như vĩnh viễn bình tĩnh như vậy.

“Đi.”

Cạnh nhà gỗ cũng có một con phi sương ma thú mã câu, Tông Lăng và Đồng Tam lập tức đều cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới thành bảo.

...

Trong Tuyết Thạch thành bảo.

Vợ chồng hai người Đông Bá Liệt đang dặn dò nhắc nhở con trai Tuyết Ưng.

“Tuyết Ưng, cái dây chuyền này là một pháp bảo trữ vật, bên trong có không gian trữ vật, cực kỳ trân quý khó có được, giá trị của nó đã ngang với toàn bộ Tuyết Ưng lĩnh.” Mặc Dương Du đem dây chuyền trên cổ mình lấy ra, “Từ hôm nay trở đi nó sẽ là của con, con phải giữ bí mật, trừ Đồng Tam thúc thúc, Tông thúc của con, đừng nói cho người nào nữa! Ngay cả đệ đệ con cũng đừng nói, đệ đệ con dù sao vẫn là đứa bé, không biết giữ miệng, nói không chừng sẽ để lộ ra.”

Lãnh địa ở đó, không thể cướp đoạt.

Nhưng một pháp bảo trữ vật một khi bại lộ, là rất dễ dàng lọt vào cướp đoạt.

“Mẫu thân người đeo đi.” Tuyết Ưng vội nói.

“Ta và cha con bị mang đi, bảo vật trên người cũng sẽ bị lục soát.” Ngón tay Mặc Dương Du nhẹ nhàng điểm ở ngón tay Tuyết Ưng, một giọt máu tươi bị lấy ra, Mặc Dương Du thầm niệm chú ngữ, rất nhanh một giọt máu tươi hình thành một đồ hình pháp thuật khắc ở trên dây chuyền, Tuyết Ưng lập tức cảm giác được tinh thần của mình có thể liên hệ đến trong dây chuyền.

Trong dây chuyền đang có một ít tài liệu cùng với kim tệ, còn có quyển trục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.