Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 9: Chương 9: 5 năm sau




Năm năm sau, thoát thai hoán cốt

Bàn tay và tinh cầu tiếp xúc, thần dao động ẩn chứa trong cơ thể người tự nhiên dẫn lên phản ứng trong tinh cầu, chỉ thấy tinh cầu lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ rực mênh mông, ánh sáng tràn ngập ở toàn bộ căn phòng.

Bọn Đông Bá Tuyết Ưng ai cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Ca ca, sao lại có ánh sáng?” Thanh Thạch tò mò.

“Đại pháp sư, đến, thơm một cái.” Đông Bá Tuyết Ưng ôm đệ đệ vui vẻ thơm một cái.

Pháp sư khác với kỵ sĩ.

Kỵ sĩ cần từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, như Trường Phong học viện định ra bậc cửa nhập viện lớn nhất chỉ có thể mười tuổi! Mà pháp sư thì ngược lại... Ở lúc còn nhỏ là không thể tu luyện, gia tộc điều kiện tốt bình thường mười tuổi bắt đầu tu luyện, có một số thậm chí mười sáu mười bảy tuổi thậm chí vượt qua hai mươi tuổi mới bắt đầu tu luyện. Mốc Trường Phong học viện tuyển nhận pháp sư là khoảng ba mươi tuổi.

Trước ba mươi tuổi đều có thể vào học viện.

Bởi vì pháp sư, đối với tư duy yêu cầu rất cao, đặc biệt khi tu hành liên lụy đến linh hồn, nếu tuổi quá nhỏ làm bậy mà nói, thậm chí có thể tổn thương linh hồn biến thành ngu ngốc! Mà lớn tuổi, từng trải cũng nhiều, có năm tháng tích lũy, bốn năm mươi tuổi bắt đầu tu hành cuối cùng có thành tựu lớn thậm chí bước vào Siêu Phàm cũng có.

*****

Thời gian trôi qua từng ngày một.

Đảo mắt đã là năm năm sau.

“Vù vù vù ~~~” tuyết lớn như lông ngỗng đang bay.

Một thiếu niên mặc áo đơn màu đen đang đứng ở trước lan can nhìn bông tuyết đầy trời, đường nét khuôn mặt hắn giống như đao khắc, tu luyện hàng năm khiến hắn mang theo một khí thế làm tim người ta đập nhanh, đây là khí thế một cao thủ thương pháp có được.

“Ca ca.”

Một cậu bé mặc đồ dày cộp ở xa xa cao giọng hô.

“Thanh Thạch.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, nhảy xuống từ chỗ cao hơn sáu thước, rơi xuống trên đất trống tuyết đọng dày phía dưới. Nay đệ đệ cũng lớn rồi, Đông Bá Tuyết Ưng cũng sửa lại xưng hô đối với đệ đệ, trực tiếp gọi tên đệ đệ ‘Thanh Thạch’ mà không phải lúc còn nhỏ gọi thân mật ‘Thạch Đầu’ .

“Ca ca, chúng ta đi thành Nghi Thủy chơi chút đi, thành Nghi Thủy có nhiều chỗ chơi vui, ở nhà buồn lắm, rất nhàm chán.” Đông Bá Thanh Thạch hưng phấn nói.

“Đệ bảo Tông thúc đi với đệ đi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Ca luôn ở trong Tuyết Ưng lĩnh, một năm cũng khó đi trong thành một chuyến, không buồn sao?” Đông Bá Thanh Thạch nói thầm.

Đông Bá Tuyết Ưng cười cười, không nói gì.

Đệ đệ đã không có ấn tượng gì đối với cha mẹ nữa, càng không nhớ rõ chuyện đêm hôm đó cha mẹ bị bắt đi, sống không lo âu.

“Ta luyện quyền pháp thêm một lúc.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, đồng thời cởi áo, để lộ ra nửa thân trên, mặc quần áo còn không nhìn ra, vừa cởi ra nhất thời cảm giác được thân thể cường tráng kia. Hiển nhiên nhiều năm khổ tu khiến thân thể hắn cường tráng kinh người.

Nói xong Đông Bá Tuyết Ưng liền đạp tuyết đọng, bắt đầu luyện《 Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp 》, đây là pháp môn đấu khí, cũng là một bộ quyền pháp.

Bông tuyết rơi ở trên làn da thân thể Đông Bá Tuyết Ưng, từng chiêu từng thức, cảm ứng đối với thiên địa chung quanh càng thêm rõ ràng.

“Ca chậm rãi luyện đi, đệ đi chơi.” Thanh Thạch chạy vội đi.

Đông Bá Tuyết Ưng thì ở trong tuyết lớn đầy trời không ngừng luyện quyền pháp, từng chiêu từng thức, nhìn như thong thả, lực lượng thân thể lưu động truyền đi giống như nước chảy.

Ở năm ấy mười ba tuổi, kỹ xảo thương pháp đã đạt tới mức ‘Nhân thương hợp nhất’.

Nhưng thế này còn chưa đủ... Còn cần lực lượng toàn thân viên mãn như một, mỗi một tia lực lượng đều có thể khống chế phi thường chuẩn xác tinh tế, mới có tư cách xưng được là ‘Thương pháp đại sư’, mới có thể đem 《 Huyền Băng thương pháp 》 tầng thứ nhất Phiêu Tuyết luyện thành!

Hắn hai năm qua thường xuyên luyện quyền, cảm ngộ bản thân, ở trong yên tĩnh tìm kiếm một điểm linh quang đó, muốn lực lượng thân thể viên mãn như một.

“Nhanh.”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã mơ hồ chạm đến bậc cửa toàn thân lực lượng viên mãn như một.

Bắt đầu từ năm sáu tuổi, đến bây giờ mùa đông tuổi mười lăm, luyện thương gần mười năm! Trình độ khắc khổ của hắn chỉ sợ so với người thường tu luyện hai mươi ba mươi năm còn cao hơn.

“Trên thương pháp không cần lo lắng, nhưng ta vì sao cho tới bây giờ cũng chưa sinh ra đấu khí?” Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một cây trường thương đặt bên cạnh, bắt đầu tùy ý thi triển thương pháp, chỉ thấy một cây trường thương cùng Đông Bá Tuyết Ưng hầu như hóa thành một thể, trường thương như rồng, chạy chồm mênh mông, trường thương đâm ra, vô số thương ảnh bao phủ. Trường thương quét ngang, xu thế càng không thể đỡ.

Dựa theo lúc trước đánh giá, mười tuổi nên sinh ra đấu khí! Mười lăm tuổi hẳn là đã sớm bước vào địa giai kỵ sĩ.

Nhưng trên thực tế thì sao?

Lại mãi chưa thể sinh ra đấu khí trở thành kỵ sĩ.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng, Đồng Tam bọn họ đều chưa thất vọng, ngược lại cảm thấy quỷ dị!

Bởi vì nguyên lý của pháp môn đấu khí... Chính là hấp thu lực lượng trong thiên địa tưới nhuần thân thể, khiến thân thể sau khi đạt tới một cái cực hạn, thân thể không thể hấp thu nữa, những lực lượng này sẽ hình thành đấu khí ở trong cơ thể!

Đông Bá Tuyết Ưng ở năm ấy mười tuổi, lực lượng thân thể hắn đã vượt qua cực hạn của người thường. Năm năm thời gian sau đó, thân thể hắn luôn không ngừng cường đại... Luôn luôn hấp thu lực lượng trong thiên địa, cho nên dẫn tới mãi không sinh ra được đấu khí.

“Rốt cuộc nguyên nhân là gì?”

“Thân thể ta hiện nay, so với người bình thường cường đại hơn gấp mười, thế mà vẫn đang hấp thu lực lượng trong thiên địa.”

Đông Bá Tuyết Ưng buồn bực.

Loại tình huống này, bọn Tông Lăng kiến thức rộng rãi cũng căn bản không rõ nguyên nhân.

“Phành!”

Trường thương đột nhiên đập trên mặt đất, nện ở trên phiến đá bên dưới tuyết đọng, thuận thế bắn ngược, đột nhiên đâm về phía trước, mang theo tiếng rít sắc bén khủng bố.

Đông Bá Tuyết Ưng đang thi triển thương pháp bỗng nhiên cảm giác được chỗ sâu nhất nhỏ bé nhất của thân thể mơ hồ bắt đầu ngứa ngáy.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng vội thu hồi trường thương, tận cùng bên trong mỗi một khúc xương của thân thể đều đang ngứa, mỗi một khối cơ bắp đều đang ngứa, loại ngứa này lấy sức nhẫn nại của hắn cũng cảm thấy khó chịu. Tiếp theo mỗi một chỗ của thân thể đều bắt đầu nóng cháy, tựa như đang bị thiêu đốt, xương cốt tựa như cũng nung lên, da hắn bắt đầu biến thành đỏ bừng, làn da bắt đầu trở nên cứng cỏi, ở phía dưới làn da bắt đầu sinh ra một tầng màng.

Ở nửa thân trên trần trụi của Đông Bá Tuyết Ưng càng mơ hồ có dòng khí đỏ như máu bốc lên, mơ mơ hồ hồ tựa như hình thành bộ dáng một người khổng lồ nguy nga.

Đông Bá Tuyết Ưng trong cơn hoảng hốt, ‘đã thấy’ một người khổng lồ sừng sững mặc váy da thú đi chân trần đang ngửa đầu rít gào ở trên đại địa hoang vắng.

Theo đó dòng khí đỏ như máu tiêu tán.

Nhưng biến hóa trong cơ thể Đông Bá Tuyết Ưng càng thêm kịch liệt.

“A.”

Đông Bá Tuyết Ưng rốt cuộc không đè nén được thống khổ, quỳ gối dưới đất, hai tay chống mặt đất, khí tức nóng cháy ngoài thân khiến tuyết đọng chung quanh cũng bắt đầu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.