Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 2: Chương 2: Tự Cứu




Chương 2: Tự Cứu (1)

Cháu gái của Lân Vương Thích Quốc, thân là đại tiểu thư được sủng ái của Lân Vương phủ. Trời sinh tính tình ngang ngược kiêu ngạo, không nói lý, vô pháp vô thiên.

Dám đánh hoàng tử tơi bời, dám làm nhục bá tánh, gia gia nàng là huynh đệ với đế vương Thích Quốc từ thời lập quốc, cùng sóng vai với quốc vương. Toàn bộ Lân Vương phủ có thể nói là chỗ để cho người Thích Quốc trong vòng sợ hãi, ngay cả đương kim đế vương đều phải lễ nhượng ba phần.

Lân Vương có hai con trai, tuy nhiên lại chỉ có Quân Vô Tà là nữ ở đời thứ ba, sủng ái đối với Quân Vô Tà có thể nói là vô pháp vô thiên. Cũng bởi vì Quân Vô Tà coi trọng đương kim Nhị hoàng tử, Lân Vương trực tiếp uy áp đế quân, buộc đế quân tứ hôn Nhị hoàng tử với cháu gái mình, không cho hoàng gia lưu chút mặt mũi nào.

Tuy nhiên, nàng chính là một thiên chi kiêu nữ, hiện giờ lại nằm hấp hối ở bên trong một đống loạn thạch, nếu không phải linh hồn Vô Tà thay thế, nàng hiện tại cũng chỉ là một kẻ đáng thương phơi thây hoang dã.

“Hai chân gãy xương, gãy ba xương sườn bên trái, tay phải trật khớp, từ trên cao như vậy rơi xuống, thân thể này cư nhiên còn không có bị quăng ngã thành thịt nát, thật là hiếm lạ.”

Một thanh âm khác ở bên trong thân thể Quân Vô Tà vang lên, quang ảnh mèo đen làm bạn với Vô Tà vượt qua mười mấy năm, đã ở chút bất tri bất giác dung nhập tới trong thể xác của thân chủ này rồi.

“Còn sống.”

Quân Vô Tà nằm trên loạn thạch (những tảng đá nằm nhổn ngang), không có vết đau đớn nào hiện trên khuôn mặt, phảng phất thân thể đau nhức này cùng nàng không quan hệ.

“Chúc mừng chủ nhân, ngươi lại chết không thành.”

Màu đen sương khói từ trong ngực Quân Vô Tà tràn ra, ngưng tụ thành bộ dáng một con mèo đen, bồi hồi ở bên người Quân Vô Tà.

Không chết, lại cũng cách cái chết không xa.

Sinh mệnh trôi đi làm tử vong càng ngày càng tiếp cận, nước mưa lạnh băng cọ rửa một tia độ ấm cuối cùng của thân thể, gia tăng tốc độ tử vong tiến đến.

Nàng cần phải tìm một chỗ trú mưa, trước khi thân nhiệm giảm xuống! Vô Tà trong mưa to tầm tã tìm kiếm tất cả những nơi có thể, rốt cuộc, cách đó không xa phát hiện một sơn động khá thấp.

Dựa vào đôi tay bò sát, con ngươi Quân Vô Tà bình tĩnh không có nửa điểm phập phồng, nàng tính toán lết về phía sơn động tìm đường sống.

Quần áo trên người sớm đã ướt đẫm, không phân rõ là nước mưa hay là mồ hôi bám đầy toàn thân Vô Tà. Miệng vết thương ở chân để lại hai vết máu thật dài trên đường, máu tươi đỏ đậm được nước mưa rơi xuống cọ rửa rất nhanh biến mất. Miêu nhi màu đen ở trước người nàng nhảy lên, theo chủ nhân từng bước đi tới gần sơn động.

Ai cũng không thể cảm nhận được, chỉ phải bò một đoạn ngắn ngủi, lại cần bao nhiêu nhẫn nại, hao phí sinh lực lớn bao nhiêu. Cả người là trên dưới đau đớn như vỡ vụn, đủ để cho người có ý chí kiên định nhất cũng phải lâm vào tình cảnh ngất lên ngất xuống vô số lần.

Khi nàng cuối cùng cũng bò đến sơn động đen nhánh kia, mặt nàng đã trắng bệch không có một tia huyết sắc.

Dựa vào huyệt động lạnh băng, rốt cuộc đã không có mưa to cọ rửa, đột nhiên, một thanh âm ma quái, truyền đến từ chỗ sâu trong huyệt động đen nhánh kia.

“Là ai?”

Mèo đen hỏi với giọng sợ hãi, cong người lên, chắn trước người Quân Vô Tà.

“Đi xem.”

Quân Vô Tà lạnh giọng mở miệng, tình huống hiện tại của nàng thực gay go. Một mình trong hoàn cảnh không có bất kỳ dụng cụ chữa bệnh, nàng cũng không thể tự mình tiến hành cứu trị, nàng chỉ có thể tìm khả năng khác.

Một người khác tồn tại, có lẽ có thể giúp được nàng.

Theo mèo đen dẫn đường, Quân Vô Tà từng chút một tới gần nơi thanh âm phát ra, ở trong bóng tối, Vô Tà cảm giác được một cổ hơi thở xa lạ.

“Ngươi sắp chết.”

Một tiếng nói trầm thấp mang theo một tia diễu cợt truyền đến từ đỉnh đầu nàng, thanh âm khàn khàn tràn ngập hơi thở nam tính.

Chương 3: Tự cứu (2)

Trong bóng đêm Vô Tà không thể nhìn tới bộ dáng người nọ, nàng chính là rõ ràng nghe được âm thanh thanh thuý vang lên của xích sắt va chạm vào nhau.

Nam nhân này, bị xích sắt khóa? Tại chỗ sâu của huyệt động trong vách núi?

Tại lúc nam nhân mở miệng, mèo đen nháy mắt hoá thành sương khói chui vào trong cơ thể Quân Vô Tà, người nam nhân này, làm nó cảm thấy rất nguy hiểm.

“Ngươi bị khóa?”

Vô Tà không quản giọng nói diễu cợt kia, đầu óc nàng quanh quẩn chỉ có một ý niệm, người nam nhân này có lẽ có thể giúp nàng một phen, tiền đề là...... hắn có thể hoạt động tự do.

“À? Ngươi là nói vật nhỏ này sao?”

Trong bóng đêm nam nhân khẽ động kéo xiềng xích, thanh âm thưa thớt quanh quẩn bên trong huyệt động đen nhánh, “Ta đoán vậy.”

“Ta thả ngươi, ngươi cứu ta.”

Vô Tà cắn răng, cả người lạnh lẽo phát run. Lấy bản thân nguyên là một bác sỹ chuyên nghiệp, nàng đoán không lâu nữa sẽ chết. Nhiệt độ trên thân thể này đang giảm xuống một cách nguy hiểm, nếu nàng không can thiệp sớm chính là kéo hướng vực sâu của tử vong.

Trong bóng đêm nam nhân không nói gì, hắn tựa hồ thực kinh ngạc cái tiểu gia hỏa này nửa chết nửa sống  cư nhiên sẽ nói ra những lời như vậy.

Nam nhân trầm mặc, bị Vô Tà coi như cam chịu, mặc kệ nam nhân này có đáp ứng hay không, nàng đều phải thử một chút.

Trong bóng đêm, dựa vào vào đôi tay chống đỡ thân thể mình nhích tới gần nam tử, Vô Tà từ trên đầu sờ soạng lấy xuống một cây trâm cài đầu tinh tế. Nàng là thần y, không phải thần trộm, kỹ năng mở khóa nàng cũng không am hiểu, một chút da lông về điểm này đều không biết. Vẫn là người ngu ngốc nào đó từng ở trước mặt nàng biểu diễn, cũng không biết hiện tại còn có thể dùng hay không.

Trong bóng tối, tay nhỏ của Vô Tà sờ soạng tới thân thể nam nhân rồi, từ quan điểm của một y giả(*), tố chất của thân thể này tuyệt đối rất đặc biệt.

(*) Y giả: Bác sỹ, thuộc ngành y.

Cố hết sức sờ đến xiềng xích trói buộc ở tay chân nam tử, Vô Tà bình tĩnh học người nào đó đã từng dùng qua kỹ năng này mà chưa bao giờ cảm thấy chính đôi tay mình lại vụng về như vậy.

Lăn lộn nửa ngày, nàng cũng mở được một cái! Một phen như thế liền hao phí rất nhiều sức lực của nàng.

“Như ngươi mong muốn.” Nam nhân trầm mặc hồi lâu lại một lần nữa mở miệng, mang theo tươi cười trầm thấp, toàn bộ thanh âm kia quanh quẩn ở bên trong huyệt động.

Không chờ Vô Tà phản ứng lại người này đang nói cái gì, nàng đã nghe được âm thanh vỡ tan liên tiếp, một cây trói buộc trên người nam tử thình lình phát lực, tránh thoát ba mặt đạo gông xiềng khác, Vô Tà trực tiếp bị một đôi cánh tay hữu lực ôm vào trong lòng.

Nam tử thoát khỏi trói buộc, ôm Vô Tà, thình lình chạy nhanh ra khỏi huyệt động.

Ngoài động, mưa to không ngừng rơi xuống, quang minh chiếu sáng hết thảy.

Mặc dù thời tiết ảm đạm, dung mạo của nam tử thần bí cũng hiện ra trước mắt nàng.

Gò má nhô cao trên khuôn mặt, tuấn mỹ giống như trời sinh, tóc dài như hắc lụa tùy ý rối tung trên vai. Những giọt nước mưa như thủy tinh theo đường cong trên cổ chảy xuống trước ngực, tựa như tác phẩm kiệt xuất nhất của trời cao.

Nam tử ngửa đầu nhìn phía chân trời, tựa hồ cảm giác được tầm mắt của tiểu gia hỏa nào đó, hắn hơi cúi đầu, con ngươi sắc tím hơi nheo lại, khoé môi tà mị giơ lên.

Vô Tà đạm nhiên nhìn cặp mắt tím yêu dị kia, không có một tia biểu tình.

Nước mưa tí tách tí tách rơi xuống trên gương mặt tái nhợt của nàng, hàng lông mi dài ướt nhẹp, nàng rất bình tĩnh, gần như vô tình nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mắt này.

Thấy tiểu gia hỏa bình tĩnh không có chút phản ứng dị thường, làm nam tử mắt tím hơi nhướng mày.

Đây là người đầu tiên, sau khi nhìn thấy đôi mắt hắn không có phát ra tiếng thét chói tai.

“Ngươi không sợ?” Tiếng nói khàn khàn mang theo mị hoặc vang lên bên tai Vô Tà.

“Ta đang sắp chết.” Quân Vô Tà nhắc nhở đối phương ước định cùng mình, hai tròng mắt đen nhánh mà bình tĩnh, nhìn cặp mắt màu tím kia, không có cầu xin, không có sợ hãi. Nếu có cũng chỉ là mặt kia bình tĩnh như nước, phảng phất tử vong trong miệng nàng, cũng không phải là bản thân nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.