Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 51: Chương 51: Tước gia diễn điểm binh




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Mộ Khinh Ca không có trì hoãn, vui vẻ gật đầu.

Nàng bình tĩnh khiến cho Mộ Hùng vui mừng, không nhịn được gật đầu nói: “Ngươi quả thật đã trưởng thành. Tuy ngươi không thể tu luyện, nhưng nếu có thể khiến thân vệ trung tâm với ngươi, thường nhân cũng khó lấy được tính mạng ngươi. Chờ sau khi ngươi chọn lựa xong thân vệ, thời điểm huấn luyện để cho hai nha hoàn Ấu Hà Hoa Nguyệt, còn có tiểu tử Mặc Dương kia đi cùng đi. Bọn họ đều là người hầu hạ bên cạnh ngươi, nhiều thêm chút bản lĩnh dù sao vẫn tốt hơn.”

Nguyên lai lão gia tử đem ba người này đến, là đánh chủ ý này.

Mộ Khinh Ca trong lòng hiểu rõ.

Đối với quyết định của Mộ Hùng, nàng không phản đối. Ngược lại, nàng rất tán thành.

“Đợi ngươi chọn lựa xong thân vệ, ta liền đưa bọn họ giao cho Hùng thúc thúc ngươi huấn luyện, đến lúc đó...”

“Gia gia, lần tuyển chọn thân vệ lần này, con hy vọng tự mình huấn luyện.” Mộ Khinh Ca mở miệng cắt đứt lời nói của Mộ Hùng.

“A, cái gì!” Mộ Hùng kịp phản ứng, sợ tới mức thanh âm đột nhiên tăng cao.

Phản ứng của ông, khiến cho người thủ hộ xung quanh đều nhìn lại đây.

“Khụ khụ.” Mộ Hùng che giấu ho một tiếng. Sau khi mọi người thu hồi tầm mắt, ông mới nghiêm khắc đối với Mộ Khinh Ca nói: “Ca nhi, ngươi nói đùa cái gì vậy? Ngươi có thể huấn luyện cái gì? Huấn luyện binh sĩ không phải trò đùa.”

“Gia gia, con rất nghiêm túc.” Mộ Khinh Ca nhìn thẳng Mộ Hùng, con mắt trong suốt một mảnh thản nhiên.

Hai hàng lông mày Mộ Hùng nhíu thành một đoàn, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư Mộ Khinh Ca. Lại phát hiện, không biết từ khi nào, ông đã xem không hiểu đứa cháu này rồi.

“Gia gia không tin con?” Mộ Khinh Ca hỏi lại.

Mộ Hùng trong lòng phát khổ.

Ông tin tưởng tôn nhi của mình, thế nhưng tin tưởng không có nghĩa là Mộ Khinh Ca có thể luyện binh tốt.

Hoang nguyên Lạc Nhật, Mộ Khinh Ca chôn vùi năm trăm tính mạng thân vệ. Sớm đã ở trong lòng các tướng sĩ hình thành bài xích. Nếu không phải về sau, nàng dũng cảm thừa nhận sai lầm, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh thừa nhận hình phạt hai trăm roi, thuyết phục những tướng sĩ này. Hiện giờ làm sao sẽ có người tự nguyện làm thân vệ của nàng?

Nhưng, nguyện ý làm hộ vệ Mộ Khinh Ca là một chuyện, tiếp nhận huấn luyện của nàng lại là một chuyện khác.

Tiểu tôn nhi của ông a, vẫn còn quá ngây thơ, quá tâm cao khí ngạo.

Thật cho rằng những tướng sĩ này rất dễ thuần phục sao?

“Ca nhi, cái này...” Nội tâm Mộ Hùng muốn cự tuyệt.

Thế nhưng, chống lại cặp mắt thanh triệt cơ hồ nhìn thấu nhân tâm của tôn nhi, ông lại nói không ra lời phản đối.

“Nếu gia gia tin tưởng con, liền quyết định như vậy đi. Lần tuyển người này, theo ý nguyện của con làm chủ, vậy cứ dựa theo phương thức của con đi. Tuyển được người, cũng không cần phiền toái Hùng thúc thúc, con tự mình huấn luyện bọn họ. Nếu trong lòng gia gia có băn khoăn, vậy chúng ta đánh cuộc đi.” Mộ Khinh Ca thuận thế nói.

“Đánh cuộc cái gì.” Cơ hồ theo bản năng, Mộ Hùng đã bị Mộ Khinh Ca dắt mũi rồi.

Lúc đầu vốn là lời lẽ chính đáng cự tuyệt Mộ Khinh Ca hồ nháo, lại biến thành nghe điều kiện của nàng.

Chẳng qua, lão gia tử vẫn không biết.

Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm cười cười: “Gia gia không phải lo lắng năng lực mang binh của Khinh Ca sao? Không bằng ba tháng sau, năm trăm thân vệ của con cùng các tướng sĩ còn dư lại trong quân gia gia so một trận đi, nhìn xem ai yếu ai mạnh. Kẻ bại, liền phải trả một cái hứa hẹn.”

Râu ria Mộ Hùng run lên, mắt hổ trợn tròn: “Ngươi tiểu tử này, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp. Ngươi chỉ có năm trăm người, thế nào đối kháng được với gần vạn quân của ta?”

“Không thử chút, làm sao có thể biết?” Mộ Khinh Ca cười có vài phần tà mị. Lại khiến người cảm thấy lời nàng nói có thể tin.

Mộ Hùng cứ như vậy ma xui quỷ khiến nhẹ gật đầu, chờ ông kịp phản ứng, người đã chạy tới thao luyện tràng. Nhìn về phía hồng y cao ngất chói mắt kia, ông mới phát hiện mình bị tôn nhi hố một phen.

Giữa sân thao luyện, hơn vạn tướng sĩ đã đứng thành đội ngũ.

Vài vị tướng lúc trước, đã đứng ở vị trí điểm tướng trên đài chờ.

Mộ Khing Ca theo Mộ Hùng leo lên điểm tướng đài, liền cảm nhận được những ánh mắt nóng rực không ngừng rơi xuống trên người mình.

Những người này, tuyệt đại bộ phận là theo Mộ Hùng tiến đến hoang nguyên Lạc Nhật tìm nàng. Tự nhiên cũng tận mắt nhìn thấy hình ảnh nàng tiếp nhận hình phạt quất roi đó.

Không gì đáng trách, một màn kia rất chấn động.

Khiến những cái hán tử thô kệch này tha thứ Mộ Khinh Ca lỗ mãng, tiếp nhận tiểu chủ nhân này.

Đương nhiên, trong đó cũng có chút tò mò cùng hoài nghi đánh giá, tựa hồ rất khó đem thiếu niên hồng y tuyệt diễm này cùng với người trong miệng đồng đội là kiên định như sắt, cao ngất như kiếm, nói là làm tiếp thụ hai trăm roi hình phạt cùng một chỗ.

Bỏ qua các loại dò xét, Mộ Khinh Ca tiến lên phía trước một bước, chắp tay ra sau, cất cao giọng nói: “Hôm nay, là chọn lựa thân vệ cho ta. Ta là người thế nào, chắc hẳn chư vị cũng có nghe thấy. Tại đây, ta hỏi một câu, nếu không tình nguyện làm thân vệ của ta, thỉnh lui năm bước.”

Tiếng nói vừa dứt, trong tràng thao luyện, một mảnh ồ lên.

Chọn lựa thân vệ, không phải là chọn người thuận mắt chút là được rồi sao? Sao còn phải thêm cái này?

Không nói bọn hắn, ngay cả mấy vị phó tướng cũng không rõ nội tình nhìn về phía Mộ Hùng. Người sau lại bởi vì đã nói trước, chỉ có thể cười khổ lắc đầu, làm cho bọn họ tạm thời đừng nóng nảy.

Sờ không thấy tâm tư Mộ Khinh Ca, sau khi trầm mặc một lát, vẫn có hai ba nghìn người do dự lui năm bước.

Có lẽ bọn họ không muốn trở thành thân vệ Mộ Khinh Ca. Hoặc giả, bọn họ cảm thấy trở thành thân vệ, không thể so sánh với giết địch trên chiến trường. Nhưng đại bộ phận trung lập vẫn còn nghi hoặc đứng tại chỗ.

Đối với hai ba nghìn người rời khỏi, Mộ Khinh Ca nhìn cũng không nhìn. Ánh mắt nàng chỉ rơi vào trên thân những người lưu lại, lần nữa nói: “Những người lưu lại, tuổi vượt quá hai mươi. Thỉnh tự động lui về sau năm bước.”

Mọi người lại lần nữa xôn xao.

Vì sao phải hạn chế tuổi? Cho dù có, không phải là tuổi càng lớn càng tốt sao? Tuổi càng lớn, liền có nghĩa cảnh giới tu luyện càng mạnh a.

Lựa mấy đám tiểu mao đầu vẫn còn xích cảnh làm cái gì? Bồi tiểu tước gia hắn trêu đùa sao?

Hùng phó tướng có chút thất vọng lắc đầu, bước tới bên người Mộ Hùng trầm giọng nói: “Lão tướng quân, không thể để tiểu tước gia hồ nháo.”

Hai hàng lông mày Mộ Hùng cau lại, “tôn nhi thật là hồ nháo sao?”

Trầm tư một lát, Mộ Hùng rốt cuộc vẫn đối với Hùng phó tướng nói: “Trước xem tiếp rồi hãy nói.”

Quyết định của Mộ Hùng, Hùng phó tướng sẽ không vi phạm. Đành phải thở dài, lui về bên trong cùng đồng liêu.

Không người ra ngăn cản, còn dư lại bảy tám nghìn người, lại lần nữa lui xuống hơn năm nghìn người. Còn dư lại đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đến hai mươi tuổi. Bọn hắn phần lớn đều là tu vi xích cảnh.

Qua hai đợt sàng lọc tuyển chọn, một vạn người chỉ còn chưa đủ ba nghìn người.

Nhân số thân vệ Mộ Khinh Ca là năm trăm. Nói cách khác, tỷ lệ người được chọn lựa là năm đấu một, hoặc là sáu đấu một.

Ánh mắt lạnh như băng, rơi vào trên thân mỗi người còn dư lại. Sau khi đem tất cả thu vào đáy mắt, Mộ Khinh Ca lại nói: “Hiện tại, những người còn lại, phụ trọng mười túi, vây quanh thao luyện tràng chạy trăm vòng.”

Nói xong, khi các binh sĩ trong lúc giật mình, nàng hướng Mặc Dương nói: “Ngươi cũng đi.”

Mặc Dương không do dự, trầm mặc gật đầu, từ điểm tướng đài nhảy xuống, đi đầu mang phụ trọng cho mình. Hành vi của hắn, khiến trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia khen ngợi.

Đã có Mặc Dương dẫn đầu, còn dư lại hai nghìn ba nghìn người cũng bắt đầu động tác.

Rất nhanh, thao trường rộng lớn, đã có ngàn người bắt đầu chạy vòng.

Một trăm vòng, tính ra ước chừng gần trăm dặm đường.

Phụ trọng mười túi, tương đương với ba mươi cân.

Nếu không có thể lực cường hãn, còn có lực lượng ý chí, căn bản rất khó chạy.

Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, người chính thức hoàn thành trăm vòng chỉ có chưa đến bảy trăm người, đều mệt mỏi co quắp ngã trên mặt đất. Mặc Dương cũng ở trong số đó, nhưng mặt hắn tái nhợt, môi mím chặt thủy chung không phát ra một tiếng rên rỉ.

Liếc nhìn sáu trăm bảy mươi người, Mộ Khinh Ca quay người đối với Mộ Hùng nói: “Gia gia, Khinh Ca sàng lọc tuyển chọn trận đầu đã hoàn thành. Sáu trăm bảy mươi người này chính là đội thân vệ của ta. Về phần một trăm bảy mươi người bị đào thải sau đó, mười ngày sau, Khinh Ca sẽ cho ra đáp án.”

Chỉ nhìn lướt qua, liền rõ ràng biết rõ nhân số. Xem ra, tiểu tước gia này cũng không phải phế vật như lời đồn đãi. Chỉ là, nàng đến cùng muốn làm cái gì?

Mấy vị phó tướng âm thầm trao đổi ánh mắt, trong lòng đều suy đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.