Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 105: Chương 105: Mộ Khinh Ca không phải phế vật (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Duệ Thành vừa vỡ, tây bắc Tần quốc không thể tiếp tục ngăn cản đàn thú. Hơn nữa, nếu Duệ thành phá, Mộ gia quân diệt, Đồ quốc vẫn nhìn chằm chằm Tần quốc, cũng sẽ thừa cơ xâm lược.

“Bệ hạ, ngươi sao lại nhìn không thấu a! Lão thần chưa bao giờ có lòng phản nghịch, vì sao ngươi còn có lòng nghi ngờ mạnh như thế?” Mộ Hùng không tiếng động ngửa đầu, nhiệt lệ trong mắt chỉ có thể nuốt trong lòng.

Ô ô --!

Tiếng kèn trận lần nữa vang lên.

Kèn dồn dập, là tín hiệu thú triều lại lần nữa phát động công kích.

Mộ Hùng trong lòng ngẩn ra, thu liễm cảm xúc phức tạp, suất lĩnh chúng tướng ra khỏi phòng, đứng trên tường thành khói báo động cuồn cuộn.

Rống --!

Rống rống --!

Ngao ô --!

Ngao ngao --!

Vạn thú lao tới, đàn thú gào thét, phảng phất đại địa đều đang chấn động.

Trong Tần Lĩnh, có dã thú không có linh trí, cũng có linh thú có linh trí nhất định. Mà giờ khắc này, Mộ gia quân đứng trên tường thành, lại phân không rõ đâu là dã thú, đâu là linh thú.

Trong con mắt bọn họ chứng kiến, chỉ là thú tộc điên cuồng đột kích. Những cái bộ mặt dữ tợn, động tác mạnh mẽ, lực lớn vô tận đều giết đến đỏ mắt rồi, đều muốn phá tan tường thành Duệ thành, tiến vào cảnh nội Tần quốc tàn khốc giết chóc.

“Phòng ngự!”

Trên tường thành, âm thanh truyền lệnh không ngừng vang lên.

Mộ gia quân đã mỏi mệt đói khát không chịu nổi, dựa vào ý chí kiên cường miễn cưỡng đứng lên, chết lặng cầm lấy vũ khí sắp hỏng trên tay, bắt đầu chiến đấu.

Vũ tiễn đã không còn mũi tên, dây cung đã đứt đoạn, cương đao đã xuất hiện lỗ hổng. Chảo dầu đốt nóng, đã sớm khô cạn, đá lớn cũng toàn bộ ném hết.

Đạn tận lương tuyệt, bốn chữ nói hết khốn cảnh Mộ gia quân giờ phút này.

Mà lúc này, tàn phá ngoài tường thành, vô số đại quân thú tộc, không ngừng phát động tiến công.

“Lão tướng quân, chúng ta lao xuống liều mạng với lũ súc sinh này!” Bên người Mộ Hùng, một vị phó tướng hai mắt đã tràn đầy nước mắt nóng, hắn nhìn binh lính dưới tay mình trước móng vuốt thú vật, biến thành một đoàn huyết nhục mơ hồ, không chịu nổi nữa đối Mộ Hùng hô to.

Liều mạng? Liều mạng thế nào?

Mộ Hùng căng mặt, đôi môi mím đến gắt gao.

Ông là lam cảnh cao giai thì thế nào? Vẫn như cũ không ngăn nổi thú tộc vô số. Huống chi, bên trong thú tộc, cấp bậc linh thú cùng nhân loại tương đương. Ai có thể biết, trong thú triều bất tận này, có ẩn tàng ít nhiều cao thủ thú tộc?

Một khi ông mở cửa thành, suất lĩnh mọi người lao ra, như vậy kết cục chỉ có một, Mộ gia quân toàn diệt, Tần quốc nguy rồi.

Hiện tại, duy nhất có thể làm, chính là thủ vững tường thành, chống cự thú tộc tiến công. Nhất định phải phái người đi thúc giục lương thảo, bổ sung chiến lực, nói không chừng còn có thể vượt qua một kiếp này. Bằng không, bọn họ những người này thập tử vô sinh!

“Người tới!” Mộ Hùng hô.

Lập tức có lính truyền tin đến, quỳ một gối trước mặt ông.

Hai con ngươi Mộ Hùng gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường dưới tường thành, không ngừng có Thú tộc trùng kích tường thành đưa tới chấn động làm ông không dám có mảy may buông lỏng.

Ông trầm giọng nói: “Không ngừng phát truyền tin cho ta, thúc giục lương thảo. Nếu có người ngăn trở, lập trảm vô xá!” Dứt lời, ông cầm lệnh tiễn của mình, ném cho lính truyền tin.

Lính truyền tin lập tức lui ra, chỉ chốc lát, một đội hoả tốc cưỡi khoái mã, vội vàng hướng tới Hán thành.

Hán thành, thành trì dồi dào cách Duệ thành gần nhất, đốc quân triều đình phái tới cũng ở kia. Mộ Hùng nhìn binh sĩ truyền lệnh rời đi, ông không tin Hán thái thú không hiểu cái gì là môi hở răng lạnh.

Nếu Duệ thành xong rồi, kia Hán thành sao có thể sống một mình?

Đem hy vọng ký thác cho lính truyền tin, Mộ Hùng mang theo phó tướng trở về phòng chỉ huy, thương lượng đối sách kéo dài thời gian.

Thế nhưng, không bột đố gột nên hồ.

Đạn tận lương tuyệt, Mộ gia quân thể xác và tinh thần mỏi mệt, có biện pháp nào trước lợi trảo thú tộc kéo dài thời gian, chờ đợi quân nhu đến?

“Hai ngày, ít nhất phải kéo dài hai ngày.” Đây là thời gian ít nhất từ Duệ thành đến Hán thành. Nếu binh sĩ truyền tin chuyến này thành công, tối thiểu phải hay ngày mới có thể mang lương thảo về Duệ thành. Mộ Hùng đem thời gian cần thiết nói ra.

Chúng tướng lại một mảnh trầm mặc.

Hai ngày? Đừng nói hai ngày, chỉ sợ hai canh giờ, bọn hắn không biết có thể qua hay không.

Có phó tướng than thở khóc lóc nói: “Lão tướng quân, tướng sĩ chúng ta liên tục chiến đấu mấy ngày, đã ba ngày không có một bữa cơm no. Vũ khí bọn họ sớm đã không thể sử dụng, lại còn tiếp tục, chỉ có thể dùng mạng đổi mạng, kéo dài thời gian.”

Mộ Hùng nhắm mắt, ông sao không biết đạo lý này?

Thế nhưng, không có cách nào cũng phải nghĩ biện pháp.

Mộ Hùng môi bởi vì nghẹn ngào mà run rẩy, ông chinh chiến cả đời, trải qua vô số chiến đấu. Lần này lại đánh đến nghẹn khuất nhất, khiến trong lòng ông khổ sở.

Bởi vì, ông không thua trước đối thủ, mà là thua trước quốc gia ông nguyện trung thành.

“Báo! Lão tướng quân, Chân tướng quân cùng Khâu tướng quân cầu kiến.” Đột nhiên, lính truyền tin tới báo.

Mộ Hùng đột nhiên mở mắt: “Truyền.” Trong lòng có chút nghi hoặc. Hai vị này, không phải hôm qua chiến đấu bị trọng thương sao?

Rất nhanh, hai vị tướng quân trên đùi và cánh tay đều quấn vải bố đẫm máu đi đến.

Mộ Hùng vội vàng đứng dậy: “Các ngươi hai người không hảo hảo dưỡng thương, tới nơi này làm gì?”

Chân tướng quân cùng Khâu tướng quân đối mặt nhau, thản nhiên đối Mộ Hùng ôm quyền.

Chân tướng quân nói: “Lão tướng quân, mạt tướng có một biện pháp có thể kéo dài thời gian.”

Mộ Hùng trong mắt sáng ngời, lập tức kích động hỏi: “A? Biện pháp gì? Mau nói đi.”

Chân tướng quân giương môi cười: “Phương pháp xử lý của mạt tướng chính là, triệu tập binh sĩ trọng thương do hai người chúng ta dẫn đầu, mở cửa thành, ra ngoài thành tử chiến cùng thú tộc.”

“Ngươi nói cái gì! Không được!” Mộ Hùng khiếp sợ cự tuyệt.

Muốn ông đưa binh lính của mình đi tìm chết, sao có thể?

Các phó tướng khác cắn môi trầm mặc, trong mắt đã bị nước mắt mơ hồ.

Khâu tướng quân cũng thong dong cười nói: “Lão tướng quân, chúng ta đều đi theo ngài mười mấy năm, sinh tử gì chưa thấy qua? Lúc này, là đại kiếp nạn sinh tử Mộ gia quân chúng ta, nếu hy sinh ta có thể đổi lấy một đường sinh cơ, vậy cần gì phải do dự? Hơn nữa, trong quân chúng ta không có dược vật trị liệu, cho dù chúng ta không đi, thêm mấy ngày, cũng đều biến thành phế nhân. Như vậy còn không bằng để chúng ta ra đi oanh oanh liệt liệt.”

“Không! Chờ một chút. Ta đã phái người đi thúc giục quân nhu, còn có dược vật. Các ngươi sẽ không có việc gì!” Mộ Hùng cố nén bi thống trong lòng nói.

Chân tướng quân cười to nói: “Lão tướng quân, đây không phải là chủ ý của hai người chúng ta. Mà là chủ ý của toàn bộ huynh đệ trong doanh quân y. Chúng ta đã nằm nhiều ngày ở kia, nghe các huynh đệ phía trước tắm máu hăng hái chiến đấu, trong lòng hổ thẹn! Ngài để cho chúng ta vì Mộ gia quân làm chút chuyện đi.”

Mộ Hùng kéo miệng, không nói tiếng nào.

Trong miệng, hàm răng cắn chặt đã sớm đau đến mất đi tri giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.