Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 97: Chương 97: Mộ Khinh Ca cuồng vả mặt (18)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_________________

“Không có gì không thể.” Mộ Khinh Ca khoanh tay bình tĩnh nói: “Người của các ngươi, từ mới bắt đầu đã đối với người của ta, trong lòng khinh thường. Lại tự cho là trận đấu tối thiểu phải chờ tới bình minh bắt đầu, cả đám đều sớm đi nghỉ, chờ mong trời sáng. Mà người của ta, từ mới bắt đầu đã rất coi trọng trận đấu này, vừa qua giờ Tý, chính là ước định tốt thời gian. Bọn họ xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ lẻn vào quân doanh, đem từng người còn đang trong mộng chế trụ, có gì khó?”

Nàng rất bình tĩnh, dường như hết thảy trước mắt là bình thường, là hợp tình lý.

Nhưng rơi vào tai đám người Hùng phó tướng, còn có gần vạn binh sĩ, lại không nhịn được trong lòng kêu khổ.

Có gì khó? Thật sự rất khó được không?

Đúng, lẻn vào không khó, thừa dịp bọn hắn ngủ chế trụ cũng không khó. Khó là khó ở chỗ, trong quá trình làm sao có đủ cam đoan đem vạn người chế trụ, không làm tỉnh một người. Hoặc là nói, có thể ở trong quá trình đó không khiến bạo động, dẫn đến kế hoạch thất bại.

“Ngô ngô ngô...”

Tiến gần vòng tù binh, có một người giãy giụa muốn đứng lên.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua hắn, lập tức có người tiến lên, thay hắn mở trói, giải trừ vải trắng trong miệng hắn.

“Ta không phục! Các ngươi đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, căn bản không công bằng!” Vừa được tự do, người nọ liền lẽ thẳng khí hùng rống lên.

Hắn nói, tựa hồ được rất nhiều binh sĩ đồng ý. Bọn họ không thể nói chuyện chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt duy trì.

Không chỉ có binh lính, các phó tướng lấy Mộ Hùng cầm đầu, đều trầm mặc, tựa hồ đang biểu đạt bất mãn đối với kết quả tỷ thí lần này.

“Không phục?” Khoé miệng Mộ Khinh Ca giương lên một mạt cười nguy hiểm, trong mắt tựa như ngưng kết thành hàn băng, nhìn người nọ nói: “Ngươi nói cái này gọi là nhân lúc cháy nhà hôi của, ta nói cái này gọi là binh bất yếm trá. Ngươi nói không công bằng, vậy lấy năm trăm người đối kháng với gần vạn người các ngươi, chính là công bằng trong mắt các ngươi?!”

Hai chữ cuối cùng, nàng nghiêm nghị hô lên, khiến cho toàn quân chấn động.

Nàng hất cằm lên, ngạo nghễ nói: “Các ngươi muốn công bằng cái gì? Trên chiến trường có công bằng đáng nói sao? Người đối địch với ngươi, đẳng cấp tu luyện cao hơn ngươi, ngươi có phải hay không muốn trong lúc tỷ thí hô tạm dừng, muốn hắn chờ ngươi quay về tu luyện đến khi cấp bậc tương đương, lại đến cùng hắn quyết thắng thua? Hay là binh khí trong tay đối phương so với của ngươi sắc bén hơn, ngươi cũng muốn lẽ thẳng khí hùng muốn hắn vứt bỏ lợi khí trong tay, tay không cùng ngươi quyết chiến sinh tử? Nếu như thế, cần gì phải chiến trường làm gì? Không bằng bày cái lôi đài cho các ngươi công bằng quyết đấu. Các ngươi hiện tại cùng ta giảng công bằng, ta xem các ngươi chính là một đám nhu nhược không chịu nổi thua!”

“Chúng ta không phải!” Binh lính kia phản bác.

“Vậy là cái gì?” Mộ Khinh Ca con mắt sắc bén ném tới, khiến hắn tại chỗ không phản bác được.

Mộ Khinh Ca không nhìn hắn nữa, mà hướng về mấy vị phó tướng trầm mặc kia, ngũ quan tuyệt mỹ sắc bén như đao. Nàng nhàn nhạt nói: “Ta cho rằng, trên chiến trường, chính là phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Trên chiến trường không có đạo nghĩa. Duy nhất chính là, như thế nào dùng tài nguyên hiện có, lấy được thắng lợi. Đồng thời, giữ được tính mạng binh tướng thủ hạ ta. Nếu ta có thể không uổng một binh một tốt liền giành được thắng lợi, vì sao phải vứt bỏ không cần, đi cầu cái công bằng dối trá kia? Hay là nói, chúng ta thua, đối với các ngươi mới là công bằng? Mới là kết quả nên có? Nếu ngay cả các ngươi cũng đều nghĩ như vậy, vậy các ngươi không phải là một cái người nhu nhược không chịu nổi thua, thì là cái gì? Hùng phó tướng, ngươi tới nói cho bổn tước gia, kết quả tỷ thí lần này thế nào?”

Nàng nhìn Hùng phó tướng, người có quyền lực cao nhất ở đây.

Hùng phó tướng bị điểm tên, trên mặt một mảnh nóng bỏng. Không thể phủ nhận, trong lòng hắn cũng không phục. Nhưng, điểm không cam nguyện trong lòng này, bị lời nói sắc bén của Mộ Khinh Ca trực tiếp đánh tỉnh.

Trên chiến trường, nào có cái gì công bằng? Ai có thể thắng, người đó chính là công bằng.

Hắn hổ thẹn cúi đầu xuống, ôm quyền cắn răng nói: “Tỷ thí lần này, là tiểu tước gia thắng. Chúng ta thua!” Thua, từ trong miệng Mộ gia quân nói ra cái chữ này, quá mức khó khăn. Nhưng bọn hắn không cách nào phản bác.

Bình ổn tinh thần, bọn hắn còn cảm nhận được chỗ đáng sợ của Mộ Khinh Ca.

Có thể trong ba tháng, đem binh lính bình thường huấn luyện thành như vậy, ở trong vạn đại quân qua lại như không có gì, đã làm người cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu là cao thủ phối hợp, muốn lấy đầu trên cổ bọn họ, đây chẳng phải là... dễ như trở bàn tay?

Tưởng tượng như vậy, mấy người Hùng phó tướng đều cảm thấy trên cổ mát lạnh, một cỗ rùng mình từ sống lưng toát ra.

“Mặc Dương.” Sau khi răn dạy gần vạn người giống như chim cút, Mộ Khinh Ca trực tiếp đối với Mặc Dương hô: “Ngươi theo ta về Mộ phủ một chuyến.” Tiếp theo, lại hướng sang năm trăm người nói: “Các ngươi lập tức quay về doanh địa, mang đủ trang bị, trở về đại doanh chờ mệnh lệnh của ta.”

Năm trăm người cùng hô lên đáp ứng.

Quân kỷ này, lại lần nữa khiến mấy người Hùng phó tướng xem đến trợn mắt há mồm.

Chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, mới chú ý tới tiểu tước gia nhìn về phía mình, vội thu liễm kinh ngạc trong mắt, hơi hơi gật đầu.

“Hùng phó tướng, ta trở về tìm tung tích gia gia ta. Ngươi lưu lại trong doanh, chỉnh đốn toàn quân, chú ý tình huống bốn phía, chờ mệnh lệnh của ta.” Mộ Khinh Ca trầm giọng phân phó.

Hùng phó tướng vốn là lo lắng hướng đi Mộ Hùng. Lúc này, nghe Mộ Khinh Ca nói vậy, cũng cảm nhận được bất thường trong đó. Hắn không phản đối, mà dựa theo Mộ Khinh Ca phân phó hành sự.

An bài bố trí tốt mọi thứ, Mộ Khinh Ca để Ấu Hà và Hoa Nguyệt lưu lại trong Mộ gia quân doanh, mang theo Mặc Dương, thay y phục dạ hành, cưỡi khoái mã vội vàng hướng tới Lạc Đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.