Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 53: Chương 53: Mang tiên vị mỹ nhân




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Trên bờ, một bến thuyền giản dị xuất hiện giữa bốn phía cảnh sắc. Thuyền hoa dần tới gần.

Tới khi thuyền hoa dừng hẳn, Thiệu mập mạp nhảy xuống thuyền đầu tiên.

Tiếp theo, Mộ Khinh Ca cũng bước lên một trời hoa rơi trước mặt.

Một đám oanh oanh yến yến, mang theo hộp thức ăn và rượu, sôi nổi lên bờ. Đi theo hai đại hoàn khố của Lạc Đô, hướng vào sâu trong rừng đào.

Đi dọc theo con đường một hồi, đột nhiên, âm thanh mờ ảo của tiếng đàn truyền đến.

Tiếng đàn tựa như đám mây trên trời, lại như sương mù quanh núi, mơ hồ không thể nắm lấy.

Trong lòng Mộ Khinh Ca bởi vì một tia nhàn nhạt quen thuộc, không tự chủ được bước tới hướng phát ra tiếng đàn.

Đám người Thiệu mập mạp, tự nhiên cũng đi theo.

Khắp chốn đào hoa mê người, chỉ có tại trong rừng này.

Xuyên qua khu rừng đào một hồi, Mộ Khinh Ca mới đi qua khỏi rừng rậm, đi tới một nơi rộng rãi. Tiếng đàn dường như ngay tại bên tai, mà một màn đập vào mắt này, lại để hai con ngươi nàng hơi co lại.

“Là hắn!”

...

Hoa đào hồng phấn, bay trong rừng, theo gió mà vũ.

Khó được một nơi rộng rãi, thì ra là một ngôi đình bát giác ngắm cảnh.

Trong đình lư hương lượn lờ, khói nhẹ như tơ. Một bóng dáng cao lớn hoàng y khoanh chân ngồi, vươn tay đánh đàn. Tóc đen chưa búi, bởi gió mà động.

Cánh hoa rơi, khi thì hôn xuống sợi tóc hắn, khi thì lại rơi vào giữa dây đàn.

Tay áo rộng bởi vì động tác ngón tay, thi thoảng lướt nhẹ qua mặt cầm, mềm nhẹ như vuốt ve khuôn mặt tình nhân.

Da thịt trắng nhợt không hề có chút huyết sắc, ngũ quan tuấn mỹ như họa, phảng phất như tiên nhân giữa rừng đào, khiến người khó có thể dời mắt.

Nhưng lại dường như vô cùng yếu ớt, chỉ sợ cơn gió trong rừng lớn một chút, liền thổi tan hắn thành mảnh nhỏ.

“Hiền Vương!”

Trong lòng Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.

Nàng không nghĩ tới, vậy mà gặp lại hắn ở chỗ này.

Trước sau ba lần chạm mặt, nam tử an tĩnh phảng phất như nước lặng không hề gợn sóng, đều mang đến cho nàng một loại cảm giác khó tả. Hắn tựa hồ yếu ớt đến mức phải cần người bảo hộ, lại như cách li người bên ngoài ngàn dặm.

Hắn sống trên thế gian, lại giống như sớm đã thuận gió mà đi.

Trên người hắn, Mộ Khinh Ca tìm không thấy một tia khí tức người sống nên có. Nói hắn là con rối, nhưng lại hết lần này đến lần khác khiến lòng người thương tiếc, không muốn tổn thương.

Chỉ là... Thân phận của hắn.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi tối. Nàng không quên, nam tử trước mắt này, là nhi tử của hoàng đế Tần quốc. Được phong thành Hiền Vương Tần Cẩn Thần, không được sủng ái.

Hiền Vương, nhàn vương.

Chỉ sợ bên trong phong hào này, đã nói rõ ràng tâm tư hoàng đế.

Nhi tử không được hắn ưa thích, tốt nhất nên làm một người rảnh rỗi không để ý mọi sự, tự sinh tự diệt.

Tự dưng, dung mạo tuyệt mỹ dễ vỡ kia, khiến Mộ Khinh Ca lộ một tia đau lòng. Nàng là phế vật, lại nhận được toàn bộ yêu thương của gia gia và cô cô.

Hắn là hoàng tử, lại bởi vì thân thể bệnh tật, sinh ra điềm xấu mà bị phụ thân ghét bỏ.

Thân thế đặc thù cùng với những gì trải qua, có lẽ đã dẫn loại khí chất này của hắn. Mộ Khinh Ca rõ ràng thấy được tốt đẹp sạch sẽ mong manh, nhưng lại cảm nhận được màu đen vô tận.

Tiếng đàn đột nhiên dừng.

Người đánh đàn rốt cuộc phát hiện có người xâm nhập.

Hai con mắt Mộ Khinh Ca khẽ nhúc nhích, tự nhiên đối mặt với cặp mắt bình tĩnh không hề gợn sóng kia.

Vẫn là hắc bạch phân minh như vậy, không có chút cảm xúc. Hay là... Che giấu quá sâu?

Mộ Khinh Ca không thể hiểu hết.

Nhưng không mời mà tới lại bị người phát hiện, tự nhiên muốn đi lên chào hỏi.

Trong lòng nghĩ xong, nàng thong dong đạp bước, ra khỏi tán lá che đậy, đi tới chỗ khoảng trống.

Thiệu mập mạp, còn có chúng nữ tử tự nhiên đi cùng nàng. Một đám người trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở bên ngoài đình bát giác, Tần Cẩn Thần trước mắt vẫn như cũ không khiến đáy mắt hắn một tia gợn sóng.

Mộ Khinh Ca đến gần, lại không tiến vào trong đình.

Chỉ là đứng ở bên ngoài, đối với người trong đình ôm quyền nói: “Hôm nay cùng hảo hữu đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh), trong lúc vô ý nghe được tiếng đàn trong đình. Mộ Khinh Ca nghe tiếng mà đến, đã quấy rầy nhã hứng Hiền Vương, mong rằng Hiền Vương chớ trách.”

“Cái gì! Hắn là Hiền Vương thần bí kia?” Thiệu mập mạp cả kinh, thở nhẹ sau lưng Mộ Khinh Ca.

Hiền Vương thần bí?

Đuôi lông mày Mộ Khinh Ca chau lên.

Xem ra, tin tức Mộ gia quả nhiên không sai. Hiền Vương này thật sự là thâm cư thiển xuất (không ra ngoài cửa), rất khó xuất hiện trước mắt mọi người. Ngay cả Thiệu mập mạp hoàn khố này cũng không biết.

“Mập mạp, còn không bái kiến Hiền Vương điện hạ.” Mộ Khinh Ca lên tiếng nhắc nhở.

“A! Nga nga. Thiệu gia Thiệu Việt Trạch bái kiến Hiền Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế.” Thiệu mập mạp được nhắc nhở, lập tức hành lễ. Ngay sau đó, đám oanh oanh yến yến sau hắn đã sợ hãi quỳ xuống đất hành lễ.

Trong nháy mắt, người duy nhất đứng đấy cũng chỉ còn lại Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Tần Cẩn Thần chậm rãi dời khỏi Mộ Khinh Ca, nhảy qua thân thể tròn trĩnh của Thiệu mập mạp, trực tiếp dừng trên đám người mỹ cơ kia.

Nháy mắt sau đó, hắn rũ mắt xuống, lông mi dài che xuống cặp mắt hắc bạch phân minh.

“Đi du ngoạn, không cần câu lễ tiết.”

Đây là lần đầu tiên Mộ Khinh Ca nghe hắn nói chuyện. Thanh âm của hắn mang theo một loại cảm giác đạm nhạt. Rất chậm, cũng rất bình. Tái nhợt mang theo một tia thanh thấu, còn có quý khí trời sinh.

Bất đồng với Tần Cẩn Hạo lãnh ngạo khí phách, cùng yêu quái tiên sinh thần bí êm dịu, tinh khiết không giống nhau.

Nhưng nàng lại cảm thấy thanh âm này có thể chạy thẳng vào đáy lòng. Giống như những hạt châu rơi xuống mặt bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.