Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 52: Chương 52: Liêu muội không ngừng




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Hoa đào rơi nhẹ lả tả, nhẹ nhàng.

Sau khi xuyên qua hồ nước, cư nhiên xuất hiện một mảnh rừng đào rộng lớn trải dài.

Dòng nước chảy đẩy nhẹ thuyền, xuôi dòng hạ xuống, quây xung quanh hai bên thuyền hoa. Trên thuyền, dáng người uyển chuyển, phiêu phiêu, lụa mỏng phấp phới, mị hoặc quyến rũ.

Thế trận kia, xa hoa lãng phí, khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được thở dài một tiếng, đây là thanh âm tiên cảnh a.

Phía trên thuyền hoa tinh xảo, Mộ Khinh Ca một thân hồng y yêu dã bưng lên ly rượu xanh ngọc trong tay, chất lỏng màu hổ phách trong chén, theo đầu ngón tay nàng lưu chuyển hơi sóng sánh.

Nàng đứng ở đầu thuyền, đón gió.

Hai con ngươi thanh lãnh khẽ nheo lại, dường như đang cảm nhận làn gió nhẹ phớt qua mặt, tóc đen tung bay như đang thưởng thức cảnh đẹp.

Sau lưng nàng, truyền đến một hồi oanh oanh yến yến.

Vài Hoa nương thân thể lả lướt, dáng người vũ mị đang phụng bồi Thiệu mập mạp chơi trò chơi người mù sờ voi.

Thân hình Thiệu mập mạp tròn trĩnh, chơi trò chơi trong thuyền hoa nhỏ hẹp, vậy mà không thấy cồng kềnh, ngược lại thập phần linh hoạt, ăn hết đậu hủ của chúng nữ tử.

“Hì hì, ngươi còn chạy? Tiểu gia đã sờ đến tay nhỏ của ngươi rồi!” Thiệu mập cười đáng khinh.

Tiếp theo, liền truyền đến một tiếng rên rỉ yêu kiều.

“Tiểu tước gia cứu nô gia!”

Thanh âm cầu cứu từ phía sau truyền đến.

Mộ Khinh Ca còn chưa quay người, đã ngửi được một mùi hương hướng mình chạy tới.

Liền quay lại, nhìn thấy một bóng người yểu điệu lục sắc nhào vào ngực mình.

Nàng câu môi cười, thân thể hơi nghiêng, tránh được va chạm. Lại duỗi tay, thuận thế nắm lấy eo thon nhỏ nhắn của bóng người lục sắc.

Một hồi xoay chuyển, theo tiếng kinh hô của nữ tử, ôm vào trong ngực nàng.

Nữ tử nằm trong vòng tay của Mộ Khinh Ca, từ dưới nhìn lên dung mạo tuyệt mỹ của nàng đều thu nạp trong đáy mắt. Xuyên qua hai con mắt thanh lãnh bí mật mang theo một tia lười biếng đạm mạc, đôi môi đỏ nhẹ nhàng câu lên, phong lưu vô hạn.

“Tiểu tước gia...” Trong hoảng hốt, nữ tử mê ly nhẹ kêu một tiếng.

Tựa hồ, đã động tình.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca tươi cười càng sâu, bưng ly rượu trong tay lên, không đổ một giọt đưa đến bên môi nữ tử, ôn nhu nói: “Ngoan, uống ly rượu an ủi. Đợi lát nữa, bổn tước gia thay ngươi chỉnh đốn mập mạp kia.”

Như bị khống chế, nữ tử ngoan ngoãn há miệng, đem rượu trong chén uống vào.

Hơi rượu mãnh liệt chảy vào cổ họng, kích thích thần kinh của nàng. Nàng mới đột nhiên thanh tỉnh, khuôn mặt quyến rũ thẹn thùng.

Được hồng y tuyệt diễm ôm ấp trong tay, nghĩ không muốn cứ vậy rời đi.

“Lão đại!” Thiệu mập mạp mang theo chúng nữ tử, từ trong thuyền hoa đi ra. Hắn tháo xuống vải bịt mắt, cười hì hì chỉ vào nữ tử trong lồng ngực Mộ Khinh Ca trêu đùa: “Chà! Ta nói ngươi cô gái nhỏ này thế nào không để ta bắt được, thì ra là nhìn trúng lão đại nhà ta.”

Không biết là bị nói trúng tâm sự, hay sợ bị hiểu lầm.

Lục y nữ tử cuống quít đứng vững, lui lại một bước rời khỏi vòng tay của Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đương nhiên sẽ không giữ nàng lại, liền thuận theo buông lỏng tay.

Nữ tử hờn dỗi nói: “Thiệu công tử lại trêu nô gia, nô gia không thuận theo.” Nói xong, liền dậm chân, mặt đầy rặng mây đỏ chạy vào thuyền hoa. Lúc gần đi, còn mị nhãn như tơ quay đầu liếc người đứng thẳng ở đầu thuyền, Mộ Khinh Ca tiêu sái vô song.

Cái liếc mắt này, Mộ Khinh Ca không cảm thấy, lại bị Thiệu mập mạp vừa vặn nhìn được.

Hắn cười “hắc hắc”, phất tay cho chúng nữ tử lui xuống, một mình đến bên người Mộ Khinh Ca, nói ái muội: “Lão đại chính là lão đại, đi qua tất cả bụi hoa, đến mảnh lá đều không dính thân. Chỉ là không biết có bao nhiêu nữ tử thương tâm rơi lệ đây.”

Mộ Khinh Ca liếc hắn một cái, vung tay áo phủi nhẹ, ngẩng đầu nói: “Bổn tước gia luôn luôn giữ mình trong sạch.”

“...” Thiệu mập bĩu môi khinh thường, mắt nhỏ đáng khinh liếc xuống nhìn nơi nào đó dưới thân Mộ Khinh Ca: “Hắc, cái gì mà giữ mình trong sạch. Đừng nói là lão đại còn chưa khai trai đi?”

Nói xong, vẻ mặt kinh ngạc. Giống như Mộ Khinh Ca đang làm chuyện đại nghịch bất đạo gì.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca mơ hồ co lại.

Nàng không thể giải thích với mập mạp, đành phải đùa giỡn cười nói: “Tiểu tử ngươi sẽ không ăn vụng trong phủ đi?” Luật pháp Tần quốc quy định, vị thành niên không thể ra ngoài tìm hoan. Nhưng nha hoàn ấm giường trong phủ thì không tính. Lấy dung mạo của tiểu tử này, nói không chừng đúng là...

Thiệp mập đỏ mặt lên, biểu tình chợt không được tự nhiên.

Ngượng ngùng một hồi, mới tại ánh mắt chăm chú của Mộ Khinh Ca nói: “Ta, ta cũng là mấy ngày trước mới...”

“...” Mộ Khinh Ca lập tức không nói gì.

Thiệu mập mạp mới lớn bao nhiêu? Bề ngoài so với cỗ thân thể này của nàng còn nhỏ hơn.

Nhiều nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Cái tuổi này liền...

Mộ Khinh Ca rất muốn quan tâm dặn dò một câu “Coi chừng thận hư“. Nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn là nuốt trở vào.

Ai ngờ, nàng không đi quản chuyện của mập mạp này, hắn lại bắt đầu xúi giục nàng.

“Lão đại, ngươi cũng đừng để nghẹn hỏng. Tư vị kia, chậc chậc... Chỉ có chính thức thử qua mới có thể cảm giác được cái loại tiêu hồn phệ cốt này.” Thiệu mập vẻ mặt say mê: “Ấu Hà và Hoa Nguyệt trong Uyển của ngươi, cũng được coi là xinh đẹp tinh xảo, mỗi người một vẻ, đừng lãng phí!”

Để nàng ôm Ấu Hà, Hoa Nguyệt lăn giường?

Khụ khụ, kể cả có thật sự lăn, cũng chẳng phát sinh ra cái gì được không?

Mộ Khinh Ca cả người run lên, lạnh mặt nói: “Ta đều có tính toán.”

“Lão đại, ngươi là muốn đem lần đầu tiên để lại cho băng sơn mỹ nhân Trường Nhạc công chúa đi!” Nào biết, Thiệu mập mạp lại hiểu lầm phản ứng của nàng.

Mộ Khinh Ca thiếu chút nữa phun máu, đối với khả năng não bổ của Thiệu mập mạp bội phục rồi.

Không muốn tiếp tục cái đề tài này, nàng đem ánh mắt chuyển qua rừng hoa đào rậm rạp bên bờ, hỏi: “Giờ là giữa hè rồi, sao vẫn còn có hoa đào rực rỡ như vậy?”

Thấy Mộ Khinh Ca không muốn tiếp tục đề tài lúc trước, Thiệu mập mạp thức thời dừng miệng.

Chỉ là trong lòng đã cho rằng Mộ Khinh Ca đối với Trường Nhạc công chúa tình nghĩa cao ngất, so với biển sâu. Vì nàng, nguyện ý thủ thân như ngọc, đối với một hoàn khố mà nói, là điều rất khó khăn.

“Lão đại, ngươi đã quên sao? Mảnh rừng hoa đào này là tác phẩm đắc ý của Công Tôn phu nhân khi còn sống. Nàng hao phí mấy chục năm mới tạo ra được mảnh rừng nở hoa không kết quả, kỳ nở hoa có thể dài đến nửa năm. Hoa đào nơi đây nở rộ từ đầu mùa xuân, phải đến cuối mùa hè mới tàn lụi.” Thiệu mập mạp có chút nghi hoặc giải thích.

Hắn và Mộ Khinh Ca không phải lần đầu tiên tới nơi này. Nàng thế nào lại giống như không chút ấn tượng?

Ẩn ẩn nhíu mày, Mộ Khinh Ca không nói tiếp, tựa như đang thưởng thức bờ phong cảnh bên cạnh.

Hai người trầm mặc một hồi, nhạc khúc trên thuyền vẫn còn vờn quanh.

Thiệu mập mạp hơi hơi ghé sát, nịnh nọt cười nói: “Lão đại! Ngày ấy ở cung yến ngươi nhảy điệu múa kia, dạy cho ta đi.”

Mộ Khinh Ca nghe vậy chuyển mắt, ánh mắt thanh lãnh rơi xuống thân thể mượt mà của Thiệu mập mạp, không chút lưu tình nói: “Muốn học? Trước cạo xuống ba lớp mỡ trên người rồi hãy nói.”

Thiệu mập mạp sâu sắc đả kích, bi thương nói: “Coi như là ta mập, cũng là mập linh hoạt! Lão đại, ngươi không thể khinh bỉ ta!”

“Bản thân ta rất coi trọng ngươi, nhưng điệu vũ kia, vóc dáng này của ngươi nếu có miễn cưỡng học được, cùng múa với mỹ nhân, sẽ biến thành mỹ nhân rút con quay. Khó coi.” Mộ Khinh Ca vẻ mặt ghét bỏ nói.

Mỹ nhân rút con quay?

Thiệu mập mạp tự động não bổ ra hình ảnh đặc sắc kia, lửa nóng trong lòng tức khắc bị dập tắt.

Như quả bóng cao su bị xì hơi, lẩm bẩm nói: “Béo có tội sao? Một ngày nào đó, sẽ có rất nhiều mỹ nữ bỏ qua dáng người của ta mà mê luyến coi trọng ta!”

Mộ Khinh Ca nghe thấy thiếu chút nữa cắn lưỡi. Thầm nghĩ trong lòng: Mập mạp này dã tâm không nhỏ! Muốn không phải là một mỹ nữ đối với hắn vài phần kính trọng, mà là rất nhiều...

“Uh, có mộng tưởng là tốt, vạn nhất lại thực hiện được!” Vẻ mặt Mộ Khinh Ca nghiêm túc vỗ vỗ đầu vai tròn trịa của Thiệu mập mạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.