Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 13: Chương 13: Cô cô đến thăm, lần đầu gặp bạch liên hoa




Editor: Diệp Lưu Nhiên

Ánh trăng đã treo lên ngọn cây, bên trong Trì Vân uyển, cửa phòng đóng chặt vẫn như trước không mở ra. Trong phòng, càng là không có nửa tia ánh nến, đen tối như không có người ở đấy.

Hai tiểu nha hoàn vẫn luôn một mực đứng chờ ngoài cửa, mặc dù bốn phía không có người, các nàng cũng không dám càn rỡ nói chuyện.

Hai người thỉnh thoảng lo lắng liếc nhìn cửa phòng sau lưng, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt thuyết phục lẫn nhau. Lúc này, gió đêm hơi lạnh khiến cho hai người chưa có ăn uống gì đều cảm thấy trên người có chút lạnh, không tự giác ôm lấy hai cánh tay mình.

Đột nhiên, ngoài viện truyền đến từng hồi tiếng bước chân.

Điều này làm cho hai nha đầu lập tức cảnh giác lên, sau khi trao đổi ánh mắt, cả hai người đều lập tức bước xuống nghênh đón người tới.

Còn chưa đi đến cửa viện, ánh sáng từ đèn lồng trên tay cầm xuyên thấu qua, chiếu tới Ấu Hà cùng Hoa Nguyệt, mang đi bóng tối từ trên người các nàng, xua tan nhè nhẹ hàn ý.

Bên trong ánh nến bao phủ, một vị nữ tử cao gầy tư thế hiên ngang vận một thân chiến giáp đi tới. Ngũ quan xinh đẹp của nàng không chút phấn son, buộc tóc lên cao, đỉnh đầu gắn một sợi dây cố định. Tóc dài bồng bềnh, làm tăng thêm vài phần tiêu sái.

Trên thắt lưng nàng có đeo một thanh đoản kiếm. Vỏ kiếm tinh xảo, phía trên khảm nạm bảo thạch tỏa sáng dưới ánh nến.

Nhìn thần thái giữa hai đầu lông mày của nàng, cùng Mộ Khinh Ca có vài phần tương tự.

Chỉ là, tuổi tác so với người sau lớn hơn rất nhiều.

“Trưởng tiểu thư!”

Thấy rõ người tới, Ấu Hà và Hoa Nguyệt đồng thời quỳ xuống thi lễ.

“Đứng lên đi!” Mộ Liên Dung đẩy ra nha hoàn cầm đèn lồng bên người, trong mắt nhìn hai người đang quỳ dưới đất, giọng điệu bình tĩnh nói.

“Vâng.”

Ấu Hà và Hoa Nguyệt nghe lệnh đứng dậy.

Lúc này các nàng mới chú ý tới, theo sau lưng Trưởng tiểu thư còn có hai người. Một người trong đó vận bạch y, vạt áo phiêu phiêu, tạo cảm giác thương tiếc, lúc này lại nhu thuận đi theo Mộ Liên Dung. Còn lại một người, chính là nha hoàn thiếp thân bên người.

Hoa Nguyệt vụng trộm nhìn Ấu Hà chớp chớp mắt, tựa hồ muốn nói: “Vị kia cư nhiên cũng tới.”

Ấu Hà coi như không nhìn thấy, chỉ rũ mắt mà đứng.

Mộ Liên Dung không nhận ra ánh mắt các nàng âm thầm trao đổi, chỉ đánh giá liếc nhìn xung quanh, thấy phía sau Trì Vân uyển tối đen như mực, không khỏi nhíu mày: “Trời đã tối rồi, các ngươi như thế nào không cầm đèn? Còn có, tiểu tước gia của các ngươi đâu?”

Ấu Hà tiến lên một bước hơi khom người, giọng điệu nhu hòa nói: “Tiểu tước gia sau khi trở về liền nghỉ ngơi. Tụi nô tỳ sợ sau khi tiểu tước gia tỉnh dậy có phân phó gì, liền vẫn luôn không dám đi xa, lúc này mới chậm trễ cầm đèn. Trước khi Trưởng tiểu thư tới, nô tỳ còn đang định mang đèn đến.”

Mộ Liên Dung nhẹ gật đầu, vừa nhìn về phía gian phòng tối om sau lưng hai người, hỏi: “Tiểu tử thúi kia sau khi trở về, vẫn ngủ đến giờ?”

Ấu Hà cùng Hoa Nguyệt liên tục gật đầu. Các nàng cũng rất lo lắng, chỉ là không dám đi quấy rầy tiểu tước gia mà thôi.

Lúc này, bạch y phiêu phiêu kia, dáng người như tơ liễu đi tới trước mặt Mộ Liên Dung, tựa như quan tâm nói: “Dung cô cô, Mộ ca ca từ chiến trường trở về, đến giờ vẫn luôn ngủ, có phải có điều gì không ổn không?”

Trong đêm tối dưới ánh nến, cặp mắt đơn thuần như nai con của nàng càng lộ ra sáng ngời.

Nàng vừa nói, lông mày Mộ Liên Dung lập tức nhíu chặt. Ánh mắt sắc bén cũng nhiễm một tầng lo lắng.

Ấu Hà ngước mắt nhìn, lén liếc người vận bạch y kia. Lại rũ mắt xuống, cái gì cũng không nói. Ngược lại là Hoa Nguyệt, khẽ bĩu khóe miệng, cũng bảo trì trầm mặc.

Thái độ của hai người đối với nữ tử bạch y kia, tựa hồ không có hảo cảm lắm.

“Ta vào nhìn xem.” Mộ Liên Dung hạ quyết tâm, liền đi nhanh đến gian phòng.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt liếc nhau, vội vàng đuổi theo.

Lẽ ra các nàng là nha hoàn của Mộ Khinh Ca, phải ngăn Mộ Liên Dung xâm nhập, cho dù đối phương có là thân cô cô của chủ tử mình. Nhưng các nàng cũng rất lo lắng cho tình hình của chủ tử, liền ngầm chấp nhận cho hành vi của Trưởng tiểu thư Mộ phủ.

Sau lưng Ấu Hà và Hoa Nguyệt, biểu tình quan tâm trong mắt của nữ tử bạch y kia hóa thành thờ ơ. Ngay sau đó liền biến thành lo lắng, mang theo nha hoàn bước nhanh đuổi kịp mọi người.

“Tiểu tử thúi, mở cửa cho cô nãi nãi! Có nghe thấy không?” Mộ Liên Dung tới trước cửa phòng đóng chặt, giơ tay tàn nhẫn đập cửa.

Thế nhưng bên trong cánh cửa một chút đáp lại cũng không có.

Mộ Liên Dung nội tâm lại càng lo lắng, liền tăng thêm giọng điệu: “Tiểu tử thúi, nếu không mở cửa, có tin ta đánh cho mông ngươi nở hoa hay không?”

Như trước không có tiếng đáp lại.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt hai nha đầu cũng càng thêm bất an.

Đáng lẽ coi như tiểu tước gia ngủ say như chết, bị Trưởng tiểu thư quấy nhiễu một hồi này cũng sẽ tỉnh. Hơn nữa, tiểu tước gia luôn sợ hãi trưởng tiểu thư, nghe được thanh âm của trưởng tiểu thư, chỉ sợ sẽ vừa lăn vừa bò đến mở cửa. Nhưng tiếng đập cửa đã kéo dài một hồi, mà trong phòng vẫn không thấy động tĩnh.

Vụt!

Thanh âm bảo kiếm rời vỏ vang lên.

Mộ Liên Dung càng thêm nôn nóng, tựa hồ tính toán phá cửa vào.

Nhưng ngay lúc bảo kiếm trong tay Mộ Liên Dung muốn đem cửa bổ ra, cửa phòng đóng chặt lại đột nhiên truyền đến một tiếng rất nhỏ “kẽo kẹt“.

Khe cửa dần dần mở ra, lộ ra một bóng dáng mỏng gầy.

“Dung cô cô, là Mộ ca ca ra!” Nữ tử bạch y gót sen nhẹ nhàng, lập tức bắt lấy tay đang cầm kiếm của Mộ Liên Dung, ngũ quan thanh thuần mềm mại tràn đầy kích động.

Kỳ thật, không cần nàng làm như thế, kiếm của Mộ Liên Dung cũng sẽ không vung xuống. Nàng đứng ở cửa ra vào, Mộ Khinh Ca xuất hiện, đầu tiên nhìn rõ ràng nhất chính là nàng.

Chỉ là, đối với hành động của nữ tử bạch y kia, nàng cũng không nói gì thêm. Chỉ là nhìn nàng một cái, liền thu hồi kiếm.

“Tiểu tước gia!”

“Tiểu tước gia, y phục trên người của người như thế nào đều ướt.”

Hoa Nguyệt và Ấu Hà kích động chạy đến bên người Mộ Ca, ăn ý đứng ở hai bên trái phải. Người sau càng là tinh tế nhận ra trên người Mộ Ca khác thường.

Lúc này trạng thái của Mộ Ca thật không tốt, toàn thân vô lực, màu da trắng bệch. Y phục trên người đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trở nên nhăn nhúm.

Mà sắc mặt nàng càng là không tốt đẹp.

Nàng vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới tác động của thuốc cải tạo gen, chợt nghe đến tiếng đập cửa đinh tai nhức óc không ngừng vang lên. Điều này khiến tâm tình nàng mệt mỏi càng tỏa ra bực bội.

Vì vậy dẫn đến nàng giờ phút này nhìn về phía “đầu sỏ gây nên” ánh mắt rất không tốt.

Mộ Liên Dung bị mắt lạnh của Mộ Ca mang theo hàn ý nhìn vào khiến trong lòng nhảy dựng, nhất thời quên mở miệng.

Hai vị chủ tử của Mộ gia giằng co, khiến bầu không khí trở nên có chút quỷ dị.

Cũng may Ấu Hà phản ứng cực nhanh, vội vàng nói với Mộ Ca: “Tiểu tước gia, Trưởng tiểu thư là tới thăm người.”

Trưởng tiểu thư?

Nghe xưng hô này, trong đầu Mộ Ca dạo một vòng, mới xuất hiện tin tức của người này trong đầu. Thì ra nàng chính là nữ nhi của Mộ Hùng, cô cô của Mộ Khinh Ca, cũng là nữ tướng duy nhất của Tần quốc.

Đương nhiên chức nữ tướng này, là hoàng đế Tần quốc phần nhiều nhìn vào mặt mũi của Mộ Hùng mà phong cho. Mộ Liên Dung chưa từng ra chiến trường, chỉ là tham gia mấy lần tiêu diệt trong cảnh nội Tần quốc. Nhưng dù vậy cũng làm cho nàng so với quý nữ bình thường mà nói, nhiều thêm vài phần khí khái hào hùng. Huống chi nàng vốn là người Mộ gia.

Người Mộ gia, bất kể nam nữ, trời sinh thuộc về chiến trường!

Đã biết thân phận của người đến, thần sắc dưới đáy mắt Mộ Ca lóe lên, đảo mắt nói: “Khiến cô cô lo lắng. Ca nhi chỉ là mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi tốt, có chút mệt mỏi mà thôi.”

“Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi xem ngươi rời nhà mấy ngày, không chỉ gia gia của ngươi và ta lo lắng cho ngươi, Tịch Nguyệt càng là mỗi ngày vì ngươi tụng kinh, thay ngươi cầu phúc.” Mộ Liên Dung đem ánh mắt quỷ dị của Mộ Ca cất để trong lòng, đem nữ tử bạch y kéo tới bên cạnh nàng.

“Đây là người nào?”

Mộ Ca nhàn nhạt từ trên người nàng lướt qua.

Đôi mắt lạnh lẽo như hàn phong khiến cho nữ tử bạch y hai vai khẽ run lên, trong lòng không giải thích được dâng lên sợ hãi. Nàng có chút kinh ngạc nhìn phía thiếu niên lang tuyệt sắc rõ ràng trước mắt, trong mắt có chút nghi hoặc.

Mộ Khinh Ca tựa hồ có chút không giống. Trước kia, ánh mắt hắn nhìn mình tràn đầy không thích. Nhưng mới rồi nàng lại cảm giác, hắn không có đem nàng để vào mắt, mình và cây cối hòn đá chung quanh, hầu như không có khác biệt.

“Nàng gọi là Bạch Tịch Nguyệt, phụ thân trong quân là phó tướng của gia gia. Năm năm trước bởi vì cứu gia gia mà chết, mẫu thân cũng tự vẫn qua đời, để lại nàng một cô nhi. Gia gia lo lắng nàng không cha không mẹ bị người bắt nạt, liền đem nàng về phủ. Người trong phủ đều gọi nàng là Bạch cô nương, coi như là nửa chủ tử của Mộ phủ.” Thân ảnh trong suốt của Mộ Khinh Ca bay tới bên người Mộ Ca, nhàn nhạt mở miệng.

Nàng cũng không liếc nhìn nhiều vào Bạch Tịch Nguyệt, ánh mắt rơi vào Mộ Liên Dung càng nhiều hơn. Chỉ là đáng tiếc, người sau không cảm giác được.

Trong lòng Mộ Ca đột nhiên có chút kinh ngạc. Nghĩ lại, mỗi lần Mộ Khinh Ca giới thiệu những người bên cạnh cho nàng nghe, đều lấy góc độ người ngoài đứng xem để giới thiệu, cũng không dẫn vào cảm xúc cá nhân. Tựa hồ hết thảy đều do nàng người mới tiếp nhận đến kết luận.

Nhíu mày, Mộ Ca trong lòng khen: “Nên nói ngươi thông minh? Hay vẫn còn thông minh?” Nếu như Mộ Khinh Ca thêm vào cảm xúc cá nhân của mình, chỉ sợ đã khiến nội tâm nàng sinh ghét, phất tay áo rời đi.

“Xú tiểu tử? Tại sao không nói chuyện? Tịch Nguyệt quan tâm ngươi như vậy, cũng không biết điều chút ít.” Thấy Mộ Ca im lặng, Mộ Liên Dung có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Mộ Ca ngước mắt, có chút nghi hoặc. Nàng nên biết điều cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.