Tuyết Tan

Chương 15: Chương 15: Giải thoát




Edit: @fanbaoyuan

Đi ngang qua không cẩn thận nghe được cậu mợ nói chuyện về điểm này có chỗ không thoải mái, Tết âm lịch ở nhà năm ngày, Vinh Tuyết kỳ thật cũng không đến nỗi tệ lắm.

Bà nội năm nay gần bảy mươi, thân thể còn tính là khỏe mạnh, tinh thần cũng còn minh mẫn, nhưng Vinh Tuyết biết thời gian qua một ngày chính là thiếu một ngày, cô mỗi ngày đều bồi ở bên người bà nội, giúp bà nội cùng nhau xử lý công việc ở cửa hàng tạp hóa.

Thời điểm ngày mồng bốn sau rời nhà, cửa hàng tạp hóa cũng yên tĩnh xuống không ít, bà nội Vinh tất nhiên là luyến tiếc cháu gái, lúc đưa cô đến nhà ga, lại lặng lẽ nhét vào hai trăm đồng ở trong túi áo bông của cô.

Vinh Tuyết làm bộ không biết, nhìn thấy lão nhân gia bởi vì động tác nhỏ thực hiện được mà lộ ra sung sướng, trong lòng cũng thật cao hứng.

...

Cô không có cùng Thiệu Tê nói qua chính mình trước tiên trở về để lo chuyện đi học, xem như thanh tịnh mấy ngày. Chỉ là buổi tối mỗi ngày vẫn như cũ sẽ nhận được tin nhắn hắn nói chúc ngủ ngon.

Cũng không biết nói có phải hay không thế giới quá nhỏ, mới thanh tĩnh không đến năm ngày, chạng vạng khi hạ khóa về trường học, liền ở cổng trường đụng vào Thiệu Tê cùng vài người bọn Đỗ Viễn.

Thiệu Tê trong tay cầm quả bóng rổ, lúc này là thật sự đi Giang Đại chơi bóng.

Vinh Tuyết muốn tránh thoát đã không kịp, bởi vì Thiệu Tê phía trước đã nhìn thấy cô, đã trước phát hiện ra cô.

Hắn bay nhanh chạy tới, vẻ mặt kinh ngạc: “Cô giáo nhỏ, cô chừng nào đã về Giang Thành, như thế nào không nói cho tôi? Không phải đã nói rồi ngày mười lăm mới trở về sao?”

Trên mặt hắn độc thuộc về người thiếu niên cực nóng lòng cùng bài xích nhìn không sót gì, tựa hồ hoàn toàn không suy nghĩ Vinh Tuyết là cố ý không nói cho hắn.

Vinh Tuyết từ trước đến nay không am hiểu nói dối, ậm ừ mới mở miệng: “Trung tâm tạm thời cho tôi biết có khóa cần an bài, liền trước tiên đã trở lại.”

“Như vậy a!” Thiệu Tê gật gật đầu, quay đầu hướng Đỗ Viễn bọn họ nói, “Các cậu đi về trước đi! Tớ cùng cô giáo nhỏ thảo luận một chút về bài học kỳ trên lớp.”

“Muốn hay không đã tranh đua như vậy a! Thiệu Trạng Nguyên!”

Vài người cười rời đi.

Thiệu Tê hỏi: “Cô giáo nhỏ, cô ăn cơm chưa? Tôi ăn tết cầm rất nhiều tiền mừng tuổi, tôi mời cô ăn cơm a!”

Vinh Tuyết nói: “Tôi ăn rồi.”

“Vậy đi uống chút nước cũng được, cô thích uống cái gì? Vừa lúc, tôi tích cóp những cái vấn đề kia đúng chỗ có thể trước tiên hướng cô thỉnh giáo, không cần chờ khai giảng hỏi Trần lão sư.”

Vinh Tuyết phát giác đối mặt cái nam sinh này, uyển chuyển cự tuyệt không dùng được.

Cô không biết là hắn bởi vì tâm tính đơn thuần cho nên nghe không hiểu, hay là bởi vì thói quen sống trong nhung lụa, căn bản tưởng tượng không đến chính mình sẽ bị người khác cự tuyệt, sẽ bị người ta không thích.

Vinh Tuyết đều không phải là người ướt át bẩn thỉu, quá khứ hai mươi năm trước đây ở cô, cũng từng gặp được người theo đuổi qua, bởi vì không thích, cho nên trước nay đều là trực tiếp cho thấy ý tứ của chính mình, sau đó rời xa, tuyệt đối sẽ không cho người khác ảo tưởng.

Nhưng Thiệu Tê thì khác, hắn là một cậu học sinh sắp thi đại học, hắn ở lớp học bổ túc còn có hơn hai tháng khóa phụ đạo, mà cô là nhân viên công tác phục vụ do trung tâm cung cấp. Thiệu Tê không chỉ có là học sinh, vẫn là không thể đắc tội khách hàng.

Cô không nghĩ bởi vì xử lý chuyện của chính mình mà còn không lo, ảnh hưởng bản thân ở ban phụ đạo kiêm chức, thậm chí liên lụy Trần lão sư.

Cô nhìn nhìn Thiệu Tê: “Vậy cậu có mang theo sách vở sao?”

Thiệu Tê từ trên lưng bắt lấy cái ba lô, mở ra khóa kéo từ bên trong rút ra cuốn sách 《Rèn luyện học tốt thi đại học 》(*): “Tôi vẫn đều luôn mang theo bên người, có thời gian rảnh liền làm hai cái đề, đã làm được không sai biệt lắm.”

(*) nguyên văn convert là “ bổn năm tam phụ đạo thư “ do không biết chuyển sao cho giống nhưng vì để mướt chữ hơn nên mình tự ý chuyển lại theo ý mình.

Vì thế Vinh Tuyết hoàn toàn tìm không ra lý do không đáp ứng hắn được.

Hai người đi đến quán đồ uống gần trường học.

Vinh Tuyết gọi một ly trà sữa.

Thiệu Tê ước chừng là không ăn cơm chiều, trừ bỏ đồ uống, còn muốn một đống lớn đồ ăn vặt.

Bởi vì muốn giảng giải vấn đề, hai người ở quán đồ uống học hơn một giờ.

Từ trong quán ra tới, đã 8 giờ hơn.

...

Đêm đông 8 giờ hơn, đen kịt một mảnh, Giang Đại lại còn chưa có khai giảng, trên đường người đi đường thưa thớt, Thiệu Tê tự nhiên muốn đưa Vinh Tuyết về trường học.

Nam sinh cùng nữ sinh khác nhau lớn nhất chính là, ở trước mặt người mình thích, nữ sinh sẽ cố ý lộ vẻ dịu dàng, thu hồi sự giương nanh múa vuốt của bản thân, mà nam sinh lại thích đi triển lãm bản lĩnh lớn nhất của chính mình, giống như là khổng tước dũng mãnh sẽ xé tan bình minh.

Thiệu Tê cũng không ngoại lệ.

Mười ngày qua không thấy, với hắn mà nói quả thực như là qua nửa cái thế kỷ.

Hắn gấp không chờ nổi mà chia sẻ các chuyện kể thú vị, muốn đem này mười ngày khe hở bổ khuyết lên.

Tỷ như hắn ngày tết ăn cái gì, đi địa phương nào, bao lì xì thu được nhiều hay ít.

Hắn cùng đại bộ phận con trai mười bảy mười tám tuổi không có gì bất đồng, cũng ham thích nông cạn cùng chuyện vặt vãnh khoe ra.

Này đó của hắn khoe ra thuộc về quần thể ở mức trung bình, đủ để cho mắt hắn lấp lánh sáng lên, cho nên hắn cho rằng ở trước mặt Vinh Tuyết, cũng sẽ được hắn cho là không cần giấu giếm mà kể ra hết.

Thực đáng tiếc, Vinh Tuyết không chỉ có so với hắn lớn hơn ba tuổi, bối cảnh trưởng thành cùng sinh hoạt trải qua cũng hoàn toàn bất đồng, cho nên ở cô xem ra, Thiệu Tê ít có nói bốc nói phét, ấu trĩ đến có chút buồn cười.

Có lẽ còn có một chút hâm mộ, thậm chí ghen ghét —— cho dù cô cũng không nguyện ý thừa nhận.

Đối lập hắn có được cuộc sống giàu có tùy ý tiêu xài, cô lại vì sinh hoạt an tâm ở nhà nhiều hơn mấy ngày bồi bà nội cũng vô pháp không làm được.

Thậm chí còn phải căng da đầu ứng phó cái thiếu niên này chính mình cũng không muốn đối mặt như vậy.

Từ trước đến nay thong dong Vinh Tuyết, khó được sinh ra hôm nay lại có một chút bực bội.

Hai người đi rồi một đoạn, đi ngang qua một chỗ lùm cây gần bồn hoa, bỗng nhiên từ bên trong nhảy ra một người, đánh vỡ bóng đêm yên tĩnh.

Người nọ một thân mùi rượu, hiển nhiên là đang say, lung lay liền hướng Vinh Tuyết loạng choạng lại đây.

Cũng may hắn bởi vì cảm giác say động tác không tính nhanh nhẹn, còn không có đụng tới Vinh Tuyết, đã bị Thiệu Tê một chân đá văng, thình thịch một tiếng ngã ở trên đường.

Có lẽ là rơi tương đối lợi hại, người nọ cảm giác say nhưng thật ra tỉnh vài phần, hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xoay người thất tha thất thểu phải đi, còn không đi hai bước, lại bị Thiệu Tê từ phía sau gạt ngã.

Còn ngại không đủ, bay thẳng đến đầu người nọ hung hăng đá hai chân. Người nọ hoàn toàn thanh tỉnh, bò dậy muốn đánh lại, nào hay Thiệu Tê không biết khi nào từ trên mặt đất sờ soạng tảng đá, giơ lên chuẩn bị đập tới.

Hắn động tác nhanh chóng mà thô bạo, cơ hồ liền mạch lưu loát.

Vốn đang ở trong ngơ ngẩn Vinh Tuyết rốt cuộc phản ứng lại đây, kêu lớn: “Thiệu Tê, dừng tay!”

Thiệu Tê lúc này mới dừng lại, người đàn ông say kia cảm thấy thiếu niên trước mắt không phải cái thiện tra, nhanh như chớp bỏ chạy.

Thiệu Tê đem cục đá ném xuống, quay đầu vỗ vỗ tay, căm giận nói: “Loại cặn bã này chính là thiếu người thu thập.”

Vinh Tuyết nói: “Anh ta cũng không làm gì, mượn rượu làm càn mà thôi.”

Thiệu Tê không cho là đúng: “Mượn rượu giả điên, nếu là chỉ có cô một thân con gái, không chừng sẽ làm xảy ra chuyện gì. Vừa mới nãy tôi nên đánh cho anh ta một trận, cho anh ta ghi nhớ kỹ. Lần trước tôi cùng Đỗ Viễn bọn họ mấy hôm buổi tối ra cửa, nhìn thấy một con ma men làm trò cởi quần trước mặt con gái, chúng tôi tức giận đến trực tiếp đem người đó đánh gãy chân ở bệnh viện nằm hai tháng, hỗn đản kia sau lại nói muốn tố cáo chúng tôi, còn không phải muốn cầm tiền bố thí từ chúng tôi đều sẽ không bỏ qua. Loại người này chính là thiếu người thu thập, lần sau thấy tôi còn đánh.”

Hắn ngữ khí lòng đầy căm phẫn, giống như là một thiếu niên tinh thần trọng nghĩa mười phần.

Mà Vinh Tuyết lại bỗng nhiên phát giác, trước mặt cái người con trai này mâu thuẫn đến làm cô khó có thể định nghĩa. Hắn bản chất chính trực phân biệt đúng sai, rồi lại đem lỗ mãng cùng bạo lực coi như chính nghĩa.

Thật giống như hắn là một học sinh xuất sắc, loại ưu này cũng không chỉ là dựa vào thiên phú cùng thông minh, cũng xác thật xem như tự hạn chế, vì thành tích trả giá quá nỗ lực —— cho dù loại khả năng nỗ lực của hắn cùng so với học sinh ưu tú ngang nhau, lược bỏ bớt sẽ có khiếm khuyết.

Nhưng hắn cái học sinh xuất sắc này lại giới hạn trong học tập, trừ lần đó ra, trên người hắn lại có không ít bóng hình học sinh hư đặc thù ác liệt, tỷ như hút thuốc trốn học hiếu chiến như thế đủ loại.

Nhưng nếu nói hắn có bao nhiêu ác liệt, giống như cũng không hẳn vậy, ít nhất cô có thể từ trên người hắn nhìn đến thuộc về tuổi này nên có thiên chân đơn thuần. Đặc biệt là ở trên chuyện Trần lão sư.

Tóm lại, rất khó dùng tốt cùng xấu đi định nghĩa hắn.

Thấy Vinh Tuyết trầm mặc không nói, Thiệu Tê ý thức được chính mình vừa mới ngữ khí có chút không quá thỏa đáng, chậm lại thanh âm nói: “Dù sao cô một người nữ sinh quá muộn về nhà vẫn là không an toàn, chính mình phải có chú ý nhiều chút.”

Vinh Tuyết hoàn hồn, bị một tiểu nam sinh như vậy dặn dò, cô nhiều ít có điểm dở khóc dở cười: “Tôi sẽ chú ý.”

Bởi vì biết Vinh Tuyết trước tiên trở về, Thiệu Tê lại bắt đầu mỗi ngày buổi chiều, đúng giờ xuất hiện ở ban phụ đạo dưới lầu hoặc là cửa lớn Giang Đại, lấy cớ như cũ là đi ngang qua hoặc là đi Giang Đại chơi bóng.

Kỳ thật hai người đều trong lòng biết rõ ràng, lại trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Chỉ là từng người ý tưởng bất đồng, ở Thiệu Tê xem ra, đây là Vinh Tuyết đối hắn ngầm đồng ý, tâm hỗn loạn chỉ còn chờ một chút sẽ phá ái muội. Liền chờ thi đại học kết thúc.

Mà Vinh Tuyết bất quá là chịu đựng mong hai tháng hơn kia mau chóng đi qua.

Đêm đó gặp được người đàn ông nọ say rượu làm càn, cũng vì khai giảng sau, Thiệu Tê mỗi đêm kiên trì đưa Vinh Tuyết về trường học, tìm một cái công khai lấy cớ.

Bất quá mới vừa khai giảng, Vinh Tuyết liền mua ngay chiếc xe đạp, mỗi ngày đạp xe đến trung tâm làm thêm.

Như vậy tới nay, cuối cùng là tìm được rồi lý do chính đáng, không cần lại làm Thiệu Tê dùng xe đạp đưa cô về trường học, cho dù như cũ vô pháp cự tuyệt hắn hộ tống, nhưng ít ra cũng ít về điểm làm cô phi thường biệt nữu ái muội.

...

Thời gian hơn hai tháng qua thật sự nhanh.

Tháng tư quan trọng đã tới rồi, Giang Đại cao tam tiến vào giai đoạn tập trung ôn tập tăng dần, ban phụ đạo học bổ túc chính thức kết thúc.

Học bổ túc cuối cùng một ngày là thứ năm, học xong, Thiệu Tê như cũ đưa Vinh Tuyết về trường học.

Hắn thoạt nhìn tâm tình có chỗ hạ xuống, không giống ngày xưa như vậy nói nhiều.

Đã tới ký túc xá, Vinh Tuyết cùng hắn từ biệt: “Còn có hơn một tháng liền thi đại học, cậu ôn tập thật tốt, tranh thủ khảo ra thành tích lý tưởng.”

Ngữ khí cô thực công thức hoá, có điểm như là lão sư dặn dò học sinh, cứ cho dù cô không phải lão sư hắn.

Thiệu Tê nhìn cô, đen nhánh hai mắt, người thiếu niên ở dưới đèn đêm có vẻ thêm điểm chán nản, hắn mở miệng thanh âm có chút bực bội: “Trường học chúng tôi lập tức muốn bế quan ôn tập, buổi tối cuối tuần đều ở trường học, khả năng đến thi đại học trước, cũng chưa có biện pháp thường xuyên liên lạc. Bất quá cô yên tâm, chờ thi đại học kết thúc tôi liền tới tìm cô.”

Vinh Tuyết kỳ thật rất muốn nói, học bổ túc kết thúc, về sau không cần thiết lại liên lạc nhau, nhưng là nhìn nhìn thiếu niên bởi vì sợ không liên lạc được mà mặt ảm đạm, nghĩ hắn sắp thi đại học, những lời này đó lại nuốt vào trong bụng, chỉ khẽ cười cười: “Thi đại học lúc sau lại nói, hiện tại cái gì đều đừng nghĩ, ôn tập thật tốt.”

Thiệu Tê cười gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng. Kia thi đại học lúc sau gặp lại.”

Vinh Tuyết hướng hắn vẫy vẫy tay: “Gặp lại.”

Lúc này đây, cô nhìn theo Thiệu Tê đạp xe rời đi, rốt cuộc cũng thả xuống thật mạnh khẩu khí, sau đó xoay người về ký túc xá.

Ký túc xá đã nhiều người ở, Giang Ngưng thấy cô vào cửa, xưa nay mặt luôn quạnh quẽ, khó được mang theo điểm nhẹ nhàng ý cười, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì cao hứng như vậy?”

Vinh Tuyết nói: “Không có gì.”

Giang Ngưng cười: “Để tớ đoán xem, tớ thấy là bởi vì cậu rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi vị nam sinh cao trung kia đi?”

Vinh Tuyết không tỏ ý kiến, bởi vì cô ấy nói đúng không sai.

Giang Ngưng tiếp tục cười nói: “Vị tiểu nam sinh kia nếu là biết cậu bởi vì thoát khỏi hắn mà như vậy cao hứng, chỉ sợ là trong lòng cậu thiếu niên nhỏ đó sẽ phải chịu tổn thương rất lớn.”

Vinh Tuyết cười cười, không nói chuyện.

Đối cô tới nói, rốt cuộc không cần lại căng da đầu đi ứng phó nam sinh cao trung đó nữa, quả thực chính là lâu như vậy tới nay mới có một sự kiện cao hứng đáng giá.

- HẾT CHƯƠNG 15 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.