Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 90: Chương 90: Mười dặm tương tư, hận không kết mối tơ hồng




Nàng kéo tay Tiểu Thuận Tử từng bước đến gần, nghiêng mặt nhỏ giọng nói gì đó, Tiểu Thuận Tử cười rạng rỡ, ánh nắng vàng chiếu rọi trên người nàng. Xuyên cành liễu, thấy nàng cười cong đôi mày, mắt thẳm như màn đêm, tiếng cười khuynh nhân quốc......

Hắn gần như si mê ngưng mắt nhìn nàng, thấy nàng thân mật đi cùng người khác, lòng hắn toàn vị chua, mười ngón bấm chặt vào lòng bàn tay đau đến nhắc nhở mình, môi mỏng mím chặt, ánh mắt u ám nóng bỏng, rồi ẩn nhẫn thu liễm tất cả.....

Nàng đến càng gần, cách hắn không tới hai trượng, nếu ngẩng đầu là thấy hắn, nàng vẫn nghiêng mặt nói cười vui vẻ với Tiểu Thuận Tử như cũ, đột nhiên hắn bừng tỉnh, hoảng hốt xoay người, chạy trối chết......

“Bát Vương gia!”

Đúng lúc này, Tiểu Thuận Tử nhìn lên, thấy gò má của hắn, giọng kinh hãi lên tiếng!

Thân thể run lên, vốn đã bước ra hai bước, lại không thể đi tiếp. Hắn biết, nàng vì tiếng gọi đó giờ phút này nhất định đang nhìn bóng lưng hắn......

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, khoảng cách không xa không gần, hồi lâu tim loạn nhịp đập mạnh, trong đầu cố quên nụ hôn kia, giờ đây như thủy triều dâng tràn. Đêm đó, hắn quyết tuyệt hôn nàng, bức bách mình nói với nàng giọng điệu xa cách, lần cuối phạm tội, một lần cuối cùng......

“Nô tài tham kiến Bát Vương gia!” Tiểu Thuận Tử quỳ sụp xuống, thấp thỏm hành lễ thỉnh an, nói xong phát hiện Đoàn Cẩm Sơ còn đứng, vội nháy mắt kéo tay nàng, nói nhỏ: “Ngươi ngẩn ngơ gì? Mau quỳ xuống!”

Đoàn Cẩm Sơ hoàn hồn, khẽ hít sâu, chậm rãi khụy chân xuống, giọng xen lẫn nghẹn ngào khó khống chế, “Nô tài tham kiến Bát Vương gia!”

Đưa lưng về phía nàng, mắt hắn dần mờ mịt, mơ hồ nhìn không rõ đường phía trước, khép nhẹ mắt, thân thể run run.

Mười dặm tương tư, hận không kết mối tơ hồng. Nhất mực tình thâm, tâm tư nan gửi. Đời này vô duyên kết tóc, tình căn tự hãm sâu vào. Hẹn kiếp sau, tay trong tay trọn đời!

“Đứng lên đi!”

Đợi gần như cả thế kỷ, mới nghe hắn thanh thanh đạm đạm thốt lên ——

“Tạ Bát Vương gia!”

Nàng nhẹ cười gượng gạo, đầu càng thấp, cùng Tiểu Thuận Tử dập đầu tạ ơn, sau đó đứng lên, nghiêng người cung kính đúng mực nô tài.

Muốn đi, chân lại như mọc rễ, không bước được một bước, lý trí và tình cảm dằn xé lòng hắn, đau đớn tâm can.....

Lòng đương đè nén trầm muộn, đột nhiên, một thái giám từ hàng liễu chạy tới, vừa đi vừa kêu, “Tiểu Thuận Tử, ngươi ở đây làm gì? Ngọc Lan Hoa Quý phi nương nương cần đâu?”

Nghe vậy, Tiểu Thuận Tử cả kinh, đột nhiên nhớ lại việc hắn phải đi, vội hướng bóng lưng Sở Vân Hách quỳ xuống, khẩn trương bất an nói: “Xin Bát Vương gia thứ tội! Nô tài phụng mệnh hành sự, xin cho nô tài cáo lui trước!”

Thái giám chạy đến kêu người giờ mới phát hiện Sở Vân Hách ở đây, vội vàng quỳ lạy, “Nô tài tham kiến Bát Vương gia! Nô tài không biết Bát Vương gia ở đây, quấy rầy chủ tử, nô tài đáng chết!”

Lòng buông thõng, thái giám này đột nhiên xuất hiện làm Sở vân Hách có lý do quay đầu, lòng khấp khởi vui mừng, tựa như hắn chỉ đợi bấy nhiêu, lý do để hắn có thể quang minh chính đại nhìn nàng một cái, nên hắn vẫn không rời đi, một mực chờ đợi......

Hít thật sâu, Sở Vân Hách chậm rãi xoay người lại, ánh mắt ngừng ở gương mặt đó, mặc dù nàng cúi đầu, nhưng hắn lại có cảm giác thỏa mãn, tựa hồ, chỉ cần ở trong đám đông có thể nhìn nàng một cái đã là hạnh phúc đối với hắn!

Cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn chăm chú, nàng khẽ cắn cánh môi, tim bắt đầu “Thình thịch” cuồng loạn, khẩn trương nắm chặt mười ngón tay, đầu dần dần trống rỗng.

“Lui ra đi!”

Rốt cuộc, thanh âm của hắn lần nữa vang lên, bình tĩnh mà lạnh nhạt.

“Dạ, nô tài cáo lui!”

Tiểu Thuận Tử cùng thái giám mới đến dập đầu đứng dậy, sau đó vội đi nhanh, Đoàn Cẩm Sơ phục hồi tinh thần lại, cũng cúi đầu đuổi theo, khóe miệng lặng lẽ cười đau đớn, nếu gặp lại nhau, xem như người lạ, quả nhiên, đã thành người lạ......

Lướt qua cạnh hắn, thân thể nàng khẽ run, sau đó dứt khoát cất bước, từ đầu đến cuối chưa từng ngước mắt, chưa từng cùng hắn nhìn nhau......

“Tiểu Sơ tử!”

Sau lưng, đột nhiên một tiếng gọi khẽ, nàng chợt cứng người dừng lại, tâm thần hoảng hốt, cẩn thận nghe ngóng, sợ mình nghe nhầm, muốn xác nhận lần nữa.

Nhìn lại, hai người Tiểu Thuận Tử phía trước càng lúc càng xa, bước chân vội vã, đã quên mất nàng sau lưng, mà trong tiềm thức nàng, lại không muốn bước, dù đang trầm mặc. Cảm thụ sự hiện hữu của hắn, lòng của nàng, tất nhiên vui mừng......

“Tiểu Sơ tử......”

Thanh âm bừng tỉnh, một giọt nước mắt trong suốt tràn mi lăn dài, nàng biết, hắn vừa thật sự kêu nàng, không phải nàng nghe lầm, không phải nàng ảo tưởng......

Sở Vân Hách nhấc chân, từng bước một đến gần Đoàn Cẩm Sơ, cạnh trong gang tấc, lại như xa cách tận chân trời, đi thật lâu, mới dừng lại bên nàng, nhìn nàng chằm chằm một lúc, mở miệng vô nghĩa, “Tiểu Sơ tử......”

Nhìn nhau không thốt nên lời, muốn nói lại thôi, tâm trào nước mắt.......

“Dạ, nô tài ở đây.” Đoàn Cẩm Sơ lại cúi đầu, nhẹ nhàng trả lời.

Hắn nhìn nàng, khép hờ đôi mắt sâu thẳm, tảng âm phiêu hốt bất định, “Ta rất thất bại, phải không? Tự quyết định, tự phạm lỗi, vùi thân tại phủ hai mươi ngày, ngày đầu vào cung, đứng ở bờ hồ này, lại gặp được ngươi...... Cuối cùng, là nghiệt duyên, còn là túc duyến?”

“Ta...... Ngươi......” Đoàn Cẩm Sơ lòng đau xót, nghẹn ngào ở cổ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh mắt mờ sương, “Chúng ta kiếp này không có kết quả, kiếp sau, kiếp sau ta nguyện trở thành nữ nhi, nguyện ý gả cho ngươi, ngươi nhất định phải tiếp tục là nam tử, làm trượng phu cho ta......”

“Được, kiếp sau, ta là nam, ngươi là nữ, trời làm chứng, đất làm mai, mây làm dây tơ hồng kết tóc, tay trong tay một đời......” Sở Vân Hách hai mắt rưng rưng, từng chữ từng câu, nụ cười lạnh bạc mà hạnh phúc.

Song phương xoay lưng lại với nhau, nàng hướng kính sự phòng quay về, hắn đứng đưa lưng về phía nàng, khoảng cách càng lúc càng xa, ai cũng không quay đầu lại, như chưa từng gặp nhau, một đoạn tình, cứ vậy mà tan biến, vì vậy mà phân li......

Cơn gió phất ngang mặt, thổi rơi giọt nước mắt, làn tóc huyền mặc tán loạn bay trong gió, áo trắng phất phơ, bóng dáng cao to đứng thẳng bên hồ, thật lâu, như pho tượng an tĩnh......

Hương hoa hoàng cung tràn vào trong mũi, nàng dừng bước, đứng ở bồn hoa, thất thanh khóc rống......

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

Nàng nghĩ rất nhiều, nghĩ sẽ thoát khỏi thân phận thái giám, nghĩ sẽ cho hắn biết đời này nàng có thể gả cho hắn, nhưng, nhưng hắn sớm đã có vị hôn thê......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.