Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 181: Chương 181: Đến Tĩnh Vương phủ, xa hoa rực rỡ (2)




Dõi theo tiếng gọi thì thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hoa mẫu đơn màu lam, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy mảnh mây trời, vạt áo điểm tô một bức thủy vân đồ thanh thoát, phủ ngang trước ngực là một phiến gấm màu vàng nhạt, bước chân nhẹ nhàng lay động làn váy, giở tay nhấc chân như gió lay cành liễu, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Ba búi tóc đen dùng ngọc trâm vấn nhẹ lên, trâm nhọn rũ xuống chuỗi hạt châu nhỏ như nước, hơi đung đưa như hạt mưa lất phất, mày ngài thanh tú, đôi mắt lúng liếng, nhàn nhạt má hồng điểm tô, xinh đẹp động lòng người, hoạt bát nhanh nhảu, ánh mắt long lanh rạng rỡ, môi đỏ mọng đang cười chúm chím vui mừng.

Dừng chân đứng lại, Bình trắc phi cười nhạt rất tự nhiên đúng mực, Đoàn Cẩm Sơ mê mẩn mở to mắt, đáy mắt nổi lên mấy phần ước ao, cũng có mấy phần ngạc nhiên, mày tuấn Sở Vân Hách thoáng nhíu lại, sau đó khẽ thả bàn tay ra, môi mỏng mím chặt.

“Ôi? Đây không phải là thiên kim Từ tướng phủ sao?”

Sở Vân Lan kinh ngạc nhướng mày, thốt ra một câu, theo đó ánh mắt cũng rơi vào trên người Sở Vân Hách, giọng cười cợt: “Bát đệ! Đã lâu không gặp vị hôn thê của đệ phải không? Ha ha! Nhị ca thật đúng là người có lòng, ngay cả nỗi khổ tương tư của đệ cũng nghĩ đến!” Nói xong, nhẹ liếc về hướng Đoàn Cẩm Sơ, thâm ý vô hạn trong mắt.

Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ lập tức nín thở, kinh ngạc nhìn nữ tử xinh đẹp bên kia đang bước tới, hai gò má từ từ thất sắc, tâm trạng hoang mang, lặng lẽ cắn chặt môi dưới.

“Tam ca!” trên gương mặt anh tuấn của Sở Vân Hách nhanh chóng ửng lên sắc giận, chân mày cau chặt, ánh mắt chậm rãi quét về phía người bên cạnh, mười ngón tay chắp sau lưng không tự chủ siết chặt.

“Ơ! Bát đệ như vậy là không muốn bị trêu chọc à? Ha ha! Cũng sắp kết hôn rồi, không cần phải thẹn thùng, ngươi xem Từ nha đầu người ta chững chạc hơn ngươi rất nhiều!” mày tuấn Sở Vân Lan run lên, như tính sẽ bắt thóp Sở Vân Hách, cánh môi nhấc lên tươi cười, tràn đầy mập mờ.

Tia ngoan độc trong đôi mắt thâm trầm của Sở Vân Hách sâu hơn, lạnh lẽo quét qua Sở Vân Lan, tâm tình hết sức ẩn nhẫn, chậm rãi nói: “Tam ca có làm chuyện đứng đắn như vậy nhiều không? Tam ca có biết, ta luôn luôn không muốn bị trêu chọc!”

“Ha ha! Được lắm được lắm! Biết tính tình Bát đệ như vậy! Tam ca không chê cười ngươi nữa là được rồi! Còn nói thêm nữa! Tiểu Sơ Tử lại vì ngươi mà hoành mi lãnh mắt lên với ta!” Nghe vậy, Sở Vân Lan không những không buồn bực, ngược lại tâm tình rất vui vẻ cười lớn, ánh mắt lưu luyến trên mặt Đoàn Cẩm Sơ một cái, tươi cười ở đáy mắt kia lại sâu hơn: “Bát đệ đừng nóng! Từ nha đầu của ngươi đã tới!”

Hai chữ “của ngươi” này, nghe vào trong tai Đoàn Cẩm Sơ như búa bổ nặng nề, tâm tư rung chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nhăn nhó.

Từ Thiên Lệ duyên dáng dừng lại, nha hoàn theo sau nàng đứng cách một sải tay, eo xinh cong xuống, lễ độ phúc thân, giọng nhỏ nhẹ thỉnh an: “Thiên Lệ cung thỉnh An Bình vương gia, Bát Vương gia, Bình trắc phi mạnh khỏe!”

“Ha ha! Từ nha đầu miễn lễ!” Sở Vân Lan mỉm cười nói.

“Tạ vương gia!”

Từ Thiên Lệ đứng dậy, cười nhẹ nhàng, hai gò má trắng mịn ửng hồng nhàn nhạt, xấu hổ nhìn Sở Vân Hách một cái, thoáng hạ mắt xuống, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm đại gia tiểu thư, uyển chuyển hàm xúc, giọng yêu kiều nói: “Vân Hách ca ca! Tĩnh Vương phi mời ta đến xem náo nhiệt, đã lâu ta không ra khỏi tướng phủ nên dẫn nha hoàn đi dạo một chút trong vườn Tĩnh Vương phủ! Nhưng không nghĩ, lại đụng phải Vân Hách ca ca! Thật là trùng hợp!”

“Ừ!” Sở Vân Hách khẽ gật, cười nhạt, không một lời thừa thải.

“Ha ha! Từ nha đầu tính đi dạo vườn, vậy cùng Bát đệ đi dạo với nhau đi, ta đi trước gặp Nhị ca Nhị tẩu, không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa!” Sở Vân Lan chen lời vào, vẻ mặt tươi cười, phối hợp ánh mắt ra hiệu đầy mập mờ chế nhạo, ánh mắt lại thoáng nhìn sang Đoàn Cẩm Sơ, cười khẽ tiếp tục: “Tiểu Sơ Tử! Ngày hôm nay ngươi cũng không thể kề cận Bát Vương gia rồi! Đôi tình nhân người ta khó có dịp gặp nhau, người có tình nhất định có nhiều chuyện nói, mắt ngươi lại không thể không nhìn! Việc này ngươi không cần theo! Đi thôi, Bổn vương dẫn ngươi đi xem gánh hát một chút, hôm nay là “Cùng Thịnh Bang” tới, nghe nói giọng đào chính của bọn họ rất hay, Bổn vương phải đưa ngươi đến xem bọn họ mới được!”

Nghe vậy, ửng hồng trên má phấn Từ Thiên Lệ càng sâu, mặt đầy thẹn thùng. Nhưng, nghe qua lời của Sở Vân Lan đôi mi thanh tú lại hơi cau lại, lúc này mới chú ý tới nơi này còn đứng một người, không khỏi dời mắt đến mặt Đoàn Cẩm Sơ, bởi vì dung mạo tuyệt sắc kia mà ngớ ngẩn, lại nhìn đến trang phục của Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ nhàng hỏi nhỏ: “Hắn là....!”

“Ha ha! Từ nha đầu còn không biết sao? Đây chính là ngự tiền thị trà thái giám Tiểu Sơ Tử ở Triều Dương điện, thỉnh thoảng phân thân đi Bát Vương Phủ hầu hạ Bát đệ, tình cảm với Bát đệ rất tốt!” Sở Vân Lan còn sợ chưa đủ loạn, lập tức ba hoa, linh hoạt giải thích nhẹ nhàng, lại đưa tay kéo Đoàn Cẩm Sơ chạy: “Tiểu Sơ Tử! Đi thôi!”

“Ta....!” Đoàn Cẩm Sơ mấp máy môi, lại không biết nên làm thế nào cho phải, trong lúc lơ đãng nhìn lên ánh mắt Sở Vân Hách, lại thấy hắn khẽ mỉm cười, giọng bình tĩnh hỏi: “Tiểu Sơ Tử, ngươi cũng biết hát hí kịch sao?”

“Ta... nô tài.... Nô tài biết chút chút!” Đoàn Cẩm Sơ lúng túng đáp, trong lòng cũng ngổn ngang, không có tư vị gì.

Sở Vân Hách vẫn nhàn nhạt cười: “Tốt lắm! Ngươi cùng Tam ca đi xem gánh hát một chút, sau này trở về phủ hát cho ta nghe, đã lâu không nghe hí kịch rồi, không ngờ ngươi cũng biết hát! Tính tình Tam ca sảng khoái, chủ động kéo ngươi đi, nói vậy sẽ không giống trước kia làm khó dễ ngươi....!” Nói xong, ghé mắt nhìn về phía Sở Vân Lan: “Tam ca! Huynh nói có đúng không?”

“Ơ! Bát đệ đây là sợ ta khi dễ tiểu gia nhân của ngươi đây mà? Ha ha....!” Sở Vân Lan giật mình đùa giỡn một câu, tiếp theo liền cười lớn kéo cánh tay Đoàn Cẩm Sơ ra, dẫn nàng đi. Bình trắc phi hướng Sở Vân Hách cúi chào, gấp rút đi theo.

Thụ động bị kéo đi, đôi mi thanh tú của Đoàn Cẩm Sơ nhăn lại thật sâu, như muốn hất Sở Vân Lan ra, lại do dự liên tục từ bỏ, không nhịn được quay mắt lại nhìn, Sở Vân Hách đã cùng Từ Thiên Lệ quay lưng, đi tới đường mòn đá cuội.

Trái tim thổn thức, cảm giác suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng lặp đi lặp lại mấy từ nhạy cảm: nỗi khổ tương tư, vợ chồng son, người có tình, Từ nha đầu của ngươi....

“Tiểu Sơ Tử! Sao thế? Vị hôn thê của Bát đệ xinh đẹp không? Ha ha! Nói cho ngươi biết! Bát đệ đối với Từ nha đầu ngươi cũng không cần nhìn mặt lạnh của hắn, đó là làm cho chúng ta thấy, sợ ta lại trêu ghẹo hắn! Thật ra thì trong nóng ngoài lạnh, tốt hay không tốt, so với tình cảm giữa huynh đệ chúng ta sâu hơn nhiều! Năm ngoái đại thọ phụ hoàng, Từ nha đầu vào cung thỉnh an, du ngoạn ở núi giả trong rừng lúc không cẩn thận trặc chân! Bát đệ đau lòng, tự mình cõng Từ nha đầu đến Tiêu Lan điện, lại tự mình truyền thái y đến xem vết thương cho Từ nha đầu! Cuối cùng, còn tự thân đưa Từ nha đầu về Từ tướng phủ! Bình thường lạnh nhạt còn giống động vật máu lạnh, lúc này hoàn toàn thể hiện ra rồi....!”

Một chữ lại một chữ “tự mình”, nhấn nhá rất mạnh, tựa như cường điệu, Sở Vân Lan liến thoắng không ngừng, rõ ràng bay vào trong tai....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.