Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 8: Chương 8: Hứa Sơn Cao




Cũng không lâu lắm, liền có mười mấy người thanh niên nam nữ mặc luyện đan bào màu trắng vừa nói vừa cười đi tới đan đàn.

Ngoại trừ Phương Lâm ra, mấy đệ tử Đan Đồng Lục Tiểu Thanh đều kính nể, e sợ có thừa nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra thần sắc hâm mộ.

- Tôn trưởng lão, chúng ta tới rồi.

Mười mấy người đi tới trước mặt lão nhân thấp bé này. Một người thanh niên trong đó chắp tay nói với lão nhân thấp bé này.

Trưởng lão thấp bé nhìn về phía bọn họ gật đầu, chỉ vào mấy người Phương Lâm bọn họ, nói:

- Đây là đệ tử Đan Đồng năm nay vừa mới nhập môn. Các ngươi chọn đi.

Nói xong, hắn liền chắp tay sau lưng đi sang bên cạnh.

Mười mấy đệ tử chính thức đưa mắt nhìn đám người Phương Lâm. Ai nấy người đều lấy ánh mắt dò xét nhìn đám người Phương Lâm.

Nhất thời, ngoại trừ Phương Lâm ra, tám người khác đều khẩn trương. Dù sao đứng ở trước mặt bọn họ là một đám đệ tử chính thức. Xét về thân phận lại là người cao hơn hẳn mấy người đệ tử Đan Đồng bọn họ một bậc.

Vẻ mặt Phương Lâm bình tĩnh. Người khác nhìn hắn, hắn cũng không hề e ngại quan sát những đệ tử chính thức này.

Rất nhanh, Phương Lâm chú ý thấy trong mười mấy người này có không ít người đều có ý vô ý nhìn mình. Hơn nữa trong ánh mắt hình như mang theo vài phần trêu tức.

“Có ý gì?”

Phương Lâm âm thầm nghi ngờ. Mình chỉ đẹp hơn những người khác một ít mà thôi, nhưng không đến mức nhìn mình như vậy chứ?

Trên mặt người thanh niên dẫn đầu này mỉm cười, có phần thâm ý liếc mắt nhìn Phương Lâm, cuối cùng giơ ngón tay ra, điểm trúng vào một người thiếu niên khác.

Trên mặt thiếu niên kia nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng khom người hành lễ với người thanh niên.

Những người khác đều hâm mộ nhìn hắn. Người thanh niên kia rõ ràng rất có địa vị ở trong đệ tử chính thức. Có thể được hắn chọn trúng, cũng là một loại vinh quang.

- Ta chọn hắn.

Lại một thiếu niên được lựa chọn.

- Ngươi, đi theo ta.

- Không tệ, ngươi đi theo ta.

...

Đệ tử Đan Đồng hết người này tới người khác được các đệ tử chính thức lựa chọn. Ngay cả Lục Tiểu Thanh cũng được một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp chọn trúng.

Duy nhất chỉ có Phương Lâm đứng cô đơn ở tại chỗ, không có được bất kỳ một đệ tử chính thức nào chọn trúng.

Hết lần này tới lần khác, những đệ tử chính thức này lúc đầu mỗi người giống như cảm thấy rất hứng thú đối với Phương Lâm, cuối cùng lại không có một người nào chọn hắn.

Phương Lâm rất phiền muộn. Lẽ nào mình lại kém cỏi như vậy?

Phương Lâm cảm thấy nhất định là ánh mắt của mấy đệ tử chính thức này có vấn đề. Không sai, chính là như vậy.

Lão nhân thấp bé ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng lắc đầu cười lạnh, thầm nghĩ:

“Phương Lâm này đắc tội Khang Lộc, hiện tại còn không biết chuyện gì xảy ra.”

Một đám đệ tử chính thức đứng ở nơi đó. Trong đó không ít người đều trêu tức nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm ngược lại không để ý tới. Không chọn thì thôi. Cùng lắm thì tự mình đi nghĩ biện pháp khác.

Lúc này, người thanh niên dẫn đầu này bỗng nhiên nói với Phương Lâm:

- Ngươi có phải cảm thấy kỳ quái, chúng ta vì sao không ai chọn ngươi hay không?

Phương Lâm gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ nói:

- Các ngươi vì sao không chọn ta? Lẽ nào các ngươi chưa nghe nói qua ta có thân thể cây khô gặp mùa xuân sao?

Các đệ tử chính thức nhất thời không nói được gì. Phương Lâm này tự nhiên da mặt lại dầy như vậy, còn có thể đề cử mình như vậy sao?

Chỉ thấy người thanh niên kia cười lạnh, nói:

- Biết thì đã sao? Đã có người sớm đánh tiếng với chúng ta, bảo chúng ta không chọn ngươi. Nếu không muốn sau này ở Tử Hà tông sống ngày tháng không dễ chịu, vẫn nên trở về suy nghĩ kỹ xem nên làm như thế nào.

Nghe hắn nói như thế, Phương Lâm xem như đã hiểu rõ. Hóa ra là thủ đoạn của Khang Lộc.

Có thể làm cho những đệ tử chính thức đều hỗ trợ nhằm vào mình, năng lực của Khang Lộc này ngược lại có phần khiến cho Phương Lâm kinh ngạc.

- Phương Lâm, ở Tử Hà tông này, nhất là Đan tông không có quan hệ lại nửa bước khó đi. Ngươi mặc dù có ít thiên phú, nhưng phải tuân thủ quy định mới được. Cũng không nên tự cho mình là đúng.

Người thanh niên còn nói thêm, trong lời nói có thêm phần đùa cợt và xem thường.

Phương Lâm không tức giận, cười híp mắt nói:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của vị sư huynh này?

Người thanh niên khẽ hừ một tiếng. Tuy rằng rất xem thường Phương Lâm, nhưng hắn vẫn nói:

- Để cho ngươi biết cũng không sao. Ta là Thẩm Phục.

Phương Lâm gật đầu, tự lẩm bẩm:

- Thẩm Phục? Tên này vừa nghe lại biết không giống người tốt.

Mọi người nghe vậy, đều nhất thời kinh sợ, nhìn Phương Lâm giống như nhìn kẻ đần độn.

Sắc mặt Thẩm Phục này chợt trầm xuống, lại muốn giơ tay lên cho Phương Lâm một bạt tai.

- Khụ khụ, đan đàn là trọng địa, lời nói và việc làm lại phải thận trọng

Lúc này, lão nhân thấp bé cách đó không xa vừa ho khan vừa nói.

Thẩm Phục hơi do dự, cuối cùng vẫn không động thủ.

Phương Lâm cười híp mắt nhìn hắn, giống như dự đoán được Thẩm Phục sẽ không động thủ thật.

- Phương Lâm, ngươi ngay cả tình cảnh của mình cũng không biết, thực sự đáng thương. Không cần ta ra tay, Khang Lộc cũng có thể trừng trị ngươi.

Thẩm Phục hung tợn nói với Phương Lâm.

Phương Lâm cười hì hì, nói:

- Con người ta chính là gan lớn. Ngươi dọa ta cũng vô dụng.

Thẩm Phục cười lạnh. Hắn cũng không muốn lãng phí nước bọt với Phương Lâm. Hắn lại muốn dẫn theo mọi người rời đi.

- Chờ một chút Trầm sư huynh.

Đúng lúc này, một giọng nói thoáng lộ ra sự khiếp nhược vang lên.

Thẩm Phục chợt dừng bước chân xoay người lại, nhất thời cười nói:

- Hóa ra là Hứa sư đệ. Có chuyện gì không?

Người thanh niên họ Hứa này tướng mạo xấu xí, tuy rằng cũng là đệ tử chính thức, nhưng từ ánh mắt người bên ngoài nhìn hắn đã biết, người này ở trong đệ tử chính thức, tám phần mười cũng không có địa vị gì.

Chỉ thấy người thanh niên họ Hứa này hơi do dự, chỉ vào Phương Lâm, nói:

- Ta muốn chọn hắn làm Đan Đồng của ta.

Nghe vậy, trong lòng Phương Lâm mừng thầm. Chỉ có điều hắn cũng không có để lộ ra ngoài. Mà các đệ tử chính thức khác lại khẽ nhíu mày.

Thẩm Phục lạnh lùng liếc mắt nhìn người thanh niên họ Hứa, nói:

- Hứa sư đệ, ngươi làm vậy là có ý gì?

Người thanh niên họ Hứa hơi cúi đầu, yếu ớt nói:

- Ta gần đây bận việc luyện đan, cần một Đan Đồng tới trợ thủ. Mong rằng sư huynh thành toàn.

Trong lòng Thẩm Phục không thích, đang muốn ngăn cản. Bỗng nhiên hắn thoáng suy nghĩ. Hứa Sơn Cao này cũng là một người không được chú ý, ở trong đệ tử chính thức trình độ càng là lót đáy. Để cho Phương Lâm đi theo người này, cũng không học được gì.

Hơn nữa, nếu như cuối cùng không có người nào lựa chọn Phương Lâm, như vậy chuyện đám người mình giúp đỡ Khang Lộc chèn ép Phương Lâm chắc hẳn sẽ rất khó che đậy. Còn không bằng thành toàn cho Hứa Sơn Cao này.

Lập tức, Thẩm Phục mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, nói:

- Nếu Hứa sư đệ yêu cầu nhân thủ, vậy ta liền giao Phương Lâm này cho ngươi. Ngươi phải cố gắng mài đi nhuệ khí của tiểu tử này, đừng khiến cho đệ tử chính thức chúng ta mất mặt.

Trên mặt Hứa Sơn Cao miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, quay về phía Thẩm Phục liên tục gật đầu.

Thẩm Phục liếc mắt nhìn Phương Lâm, hừ lạnh một tiếng. Tiếp theo, hắn cùng các đệ tử chính thức khác rời đi.

Lúc Lục Tiểu Thanh theo nữ tử có gương mặt xinh đẹp kia rời đi, còn nhìn Phương Lâm nở nụ cười.

Phương Lâm cũng mỉm cười với nàng.

- Phương sư đệ, đi theo ta.

Hứa Sơn Cao nói với Phương Lâm. Trong lời nói của hắn ngược lại không có gì là đệ tử chính thức cao ngạo, ngược lại vô cùng bình thản.

Phương Lâm quan sát Hứa Sơn Cao. Người này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, bộ dạng bình thường. Giữa hai lông mày mang theo vẻ buồn bực tích tụ.

- Phương sư đệ, thế nào?

Nhìn thấy Phương Lâm nhìn chằm chằm vào mình, Hứa Sơn Cao nghi ngờ nói.

Biểu tình Phương Lâm nghiêm túc nói:

- Hứa sư huynh, tại sao sư huynh muốn chọn ta? Sư huynh không sợ đắc tội tên ngụy quân tử Thẩm Phục này sao?

Nghe được Phương Lâm tự nhiên gọi Thẩm Phục là ngụy quân tử, Hứa Sơn Cao bị dọa cho giật mình. Hắn nhìn thoáng hai bên, phát hiện đám người Thẩm Phục đã đi xa, chắc hẳn không nghe thấy mới nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Sơn Cao thoáng hiện ra vẻ trách cứ nói:

- Ngươi làm sao dám nói như vậy? Thẩm Phục sư huynh cũng không phải là người lương thiện gì.

Phương Lâm cười hắc hắc, nói:

- Lẽ nào sư huynh không cảm thấy hắn là ngụy quân tử sao?

Hứa Sơn Cao không còn lời nào chống đỡ, chỉ có thể tránh né.

Hứa Sơn Cao thở dài, nói:

- Ta cũng chỉ cảm thấy ngươi như vậy quá đáng thương, cho nên chọn ngươi làm Đan Đồng cho ta. Chỉ có điều ngươi đi theo ta, lại không học được cái gì. Ta ở trong đệ tử chính thức, xem như là hạng người lót đáy.

Phương Lâm nghe vậy, ngược lại hoàn toàn không để ý, vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, cười nói:

- Ngươi có thể nhìn thẳng vào chính mình, cũng đáng quý.

Hứa Sơn Cao cổ quái nhìn Phương Lâm. Ngươi là một đệ tử Đan Đồng tự nhiên vỗ vai một đệ tử chính thức như ta nói những lời này, cũng quá kỳ quái.

- Được rồi, đi theo ta. Ta còn phải nhanh chóng luyện đan.

Hứa Sơn Cao cảm thấy Phương Lâm người này có hơi đặc biệt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Ngay lập tức, hắn dẫn theo Phương Lâm rời khỏi đan đàn, đi tới chỗ ở của đệ tử chính thức.

Dọc đường đi, Phương Lâm hỏi thăm một ít chuyện liên quan tới đệ tử chính thức, cũng được biết không ít tin tức.

Hóa ra, đệ tử chính thức cũng phân ra ba bảy loại. Ai thuộc giai tầng nào đều phân chia cực kỳ rõ ràng.

Giống như Hứa Sơn Cao ở trong đệ tử chính thức chính là đệ tử hạ đẳng thấp nhất. Mà Thẩm Phục lại là đệ tử thượng đẳng.

Ở tầng đệ tử thượng đẳng, còn có đệ tử chân truyền, địa vị cao cả. Toàn bộ Đan tông, cũng chỉ có ba đệ tử chân truyền.

Hứa Sơn Cao không chỉ là đệ tử hạ đẳng, hơn nữa ở trong đệ tử hạ đẳng, hắn cũng tương đối không có tiền đồ, không có người nào để mắt tới hắn.

Đến tiểu viện nơi Hứa Sơn Cao ở, Phương Lâm chắt lưỡi không thôi. Quả nhiên đệ tử chính thức chính là đệ tử chính thức. Chỗ ở này lại là một dạng khác. Còn có thể một mình một viện nhỏ, thực sự khiến Phương Lâm hâm mộ muốn chết.

Viện không lớn, ngược lại trồng không ít thảo dược. Vừa tiến vào viện lại ngửi thấy được mùi thảo dược đặc biệt.

Phương Lâm nhìn lướt qua, lại ghi nhớ tất cả thảo dược ở trong lòng. Hắn nhìn Hứa Sơn Cao, ngược lại có chút tán thưởng đối với người này.

“Người này tuy rằng không có tiền đồ, nhưng trồng thảo dược ngược lại còn có chút trình độ.”

Trong lòng Phương Lâm thầm nói.

Trong viện, thảo dược cũng không tệ. Rõ ràng Hứa Sơn Cao này bình thường tốn không ít công sức cho những thảo dược này.

Hứa Sơn Cao nhìn thấy Phương Lâm đang quan sát thảo dược trong viện, liền cười nói:

- Những thứ này đều do bản thân ta trồng. Ngươi nhìn thì được, nhưng không nên phá hỏng.

Phương Lâm cười hì hì, nói:

- Phá hỏng cũng không có gì. Ta lại là thân thể cây khô gặp mùa xuân, hỏng rồi cũng có thể mọc lại.

Hứa Sơn Cao bất đắc dĩ một hồi. Chỉ có điều lời Phương Lâm nói ngược lại không sai. Thân thể cây khô gặp mùa xuân có hiệu quả đặc biệt đối với thảo dược.

- Ta phải luyện đan. Ngươi ở trong viện đợi một lát. Đừng vào trong phòng làm phiền ta.

Hứa Sơn Cao dặn dò.

- Được.

Phương Lâm đáp một tiếng. Hứa Sơn Cao gật đầu, lập tức đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Phương Lâm lại ở viện buồn chán, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút. Chỉ một lát sau, từ trong phòng truyền đến một tiếng ầm. Phương Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Hứa Sơn Cao đen xì từ trong phòng đi ra.

- Hứa sư huynh, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?

Phương Lâm cười ha ha, cố ý hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.