Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 11: Chương 11: Đồng nghiệp mới




Dịch: Mộ Quân

Thắng không ăn. Xe cứ thế phóng về đập nước. Càng chết nữa là vô lăng cũng thành đồ trang trí.

Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây có thể nói là trải nghiệm kinh hoàng nhất của tôi.

Tôi vẫn đạp nghiến lên chân thắng, cố gắng xoay chuyển vô lăng nhưng tất cả đều vô ích. Cái xe cứ như tự có ý thức, vẫn giữ nguyên một hướng mà lao đi.

Bà con trên xe cũng phát hiện có điều không đúng. Một đứa con gái bắt đầu khóc lóc gào thét, chất giọng chanh chua bén nhọn không thua lúc giết heo.

Thực ra, ngay thời điểm tôi phát hiện phanh xe rồi vô lăng có vấn đề, tôi đã âm thầm tìm cách bỏ xe chạy lấy người.

Hôm nay trời khá nóng nên tôi đã hạ cửa sổ chỗ ghế tài xế. Chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể nhảy ra ngoài thông qua cửa sổ trước khi cả xe lao xuống đập.

Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện vẻn vẹn mấy giây trong não tôi rồi biến mất.

Tuy tôi không thích giao tiếp nhưng nó không đại biểu tôi là thằng khốn nạn. Ngay thời khắc sống chết này, nếu tài xế bỏ chạy trước thì toàn xe chết chắc rồi.

Khi máy bay phải hạ cánh khẩn cấp thì cơ trưởng sẽ là người ngồi lại đến cuối cùng.

Khi đắm tàu thì người rời khỏi tàu sau cùng là thuyền trưởng.

Mặc dù tôi chỉ là một tài xế xe bus, tuổi nghề cũng ngắn ngủi, bị người khác coi thường, bị người khác mắng vô học. Nhưng lương tâm và trách nhiệm, hai cái này TÔI CÓ.

Đập nước Đường Oa Tử bỏ hoang đã lâu, không có ai quản lý. Xung quanh đập nước chỉ cắm mấy cọc gỗ gọi là. Tôi biết một khi thấy nước thì mọi thứ chấm hết.

Khi chiếc xe lao qua, nghiền nát mấy cọc gỗ, sắp sửa làm một cú nhảy ngoạn mục xuống đập thì bỗng dưng có một sức mạnh cực kì khổng lồ kéo cả xe ngược ra phía sau.

Toàn bộ người trong xe theo quán tính bị nhào về phía trước, quăng trái ngã phải, hầu như ai cũng trầy vi tróc vẩy.

Lực kéo này giằng co với động cơ xe.

Cuối cùng khi đầu xe còn cách bờ bao nửa mét...

Xe dừng lại!

Đôi tay đang nắm chặt vô lăng của tôi vẫn không ngừng run rẩy. Tim dộng bang bang trong lồng ngực.

Mình còn chưa chết?

Ngây ra thêm một lúc, tôi xác định xe đã dừng hẳn, tôi dùng hết sức đạp lên chân thắng, đồng thời mở cửa sau, gấp gáp quay đầu kêu lên với bà con trên xe:

“Xuống xe. Đừng chen lấn. Từng người từng người xuống.”

Bọn họ thấy cửa xe đã mở, làm quái gì chịu nghe tôi phân phó. Họ giống như phát cuồng chen về phía cửa, cái xe bắt đầu lắc lư.

Tim tôi vọt lên cổ họng, muốn quát lên bảo họ đừng chen lấn nhưng khả năng do quá căng thẳng, cổ họng tôi đình công tắt đài không làm việc.

Khi thấy người cuối cùng đã xuống xe, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cái chân đang đạp chết thắng xe nãy giờ đã tê cứng không còn cảm giác.

Tôi thử hơi nhấc chân, dịch dịch ra khỏi chân thắng, thấy xe không nhúc nhích mới cẩn thận từng chút bò ra khỏi ghế. Đúng! Là BÒ đó!

Tôi như bị rút hết sức, không bò thì cũng chẳng còn cách nào.

Vất vả lắm mới bò được xuống xe. Tôi nằm sải lai ra một bên, nhìn lên không trung mà cảm thán đêm nay sao thật sáng!

Bà con sợ hãi đã nhanh chân chạy hết lên đường cái. Bọn họ vẫn mang vẻ kinh hoàng tột độ mà nhìn đập nước, nhìn cái xe và nhìn tôi.

Nhưng không một người nào tiến lại đỡ tôi. KHÔNG MỘT AI.

Tôi hít sâu mấy hơi rồi loạng choạng đứng dậy.

Tôi gọi điện cho lão Ngô, lão nghe tôi kể cũng sợ đến lắp bắp.

Đợi chừng một tiếng sau, lão Ngô mang người đến khiêng cả tôi lẫn xe quay về.

Ngày tiếp theo, báo cáo kiểm tra xe của kĩ thuật viên khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Xe không làm sao, chả bệnh tật gì, tất cả đều bình thường!

Tôi đứng trong văn phòng lão Ngô như hồn thả đâu đâu ấy. Lão Ngô châm thuốc nhét vào miệng, dán mắt vào tôi một cách ưu sầu

“Tiểu Lý, khá hơn chút nào chưa?”

Tôi đờ đẫn gật đầu, nhỏ giọng hỏi

“Ngô ca, bà con ngồi xe em không sao cả chứ?”

Lão Ngô rít một hơi thuốc bảo “Không sao, chỉ bị thương ngoài da, không có người chết là tốt rồi.”

Lão nói xong, đảo mắt nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi

“Tiểu Lý, chỗ này không có người ngoài. Cậu nói thật cho tôi biết đi. Tối qua có phải cậu đã uống rượu không?”

Tôi thấy bó tay với ổng, cười nhạt một tiếng

“Ngô ca, tôi tới công ty cả năm rồi, ông có bao giờ thấy tôi uống rượu mà còn lái xe chưa? Đổi kiểu nói khác, tôi chạy tuyến đêm đó, tôi vẫn còn yêu đời lắm.”

Lão Ngô bắt chéo chân, đẩy tờ giấy trên bàn đến phía trước mặt tôi.

“Nói cho cậu hay, xe không có vấn đề, đây là báo cáo của kĩ thuật viên Lưu. Tôi nhờ đến hai người khác nhau kiểm tra đấy. Ngay cả cmn ghế ngồi họ cũng lật lên coi hết rồi.”

Thấy tôi không hé răng lão Ngô hắng giọng rồi nói tiếp

“Cậu em, cậu là tài xế thành thật nhất đội. Tôi luôn luôn đánh giá cậu rất cao. Cứ cho là tôi tin cậu đi. Nhưng cái xe không hỏng hóc gì lí nào lại tự nó chạy xuống đập, cậu bảo tôi làm sao viết báo cáo lên trên?”

Giờ tôi không có tâm trí đâu mà cùng lão thảo luận làm sao viết báo cáo. Tôi chỉ muốn nhanh chóng đi tìm đại sư Lưu Vân Ba hoàn thành cái hẹn tối hôm qua thôi. Từ lúc xảy ra chuyện cứ dây dưa đến tận bây giờ.

Tôi kiên quyết không làm nữa, dù có phải khuynh gia bại sản đến độ quần con cũng bán.

Tôi đã cảm nhận sâu sắc sự khủng bố của tuyến xe này, nó kinh khủng hơn xa tôi tưởng tượng.

Tôi thực sự đã ngửi thấy mùi vị của cái chết.

Lão Ngô thấy tôi không tập trung, buột miệng chửi thề “ĐMM”, nhưng ngay sau đó có lẽ cũng hết biết làm sao với tôi, ổng phất phất tay:

“Được rồi cậu về đi. Chiều nay tôi bảo tài xế bên ngoài tới. Mấy hôm nay cậu căng thẳng quá rồi, quay về không cần làm gì cả, cứ ngủ đi, hiểu chưa?”

Tôi không nói gì, quay người ra khỏi phòng. Đúng lúc đụng mặt Lưu Thắng với cậu Béo đang muốn đi vào trong.

Cậu Béo thấy tôi vội kéo vai tôi hỏi

“Sao vậy Lý ca, em nghe bảo tối qua chút nữa là anh lọt xuống đập nước rồi.”

Không thể không nói cậu Béo thực không hổ danh “cầm tiền làm việc“. Tôi tiện tay đưa 500 đồng mừng đầy tháng con cậu ta, cậu ta lập tức xem tôi như người một nhà.

Tôi trả lời qua loa “Không sao, đường không tốt thôi”

Cậu Béo còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã gỡ tay cậu ta khỏi vai rồi lách người đi tiếp.

Giờ ai quan tâm tôi cũng không để ý. Tối hôm qua không chết, không có nghĩa sau này không chết. Cứ một khắc chưa gặp được đại sư Lưu Vân Ba, tôi vẫn cứ lo ngay ngáy.

。。。。。

Số 2386 đường Hoài Viễn.

Một lần nữa mang theo hi vọng đi đến chỗ này. Nó vẫn thế, vẫn là cái tháp tồi tàn đổ nát, ám khói khắp nơi.

Còn có, ông già mù kia!

Ông lão vẫn ngồi lim dim, phe phẩy quạt nan trước cổng giống hệt nửa tháng trước.

Tôi dư biết lúc ổng mở mắt lộ ra hai tròng mắt trắng ởn nó kinh dị đến thế nào nên tôi đi rón rén, cố gắng hết sức không tạo ra âm thanh làm ổng tỉnh dậy. Còn chưa đợi tôi quẹo vô ngách cửa thì sau lưng đã vang lên tiếng thét to.

“Hey, cậu là người lần trước tìm Lưu Khánh Chúc đây mà”

Không phải ai xa lạ, là người lần trước dẫn đường cho tôi lúc tôi tìm nhầm Lưu Khánh Chúc.

“Vâng, là tôi, nhưng lần này tôi không tìm ổng.”

Tôi không muốn tiếp chuyện chị ta nên chỉ trả lời vậy rồi tiếp tục đi.

Thấy chị ta có vẻ vẫn còn muốn nói, tôi vội vàng sải chân dài hơn, đi vào bên trong tháp.

Chị ta xem ra khá quen thuộc với Lưu Khánh Chúc mà lão lại chết cháy trong tháp 10 năm trước. Vậy người phụ nữ này có thể là thứ gì đây?

Chớp mắt đã đến lầu 3 nơi đại sư Lưu Vân Ba đang ở. Nhưng mặc tôi gọi cửa thế nào cũng không có ai đáp lời.

Tôi không hề quên tôi có hẹn với đại sư vào tối 15, nhưng hôm qua sau khi xảy ra chuyện cặp giò của tôi biến thành bún, chúng nó kiên quyết không nhúc nhích tôi biết làm thế nào!

Nói gì đi nữa thì tôi là người cho đại sư leo cây. Giờ đại sư không có nhà cũng hoàn toàn bình thường.

Ra khỏi tháp, tôi không ngờ người phụ nữ kia vẫn còn đứng ở cổng, chị ta thấy tôi liền vội vàng chạy tới, cười hi hi với tôi:

“Cái cậu này, gấp gáp thế làm gì, tui còn chưa nói xong cậu đã mất bóng rồi”

Người phụ nữ này đợi tôi? Tôi nhìn chị ta một cách nghi ngờ. Chị ta tiếp tục nói.

“Sáng nay lúc Lưu Khánh Chúc ra ngoài có bảo tui hôm nay cậu sẽ tới, ổng nhờ tui chuyển lời cho cậu”

Tôi đờ ra “Hả? Ổng biết hôm nay tôi sẽ tới sao?”

“Ừa. Ổng nhờ tui chuyển cho cậu 4 chữ【gõ cửa đừng mở】”

“Gõ cửa đừng mở?”

Tôi lặp lại, gương mặt càng thêm nghi hoặc.

Chị ta không nói thêm điều gì, chỉ nhìn tôi cười cười rồi đi đến bên cạnh ông lão mù.

Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa quay về kí túc xá.

Lần trước tới, Lưu Khánh Chúc cho 4 chữ 【người đông đừng chở】 và tối qua, chuyến xe đông nhất tôi từng chở xém tí là đứt bóng. Hai cái này là trùng hợp thôi?

Về đến công ty, lão Ngô gọi điện nói với tôi tài xế mới đã tới rồi, ổng cũng sắp xếp cho người đó tối nay lên tài luôn.

Nhận công việc quỷ tha ma bắt này tương đương với đổi mạng, tôi đương nhiên không muốn liên lụy người vô tội nên tôi phản đối sự sắp xếp này.

Nhưng lão Ngô cứ khăng khăng, tôi nói cái gì ổng cũng không nghe lọt, cứ một hai muốn tôi và người này thay phiên.

Cuối cùng trước khi cúp điện thoại đánh cạch một cái, ổng còn bảo tôi giúp người ta chuẩn bị giường chiếu.

Lúc 7 giờ tối, đúng là có người mới đến kí túc xá thật. Người này cao khoảng hơn 1m6, trông tròn quay như một khúc bánh tét.

Mặt mũi người này rất hiền lành, cười lên vô cùng chất phác, tạo cho người khác cảm giác đây là người ngay thẳng chính trực, không giống kiểu cậu Béo gian xảo trong đội.

Bánh Tét bước vào phòng thấy tôi đang nằm trên giường liền lăn nhanh lại nắm tay tôi.

“Anh hai là Lý Diệu phải không! Tui là ma mới Lục Nhất Hoằng”

Tôi vẫn nằm ì trên giường không thèm ngồi dậy. Cậu ta liền nắm tay tôi lôi kéo.

Tôi vội vàng rút tay lại, cất giọng lãnh đạm

“Từ đâu đến thì về đó đi. Xe 13 này không phải là thứ cậu có thể lái được.”

Gương mặt lạnh như tiền của tôi không làm Lục Nhất Hoằng lúng túng, cậu ta lại cười nói.

“Anh hai đừng nói rứa mừ, tui có thể lái đó. Tui có 5 năm kinh nghiệm lái taxi này, 5 năm kinh nghiệm lái cam-nhông này. Lần này tui sẽ góp thêm 5 năm kinh nghiệm lái xe bus nữa.”

Đòn bánh tét này công nhận lì thật, tôi mặc kệ luôn.

Thấy không còn sớm nữa tôi vội ngồi dậy mặc quần áo rồi phóng đến nhà đại sư Lưu Vân Ba.

Không may Lưu Vân Ba vẫn không ở nhà. Tôi sốt ruột ngồi xổm dưới đất mà đợi. Tự dưng tôi ngửi thấy có mùi thum thủm đâu đây.

Nhìn quanh quất một hồi phát hiện mùi này phát ra từ chiếc vòng trên tay tôi. Tôi tháo nó xuống nhìn kĩ lưỡng. Mấy cái hạt vẫn màu đỏ thẫm nhưng ban đầu chúng cứng như đá giờ lại cứ mềm mềm sao ấy. Tôi thử ấn nhẹ mấy cái, mặt trên liền lõm xuống luôn.

Tôi áp màn hình điện thoại lại sát lấy ánh sáng nhìn cho rõ hơn. Vừa nhìn tôi hết cả hồn.

Cái vòng này bắt đầu thối rữa!

Tôi nhớ lại câu nói đùa của thằng em họ “Mắt người mà để ngoài không khí thì chỉ giữ được nửa tháng”

Tôi hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại. Tôi nhét cái vòng vào túi quần, bấm bụng nghĩ lát nữa phải hỏi đại sư Lưu Vân Ba cho rõ ràng mới được.

Cứ thế thắc tha thắc thỏm ngồi chờ đến hơn 12 giờ đêm vẫn không thấy thầy ấy trở lại, tôi hết cách đành phải quay về công ty.

Vừa thò đầu vô phòng trong kí túc xá tôi cứ ngỡ mình đi lộn chỗ. Cái phòng sạch sẽ đến bóng lộn này là sao đây? Chăn gối giường chiếu gọn gàng, rác rưởi lung tung dưới sàn đi đâu rồi?

Khi tôi vẫn đang còn há hốc mồm vì bất ngờ thì Bánh Tét đẩy cửa bước vào. Thấy tôi cậu ta liền cười hỏi:

“Anh hai sao về muộn vậy, tui cũng mới vìa nè!”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại “Đã hơn 1 giờ sáng rồi, cậu làm gì mà giờ mới về?”

“Tui đi chạy xe á, mới vìa tới!”

Tôi giật bắn mình.

“Gì hả? Cậu lái xe 13 đi rồi? Cậu lấy chìa khóa đâu ra?”

Bánh Tét gật đầu cười hi hi “Hồi chiều đội trưởng Ngô cho tui đó!”

Tôi rên rỉ. Tôi vốn định tự mình giải quyết việc này, không muốn liên lụy đến cậu ta. Ai dè khúc bánh tét này lại hăng tiết vậy, mới tới đêm đầu tiên đã vội lên tài rồi.

Haiz, cuối cũng vẫn là chậm một bước!

Tôi xoa thái dương, lo lắng hỏi cậu ta:

“Hôm nay cậu đón được bao nhiêu người? Trên đường đi có gặp chuyện gì kì lạ không?”

“Hông có gì kì hết á! Đường hông kẹt! Xe cũng hông có khách luôn!”

Bánh Tét cười hả hả trả lời. Xem ra ngày đầu tiên chạy xe làm cậu ta rất vui vẻ.

Tôi nghe xong cũng an tâm lại. Chuyện xém chết hụt tối qua chắc đã lan truyền khắp thôn Đường Oa Tử rồi. Hôm nay không có ma nào đi xe là hết sức bình thường.

Bánh Tét mở tủ quần áo định thay đồ thì đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu bảo tôi

“Quên mất, cũng hông phải hông có khách. Lúc từ xưởng giấy quay vìa, tui mới phát hiện hóa ra có một hành khách đã lên xe.”

Tôi tròn mắt hỏi “Sao lúc quay về mới biết?”

Bánh Tét rề rề trả lời:

“Lúc đi tui hông để ý đến, tới hồi đi vìa, có một bà mới đập cửa sổ bảo để quên sọt rau trong xe tui mới biết.”

Mặt tôi biến thành màu xanh lá chuối, thầm kêu trong bụng

“Tiêu cmnr!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.