Tướng Quân Thích Đọc Sách Cấm

Chương 2: Chương 2




Bởi vì việc tịch thu thoại bản này mà trong lòng Đông Tú khó chịu mất vài ngày. Vì muốn chủ tớ có mối quan hệ tốt đẹp, Nhị thiếu tướng quyết định chủ động tìm Đông Tú để nói chuyện.

“Tiểu Tú, gần đây có phải ngươi có ý kiến với ta hay không?”

“Tiểu nhân nào dám?”

“Nói ta nghe xem nào, sao giọng điệu âm dương quái khí thế kia, ta làm cái gì chọc ngươi tức giận?”

Đông Tú cảm thấy mệnh mình thật khổ, nhìn Đông Trụ nhà người ta may mắn được đi theo hầu hạ Ngũ thiếu gia vừa đáng yêu lại tốt tính, nhìn lại vị nhà mình cùng với chủ tử nhà người ta căn bản không nằm trên cùng một trục hoành.

Haizzz, hắn cảm thấy thật sầu đời.

Nhìn đôi mắt to vô tội của Nhị thiếu tướng, Đông Tú bất chấp tất cả và nói: “Thiếu gia, tiểu nhân rất không vừa lòng với việc tịch thu thoại bản của người, đây là hành vi lợi dụng chức quyền, cướp đoạt món ăn tinh thần của dân chúng!”

“Nghiệm trọng như vậy?”

Thấy chủ tử không tin, Đông Tú lấy ra một cuốn thoại bản mới, “Hôm nay nô tài lên phố mua được cuốn này, không chỉ có người đọc chúng ta ý kiến, ngay cả tác giả cũng đầy oán khí đối với thiếu gia!”

Nhị thiếu tướng liếc mắt nhìn qua cuốn thoại bản có tên《 Đường Tình Duyên Trắc Trở Của Tướng Quân Ngốc Nghếch》.

Hắn mở cuốn sách đọc sơ qua, “Trong phủ nọ có một vị tướng quân, chỉ số thông mình đã như vứt đi, đến chỉ số cảm xúc cũng không khác gì tên đầu đất. Hắn ta có vẻ ngoài trắng trẻo thư sinh dễ lừa gạt người, thực chất bên trong lại vũ phu thô bỉ…”

Nhị thiếu tướng càng đọc thì sắc mặt càng đen xì, hắn nhéo người Đông Tú, “Ta muốn gặp vị “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt” này, ngươi đi tìm hắn tới đây!”

Mặt Đông Tú nhăn như trái mướp đắng, hắn làm gì có năng lực lớn như vậy?

Nhị thiếu tướng nuốt không trôi cục tức này, vì muốn tìm nhược điểm của cái tên “Tận Diệt” kia, hắn đã châm đèn thâu đêm mấy tối để đọc xong hết toàn bộ những cuốn sách của tác giả có bút danh “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt”. Buồn cười ở chỗ có đoạn làm hắn tức giận quơ chân múa tay, có đoạn lại làm hắn cảm động khóc lóc thảm thiết. Từ một người qua đường, mà chỉ lắc mình một cái hắn đã biến thành người hâm mộ số một kinh thành!

Nhìn vành mắt Nhị thiếu tướng nhà mình càng lúc càng thâm sì, lại còn thường xuyên ngồi ngây ngô cười một mình thì Đông Tú bắt đầu thấy thấp thỏm, lo âu.

“Thiếu gia, người có chuyện gì phải nói với tiểu nhân, đừng nghẹn ở trong lòng.”

Vốn dĩ thiếu tướng chỉ hơi cám hấp trên vung, sao giờ lại ngốc đi được?

Nhưng lúc này Nhị thiếu tướng đã bị tẩu hoả nhập ma, đôi mắt với quầng thâm quay sang ai oán nhìn Đông Tú, “Vậy ngươi nói cho ta biết “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt” rốt cuộc là ai?”

“Không được, chẳng lẽ thiếu gia còn chưa chịu chết tâm?”

“Ta không đánh hắn, ta chỉ muốn xin chữ ký.”

Đông Tú: “………”

Đông Tú không lay chuyển được vị đại gia hoả trong nhà mình, hắn đành phải cùng chủ tử đi theo dõi ông chủ của “Thư Các”, muốn tìm được người viết sách phải bắt đầu từ người bán sách.

Nhưng hai người nằm vùng liên tiếp mấy ngày vẫn không tim ra manh mối.

“Thiếu gia, sao người không trực tiếp đi hỏi ông chủ của “Thư Các”?”

Nhị thiếu tướng gặm miếng bánh bao nhân thịt, miệng nhồm nhoàm nói: “Ta đã sớm hỏi nhưng hắn ta không chịu nói, cho nên ta mới phải theo dõi thế này.”

Đông Tú: “…….”

Tuy rằng trắng tay mấy ngày trời, nhưng đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng Hoắc Đình Lang cũng tìm được tác giả thần bí “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt.”

Ngày hôm đó Đông Tú không đi cùng, Nhị thiếu tướng lén lút theo ông chủ đến khu rừng nhỏ ở thành phía Đông.

Ngay lúc tiểu thư Minh Nguyệt xuất hiện, Hoắc Đình Lang ngạc nhiên trợn to hai mắt, cả người đều hoá thành tượng đá, ngay cả bánh bao thịt đang cắn dở bị rơi xuống đất, hắn cũng hồn nhiên không biết.

Thật sự không thể tin nổi?!! Tại sao lại là muội ấy? Là muội ấy thật sao?!

Sau khi hoàn hồn, suy nghĩ đầu tiên của Nhị thiếu tướng là chạy trốn.

Nhưng hắn chưa đi được hai bước đã bị Minh Nguyệt tóm ngay tại trận, “Hoắc nhị thiếu gia, huynh ở đấy làm cái gì?”

Hành tung bị bại lộ, Nhị thiếu tướng ôm chặt cây cổ thụ, hắn thò nửa mặt từ phía sau cái cây, cười xấu hổ nói: “Nếu ta nói là mình ăn no căng bụng, nên đi bộ cho tiêu hoá thức ăn thì muội có tin không?”

Minh Nguyện híp đôi mắt, vẻ mặt từ nghi ngờ biến thành ghét bỏ, cuối cùng nàng nở nụ cười xinh đẹp nói: “Vậy huynh muốn đi dạo ở đâu, lát nữa ta sẽ đi dạo cùng huynh.”

Nhị tướng quân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.