Tương Phùng

Chương 8: Chương 8: Mẹ




Trong lúc đó cô từ mộc góc tường của bệnh viện đi ra nhìn theo anh, lòng cô đau như cắt, nhưng nếu hai người chia tay, thì cô và con sẽ giữ được an toàn, giữ được bình yên cho nhà họ Cố nữa!

Cô bắt chiếc taxi đi về nhà mẹ mình.

Khi về đến nhà, mẹ cô mở cửa chào đón cô:

- Vĩ Thanh! Sao con lại về đây? Không phải con đang sống ở nhà Bắc Thần sao?

Cô gục mặt bước vào nhà, nói với bà:

- Mẹ, con và anh ấy chia tay rồi! Con sẽ về đây nuôi con một mình!

“Cái gì? Con... con có thai với Bắc Thần luôn rồi?”- Bà mặt xanh hỏi cô.

- Cái thai này nó.... không phải của anh ấy! Con thật sự cũng không rõ nó là của ai nữa!

Sau đó cô kể lại tất cả mọi chuyện cho mẹ mình nghe, bà nghe xong thấu hiểu và thương cho đứa con gái của mình, liền an ủi cô:

- Thật là quá đáng, con từ nay cứ ở nhà, hai mẹ con ta sẽ đùm bọc nhau mà sống.

- Mẹ! Con cảm ơn mẹ!

- ------ Từ ngày hôm đó trở đi, Bắc Thần Vẫn thường xuyên đến nhà mẹ cô, gọi cô, nhưng cô không ra ngoài chỉ đứng trên lầu nhìn xuống và khóc.

Cứ thế hai tháng trôi qua, Bắc Thần vẫn không thể quên được cô ấy. Biết rõ điều này, Nhạc Bính Hoa rất tức giận, cô ta cứ tưởng chỉ cần đuổi cổ Thanh ra khỏi Cố gia thì cô sẽ hoàn thành mục đích nhưng không ngờ lại thành ra như thế này nên cô ta đã rất tâm muốn giết Thanh.

Ngày hôm đó, mẹ Vĩ Thanh dưới lầu đi lên trên phòng nói với Vĩ Thanh:

- Vĩ Thanh! Mẹ đi ra ngoài mua một ít đồ, con ở nhà đi đứng cẩn thận đó!

Cô nghe thấy và dạ một tiếng, sau khi mẹ cô đi trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an trong lòng, rồi hai tiếng, ba tiếng, 5 tiếng trôi qua vẫn không thấy mẹ cô về. Cô gọi điện thoại cho bà thì một giọng nói lạ mặt bắc máy:

- Alo! Cô gì đó ơi! Người nhà cô bị ô tô đâm trúng bây giờ tử vong tại chỗ rồi! Cô mau đến đường X nhanh lên!

Nghe xong cú điện thoại, cô như bị một cú trời váng, hấp hả chạy ra ngoài, cô chạy rất nhanh, rất nhanh và cuối cùng cô cũng đến được đường X, nơi một đám đông người đang xì xào ở đó, cô chen chân vào trong đám đông.

“ Tránh ra! Làm ơn tránh đường!”

Trước mắt cô là một cảnh tượng đau lòng, mẹ cô nằm trên đường, trán tuôn máu, toàn thân trầy xước, bên cạnh chiếc túi xách với đống đồ văng ra lộn xộn dính cả máu tươi.

Cô gào khóc lên, đỡ lấy mẹ cô ôm vào lòng kêu đau đớn:“ Mẹ! Hu hu! Tại sao mẹ lại bỏ con, không có mẹ con phải sống sao đây! Hu hu!”

....”Mẹ”

“MẸ!...Hic...”

- --------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.