Tương Phùng

Chương 19: Chương 19




Vĩ Thanh lúc này cũng không còn dấu hiệu phản kháng, đã thuần phục và choàng hai tay mình ra phía sau cổ anh. Rồi từ từ, tay của anh luồn lách vào trong áo của cô, chạm vào làn da mẫn cảm ấy, rồi tiện thể nắm lấy chiếc áo bất tiện của cô, kéo ra khỏi người.

Rồi anh tiếp tục chuyển vị trí xuống cổ của cô, mút nhẹ nhàng, cô “ưm” một tiếng, tiếng quần áo cọ xát “sột soạt” làm anh cảm thấy khó chịu nên anh đã vội cởi chiếc áo sơ mi ra, trong lúc hai người đang dạo đầu thì đột nhiên điện thoại của Tịch Vũ rung lên.

Anh chậc vẫn không thèm để ý mà làm tiếp việc của mình, Vĩ Thanh thấy vậy mới ngưng lại nói với anh:

- Điện thoại anh reo kìa! Anh không nghe? Lỡ có việc quan trọng thì sao?

Anh chậc lưỡi một cái rồi dừng lại, cầm điện thoại lên, giọng bực tức trả lời:

- Có chuyện gì?

- Sếp! Có người đã mua lại 80 phần trăm cổ phần của công ty chúng ta rồi, hiện giờ anh ta đang ngồi ở vị trí cao nhất. Sếp đến giải quyết giúp bọn em đi.

Chậc! Anh ngồi dậy, rồi mặc chiếc áo khác vào, chỉnh tề lại và nhanh chóng mặc áo vào, Vĩ Thanh cũng mặc áo vào và đi đến công ty cũng với Tịch Vũ.

- --

- Ai đã làm ra việc này- Tịch Vũ hỏi.

- Thưa sếp, em đã điều tra rồi, là tập đoàn Cố Thị - Một nhân viên trả lời.

- Cố Bắc Thần!- Vĩ Thanh nghĩ.

Lập tức Vĩ Thanh chạy ra ngoài, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bắc Thần: “ Chúng ta có thể gặp nhau một chút không?”

Bắc Thần nhận được tin nhắn và đi đến chỗ hẹn.

- Sao anh lại làm vậy chứ? - cô hỏi.

- Tại hắn cướp em ra khỏi anh!

- 1 năm rồi! Chúng ta cũng đã kết thúc rồi! Anh nghĩ xem, nếu em quay lại thì mẹ anh có chấp nhận em không?

- Nhưng mà...

“ Nè! Sao mà anh dai dữ vậy?”- Khả Nghiêm ở đâu đi ra lấy tay đập xuống bàn.

- Cô là ai?- Bắc Thần nhìn không cảm xúc hỏi.

Khả Nghiêm nghênh mặt trả lời:

- Tôi là bà nội của anh đấy! Được chưa! Hừm! Vĩ Thanh chị ấy với anh tôi là một cặp đấy! Anh đừng có hòng chen vào!

Vĩ Thanh thấy vậy nhắc nhỏ:

- Chậc! Khả Nghiêm...

- Chị cứ để em nói!

Rồi Tiểu Nghiêm tiếp tục nói với Bắc Thần:

- Anh có yêu chị ấy không? Nếu anh yêu chị ấy thì để chị ấy hạnh phúc đi chứ! Anh cứ gây chuyện hoài là sao? Nhìn mặt anh cũng đẹp trai hông lẽ anh bị ế? Sao cứ theo chị ấy hoài vậy?

Vĩ Thanh lập tức kéo Khả Nghiêm đi: “ Được rồi! Chúng ta đi thôi!”

Sau khi hai người họ vừa mới đi được mấy bước thì ở phía sau Bắc Thần lên tiếng:

- Vĩ Thanh! Anh xin lỗi! Anh đã suy nghĩ lại rồi! Anh sẽ không làm phiền em nữa!

Vĩ Thanh vừa quay lưng lại nhìn thì Khả Nghiêm đã thúc cô đi nhanh lên xe.

- Ha ha! Chị thấy em giỏi hay không? Em nói quá đúng đi mà!

- Hazz! Em nói nặng lời thật đó!

- Em nói vậy là nhẹ rồi đấy! Em vẫn còn nương tay mà! Chị chưa thấy em nói mấy tên con trai khác đâu! Còn nặng hơn nữa kìa!

Vĩ Thanh chỉ cười nhẹ rồi nhìn vào hư không ở ngoài kính xe.

“Gr ừ ừ... gr ừ...”

Vĩ Thanh lấy điện thoại ra, nhấn phím trả lời:

- Có chuyện gì thế anh?

Tịch Vũ ở đầu dây bên kia hỏi cô:

- Em đi đâu nãy giờ vậy?

- Em đi đâu không quan trọng, chuyện công ty sao rồi?

- Hiện tại bên đó đã rút lại cổ phần và không thôn tính vào công ty của chúng ta nữa! Nhưng anh e rằng...

- Anh đừng lo! Sẽ không xảy ra việc này một lần nữa đâu. Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi!

Rồi hai người tắt máy. Cô nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà đã gần một năm rồi! Nhưng mà nhìn lại cứ tưởng chừng như mọi chuyện mới xảy ra hôm qua.

Rồi hai người trở về nhà, Tịch Vũ cũng về từ trước, cả ba người cùng ngồi ở phòng khách. Tịch Vũ bỗng nghiêm túc nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.