Tương Phùng

Chương 13: Chương 13: Chỉ được nói câu đó với người mình thích




Từ đó, Vĩ Thanh cũng chuyển sang tập đoàn Vương thị làm việc, cô cũng rất nhớ Bắc Thần, nhớ mẹ, nhớ ngôi nhà nữa. Nên cô đã quyết định quay về thăm ngôi nhà, và dĩ nhiên 2 anh em nhà kia cũng muốn đi theo. Thế là ba người cùng đi trở về.

Đến nơi, họ cùng đi vào. Cô thấy ngôi nhà vẫn như cũ, chỉ có điều nhiều bụi và trống vắng.

Cô thắp nén nhang cho mẹ, sau đó lên phòng riêng lấy một ít đồ.

Khả Nghiêm và Tịch Vũ ở dưới lầu, Khả Nghiêm chợt hỏi Tịch Vũ:

- Anh hai, anh có thích chị Vĩ Thanh không?

- Anh cũng không biết nữa, lúc thấy cô ấy, anh cảm giác rất quen thuộc, thật sự rất quen, còn về cô ấy thì anh không biết cô ấy có cảm giác gì với anh hay không nữa!

- Anh hai, quá khứ của chị ấy rất là đau thương, nếu hai người đến với nhau, anh có chấp nhận chị ấy không?

- Quá khứ?

- Chị ấy chưa kể cho anh nghe hả?

- Anh không nhiều chuyện như em đâu!

- Gừ! Anh không muốn nghe thì thôi!

- Được rồi! Được rồi! Kể đi! Anh cũng muốn biết!

Sau đó Khả Nghiêm bắt đầu kể cho Tịch Vũ nghe, đến chi tiết việc xảy ra ở khu du lịch, Tịch Vũ đột nhiên sửng sốt:

- Em nói gì, cô ấy... bị người lạ làm nhục?

- Nhìn mặt em giống đang đùa à?

- Được rồi đừng kể nữa!

Khả Nghiêm đang rất nhiều chuyện tự nhiên thấy anh mình quay mặt sang một bên lẩm nhẩm cái gì đó cũng không khỏi bàng hoàng.

Không thể nào là trùng hợp được, người con gái đêm đó chắc chắn là Vĩ Thanh, nhưng cũng đều tại mình hết, mình đã hại cô ấy, phá hoại cuộc sống bình yên của cô ấy. Bây giờ gặp lại cô ấy, đúng là ý trời.

Tịch Vũ suy nghĩ miết việc này, đúng lúc sau đó Vĩ Thanh lấy đồ đi xuống, Tịch Vũ chưa định nói cho Vĩ Thanh biết, đợi lúc thích hợp rồi nói chuyện này sao.

Lúc bọn họ đi là buổi chiều, ở lại trò chuyện trong căn nhà luyên thuyên cũng đến tối và bọn họ cùng nhau trở về.

Sáng hôm sau, tại tập đoàn Vương thị, cô cùng Tịch Vũ bước xuống xe đi vào, Bắc Thần đã đợi sẵn ở nơi đấy, anh chạy lại nắm lấy tay Vĩ Thanh:

- Vĩ Thanh! Thì ra em ở đây! Tại sao em lại tránh né anh!

Cô mặt biến sắc, nhìn anh:

- Bắc Thần! Xin lỗi anh, hai ta có duyên nhưng không nợ! Em không thể nào ở bên cạnh anh được!

- Vĩ Thanh! Anh không thể sống thiếu em... anh...

Không để Bắc Thần nói hết câu, Tịch Vũ kéo cô vào người, hỏi Bắc Thần:

- Này! Anh hãy tôn trọng cô ấy đi, ở bên cạnh anh rất nguy hiểm đó, anh biết không?

Bắc Thần dồn hết mọi sự chú ý vào Tịch Vũ:

- Anh là ai, đây là chuyện riêng của tôi! Anh lấy tư cách gì xen vào chứ!

“Anh ấy là người yêu của tôi”- Vĩ Thanh vừa nói vừa nắm tay của Tịch Vũ đi vào bên trong công ty.

Bắc Thần không tin, anh hỏi cô:

- Vĩ Thanh! Anh biết là em yêu anh! Hơn nữa anh vẫn chưa đồng ý chia tay đó!

Cô nắm tay của Tịch Vũ đi vào bên trong, cô chỉ muốn bịt kín hai tai để khỏi nghe những câu nói đó, cô thú nhận với bản thân mình sự thật là cô vẫn còn yêu Bắc Thần, nhưng mọi chuyện đã thành ra như thế này rồi, hai người không thể nào sống bên nhau được.

Đến khi đi vào thang máy, Tịch Vũ mới dám nói chuyện với cô:

- Cô còn yêu anh ta đúng không?

“Chúng tôi kết thúc rồi”- Cô trả lời với sự giả dối của trái tim.

- Vậy lúc nãy là cô đang tỏ tình với tôi à?

- Cái gì? Đâu có! Tôi chỉ nhờ anh một chút thôi mà!

Cô quay đỏ mặt quay sang một bên, anh còn định trêu cô thêm một tí, liền chống hai một tay lên tường, dồn cô vào một góc, nói nhỏ:

- Hãy nhớ, chỉ được nói câu đó với người mình thích.

Cô im lặng, Mặt cô đỏ như quả cà, tim cô đập lên thình thịch và đổ cả mồ hôi trên trán, nhưng may mắn “ting” cửa thang máy mở ra, cô lập tức chạy như bay ra ngoài không thèm nhìn lại một cái.

Tịch Vũ đứng phía sau nhìn theo mỉm cười một cái rồi đi lên phòng làm việc.

“ Hừm! Cô gái ngốc này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.