Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán!

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Yukinoshita Yukino luôn luôn bướng bỉnh




Khi rời khỏi lớp sau tiết chủ nhiệm, tôi phát hiện cô Hiratsuka đang chờ tôi.

Cô khoanh tay đứng bất động cứ như cai ngục. Trên thực tế, nếu cô ấy đến với một bộ quân phục và cầm theo roi da thì có lẽ phù hợp hơn một chút. Vâng, trường học khá giống nhà tù nên tưởng tượng kiểu đó cũng không phải là quá lố. Ý tôi là bạn có thể so sánh chúng với Alcatraz hoặc Cassandra, [1] và sẽ tốt hơn nếu "Đấng Cứu Thế Cuối Thế Kỷ" vội vàng chạy đến.

“Hikigaya, đã tới giờ hoạt động câu lạc bộ rồi.”

Tôi cảm thấy máu trong người đông cứng lại ngay khoảnh khắc cô ấy nói. Chết thật, tôi sắp bị bắt. Nếu lại được hộ tống đến phòng câu lạc bộ thì tôi sẽ mất hết hy vọng vào cuộc sống học đường này mất.

Yukinoshita là một người ngạo mạn bẩm sinh và thường hay nói những lời cay độc. Hơn nữa, những từ ngữ đó đều bị lạm dụng chứ không hề dễ thương chút nào. Bạn sẽ gọi đó là tsundere chứ gì? Không đâu, là bitch mới đúng nhé.

Cô Hiratsuka nở nụ cười dửng dưng, lờ đi vẻ bất đắc dĩ rõ ràng của tôi.

“Đi nào.” Nói rồi, cô Hiratsuka kéo lấy tay tôi. Tôi né tránh. Thế là cô ấy không do dự kéo thêm lần nữa. Tôi tiếp tục né được một cách tài tình.

“Ừm, cô thấy đấy... em nghĩ rằng, vâng, hệ thống giáo dục của chúng ta khuyến khích và tôn trọng sự độc lập của học sinh. Chính vì vậy... em muốn phản đối việc bị ép buộc...”

“Thật không may, trường học là các tổ chức được thiết kế để đào tạo học sinh trở thành công dân tốt trong xã hội. Không ai quan tâm đến ý kiến của cậu trong thế giới thực, cho nên cậu phải làm quen với việc bị ép phải làm gì đó.”

Ngay sau khi nói xong, quả đấm của cô bay về phía tôi.

Cô ấy không tung cú đấm bình thường, mà là một đòn toàn lực với nắm tay siết chặt như muốn khoan ốc vít vào người tôi. Nó mạnh đến mức tôi thể thở được.

Không bỏ lỡ dịp này, cô ghì chặt lấy tay tôi thay vì cố gắng giết tôi.

“Cậu biết điều gì sẽ xảy ra nếu tránh thêm lần nữa, đúng không nào? Thế thì đừng thử kích động nắm đấm của tôi.”

“Cô thực sự muốn động tay nữa sao?”

Không điều gì tồi tệ hơn đau đớn.

Trong lúc bước tới, cô Hiratsuka mở miệng nói như vừa sực nhớ điều gì.

“À, phải rồi. Nếu cố gắng bỏ trốn lần nữa thì cậu sẽ được tính là thua trong trận đấu với Yukinoshita. Và không được phép phản đối, bằng không cậu đừng hòng tốt nghiệp trong năm cuối.”

Không còn cách nào có thể giúp tôi thoát khỏi cô ấy, cả trong suy nghĩ cũng không. Cô bước bên cạnh tôi, gót giày nện lộp cộp theo mỗi bước đi. Tệ hơn là cô cứ ghì chặt tay tôi. Trong bất cứ hoàn cảnh nào khác, nó trông giống bà chủ quán rượu hóa trang thành cô giáo và hướng dẫn tôi đến quán rượu của cô.

Tuy nhiên, có ba điểm khác biệt: Tôi không trả tiền cho cô ấy, cô ấy không thực sự nắm tay tôi mà chỉ giữ phần khuỷu tay và điểm nữa là tôi chẳng hạnh phúc hay phấn khích gì cả.

Vâng, ngoại trừ thực tế rằng phần khuỷu tay của tôi đang chạm vào ngực cô.

Nơi duy nhất cô ấy muốn mang tôi đến ngay bây giờ là phòng của câu lạc bộ.

“Hm, em sẽ không bỏ chạy hay làm chuyện gì đó tương tự, vì vậy sẽ tốt hơn nếu em tự đi một mình. Ý em là, cô biết em luôn cô độc và em hoàn toàn thấy ổn nhờ điều đó. Hoặc đúng hơn là, nếu em không ở một mình thì em không thể giữ được bình tĩnh.”

“Đừng nói những lời buồn bã như vậy nữa. Tôi muốn chúng ta đi cùng nhau.” Cô thở ra thật nhẹ rồi mỉm cười. Sự khác biệt này khiến tôi giật mình, biểu hiện của cô chẳng hề giống cách cô thường lườm tôi chút nào.

“Cho cậu thoát sẽ khiến tôi nghiến răng nghiến lợi. Cho nên, dù muốn hay không thì tôi cũng phải kéo cậu đi để tinh thần bớt căng thẳng.”

“Đó là lý do tệ hại nhất đấy!”

“Vậy cậu muốn tôi diễn đạt thế nào? Ngay cả khi tôi hoàn toàn chán ngấy chuyện này thì tôi vẫn phải đi cùng nhằm đảm bảo lợi ích cho cậu. Đây là những gì cậu thường gọi là tình yêu ngang trái giữa cô giáo và học sinh sao?”

“Đây mà là tình yêu hả? Em không cần loại tình yêu như thế.”

“Phải rồi, lý do đó chứng tỏ cậu thực sự méo mó, đúng không nào? Méo mó đến mức huyệt đạo trên người đảo lộn cả lên. Bộ cậu định xây dựng Lăng Thập Tự Thần Thánh hay cái gì đó giống vậy sao?” [3]

Cô nghiện manga nặng lắm rồi...

“Giá mà cậu chịu nghe lời thì sẽ đáng yêu hơn nhiều. Không có bất kỳ điều gì vui vẻ nếu cậu cứ nhìn ra thế giới với ánh mắt méo mó đó.”

“Phải rồi, nó không như thế giới ngập nắng và hoa cúc. Nếu xã hội chỉ được hình thành bởi quan điểm cho rằng ai ai đều hạnh phúc – nhiệt tình – may mắn mọi lúc, thế thì Hollywood sẽ chẳng quay những bộ phim câu nước mắt đâu nhỉ? Người ta có thể tìm thấy niềm vui trong bi kịch đấy.”

“Lời phát biểu này là điển hình về cậu. Mặc dù nó cũng phổ biến ở cả những đứa trẻ có tính đa nghi nhưng với cậu thì đã trở thành một loại bệnh. Loại bệnh đặc thù của học sinh năm hai. Phải, cậu thực sự bị ‘kounibyou’.” [4]

Cô Hiratsuka nở nụ cười rạng rỡ trong lúc khẳng định “bệnh” của tôi.

“Cô đối xử với em như thể em bị mắc bệnh sao? Có cay nhiệt quá không đấy. Ý em là cái thứ ‘kounibyou’ mà cô nói đến?”

“Cậu có thích manga và anime không?” Cô đổi chủ đề nhằm bỏ qua yêu cầu giải thích từ tôi.

“Vâng, em không ghét.”

“Vậy tại sao cậu thích nó?”

“À, đó là bởi vì... nó đại diện cho văn hóa Nhật Bản. Nó cũng là một phần văn hóa bình dân được công nhận là niềm tự hào của Nhật Bản. Chẳng phải sẽ rất lạ nếu em phủ nhận sự thật rằng thị trường trong nước ngày càng lớn hơn và cả việc ta không thể bỏ qua nó trên mặt trận kinh tế sao?”

“Tôi hiểu. Vậy văn học đại chúng thì thế nào? Như Higashino Keigo, Isaka Koutarou và những người giống vậy ấy? [5]

“Em đã đọc qua, nhưng phải thành thật nói rằng em thích những cuốn sách họ viết trước khi nổi tiếng hơn.”

“Nhà xuất bản light novel yêu thích của cậu là gì?”

“Gagaga... Kodansha Box nữa. Em cũng không rõ liệu cô có coi những thứ Kodansha Box xuất bản là light novel không nữa. Mà tại sao cô lại hỏi em chuyện này?”

“Vâng, cậu thực sự đã đáp ứng được mong đợi từ tôi đấy nhỉ? Nhưng không phải theo nghĩa tốt, mà là ví dụ hoàn hảo về kounibyou.”

“Như em đã nói, ‘kounibyou’ là cái quái gì vậy?”

“Kounibyou là kounibyou, nói đơn giản là một lối suy nghĩ phổ biến trong tâm sinh lý của học sinh trung học. Họ nghĩ rằng tỏ ra hoài nghi thì sẽ bảnh hơn, đồng thời thường bày tỏ quan điểm ‘làm việc và bạn đã thua hệ thống’ [7] thường được phổ biến trên mạng internet. Khi đề cập đến nhà tiểu thuyết nổi tiếng hay những tác giả vẽ truyện tranh, họ nói: ‘Tôi thích những cuốn sách được họ viết ra trước khi trở nên nổi tiếng.’ Họ chế nhạo thứ mọi người tôn thờ và ca ngợi thứ không ai biết đến. Trên hết, họ đùa cợt otaku dù họ chẳng khác gì chúng. Trong khi tạo ra bầu không khí rằng mình hiểu biết mọi thứ, họ tuyên bố hùng hồn về những logic méo mó. Về cơ bản, không thể ưa bọn này được.”

“Không ưa được... Nhảm nhí! Có quá nhiều câu bị nhuốm bẩn, em không tài nào tranh luận nổi!”

“Không, tôi đang ca ngợi cậu đấy. Học sinh ngày nay khá thông minh và có thể dễ dàng đối diện với thực tế. Là một giáo viên, sẽ thật không phải nếu tôi cảm thấy thú vị khi chỉ ra lỗi của cậu. Ý tôi là, tôi đang nói chuyện với cậu như cậu là một người trưởng thành, giống cái cách cậu đang thể hiện nãy giờ vậy.”

“Học sinh ngày nay ư?” Tôi không thể khiến nụ cười gượng gạo thôi phớt qua mặt mình. Quả là một câu nói rập khuôn mà.

Tôi hơi bực dọc nên bèn đáp lại bằng cách ậm ừ trong cổ họng. Tuy vậy, tôi thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt mình nên chỉ đành nhún vai cho qua chuyện.

“Trông như cậu định nói gì đó, có lẽ là vài đặc điểm về kounibyou chăng?”

“À, chắc vậy.”

“Tôi không muốn cậu trở thành con người tự phụ nhưng quả thật tôi rất muốn tán thưởng cậu. Tôi thích những người giữ vững lập trường của họ, ngay cả khi nó méo mó đi chăng nữa.”

Cô ấy nói ‘thích’ quá đột ngột khiến tôi như tên ngốc không nói được lời nào. Tôi thấy lo lắng vì phải tìm lời đáp trả cho những từ không thường xuyên được nghe thấy.

“Con người méo mó kia, cậu nghĩ gì về Yukinoshita Yukino?”

Tôi trả lời ngay lập tức: “Cô ta là bitch.”

Tôi ghét cô ta và thứ ác ý này nhiều đến mức ai đó có thể nói với bạn: “Tôi nghĩ bạn nên từ bỏ ‘Con đường bê tông’ đi thôi.” [8]

“Tôi hiểu.” Cô Hiratsuka mỉm cười cay đắng.

“Cô bé quả là một học sinh xuất chúng, nhưng... phải rồi, những người như vậy thì thường đau khổ bởi chính điều đó. Nhưng dù sao thì cô bé cũng là kiểu con gái ngọt ngào.”

‘Ở chỗ nào?’ Tôi trầm tư và quay cuồng trong lúc suy nghĩ.

“Chắc chắn cô bé cũng mắc một loại ‘bệnh’. Em ấy tốt bụng và đôi lúc quá ngay thẳng, nhưng xã hội này không phải thứ công bằng nên thật khó để sống cùng với điều đó.”

“Cô ta không hề ngay thẳng hay tốt bụng, nhưng em chắc rằng hầu hết xã hội này đồng ý với cô.”

Ngay khi tôi mở miệng, cô giáo nhìn tôi như muốn nói: ‘Đó là những gì tôi đang nghĩ tới.’

“Như tôi mong đợi, cậu – cả hai cô cậu hoàn toàn trái ngược nhau. Thật đáng lo ngại. Không có gì chứng tỏ cậu sẽ hòa nhập tốt với xã hội, vì vậy tôi đành phải gom cả hai vào một chỗ.”

“Kiểu như một khu cô lập ấy hả...?”

“À há, có lẽ vậy. Sẽ thật thú vị khi chứng kiến hai học sinh như cô cậu, mà chắc tôi chỉ muốn cả hai ở gần nhau thôi.” Cô cười vui vẻ.

Sau đó, cô nhanh chóng cho tôi vào đòn khóa tay như mọi khi. Cả hai tay cô khóa chặt phần thân trên của tôi, khiến tay tôi dựng đứng cả lên. [9] Chiêu võ thuật này có thể bị ảnh hưởng bởi manga. Khuỷu tay tôi kêu sột xoạt, chúng đã cọ lên bộ ngực khổng lồ của cô.

Xì! Như thường lệ, tôi khổ sở tìm cách thoát khỏi sau khi trúng một chiêu hoàn hảo lên người. Hơi khó chịu nhưng chúng sẽ không tồn tại lâu, cho đến khi có cảm giác ấy.

Ôi không, tôi xong rồi.

Vào thời điểm đó, tôi nghĩ: Vì ngực đi thành cặp nên ‘bust’ cần phải biến thành số nhiều là ‘busts’.

Chú thích:

[1] Nhắc đến nhà tù vĩ đại thuộc Ken-Oh trong manga Fist of The North Star. Đây là nơi được biết đến với tên gọi ‘Thành phố của những con quỷ khóc than’ và được dùng để giam cầm các võ sư đã bị Ken-Oh tước bí kiếp nhằm mục đích tạo ra loại võ thuật cuối cùng.

[2] Nhắc đến Kenshiro, nhân vật chính trong manga Fist of The North Star (ở Việt Nam dịch là Bắc Đẩu Thần Quyền). Kenshiro bảo vệ kẻ yếu và người vô tội trước những băng nhóm lang thang trong vùng đất hoang sau thời tận thế, cuối cùng có được danh hiệu là “Đấng Cứu Thế Cuối Thế Kỷ”.

[3] Nhắc đến Thouzer trong manga Fist of The North Star, một người có các huyệt đạo và lục phủ ngũ tạng đảo ngược. Do gặp vấn đề tâm lí, người này đã giết sư phụ và bác bỏ mọi cảm xúc về tình yêu và lòng từ bi. Về sau, y bị tống vào Hoàng Đế Thần Thánh cùng trẻ em để làm nô lệ xây dựng Lăng Thập Tự Thần Thánh, nơi thờ phụng sư phụ y.

[4] Gagaga Bunko là nhãn hiệu light novel của nhà xuất bản Shogakukan, Oregairu được xuất bản bởi họ. Kodansha Box là nhãn hiệu cuả nhà xuất bản lớn nhất Nhật Bản, Kodansha.

[5] Keigo Higashino là một tác giả Nhật Bản được biết tới với những tiểu thuyết huyền bí, Isaka Koutarou là tác giả thuộc dòng tiểu thuyết trinh thám.

[6] ‘Kounibyou’ theo nghĩa đen là ‘bệnh năm hai của cấp trung học’. Nó đặc trưng ở chỗ không thích ‘chuunibyou’ (bệnh năm hai của cấp cơ sở), bởi thanh thiếu niên trở nên quá ý thức về bản thân.

[7] Từ Nhật Bản gốc là ‘Hataraitara make’ (働いたら負け). Đó là cái nhìn thường thấy ở NEETs và học sinh trung học, bởi họ tin rằng không cần thiết phải làm việc nếu những gì bạn kiếm được ít hơn cả phúc lợi xã hội.

[8] ‘Con đường bê tông’ là một bài hát được viết bởi Shizuki, nhân vật chính của bộ phim Lời thì thầm của trái tim. Người yêu của cô, Seiji Amasawa, ban đầu rất ác miệng và nói rằng cô nên từ bỏ viết ‘Con đường bê tông’. Thế là cô này lẩm bẩm ‘tên khốn’ suốt quãng đường về nhà. Hachiman nói vậy để chứng tỏ cậu ghét Yukinoshita như thế nào.

[9] Là một đòn trong môn vật Sumo.

-------------------------------------------------------------------

Chương 2: Yukinoshita Yukino luôn luôn bướng bỉnh (2)

Khi chúng tôi đến tòa nhà đặc biệt, cô giáo mới chịu thả tôi ra. Có lẽ cô ấy đã thôi lo chuyện tôi chạy trốn. Tuy nhiên, cô vẫn liếc nhìn khi bỏ tôi lại ở đó. Cô không tỏ ra tiếc nuối như cái kiểu “Tôi xin lỗi vì phải chia tay với cậu” hay “Tôi ghét phải xa cậu”, thay vào đó là ý định giết người mãnh liệt như muốn nói rằng: “Cậu hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu chạy trốn, đúng không nào?”

Tôi bèn cười gượng rồi rảo bước trên hành lang.

Cuối tòa nhà đặc biệt được lấp đầy bởi cái lạnh và sự im lặng chết chóc.

Có câu lạc bộ khác ở đây nhưng tôi chẳng nghe thấy tiếng của họ. Điều này có thể do cấu trúc tòa nhà, hoặc chăng là do hào quang kỳ lạ phát ra từ Yukinoshita Yukino.

Tôi đưa tay mở cửa ra. Thật thất vọng, nhưng tôi ghét ý nghĩ chạy trốn. Tốt hơn hết là không để cô ta nắm được mình. Tôi không được nghĩ chúng tôi ở chung với nhau, chỉ cần nghĩ mình ở một bên và cô ta ở một bên tách biệt.

Nếu không có gì giữa chúng tôi thì tôi chẳng còn cảm thấy lúng túng hay khó chịu. Hôm nay, tôi sẽ dùng cách đầu tiên để xua đuổi nỗi sợ hãi của việc ở một mình, đó là: “Nếu bạn nhìn thấy một người xa lạ, hãy xem họ như người xa lạ.”

Nói thêm luôn, không có cách thứ hai đâu nhé.

Về cơ bản, lúng túng là kết quả của những suy nghĩ gặm nhấm tâm trí bạn như “Nếu tôi không nói điều đó” hay “Nếu tôi không thử và lại hòa thuận với cô ấy”.

Cách của tôi tương tự như khi ai đó ngồi xuống cạnh một người khác trên chuyến tàu mà không suy nghĩ theo kiểu: “Trời! Chúng tôi ngồi riêng với nhau! Thật khó xử mà!”

Nếu cứ như vậy, tôi có thể vượt qua tất cả những chuyện này. Và sẽ tốt hơn nếu cô ấy chỉ lặng lẽ đọc sách hoặc làm gì đó tương tự.

Khi mở cửa phòng câu lạc bộ, tôi thấy Yukinoshita vẫn đang đọc sách ở vị trí y như ngày hôm qua.

“...”

Được rồi, tôi đã mở cửa. Nhưng phải nói gì bây giờ?

Cuối cùng, tôi chỉ gật đầu ngắn gọn rồi bước tới gần cô ấy.

Yukinoshita liếc qua tôi thật nhanh, sau đó lại hướng vào quyển sách của mình.

“Cô định tẩy chay tôi trong căn phòng xa xôi này ư?”

Cô ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, khiến tôi cảm thấy như vừa tan biến vào lớp không khí mỏng. Chẳng phải đây là thứ tôi thường cảm nhận được khi ở trong lớp mình sao?

“Một lời chào kỳ cục, nó có nguồn gốc từ bộ lạc nào vậy?”

“Chào buổi trưa.” Không chịu nổi nhận xét đầy châm biếm của cô, tôi buộc miệng nói ra một lời chào được học từ trường mẫu giáo.

Yukinoshita mỉm cười đáp lại.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Yukinoshita cho tôi thấy nụ cười của cô ấy. Tôi học được rằng khi cô ấy mỉm cười, lúm đồng tiền của cô sẽ hiện ra và để lộ những chiếc răng như ma cà rồng. Chúng có vẻ dễ thương, song lại chẳng phải thông tin quan trọng mà tôi quan tâm.

“Chào buổi trưa. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến nữa.” Nụ cười này quả là trò bẩn thỉu, bẩn đến mức độ như khi Maradona dùng ‘Bàn tay của Chúa’. [1]

“C-chẳng phải vấn đề to tát! Nếu tôi không quay lại thì tôi sẽ thua, đó mới là lý do duy nhất! Đ-đừng hiểu lầm!”

Trông khá giống cuộc trò chuyện theo kiểu hài hước, lãng mạn. Chỉ có điều, chúng tôi đang nhập vai ngược lại – với tôi là cô gái và cô ta là chàng trai. Điều này hẳn không phải là thứ hài hước, lãng mạn mà tôi mong đợi.

Lời nói của tôi hình như chẳng ảnh hưởng tới Yukinoshita. Nói thì nói vậy, nhưng đúng hơn là cô ta tiếp tục trò chuyện mà chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của tôi.

“Khi một người bị chỉ trích cỡ đó thì họ sẽ chẳng thể bình thường lại được. Bộ cậu bị khổ dâm à?”

“Không phải...”

“Hay là kẻ bám đuôi?”

“Lại sai. Này, tại sao cứ giả định rằng tôi có ý đồ với cô vậy hả?”

“Cậu có không?”

Cái con bitch này...

Cô nàng lãnh đạm nghiêng đầu và cố tạo vẻ bối rối trên mặt! Khá dễ thương nhưng tôi không thèm đâu!

“Ngay đến thái độ kiêu ngạo của cô mà tôi còn chẳng chịu nổi nữa là.”

“Tốt, tôi cứ tưởng rằng cậu thích tôi.” Yukinoshita nói với vẻ chẳng mấy ngạc nhiên.

Nói cách khác, cô ấy vẫn lạnh lùng không đổi như mọi khi.

Cũng phải thôi, Yukinoshita sở hữu khuôn mặt dễ thương. Dễ thương đến mức ngay cả tôi, người không tương tác với ai và không có bạn trong trường này, cũng biết tới sự tồn tại của chúng.

Cô ấy chắc chắn là một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường.

Tuy nhiên, vẻ tự tin của cô lại không được bình thường.

“Làm thế nào mà cô lại ngây thơ đến thế? Bộ ngày nào cũng là sinh nhật cô ư? Hay ông già Noel là người yêu của cô?” Nếu không nằm trong trường hợp trên thì cô ta chẳng mắc kẹt trong ảo tưởng vô tư lự như vậy.

Cứ tiếp tục theo đà này, mọi thứ sẽ chẳng khác gì so với việc trải qua một kinh nghiệm đau đớn. Tốt hơn hết, cô ấy phải đổi hướng trước khi không còn đường quay lại.

Có vẻ như lòng trắc ẩn ít ỏi sâu trong suy nghĩ của tôi đang nổi lên. Tôi quyết định chọn ngôn từ cẩn thận rồi truyền tải nó gián tiếp qua thông điệp:

“Yukinoshita, cô không được bình thường. Ảo tưởng nặng lắm rồi. Cô nên đi phẫu thuật não hay gì đó thì hơn.”

“Có phải cậu đang cố gắng thẳng thắn vì lợi ích của tôi không?” Yukinoshita cười khúc khích rồi đưa mắt nhìn sang tôi, song đôi mắt ấy không hề tỏ ra thích thú – chúng thật đáng sợ.

Nhưng tôi không nói cô là rác hay thứ gì đó vô giá trị. Ít nhất cô nên khen tôi vì điều đó. Thành thật mà nói, nếu khuôn mặt cô không dễ thương thì chắc chắn tôi đã nện cho cô một trận rồi.

“Vâng, xét theo địa vị xã hội thấp kém của cậu thì tôi thật kỳ quặc. Tuy nhiên, việc tôi suy nghĩ như vậy không phải là do tự nhiên, mà bắt nguồn từ kinh nghiệm cả.”

Yukinoshita cười cợt rồi nhún vai đầy kiêu hãnh. Trên thực tế, ngay đến cách Yukinoshita biểu lộ sao cho mọi thứ thật tuyệt cũng là một bí ẩn.

“Cô nói bắt nguồn từ kinh nghiệm là...”

Hẳn cô ấy đang ám chỉ đến thứ kinh nghiệm lãng mạn nào đó. Rõ ràng là vậy rồi, chỉ nhìn sơ qua cách cô ấy thể hiện là biết ngay mà.

“Cô đang nói về quãng đời học sinh cực kỳ vui vẻ của mình...” Tôi thì thầm trong tiếng thở dài.

“Vâng, vâng. Đúng vậy đó. Nhưng sẽ đúng hơn nếu nói tôi hoàn toàn dẫn đầu trong cuộc sống học đường yên ả đó.”

Yukinoshita trả lời ngay lập tức, thế nhưng có lý do nào đó khiến Yukinoshita nhìn về phía xa xăm và cái nhìn ấy chẳng còn hướng về tôi nữa. Nhờ vậy, tôi mới có dịp để ý đến những đường cong nhẹ nhàng, xinh đẹp nối cằm với cổ của cô. Mẫu thông tin này rất có giá trị, tôi sẽ chết mất thôi!

Sau khi nhìn cô, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Vâng, nếu giữ cho mình tỉnh táo thì tôi sẽ nhận ra ngay. Nhưng cái người ngạo mạn bẩm sinh ấy luôn đặt mình lên bệ và không thèm duy trì mối quan hệ với mọi người xung quanh. Chính vì vậy, không cách nào khiến cô ta có được thứ gọi là cuộc sống học đường yên ả.

Có lẽ tôi nên hỏi trước một bước...

“Này, cô có bạn không?” Ngay sau khi tôi nói, Yukinoshita quay đầu lại.

“Sẽ tốt hơn hết nếu trước tiên ta nói về sự bắt đầu và kết thúc của tình bạn.”

“A, đừng nói nữa. Đó là lời thường được những kẻ không có bạn dùng đến.”

Mượn nó từ tôi đây mà.

Vâng, nói thật lòng thì tôi chẳng nghĩ khái niệm ‘bạn bè’ lại được xác định qua các ranh giới. Tôi ước rằng có người nào đó sẽ giải thích cho tôi biết thế nào là sự khác biệt giữa một người bạn và một người quen. Chẳng lẽ người bạn thấy một lần là bạn, còn người bạn thấy mỗi ngày là người thân à? Mido faado reshi sorao? [2] Tại sao âm ‘o’ ở cuối lại là âm duy nhất không nằm trong thang âm? Nó khiến tôi rất khó chịu đấy nhé.

Trước hết, có một ranh giới khi định nghĩa về một người bạn và một người quen. Điều này đặc biệt rõ ràng giữa các cô gái với nhau. Dường như cả những người học chung lớp cũng được họ xếp hạng, phân loại thành: bạn học, bạn bè và bạn thân nhất.

Trong trường hợp này, sự khác biệt đến từ đâu?

Nhưng tôi lạc đề rồi.

“Tôi cứ nghĩ cô không có người bạn nào, được vậy thì tốt quá.”

“Tôi chưa bao giờ nói mình không có bạn, mà ngay cả khi tôi không có bạn thì nó cũng chẳng phải là một bất lợi.”

“À, vâng. Cô nói phải. Cô nói chí phải.” Tôi nhanh chóng đáp lời nhằm tránh đi vẻ khinh bỉ trong giọng nói của cô.

“Cái tôi muốn nói là, tại sao cô được mọi người yêu thích nhưng lại không có bạn?” Tôi hỏi.

Yukinoshita hơi bực. Cô nàng liếc mắt đi một cách bất mãn và nói:

“Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”

Yukinoshita phồng má lên một chút rồi quay sang chỗ khác.

Vâng, đó là bởi Yukinoshita hoàn toàn khác tôi và tôi không bao giờ biết được những suy nghĩ nhỏ nhất của cô.

Tôi cảm thấy thật khó để hiểu những gì cô ấy nói. Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc cả hai chúng tôi cũng chẳng thể hiểu nhau.

Có lẽ điều duy nhất mà tôi có thể hiểu được là sự cô đơn của Yukinoshita.

Chú thích

[1] Nhắc đến cầu thủ huyền thoại Diego Maradora của tuyển Argentina. Ông đã ghi một bàn thắng bằng tay vào lưới tuyển Anh ở World Cup và tự gọi bàn thắng đó là “Bàn tay của Chúa”.

[2] Là một câu trong bài hát chủ đề của chương trình Do-Re-Mi-Fa-Donuts. Hikigaya đề cập đến việc ‘Do-Re-Mi-Fa-So-La-Ti’ trong thang âm cơ bản không kết thúc bởi âm ‘o’ mà là âm ‘ti’.

-------------------------------------------------

“Không phải tôi không biết cô đang cố gắng nói tới điều gì. Sống cô độc nghĩa là có quãng thời gian tuyệt vời cho riêng mình, thậm chí cô sẽ cho rằng niềm tin khi không sống cô độc là thứ đáng kinh tởm.”

“...”

Yukinoshita chỉ nhìn tôi một giây trước khi quay mặt về phía trước và nhắm mắt lại. Qua cử chỉ, có thể nói cô ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

“Mặc dù cô thích sống cô độc nhưng khi ai đó trút sự cảm thông lên cô thì cô sẽ phát cáu. Tôi hiểu cô mà.” Tôi nói.

“Tôi tự hỏi tại sao cậu lại hành động giống như chúng ta ở cùng một cấp độ. Nó cực kỳ khó chịu đấy nhé.”

Và như để che đậy sự kích động của mình, Yukinoshita hất mái tóc trở lại.

“Tốt thôi, tuy cậu và tôi nằm ở hai tiêu chuẩn khác nhau nhưng ít nhiều gì ta cũng nên chia sẻ cảm giác khi sống cô độc, dù rằng nó có hơi khó chịu thật.”

Sau khi nói một câu đầy bực dọc, Yukinoshita nở một nụ cười nhẹ có phần tự ti. Nụ cười này trông hơi ảm đạm nhưng vẫn khá bình thản.

“Ý cô là gì khi nói tiêu chuẩn của chúng ta khác biệt nhau? Tôi đưa ra ý kiến của mình với tư cách của một kẻ cô độc, thậm chí có thể gọi tôi là ‘vua cô độc’ tùy thích. Mặt khác, thật vô lí khi gọi người như cô là kẻ cô độc.”

“Gì thế này, dũng cảm đối diện với hoàn cảnh ngay cả khi biết rằng đó chỉ là vô vọng ư?” Yukinoshita hơi sốc, rồi lại nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

“Bất chấp việc được mọi người yêu thích, cô tự gọi mình là kẻ cô độc. Cô quả là nỗi hổ thẹn của những người cô độc khắp mọi nơi.” Tôi đắc thắng nói, đồng thời hài lòng với biểu hiện của cô nàng.

Tuy nhiên, Yukinoshita lập tức cười cợt với vẻ khinh bỉ trên mặt.

“Vâng, đó là một ý tưởng đơn giản thái quá. Cứ như thể cậu chỉ có khả năng phản xạ bằng tủy sống chứ chẳng liên quan gì đến bộ não cả. Ý tôi là, cậu hiểu gì về việc được mọi người thích? Ồ, phải rồi, cậu có bao giờ trải qua chuyện đó đâu nhỉ. Xin lỗi, do tôi thiếu cân nhắc quá.”

“Nếu cô cố tỏ ra ân cần thì hãy tiếp tục làm vậy cho đến khi kết thúc...”

Bạn gọi đó là vẻ ngoài lịch sự à? Cô ả đích thực là bitch ấy chứ.

“Vậy việc được mọi người yêu mến thì sao?” Tôi hỏi.

Yukinoshita nhắm mắt lại như để suy nghĩ một chút về nó.

Rồi đằng hắng một tiếng, cô nói: “Đối với người không có được sự nổi tiếng như cậu, chuyện này có vẻ hơi khó nghe.”

“Tôi đã nghe đến phát chán rồi, đừng lo mà.” Tôi trả lời.

Yukinoshita hít một hơi thật sâu để đáp lại.

Tôi không thể ngán hơn được nữa. Bọn tôi đấu khẩu nãy giờ là đủ lắm rồi, cứ như kiểu tôi vừa phải ăn ramen đến vô tận vậy.

“Tôi luôn đáng yêu nên thường được bọn con trai tiếp cận, bởi lẽ họ dành tình cảm cho tôi.”

Tôi thua luôn. Câu này chẳng khác nào việc cô ta thêm hai phần rau củ và bột ngọt vào ramen của tôi.

Nhưng dù đã cố mặt dày mày dạn, tôi cũng chẳng thể đứng dậy và bỏ đi ngay được. Cho nên tôi đành phải rèn luyện bản thân qua việc kiên nhẫn chờ cô ấy nói tiếp.

“Tôi tin rằng nó bắt đầu từ những năm cuối ở trường tiểu học, và sau đó...” Vẻ mặt của Yukinoshita rất khác so với những gì diễn ra trước đây.

Đó là một chút u sầu.

Tới giờ đã được hơn năm năm. Thế cái quái gì xảy ra khi liên tục tiếp xúc với tình cảm từ người khác giới cơ chứ?

Nói thật lòng, tôi đã tiếp xúc với cảm giác bị người khác giới ghê tởm suốt mười sáu năm nay nên sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi. Thậm chí tôi còn không nhận được sô cô la ngày Valentine từ mẹ. Thế giới đó đúng là nơi tôi không tài nào biết được.

Trông cứ như cô ấy là một kẻ hân hoan vì giành được chiến thắng trong đường đời vậy. Hay là cô định cho tôi nghe những lời khoe khoang chết tiệt hả?

Nhưng có đúng là vậy không?

Mặc dù giống sự khác biệt về độ lớn giữa một véc tơ dương và véc tơ âm nhưng sẽ thật tàn nhẫn nếu đánh cô ấy chỉ với những cảm xúc của mình. Y như cái kiểu đứng trần truồng giữa cơn bão đang hoành hành hoặc gây khó dễ giữa cuộc thảo luận trong lớp vậy.

Tôi nhớ lại việc bị bắt đứng trước tấm bảng đen một mình, trong khi xung quanh là những tiếng hô trầm bổng ‘Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!’ xen lẫn tiếng vỗ tay. Đó là thứ kịch bản tương tự như trải qua địa ngục.

Trải nghiệm đó vô cùng nghiêm trọng. Nó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi khóc ở trường.

Nhưng giờ thì ổn rồi.

“Ừ thì, được yêu thích vẫn tốt hơn phần nào so với việc luôn bị ghét. Cô được nhiều cái lợi lắm, thậm chí quá nhiều luôn ấy chứ.” Tôi buộc miệng nói, sau khi những kỷ niệm không vui vừa vụt qua trong đầu.

Yukinoshita thở hắt ra. Hình như cô đang mỉm cười, song biểu hiện thì lại hoàn toàn trái ngược.

“Không phải là tôi cần mọi người yêu thích mình, mặc dù...” Cô khẳng định, sau đó lại nói thêm một vài từ: “Nói cách khác, nếu mọi người thực sự thích tôi thì có lẽ là một điều tốt đẹp.”

“Hả?” Khi nghe thấy lời thì thầm dịu dàng của cô, tôi vô thức hỏi thêm lần nữa.

Cô nàng quay lại đối mặt với tôi, sắc mặt hơi nghiêm trọng.

“Nếu cậu có một người bạn được nữ sinh mến mộ, cậu sẽ nghĩ thế nào?”

“Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Tôi không có bạn nên sẽ chẳng cần phải lo lắng những chuyện như vậy.”

Tôi đưa ra câu trả lời vô cùng mạnh mẽ như cái cách mà một người đàn ông nên làm. Nhưng ngay cả khi nói vậy về bản thân mình, tôi vẫn ngạc nhiên bởi làm thế nào mà mình lại cắt lời nhanh tới mức cô ấy chưa kịp nói hết câu cơ chứ.

Có vẻ Yukinoshita cũng khá ngạc nhiên. Cô há hốc miệng mà chẳng thế nói thành lời.

“Trong một giây, tôi thực sự nghĩ rằng cậu sẽ nói một cái gì đó rất ngầu.” Yukinoshita khẽ đặt tay lên thái dương như bị nhức đầu, rồi sau đó lại cúi đầu thật thấp.

“Hãy nghĩ về nó như một giả thiết và cho tôi biết câu trả lời.”

“Tôi muốn giết hắn ta.” Tôi không biết cô ấy có thỏa mãn với câu trả lời nhanh của tôi hay không, nhưng rõ ràng Yukinoshita đang gật gù tỏ vẻ hiểu biết.

“Thấy chưa, không phải cậu sẽ cố gắng loại bỏ người đó sao? Cũng như loại cục súc không có tri giác ấy. Không, thậm chí còn ít tri giác hơn so với thú vật. Trường tôi từng học có nhiều người giống vậy, và tôi cũng tin rằng họ là những người đáng thương - những kẻ chỉ có thể xác định ý nghĩa tồn tại của mình qua những việc như vậy.”

Yukinoshita bất ngờ cất tiếng cười nhạo báng.

Cô gái này bị ghét bởi cô gái khác, thể loại đó chắc chắn có tồn tại. Tôi không gặp phải điều này suốt mười năm đến trường, bởi tôi chẳng phải là trung tâm của mọi thứ, song đây là thứ mà bạn chỉ cần nhìn bề ngoài là hiểu được. À mà không, đó là vì tôi nhìn qua bề ngoài nên mới hiểu được.

Chắc chắn Yukinoshita luôn là trung tâm của nó. Và kết quả là, không còn nghi ngờ gì nữa, cô luôn bị bao vây bởi kẻ thù từ mọi phía. Là người từng sống như vậy, tôi có thể hình dung được những gì cô ấy đã trải qua.

“Khi còn học tiểu học, tôi mất giày đi trong trường khoảng sáu mươi lần nhưng có tới năm mươi lần trong số đó được thực hiện bởi những cô bé trong lớp.”

“Tôi rất tò mò về mười lần khác.”

“Ba lần là do bọn con trai, hai lần khác là giáo viên mua chúng từ tôi, năm lần còn lại là do chó tha mất.”

“Tỷ lệ thực hiện bởi chó là khá cao.”

Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

“Nhưng đó vẫn chưa phải là phần gây sốc nhất.”

“Tôi đã cố lờ đi phần gây sốc nhất vì cô đấy!”

“Nhờ đó, tôi phải đem giày đi trong trường về nhà mỗi ngày và cuối cùng cũng phải mang cây sáo về nhà nốt.” Yukinoshita nói với vẻ mệt mỏi.

Khi nhìn thấy biểu hiện ấy, tôi vô tình nảy sinh sự đồng cảm.

Có phải là vì chuyện đó không? Thực ra thì chúng tương tự những gì tôi từng trải qua. Hồi còn học tiểu học, tôi buộc phải ở trong lớp suốt một tiếng đồng hồ vì 'cái tội' không ai chịu đổi đầu ống sáo với tôi.

Tôi thực sự lấy làm tiếc cho Yukinoshita.

Đó là sự thật, đó là sự thật, Hachiman. Đừng-nói-dối.

“Thật khó cho cô quá.”

“Phải, thật khó chịu. Tất cả là bởi tôi đáng yêu.”

Lần này, tôi không còn bị kích thích khi thấy nụ cười tự ti của Yukinoshita.

“Nhưng chuyện này không thể tránh được. Không có ai hoàn hảo cả. Họ yếu ớt, suy nghĩ xấu xa, dễ ghen tỵ và thường tìm cách dìm người khác xuống. Điều kỳ lạ là càng giỏi bao nhiêu thì lại càng khó sống trong thế giới này bấy nhiêu. Không phải điều đó là sai trái à? Đó là lý do tại sao tôi phải thay đổi thế giới này và cả những người sống trong đó.”

Đôi mắt của Yukinoshita chứa sự nghiêm trọng chết chóc và vẻ lạnh lùng như đá khô có thể khiến bạn bỏng lạnh.

“Không phải sẽ quá điên rồ khi đặt tất cả nỗ lực vào một kế hoạch vô lý sao?”

“Có thể, nhưng làm vậy vẫn tốt hơn nhiều so với kế hoạch 'phơi khô, héo hon rồi chết' của cậu. Tôi ghét cái cách cậu xem điểm yếu của mình như một điểm tích cực.”

Nói rồi, Yukinoshita đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Yukinoshita Yukino là một cô gái xinh đẹp, một sự thật không thể phủ nhận mà ngay cả tôi cũng buộc phải thừa nhận trong sự tiếc nuối. Dựa vào bề ngoài, cô ấy gần như không thể chê trách bởi điểm số xuất sắc và không bao giờ mắc sai lầm. Tuy nhiên, tính cách khó chịu của cô là vết thương chí mạng trong con người cô. Thiếu sót kiểu này chẳng hề dễ thương chút nào, chưng có lý do khiến cô ấy duy trì vết thương chí mạng đó.

Tôi không mù quáng tin vào tất cả mọi điều cô Hiratsuka nói, nhưng bởi con người luôn có nhiều thứ phải lo lắng nên Yukinoshita cũng có nỗi đau riêng của cô.

Chắc chắc sẽ không khó che dấu nỗi đau qua việc tiếp tục lừa dối bản thân và những người xung quanh. Đó là những gì hầu hết mọi người trong thế giới này đã làm, cũng giống như cách những người học giỏi đạt điểm cao trong kỳ thi và nói rằng đó là do họ may mắn đoán được cái gì có trong bài thi, hay giống như cách cô gái xấu xí ghen tỵ với cô gái xinh đẹp rồi khẳng định rằng sự xấu xí của họ là bởi lượng chất béo đang mang trên người.

Nhưng Yukinoshita không làm vậy.

Cô ấy không bao giờ lừa dối bản thân mình.

Nhưng ít ra tôi không ưa thái độ của cô ấy, bởi vì chúng tôi giống nhau theo cách đó.

Kết quả là cuộc trò chuyện chấm dứt, Yukinoshita lại nhìn vào quyển sách của mình.

Khi tôi nhìn cô, một cảm giác kỳ lạ bất ngờ ập đến.

Cô ấy và tôi giống nhau theo một cách nào đó. Tôi thấy mình đang suy nghĩ về việc này, thay vì tiếp tục nghĩ cho bản thân.

Không biết tại sao sự im lặng trong khoảnh khắc ấy thật dễ chịu.

Tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút, như thể trái tim muốn nói rằng nó đập nhanh hơn kim giây của đồng hồ, và sau đó

Sau đó…

Sau đó, cô ấy và tôi...

“Này, Yukinoshita... Nếu cô muốn thì tôi có thể làm bạ-“

“Xin lỗi, chuyện đó không thể xảy ra được.”

“Cái gììììì? Tôi còn chưa kịp nói hết câu nữa!”

Yukinoshita đã đi trước một bước bằng cách thẳng thừng từ chối tôi. Hơn nữa, cái nhìn trên mặt cô như cảm thấy ghê tởm vậy.

Phải rồi, cô gái này không hề dễ thương chút nào. Những tình tiết lãng mạn, hài hước và cả chất xúc tác đều chỉ là phóng đại mà thôi.

HẾT CHƯƠNG 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.