Từng Bước Bạc Tình

Chương 5: Chương 5: Chương 4




Bạc Hương cố tình nói thật to gọi người qua, hắc y nhân thấy khó có thể ra tay liền rút khỏi. Bạc Hương đắc ý cười, vừa mới quay người thì nhìn thấy Tiêu Tị mâu trung thâm trầm nhìn nàng không chớp mắt.

Ý cười trên môi nàng chậm rãi thu lại, một lúc sau đi đến trước mặt Tiêu Tị, nói: “Tiêu Tị, có chuyện này ta muốn nói chuyện thẳng thắn… Ta mất trí nhớ. Ta cũng không biết đây là chuyện gì, ta bệnh nặng một thời gian liền quên đi chuyện xảy ra suốt ba năm về trước. Trước kia chàng chán ghét ta như vậy, hiện giờ lại cưới ta, ta nghe nói ba năm vừa qua ta thật sự đã thay đổi, cũng hiểu được vì sự thay đổi ấy mới khiến cho chàng yêu thích ta. Tiêu Tị, ta yêu chàng nhiều năm như vậy, ta sợ rằng khi ta trở lại bộ dáng như trước kia mà chàng luôn chán ghét thì chàng sẽ rời bỏ ta, cho nên ta mới che dấu… Nhưng ta thích chàng, ta không muốn lừa chàng thêm nữa.”

Lúc trước miệng vết thương trên cổ tay nàng chính là kết quả của việc bị mảnh sứ cứa vào. Bạc Hương nói là ngoài ý muốn, thế nhưng lời giải thích này vẫn khiến cho Tiêu Tị thấy có chút khó hiểu. Tuy rằng Liệt phó tướng nói cũng có lý, có lẽ hắn đã nhận ra Bạc Hương tính tình đã có chút thay đổi, vừa rồi dưới tình thế cấp bách nàng lại dùng võ, cuối cùng làm hắn thực sự nổi lên nghi ngờ. Tiêu Tị định chính mình hỏi nàng lại không nghĩ Bạc Hương lại nhanh hơn một bước đem tất cả chân tướng nói ra.

Tiêu Tị khẽ thở dài: “Chúng ta đã là phu thê thì hoạn nạn cùng chịu. Nếu nàng vốn chỉ là một nữ tử mà cái gì cũng đều tự mình gánh vác thì phu quân ta đây chẳng phải là rất vô dụng sao?” Hắn nói xong ngẫm một chút rồi tiếp lời: “Việc mất trí nhờ này cũng thật kỳ lạ, chờ ngày mai ta sẽ thỉnh quốc sư đến xem rốt cục nàng đã vướng phải chuyện gì không tốt.”

Bạc Hương tim đập loạn, nàng hai ngày nay đều nhìn ra Tiêu Tị có điểm không thích hợp, liền quay trở về nhà mẹ đẻ tìm phụ thân giúp đỡ, hắc y nhân vừa rồi đến ám sát chính là thủ hạ của phụ thân nàng. Nàng vốn nghĩ sẽ dùng cơ hội này để quy hết cho việc mất trí nhớ. Tiêu Tị cho dù đối với nàng của hiện tại đã có chút bài xích nhưng vì nàng đã cứu hắn nên hắn chắc sẽ không truy cứu kỹ vấn đề này nữa.

Ngụy trang thì chung quy lại sẽ có ngày bị xé rách, đối với nàng mà nói, làm bộ như mất trí nhớ là cách tốt nhất bây giờ.

Quốc sư Tranh Hoành am hiểu ngũ hành bát quái, tinh thông pháp thuật, nếu như hắn đến thì chẳng phải lý do thoái thác của nàng sẽ bị vạch trần hay sao?

Bạc Hương cực kỳ không muốn, thế nhưng một khi Tiêu Tị đã hạ chủ ý thì nàng chẳng có cơ may nào mà thay đổi.

Trở lại phủ tướng quân, mọi nghi ngờ của nàng đều tiêu tán hết bởi sự chăm sóc phải nói là nhu tình như nước của Tiêu Tị. Bạc Hương tay bất tiện, hắn liền tự mình giúp nàng tắm rửa. Hơi nước lượn lờ trong không trung, nàng được hắn bế lên đặt trên giường. Bạc Hương sắc mặt đỏ ửng, chóp mũi Tiêu Tị nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt nàng, cuối cùng không khống chế được hôn lên.

Bạc Hương nhiệt tình đáp lại, trong lòng vui sướng cùng thỏa mãn lan tỏa, nhưng nàng không có ý thức được hành vi của chính mình lại giống như một kẻ trộm muốn đi thâu tóm đồ vật của người khác, trước khi bị người ta biết được thì phải dốc sức có được càng nhiều càng tốt.

Ngày hôm sau khi Bạc Hương mở mắt thì Tiêu Tị đã vào triều. Bỗng Bạc Hương nhớ lại những lời hôm qua Tiêu Tị nói đến, lập tức ngồi dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu thay quần áo, nàng nói cho có lệ với Lạc nhi một câu rồi đi ra khỏi phủ.

Bạc Hương dựa theo trí nhớ đi được khoảng chừng mất một nén nhang, rẽ vào một cái ngõ nhỏ sâu thăm thẳm, nàng hoảng hốt nhìn khoảng sân rách nát, khóa cửa đã gỉ, nơi đây từ lâu đã trở thành hoang phế.

“Tại sao có thể như vậy…?”

Nơi này chính là nơi nàng từng gặp mặt thiên sư Bạch Kiến, Bạc Hương tính toán đến gặp Bạch Kiến thương lượng đối sách trước khi Tranh Hoành quốc sư tìm đến cửa. Với việc Bạch Kiến thông thiên lại bản lĩnh, nhất định nàng ấy có biện pháp giải quyết nguy hiểm này cho nàng. Chính là nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, Bạch Kiến đã không còn ở nơi này.

“Xem nhân duyên, xem họa phúc, giải ưu phiền, không chính xác không lấy tiền!”

Không biết từ khi nào ở đầu ngõ có một thầy tướng số cùng cái sạp ngồi bên đường. Ba chữ “giải ưu phiền” rót vào tai tai nàng rõ ràng, nàng liền suy nghĩ một hồi rồi xoay người đi về hướng cái sạp.

“Ngươi nếu như có thể giải kiếp nạn này cho ta thì một trăm lượng bạc này sẽ là của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.