Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 79: Chương 79




Ngay khi Lâm Phàm đang tức giận bất bình phải thu thập A Nhất như thế nào, một lưỡi đao lạnh lẽo đặt ở trên cổ Lâm Phàm, một người dùng âm thanh rất khàn nói: “Ngươi là ai, vì sao lại tra xét bí mật của đương kim quân hậu, không muốn sống sao, nói thật cho ta, nếu không ta sẽ lóc từng miếng thịt của ngươi cho chó ăn. Bây giờ ta gỡ bỏ khăn trong miệng ngươi ra trước, không được kêu người tới, có nghe hay không, hiểu được thì gật đầu.”

Lâm Phàm lập tức vội vàng gật đầu, nghe lời nói của đối phương hình như là người của quân hậu, nhưng Lâm Phàm vẫn cảm thấy có điểm đáng ngờ, nếu đối phương thật sự là người mà quân hậu âm thầm an bài, lúc này chắc chắn đã bắt hắn vào địa lao, đại hình ghế hùm nước ớt cay đang chờ hầu hạ, làm sao còn có thể dùng khăn bịt mắt, lại dùng dao uy hiếp, người ta đã trực tiếp chém giết không cần thương lượng.

Bởi vậy Lâm Phàm suy đoán hắn tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa đối phương chỉ phối hợp uy hiếp hắn, trinh tiết đã không còn nguy cơ đầu óc Lâm Phàm bắt đầu hoạt động, lúc này Lâm Phàm hiển nhiên đã quên kêu A Nhất, còn có hoàn toàn quên mất còn có A Nhất.

Khi đối phương lấy khăn ra khỏi miệng Lâm Phàm, Lâm Phàm lập tức thấp giọng nói: “Các ngươi làm sao lại bắt ta, ta hỏi chuyện của quân hậu, cũng chỉ là sùng bái quân hậu mà thôi, hắn vĩ đại như thế, từ một cô nhi một đường trở thành đại quân hậu, ca nhi Nam Cương chúng ta đều rất bội phục, là tấm gương cho chúng ta, nếu ta cũng có may mắn gặp được thái tử, có lẽ cũng có thể….” Lâm Phàm giả bộ rơi vào ảo tưởng mộng đẹp, hiện tại hắn cảm thấy những người này tuy rằng không phải là người của quân hậu, nhưng vẫn chưa biết rõ mục đích của đối phương, Lâm Phàm còn chưa muốn bại lộ mục đích.

“Ngươi không cần giả bộ, lão thân ở trong này hơn hai mươi năm, gặp qua vô số người nếm qua muối còn nhiều hơn ngươi, có phải đến tra xét đương kim quân hậu hay không ta nhìn ra được. Hơn mười năm trước cũng có người đến tra xét quân hậu, đáng tiếc lão thân còn chưa kịp nhắc nhở, bọn họ đã bị người của quân hậu phát giác, sau đó như thế nào lão thân không cần nghĩ cũng biết, bọn họ khẳng định là bị quân hậu diệt khẩu. Tiểu tử ngươi tra xét quân hậu mục đích khẳng định không đơn giản, nhưng ngươi có biết lão thân không đem ngươi bắt lại, tiếp tục để cho ngươi ở trong thành hỏi loạn, các ngươi rất nhanh sẽ bị bọn chó săn ngửi được, bọn họ không cần chứng cớ, là có thể giết chết các ngươi. Cho dù ngươi giả dạng như vậy, thật sự rất giống một tiểu ca nhân Nam Cương sùng bái quân hậu, nhưng những thứ này bọn họ đều không quan tâm, chỉ cần bọn họ hoài nghi là có thể.” Thanh âm khàn khàn hướng Lâm Phàm nói xong, một bên giống như là muốn khuyên bảo thỉnh thoảng lại gõ đầu Lâm Phàm một chút.

Lâm Phàm nghe được lời nói của đối phương, liền cảm thấy lão nhân này hình như là muốn thử cái gì, sẽ không phải là người của quân hậu đang thử hắn chứ, Lâm Phàm vẫn như cũ không thể xác định hoàn toàn, đối phương là địch hay bạn, loại cảm giác không rõ ràng này khiến Lâm Phàm rất khó chịu, nhưng hắn lại không có cách nào, trước khi chưa xác định được, Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không lộ nửa điểm tiếng gió.

Hắn ở trong bể tắm nước nóng bị trói như cái bánh chưng, hiện tại nếu hán rời khỏi phạm vị bể tắm nước nóng, người muốn bắt cóc hắn nhất định không phải một người, khẳng định là có người giúp đỡ, hơn nữa còn nội ứng ngoại hợp, nếu không sẽ không có con đường sống, không thể dễ dàng bị bắt cóc trong im lặng như vậy, cho dù những người này có cừu oán với quân hậu, cũng không ai biết bọn họ có phải là người quân hậu sắp xếp hay không, vì muốn một lưới bắt hết những người đến tra xét bí mật.

Vừa rồi lão nhân gia nói hơn mười năm trước, Lâm Phàm đoán có thể là phụ thân Trương Dực, có lẽ đại bá Trương Dực sau này tra xét qua cố hương của quân hậu, cho nên mới phát hiện ra bí mật khó lường, kết quả bí mật này đã trực tiếp khiến cho đại bá của Trương Dực mất đi tánh mạng.

Khi địa vị của phụ thân Trương Dực ngày càng cao, hắn phát hiện đại ca hắn chết có điểm đáng ngờ, kết quả đương nhiên là điều tra tới nơi này, cuối cùng hại chết chính hắn. May mắn quân hậu không hề đụng đến Trương Dực, nếu không Lâm Phàm cảm thấy hắn sẽ mất đi một người bạn tốt, Tử Lâm cũng không tìm được một tức phụ âu yếm. Đây là chuyện duy nhất Lâm Phàm cảm tạ quân hậu, không có tiến hành diệt tộc với Trương gia.

“Lão nhân gia ta thật sự không có, ta chính là rất sùng bái quân hậu, ngài nếu không tin tìm người hầu của ta hỏi là được, ta là thiếu chủ của Nam Cương, phụ thân muốn đem ta gả đi, ta không muốn cho nên mang theo người hầu thị vệ trốn đi, ta muốn tự mình chọn một vị hôn phu, ngài có thể gỡ bỏ khăn ở trên mắt ta trước được hay không?” Lâm Phàm lớn tiếng nói với người đối diện, ánh mắt hắn bị che lại hoàn toàn không thấy, bây giờ chỉ có thể dựa vào cảm giác mới biết được phương hướng.

Thanh âm khàn khàn kia đột nhiên “hừ” một tiếng nói: “Nếu không tin lão nhân, không chịu nói thật với lão nhân, thế nhưng lão nhân vẫn tin tưởng ánh mắt của chính mình. Ta liền nói một chút chuyện của ta cho ngươi, tin tưởng ngươi nghe xong chuyện của ta, nhất định sẽ tin tưởng, hơn nữa còn giúp ta, tuổi của ta cũng lớn, chờ không được nữa, nếu còn để lại có lẽ sẽ mang oan khuất này vào hầm mộ, lão nhân hy vọng lần này không có nhìn lầm người, xin ngươi trợ giúp lão nhân báo thù rửa hận.”

Kế tiếp miếng vải ở trên mắt Lâm Phàm được gỡ xuống, Lâm Phàm chớp chớp ánh mắt, rất nhanh liền thích ứng được với ánh sáng, đợi cho hắn nhìn về người trong phòng nói chuyện cùng hắn, liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, may mắn hắn đủ bình tĩnh, không có phát ra tiếng kêu sợ hãi, như vậy rất không lễ phép.

Người nọ đứng dựa vào cửa sổ, mặc hắc ý, nhưng khuôn mặt lại rất khủng bố, khuôn mặt bị hủy dung, tóc cũng thưa thớt, chỉ có cặp mắt kia là tràn ngập cừu hận, thỉnh thoảng hiện lên tinh quang, Lâm Phàm biết người này nhất định có bí mật.

Sau khi lão nhân gia mặc hắc y này nói xong, Lâm Phàm mới biết được người này gọi là Vân ca, chính là tên của đương kim quân hậu, lúc này miệng Lâm Phàm kinh ngạc há to có thể nhét vào một quả trứng, không ngậm lại được. Thật là cẩu huyết, khiến cho người khác kinh hoàng rồi.

Thì ra đương kim quân hậu căn bản không phải là Vân ca, lại càng không phải là người nhà Vân gia, Vân gia bảo bị đương kim quân hậu cấu kết với sơn tặc tiêu diệt, đương kim quân hậu nghĩ người nhà Vân gia đã chết hết, nhưng lại không nghĩ tới Vân ca tuy rằng bị hủy dung mạo lại không chết.

Đáng tiếc sau khi bị diệt tộc Vân ca lại trở nên điên dại, sau này tỉnh lại mới phát hiện Vân gia bảo đã không còn, thân nhân đều đã chết, thế mà cừu nhân lại dùng tên của hắn đi lên đại vị. Vân ca rất hận, nhưng hắn lại không có cách nào, hắn chỉ là một ca nhi bị hủy dung, lại làm sao đấu lại được quân hậu giả dối quyền cao chức trọng, chỉ có thể lặng lẽ trốn ở huyện Thủy Điền chờ cơ hội.

Hơn mười năm trước hắn rốt cuộc chờ được cơ hội, chính là phụ thân của Trương Dực, nhưng Vân ca thật không ngờ được, người mà phụ thân Trương Dực phái đi rất nhanh bị quân hậu phát hiện. Cũng may Vân ca khi đó cũng không còn là đứa nhỏ ngốc nghếch nữa, trải qua nhiều chuyện thống khổ như vậy, hắn hiểu được ẩn nhẫn, hiểu được tìm kiếm cơ hội quân hậu sơ hở.

Nhưng ông trời lại không ngừng gây sóng gió, Vân ca ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hắn cũng biết hiện giờ hoàng tử đã lớn, chuyện tranh quyền đoạt vị đã nhanh chóng bắt đầu, có tâm muốn quân hậu cùng thái tử té ngã, nhưng gần đây thân thể của Vân ca càng ngày càng suy yếu, thân thể hắn đã không cho phép chờ đợi.

Lúc này Lâm Phàm mới biết được, chuyện ôn tuyền thế nhưng lại do Vân ca làm, huyện Thủy Điền hiện giờ phát triển như vậy, thế nhưng lại do một ca nhi một lòng báo thù nghĩ được, thậm chí miếu quân hậu cũng là do Vân ca phát động, hắn cần biết tất cả hướng đi của quân hậu.

Cho nên hiện tại ở huyện Thủy Điền có hai thế lực, còn đều là âm thầm, một là của Vân ca vì mục đích báo thù, một chính là người giám thị ở huyện Thủy Điền của quân hậu, dùng để tiêu diệt những người muốn tìm ra bí mật của quân hậu. Lâm Phàm lúc này cũng biết được quân hậu cũng không phải là người trong sạch gì, mà là đại bá Vân ca từ trong hoa lâu mua được để chơi đùa kêu Lưu Oanh, chính là loại chơi đùa này lại khiến Vân ca diệt tộc.

Mà loại chơi đùa kia lại nhanh chóng biến hóa, thế nhưng trực tiếp biến được quân hậu, trở thành ca nhi được tôn quý nhất. Ngày Vân ca báo thù càng ngày càng xa. Lúc này, Vân ca mới hiểu được, vì sao quan phủ lại tiêu diệt mạnh mẽ như vậy, bời vì Lưu Oanh muốn giết người diệt khẩu, mà tất cả những người biết hắn cùng Lưu Oanh, đều bị diệt khẩu, hiện tại người duy nhất biết được chân tướng mà còn sống, cũng chỉ còn một mình Vân ca.

Tiểu tử trước mặt này tuy rằng giả trang rất tốt, nhưng thế lực của Vân ca ở huyện Thủy Điền đã thâm căn cố đế, hắn còn biết những mật thám cùng quân hậu có chút liên hệ, thậm chí hắn còn biết tiểu thiếp của những mật thám này, cho nên hắn ít nhiều cũng hiểu biết về những mật thám này. Lâm Phàm khẳng định không phải, tuy rằng giả trang thật giống ca nhi từ bên ngoài đến vì sùng bái quân hậu, lại hỏi thăm chuyện trước kia của quân hậu, thế nhưng Vân ca vẫn nhìn ra vấn đề, những biểu hiện ngày thường của Lâm Phàm tuyệt đối không giống ca nhi.

Ví dụ như thời điểm ngâm mình trong bể tắm nước nóng, đã là ca nhi sẽ lưu lại một hai thủ vệ bên người, hơn nữa một ca nhi của đại gia tộc làm sao lại không có một người hầu bên người, tất cả đều là thị vệ, ở trong mắt Vân ca Lâm Phàm có rất nhiều sơ hở. Cho nên vì lần thử này, Vân ca thẳng thắn khi Lâm Phàm ngâm tắm được mát xa thoải mái đến buồn ngủ, liền đem người trói lại.

Vân ca rất rõ ràng đã nhiều năm như vậy, quân hậu vẫn không buông tha giám thị huyện Thủy Điền, chỉ là vài năm gần đầy quyền lực của quân hậu đã lớn hơn, đứa con lên làm thái tử, mới thả lỏng cảnh giác ở huyện Thủy Điền. Đây cũng là nguyên nhân mà tiểu tử trước mắt này có thể sống, nếu là hơn mười hai năm trước, nếu Lâm Phàm như vậy, khẳng định sẽ bị im hơi lặng tiếng giết chết ở giữa đường, hoặc là chết ngoài ý muốn.

Chỉ là vài năm gần đây, ca nhi sùng bái quân hậu dần dần nhiều hơn, những thứ này cũng là do Vân ca lặng lẽ tuyên truyền ra ngoài, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho thám tử của quân hậu dần dần thả lỏng cảnh giác, vì vậy Vân ca mới không ngừng làm cho huyện Thủy Điền nổi danh, chỉ có thêm càng nhiều người bên ngoài đến, bọn họ mới có thể khuấy đục tầm mắt, mới có thể tìm được người thật sự muốn đối phó quân hậu.

Trong lòng Vân ca vẫn có chút đáng tiếc, nếu là mười năm trước huyện Thủy Điền có quy mô như hiện tại, ca nhi thương gia lui tới không dứt, có lẽ lần đó có thể đã thành công. Nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Vân ca vẫn thấy may mắn, năm đó Vân gia bị diệt tộc, hắn lại điên điên khùng khùng, cũng không có ai nhận ra hắn, sau đó hắn lại được một hộ nông gia lượm về, sanh cho ái nhân một đứa nhỏ, đáng tiếc phụ thân đứa nhỏ cũng không may mắn thoát khỏi vụ diệt tộc đó.

Đứa nhỏ này chẳng những kế thừa dung mạo của ông nội hắn, đầu óc cũng thật thông minh, khi đứa nhỏ được mười tuổi hắn đem chuyện này kể cho nó nghe, cũng từ ngày đó bắt đầu, Vân ca mới bắt đầu thay đổi huyện Thủy Điền, kỳ thật Vân ca cũng muốn rời khỏi huyện Thủy Điền đi kinh thành, nhưng hắn chỉ là một ca nhi, dung mạo bị hủy thân thể cũng không tốt, hơn nữa có đứa nhỏ khuyên bảo, cuối cùng cũng không làm chuyện lấy trứng chọi đá.

Hai ngày trước đứa con nói với hắn, hắn đã nhìn thấy mục tiêu thích hợp, Vân ca bắt đầu âm thầm theo dõi hướng đi của Lâm Phàm, cho nên mới có chuyện như vừa rồi.

Lâm Phàm chỉ ngây ngốc nghe Vân ca nói, mới biết được vị quân hậu kia thế nhưng lại là người trong hoa lâu, thân phận này đừng nói làm quân hậu, cho dù làm quý nhân cũng không đủ tử cách. Trong đầu Lâm Phàm vòng vo mấy lần, thấp giọng nói: “Vị a ma này, ngươi nói vị quân hậu kia không phải Vân ca, nhưng mà ngươi cũng không có cách chứng minh, có thể chứng minh hắn không phải Vân ca, cho dù ngươi đem chuyện này nói cho hoàng thượng, hoàng thượng cũng không nhất định sẽ tin tưởng.”

“Ta hiểu được ý của ngươi, hoàng thượng độc sung Lưu Oanh nhiều năm, thế nhưng ta không phải là không có chứng cứ, ngươi giúp ta gặp hoàng thượng, ta sẽ đem chứng cứ duy nhất có thể chứng minh lấy ra trước mặt hoàng thượng, đó là bức tranh đại bá ta năm đó đã vẽ. Thế nhưng nếu không thấy được hoàng thượng, ta sẽ không đưa bức tranh này ra.” Vân ca nhìn về phía Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm suy nghĩ một chút gật gật đầu, kỳ thật bọn họ còn đang ở giai đoạn hoài nghi, Lâm Phàm tin tưởng hiện tại hắn có hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng Vân ca sẽ lập tức xử lý hắn. Đương nhiên Lâm Phàm cũng không hoàn toàn tin tưởng a ma hủy dung trước mặt, hắn còn cần quan sát, thế nhưng trong lòng Lâm Phàm cũng tin tưởng lời người này nói, sự cừu hận tuôn ra như nước sông như vậy tuyệt đối không phải là giả.

“Không có vấn đề, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đến hoàng cung nhìn thấy hoàng thượng, có lẽ cách tốt nhất là có thể khiến hoàng thượng đi ra ngoài cung, sau đó để cho các ngươi tự báo thù cho Vân gia. Nhưng điều này thật sự rất khó khăn, ta phải cẩn thận cân nhắc một chút, nghĩ lại một cách an toàn hơn, còn phải nhờ không ít người giúp đỡ, cho nên cần rất nhiều thời gian để lập kế hoạch. Mà trước lúc đó các ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, càng không thể đệ lộ ra một cái gì, các ngươi có thể làm được không.” Lâm Phàm mở miệng nói.

“Chúng ta đương nhiên có thể làm được, đi kinh thành cũng không cần ngươi giúp đỡ, ta sẽ đưa a mỗ ta đi.” Một nam tử tay cầm quạt giấy mặt đeo mặt nạ đi vào nói.

Lâm Phàm nhìn về phía nam tử, lại nhìn về phía Vân ca, Vân ca gật gật đầu nói: “Ngươi có thể tin tưởng hắn, đây là hài tử của ta, nếu không có hắn, ta không thể chống đỡ được tới hôm nay.”

Lâm Phàm tỏ ý đã hiểu, lại vẫn mở miệng như trước nói: “Có thể gỡ mặt nạ ra được không, ta cảm thấy nếu chúng ta đã hợp tác, vậy không thể dấu đầu lộ đuôi, vì thành ý mong ngươi có thể gỡ mặt nạ xuống.”

“Công tử muốn nhìn dáng vẻ thật sự của ta cũng không thành vấn đề, ta cũng hy vọng công tử có thể đem mục đích mà công tử đến huyện Thủy Điền nói cho chúng ta biết, ta biết các ngươi không phải là người của quân hậu, nhưng ta muốn xác nhận ngươi là ở bên phe nào, có thể xử lý Lưu Oanh báo thù cho phụ thân a mỗ cùng vân gia bảo hay không.” Diệp Tư nói xong, liền gỡ xuống mặt nạ ở trên mặt.

Lâm Phàm liền bị rung động nói không lên lời, đây có thể là người sao, tuấn mĩ phiêu dật cảm giác giống như tiên nhân, nhưng thời điểm hắn đeo mặt nạ, lại giống như một sát thủ mặt lạnh, khiến người nhìn thấy lạnh lẽo đến tận tâm can, người này không phải là người phân liệt trong truyền thuyết chứ.

“Hoàn hồn, không cần yêu thương ta, hiện tại ngươi có thể nói, ngươi có bản lĩnh gì mà có thể giúp chúng ta báo thù. Tục ngữ nói địch nhân với địch nhân là bằng hữu, chúng ta đều có cừu oán với quân hậu, ngươi cùng hắn có cừu oán gì, thân phận của ngươi là gì, có đủ năng lực báo thù hay không, nếu câu trả lời của ngươi không làm cho ta vừa lòng, ta nghĩ ngươi vẫn không hiểu được thật tốt, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy đâu.” Diệp Tư nói xong hướng Lâm Phàm lộ ra nụ cười mị hoặc vô song.

“Chó má ta mới không yêu thương ngươi, ta là người có tức phụ, chết tiệt, phi phi phi, ngươi dụ ta nói.” Lâm Phàm sau khi nói ra, lập tức thấy không ổn, đáng tiếc lời nói ra không thể thu lại, tức giận đến phát run.

Diệp Tư nhìn thấy Lâm Phàm che lại miệng mình, sau đó hận không thể trừng ra mấy cái động ở trên người hắn, đột nhiên mở miệng cười nói: “Ngươi có tức phụ, a vậy ngươi không phải là ca nhi, thế nhưng lại giả trang thành ca nhi, chúng ta thế nhưng cũng không phát hiện ra, quả nhiên tiểu tử ngươi có chút bản lĩnh. Mau nói, nếu không ta sẽ vẽ mấy đao ở trên mặt ngươi, tin tưởng ngươi cũng không muốn ha.”

Tay Diệp Tư liền đặt ở trên cổ Lâm Phàm, Lâm Phàm thật không ngờ người này nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, quả thực có chút biến thái, người như thế tính cách chắc chắn bị cừu hận vặn vẹo. Lâm Phàm dùng sức muốn đánh rớt cái tay kẹp ở trên cổ hắn, mơ hồ gọi một tiếng A Nhất, lúc này mặt Lâm Phàm đều nghẹn đỏ, đúng lúc này, A Nhất vẫn không có động tĩnh gì, giống như u linh xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, một tay không tiếng động liền đánh xuống tay của tên biến thái kia.

Lâm Phàm dưới sự trợ giúp của A Nhất rốt cuộc được cứu, hắn vỗ ngực lớn tiếng ho khan đến mức nước mắt cũng chảy ra, đồng thời tham lam hít vào không khí, cho tới bây giờ cũng không cách tử vong gần như vậy, Lâm Phàm cảm thấy vô cùng gay go, xem ra sau này phải để A Nhất bảo vệ ở bên người mới được, đừng để còn chưa đạp được Lưu Oanh xuống ngựa, hắn đã bị tên biến thái này giết chết.

Chẳng qua bất đồng với biểu tình giận dữ của Lâm Phàm, Diệp Tử nhìn thấy công phu của A Nhất xong, lập tực lộ ra tươi cười, có thể dùng được cao thủ như vậy, thế lực người này tuyệt đối không nhỏ, ngươi này chính là tử sĩ hoặc là ám vệ của một đại gia tộc bồi dưỡng ra, đối với chuyện báo thù Diệp Tư càng thêm tin tưởng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.