Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 60: Chương 60




Triệu Hàm không ngừng gặp tình huống ngoài ý muốn, Lâm Phàm lại sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm đen thui, Lâm Phàm đột nhiên liền cười ha hả, buổi trưa muốn làm cũng thật không yên, ngay cả một giấc ngủ cũng chưa kịp ngủ, hiện tại Triệu Hàm rất là vô hạn oán niệm.

“Tiểu tử vô lương tâm có cái gì mà cười, xem ra hôm nay là không thể ngủ, ngươi có mệt mỏi không! Buổi tối ta sẽ ngủ cùng ngươi, ngoan ngoãn, ta hiện tại đi ra ngoài thương lượng, ngươi đừng đi loạn có biết không.” Triệu Hàm giơ tay bẹo mặt Lâm Phàm hai cái, giơ tay cởi ra tấm thảm trên người Lâm Phàm, lúc này mới cầm lấy quần áo tùy ý để tại mép giường mặc vào.

Triệu Hàm đi ra ngoài, Lâm Phàm cũng không buồn ngủ, hắn lại không thể giúp gì, tối hôm qua ngủ cũng rất ngon, căn bản cũng không cảm thấy phiền.

Ngay khi Triệu Hàm vén rèm lên, những thống lĩnh bên ngoài vừa lúc đứng ở cửa, nếu Triệu Hàm đi ra chậm một chút, hôm nay Triệu Hàm sẽ nhìn thấy chuyện xông vào lần thứ hai.

“Các ngươi giữa trưa đều thực nhàn rỗi, ta mới vừa tuần tra trở về đang chuẩn bị nghỉ ngơi.” Sắc mặt Triệu Hàm không vui nói, mặc kệ là ai nhiều lần bị người khác đánh gãy chuyện tốt, ai lại có thể cho các ngươi vẻ mặt tốt, huống chi Triệu Hàm và Lâm Phàm đều rất lâu không gặp, cũng khó trách Triệu Hàm không thể hòa nhã với bọn họ.

Trong đó có một thống lĩnh trắng trẻo nhưng dáng vẻ không có chút thư sinh có chút sợ hướng Triệu Hàm cười nói: “Tâm tình Triệu huynh không tốt, giọng thật là chua, đây là muốn tìm bất mãn hắc hắc. Sự tình ngươi kỳ thật cũng rõ, ta nghe nói người dưới tay nói trong tay ngươi có vũ khí tốt, nhanh lấy ra cho chúng ta nhìn một cái, chúng ta đều là huynh đệ, ngươi không thể giữ làm của riêng, nếu không chúng ta đều thương lượng qua, ngươi cũng đừng mong tiểu phu lang của ngươi sẽ sống yên ổn qua ngày.”

“Tên khốn bạch diện thư sinh ngươi, ngươi đến là để uy hiếp ta có phải hay không,” Triệu Hàm sau khi nghe lời nói của mưu sĩ, biểu tình lập tức khó chịu giống như táo bón tức giận quát.

Một thống lĩnh bên cạnh lập tức hòa giải nói: “Tiểu Triệu, đừng để ý tới Bạch Diện, người này miệng chó không phun ra được ngà voi, ngươi nể mặt chúng ta đừng tức giận, chúng ta sẽ giúp ngươi thu thập Bạch Diện được không.”

Bạch Diện nghe xong lập tức giận, liền cười mắng: “Tốt tên họ Cung kia, ngươi coi lão tử là rác có phải hay không.”

Mắt thấy vài người ở trước doanh trướng hắn sẽ nháo lên, Triệu Hàm nhu nhu thái dương vô lực nói: “Được rồi được rồi, xong rồi thì đi đi, Trần Kiệt bên kia cũng có một thanh giống như đúc, các ngươi đi đến chỗ hắn xem đi, Võ thống lĩnh đã đi qua, ta buổi sáng hôm nay vừa mới chém giết qua, ta hiện tại muốn nghỉ ngơi, đều đi bên kia đừng đến quấy rầy ta.”

Mấy thống lĩnh bị Triệu Hàm đuổi đi, cũng không có tức giận, quan hệ của bọn họ rất tốt, ở trên chiến trường buồn tẻ bình thường liền lôi nhau ra đùa giỡn, cũng không có ầm ĩ ra phiền toái gì, cho dù có đôi khi sẽ không thoải mái, chỉ cần lôi nhau ra đánh vài cái thì không có chuyện gì, dù sao cũng là võ tướng lòng khoan dung cũng khá lớn, bọn họ rất rõ ràng, bọn họ ở tầng dưới chót nếu bọn họ không đoàn kết, trên chiến trường liền xảy ra chuyện, dù sao ai cũng không biết ngày mai mình sẽ giao phía sau lưng mình cho đồng đội nào.

Triệu Hàm rốt cuộc đuổi được những thống lĩnh quấy rầy hắn đi, lão Nghiêm lúc này mang theo áo giáp đã rửa sạch sẽ phơi nắng tốt trở về, giáo ở thời điểm ăn cơm đã được lão Nghiêm đưa vào trong doanh trướng, bởi vì quá dài chỉ có thể đặt ngang ở trong doanh trướng.

Tâm tình có chút buồn bực, Triệu Hàm không muốn quay về doanh trướng, để cho Phàm tử thấy sắc mặt khó coi không chừng còn bị tiểu tử vô lương tâm này chê cười.

Ngồi trên một tảng đá bên ngoài doanh trướng, lão Nghiêm thấy thống lĩnh nhà hắn ngồi ở bên ngoài, ngẫm lại Phàm thiếu gia khẳng định là ở trong doanh trướng, hắn vẫn trước là đừng đi vào sẽ tốt hơn.

Lão Nghiêm đi đến bên người Triệu Hàm ngồi xổm xuống mở miệng nói: “Thống lĩnh vừa rồi có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm sao lại toàn bộ chạy đến đây.”

“Còn có thể là chuyện gì, không phải là Phàm tử tặng binh khí cho ta, còn đừng nói, giáo kia tuy rằng nặng một chút lại dài một chút, nhưng thật sự là uy lực rất lớn, đập người hay đập ngựa đều rất tốt, bọn họ nghe được tin tức, cho nên chạy tới muốn xem một chút.” Triệu Hàm cười nói.

Lão Nghiêm nghe xong lại không rõ nghi hoặc nói: “Nếu bọn họ tới xem binh khí, làm sao lại rời đi, xem qua rồi sao, ta vừa rồi thấy bọn họ đi vào không mất bao nhiêu thời gian.” Lời này của lão Nghiêm cũng đúng, những thống lĩnh này thấy binh khí tốt, làm sao chỉ có thể nhìn một cái là xong, nhất định phải cầm thử xem mới bằng lòng bỏ qua, hiện tại làm sao lại đi hết toàn bộ.

“Ta kêu bọn họ đều đi đến chỗ Trần Kiệt, hiện tại đầu Trần Kiệt khẳng định là đã lớn ba vòng hắc hắc hắc,” Triệu Hàm nghĩ đến đây liền nở nụ cười, thật không ngờ Phàm tử lo lắng chu đáo như vậy, nếu chỉ có một mình hắn có, những tên này thật sự sẽ gây sức ép với hắn, hiện tại Trần Kiệt cũng có, trong doanh trướng hắn có Phàm tử, tên này cũng sẽ không đi quấy rầy hắn quá mức.

Thấy lão Nghiêm muốn nói lại thôi, Triệu Hàm mở miệng nói: “Được rồi, để áo giáp ở đó, hôm nay ngươi nhìn Phàm tử cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, buổi tối chính là tới phiên ngươi đi tuần tra.

“Được, áo giáp của thống lĩnh ta để ở cửa, ta đi về trước, đúng rồi ngài vẫn nên nhìn Phàm thiếu gia, ngàn vạn lần đừng để hắn chạy loạn, ta thấy hắn cũng không phải là người an phận, ở trong doanh địa cho dù gặp rắc rối vẫn đỡ hơn là đi ra ngoài bị lặc bị quân địch bắt, sự tình sẽ rất phiền toái, thống lĩnh ngài chiếu cố người nhiều một chút.” Lão Nghiêm trước khi rời đi hướng Triệu Hàm nói.

“Ta đã biết, ngươi cũng đừng quan tâm mau đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ để ý hắn,” Triệu Hàm cười nói, hắn biết lão Nghiêm là có ý tốt, để cho Phàm tử yên lặng ở trong quân doanh đúng là có chút khó khăn, điều này khiến cho Triệu Hàm có chút phiền não, không được phải tìm một việc gì đó cho Lâm Phàm làm, ban đầu Triệu Hàm muốn để Lâm Phàm ở đây một tháng, hiện tại hắn liền tự hỏi làm sao để cho Phàm tử sớm trở về, nơi này dù sao cũng không an toàn, hắn không thể để cho Phàm tử ở nơi này lâu như vậy được, không an toàn.

Để cho Phàm tử rời đi hắn rất luyến tiếc rất nhun nhớ, nhưng Phàm tử trở về sẽ an toàn hơn, chỉ cần Phàm tử có thể tốt hơn, cho dù nhung nhớ như thủy triều Triệu Hàm cũng có thể chịu được, tất cả chỉ vì về sau có những ngày tốt.

Ngồi tự hỏi một lúc, Triệu Hàm đứng dậy đi vào trong doanh trướng, liền nhìn thấy Lâm Phàm im lặng ngủ ở trên giường, khuôn mặt luôn luôn mang theo ý cưới, lúc này lại rất là nhu hòa, một chút cũng không giống thời điểm đi chọc ghẹo người khác, thực nhu thuận.

Ngồi ở bên giường, Triệu Hàm không tự giác vuốt ve hai má bóng loáng của Lâm Phàm, miệng hiện lên một nụ cười, Phàm tử vẫn rất là tốt, cũng thực thương hắn thực để ý hắn, cho dù hắn ba năm không có ở cạnh Phàm tử, Phàm tử cũng không đi trêu chọc ca nhi khác, điều này khiến cho Triệu Hàm cảm thấy tất cả cố gắng đều đáng giá, cúi đầu ở trên mặt Lâm Phàm hôn một cái, Triệu Hàm liền cới quần áo nằm ở bên cạnh Lâm Phàm, quả nhiên không tới nửa khắc, Phàm tử tựa như có cảm giác tay chân đều bò lên, tùy ý để Lâm Phàm đem nửa thân mình đặt lên người, Triệu Hàm nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Đại chiến một hồi như vậy cho dù thể lực hắn kinh người, nhưng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhất là áo giáp cùng vũ khí của Phàm tử nặng mười phần, hơn nữa chém giết rất nhiều người, Triệu Hàm cũng có chút mệt mỏi rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Hai người liền ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại, Triệu Hàm mở mắt, liền nhìn thấy Lâm Phàm đang nằm trên người mình, một đôi mắt thuy thủy đang nhìn hắn, nháy mắt cũng không nháy, trong mắt toàn là chuyên tâm.

“Phàm tử,” Triệu Hàm mở mắt nhìn thấy trường hợp như vậy liền cười chào hỏi với Lâm Phàm.

Lâm Phàm chớp chớp hai mắt, nhìn thấy Triệu Hàm tỉnh lại, cúi đầu liền gặm một ngụm mới cười nói: “Tỉnh, ta đã đói bụng, hỏa đầu doanh làm cơm tuyệt đối không ngon, chúng ta ăn mì đi, ta muốn ăn mì ngươi làm, còn có nấu một chút cá chạch, cho ngươi ăn, ta phát hiện trong dòng suối nhỏ có thiệt nhiều, ngày mai lại đi bắt một ít.”

Triệu Hàm nghe Lâm Phàm nói thì bụng cũng thầm thì kêu, cười nói: “Ngươi chỉ biết ăn, ngày mai không thể rời đi doanh địa, hiện tại địch Bắc bên kia không an phận, hôm nay đã phái người lẻn vào đây, bên ngoài không an toàn, ngươi nếu bị bắt ta phải làm sao bây giờ, đứa nhỏ phải làm sao bây giờ, Ngô bá tuổi đã lớn, Ngô đại ca cùng Trương Dương đều bừa bộn nhiều việc, không có khả năng có thể chăm sóc được sơn trang, chờ thêm vài ngày có con thuyền đưa vật tư lại đây, kêu Trần Kiệt đưa ngươi trở về.”

“Triệu Hàm ta vừa mới đến đã muốn đuổi ta đi, không được, ta chuẩn bị ở lại một tháng, chờ đến lúc đó mới đi có được không.” Đôi mắt Lâm Phàm trông mong nhìn về phía Triệu Hàm, Lâm Phàm thấy bộ dạng này của mình rất là dọa người, nhưng là khó chịu nhưng hắn vẫn trưng ra bộ dạng như vậy, vì Triệu Hàm không thể chịu được bộ dạng này của hắn, mặc kệ lúc nào đều dùng thật tốt.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm bắt đầu làm nũng, bất đắc dĩ nói: “Phàm tử đừng như vậy, ngươi phải ngoan ngoãn liền ở thêm vài ngày, ta không thể để ngươi rd đây trong lúc nguy hiểm như vậy, ngươi đã đồng ý với ta là phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn.”

Lâm Phàm nghe xong lập tức đồng ý, chỉ cần Triệu Hàm không đuổi hắn, hắn cái gì cũng sẽ đáp ứng, về phần ngoan ngoãn hay không đến lúc đó hãy nói, hiện tại quan trọng nhất là Triệu Hàm đồng ý cho hắn ở lại.

Từ sau khi Lâm Phàm đến đây, Triệu Hàm đã sớm kêu hỏa đầu doanh bên kia làm một chút bột gạo bột mì, hỏa đầu doanh bên kia làm đồ ăn, nếu không phải đặc biết phân phó, đồ ăn làm ra mùi vị cũng không tốt lắm, bên người Triệu Hàm lại không có đầu bếp, mà thân phận hiện tại cũng không được, cho nên chỉ có thể chính mình làm.

Một bát mì nóng hầm hập, Lâm Phàm có thể ăn được hai bát lớn, thủ vệ bên ngoài doanh trướng hít hít cái mũi, hắn lần đầu tiên phát hiện thống lĩnh nhà bọn họ nấu cơm rất thơm, đáng tiếc thống lĩnh đã có gia thất, hơn nữa tiểu phu lang của thống lĩnh lớn lên không những tuấn tú mà lại còn có tiền, hắn ngay cả cơ hội ảo tưởng cũng không có.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm từ từ ăn thịt kho cá chạch, Triệu Hàm cười nói: “Muốn ăn thì ăn, cũng không phải là làm cho mình ta ăn, ta càng thích ngươi ăn đồ ăn ta làm.”

Thời điểm hai người đang nói chuyện, bên ngoài doanh trướng liền vang lên tiếng thủ vệ: “Thống lĩnh đại tướng quân cho người truyền lời, kêu ngài mang Phàm thiếu gia đi qua, nói là có chuyện gấp.”

“Ngủ cũng không yên ổn, đến bây giờ ăn một bữa cơm cũng không yên.” Lâm Phàm bĩu môi nói.

Triệu Hàm cũng cảm thấy như vậy, buông đũa nói: “Cũng không biết bên kia có chuyện gì, đại tướng quân làm sao lại muốn gặp ngươi, đi thôi, hy vọng là không tìm ngươi gây phiền toái gì.”

“Sợ cái gì, ta đoán là bọn họ có chuyện muốn nhờ ta, nếu không sao có thể khách khí như vậy, nếu muốn tìm ta gây phiền toái, lúc này đã kêu giám sát binh bắt ta cùng A Thiết.” Lâm Phàm cũng không thèm để ý, hắn nói cũng đúng, giữa trưa bọn họ bị quấy rầy vì chuyện vũ khí, tin tưởng đại tướng quân cũng không là ngoại lệ.

Cả doanh địa có ba mươi vạn đại quân, tổng cộng có năm đại tướng quân, mà phía trên năm đại tướng quân chính là thống soái, hoạch định tất cả kế hoạch tác chiến.

Triệu Hàm phụ thuốc vào cấp dưới trực tiếp của lão thống soái, đây cũng là nguyên nhân mà Triệu Hàm có thể cùng phần lớn thống lĩnh quan hệ tốt như vậy, dù sao đối tượng cạnh tranh không giống, Triệu Hàm nếu sau này không có vấn đề gì thì sẽ được sắp xếp đi theo lão thống soái.

Đi qua các doanh trướng, Lâm Phàm sau khi tới nơi này luôn luôn ở bên này, lúc này hớn mới hiểu được, cho dù chỉ là liếc mắt qua, nhưng có thể cảm thấy là mình đã đi qua một bên hoàn toàn khác, đường này phải đi đến bao lâu, mới được một chút cơm, điều này làm cho Lâm Phàm có chút khó chịu.

Triệu Hàm thấy Lâm Phàm theo không kịp, liền thả chậm bước chân, kết quả liền biến thành Lâm Phàm cùng Triệu Hàm chậm rì rì đi vào doanh trướng trung tâm, ngoài ra Lâm Phàm còn nghe thấy thanh âm rèn đồ vật truyền tới, quả nhiên lò rèn ở đối diện doanh địa của bọn họ, hắn cho dù muốn đem A Thiết lẻn vào đó cũng rất khó khăn, dù sao ở bên đó bọn họ canh phòng chắc chắn là rất nghiêm ngặt, chính xác là ba bước thì một tốp năm bước thì có một trạm gác, mà khuôn mặt của Lâm Phàm như vậy căn bản không thể trộm vào được.

Một khác sau Triệu Hàm mang theo Lâm Phàm tiến vào cái lều lớn nhất, hít sâu, cho dù Lâm Phàm nói có đạo lý, nhưng Triệu Hàm vẫn rất lo lắng, dù sao có liên quan đến Phàm tử, một khi có chuyện liên quan đến Lâm Phàm, đầu óc của Triệu Hàm sẽ không hoạt động được, cùng với sự bình tĩnh cơ trí trên chiến trường hoàn toàn không giống nhau.

“Đại tướng quân Triệu thống lĩnh đã tới.” Thủ vệ ở cửa báo cáo vào bên trong.

“Cho hắn tiến vào.” Trong doanh trướng truyền ra một âm thanh trầm ổn nhưng rất nặng, Lâm Phàm có thể từ trong âm thanh nhìn ra được người này là một vị tướng quân trầm ổn thần kinh bách chiến.

Triệu Hàm kéo Lâm Phàm vén lên rèm cửa doanh trướng, mang theo Lâm Phàm đi vào, nhìn thấy một người trung niên đứng ở trước bàn cát, Triệu Hàm báo cáo nói : « Đại tướng quân, tiểu nhân đã mang Lâm Phàm đến. »

« Tiểu Triệu đến đây, đừng đứng tìm chỗ ngồi đi, cơm chiều đã ăn qua chưa, nếu chưa ta kêu thị vệ mang một phần qua đây, » đại tướng quân chuyển giọng nói, tuy rằng thanh âm vẫn uy nghiêm khí thế nhưng cũng đủ, nhưng diện mạo của đại tướng quân rất hòa ái, trên mặt mang theo nét tươi cười, nhìn thấy cũng không dọa người.

« Tướng quân chúng ta đã ăn qua, không biết tướng quân tìm tiểu nhân và phu lang của tiểu nhân đến là có chuyện gì. » Triệu Hàm cũng không ngồi xuống, mà lại thật cẩn thận nói, đừng nhìn trên mặt đại tướng quân hòa ái mà lầm, Triệu Hàm rất rõ ràng, vị Cơ tướng quân này chính là loại ăn tươi nuốt sốn, tính cách thực cổ quái, làm việc cũng thực cổ quái.

Cơ tướng quân vừa rồi vừa hòa ai vô cùng lúc này lại quát lớn : « tiểu Triệu chiến công của ngươi mấy năm nay mọi ngươi đều quá rõ ràng, nhưng là ngươi biết pháp lại phạm pháp, trong quân doanh ở thời kì chiến tranh không cho phép người nhà vào thăm hỏi, phu lang nhà người không những đến thăm ngươi còn mang người vào quân doanh, phải bị tội gì. »

Lâm Phàm bị vị tướng quân này quát một tiếng, một khắc trước còn là một vị đại thúc hòa ái nhà bên, ngay sau đó liền biến thành vị bao công nghiêm khắc, đây là muốn đùa giỡn với hắn sao, chẳng lẽ người này là có bệnh tâm thần phân liệt.

« Đại tướng quân ta cùng phu lang nhà ta ba năm không gặp, hắn lần này tới là muốn tặng áo giáp cùng binh khí cho ta, bởi vì tiểu nhân không rõ hiệu quả của áo giáp cùng bình khí, cũng không dám báo lại, hôm nay chiến đấu với địch nhân một trận, buổi tối đang chuẩn bị viết một bản báo cáo trình lên. » Triệu Hàm lập tức mở miệng nói, hắn chính là đã sớm nghĩ tốt, nếu có người làm khó Phàm tử, hắn mượn cái này để lấy công chuộc tội cho Phàm tử.

« A, còn có chuyện như vậy, còn thất thần làm cái gì, lập tức trình lên, bản tướng quân thật muốn nhìn, nếu vũ khí này dùng tốt thì bản tướng quân sẽ bỏ qua, nếu như dám lừa gạt bản tướng quân, Triệu Hàm ngươi có thể tưởng tượng là sẽ có chuyện gì xảy ra. » Ánh mắt Cơ tướng quân quét về phía Lâm Phàm cùng Triệu Hàm nói, ánh mắt kia âm trầm thật sâu, nhìn thực dọa người.

Cơ đại tướng quân nhìn Triệu Hàm quỳ trên mặt đất, ánh mắt đột nhiên nhìn sang Lâm Phàm mở miệng nói : « tiểu tử nói áo giáp cùng binh khí của ngươi, là ai nghĩ ra, là ai chế tạo ra, nếu lời nói không rõ ràng, bản tướng quân tùy lúc có thể xử tử ngươi. »

Lâm Phàm lúc này có thể xác định người trước mặt bị tâm thần phân liệt, rõ ràng coi trọng áo giáp, thế mà bộ dáng lúc này lại cao cao tại thượng, điều này làm cho Lâm Phàm rất là khó chịu.

Hắn cũng kiên cường, cắn chặt môi dười không nói câu nào, rõ ràng là nói người phía trước làm cho hắn tức giận. Rõ ràng đối phương có việc muốn nhờ hắn, thế nhưng vị tướng quân này ban đầu nói chuyện rất hòa ái, nhưng hiện tại lại hung thần ác sát, là muốn dọa sợ hắn sao, nếu như không có hắn giúp đỡ, cho dù có áo giáp cũng đừng mong có thể chế tạo ra, phải biết rằng hắn chế tạo ra áo giáp cùng với sao chép lại áo giáp của hắn là hai chuyện khác nhau.

Triệu Hàm không có nghe thấy thanh âm của Lâm Phàm, vừa quay đầu liền phát hiện Lâm Phàm cắn môi, liền hiểu được tiểu tử này lại ngang bướng rồi, vậy phải làm sao bây giờ, hắn chẳng lẽ lại kêu đại tướng quân khó chơi trong quân doanh đi dỗ Phàm tử sao ? Nhưng mà không có cách nào, Triệu Hàm chỉ có thể nhẹ giọng hướng Lâm Phàm nói : « Phàm tử đừng ngang bướng, nói cho Cơ đại tướng quân nghe là ngươi theo ai học phương pháp chế tác. »

Kỳ thật trong lòng Triệu Hàm rất rõ ràng, Phàm tử hoàn toàn không phải người của thế giới này, áo giáp cùng binh khí khẳng định là từ bên kia, điều này hắn đương nhiên không thể nói ra, chỉ có thể để cho Lâm Phàm tự mình nói ra, nếu không hắn nói không giống Lâm Phàm, vậy thì phiền toái.

Triệu Hàm bên cạnh rất là sốt ruột, Lâm Phàm nhu thuận im lặng quỳ, nhưng mà không chịu mở miệng, tùy ý vị tướng quân vừa rồi hòa ái kia phóng thích áp lực, hắn vần cứ bất động.

Lúc này đại tướng quân đứng trước bàn cát suy nghĩ, ban đầu hắn nghĩ Triệu Hàm cùng Lâm Phàm làm trái lệnh, hắn mở miệng tức giận một chút đe dọa một phen, cũng có thể khiến cho Lâm Phàm nói ra tin tức, Cơ đại tướng quân có thể dễ dàng áp chế rất nhiều binh lính ở trong quân, đối với tiểu tử Lâm Phàm nhìn nhu nhược này lại không có tác dụng gì.

Kỳ thật Cơ đại tướng quân đã nghĩ sai, nếu như hắn nói lời hay ý đẹp, Lâm Phàm nhất định sẽ không để ý mà nói hết cho đối phương, thế nhưng đối phương lại muốn dùng sai lầm của Lâm Phàm để áp chế Lâm Phàm, như vậy là đã quá sai lầm rồi.

Tiểu tử Lâm Phàm này cũng thật ngang bướng, nhất là khi Lâm Phàm biết được đối phương muốn cái gì, hắn hiện tại đang ở kèo trên, không đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ không mở miệng nói với ngươi, Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không tin đối phương sẽ vô lý giết hắn, nhiều nhất chỉ có thể lôi hắn ra phạt, cái này Lâm Phàm mới không sợ.

Cơ đại tướng quân thấy Lâm Phàm không chịu đi vào khuôn khổ, đột nhiên mở miệng nói : « Ngươi đâu kêu tư sấm doanh tới đây đem gian tế áp giải xuống, tùy thời thẩm vấn. »

« Đại tướng quân không thể, Phàm tử nhà ta không phải gian tế, tử nhỏ tính tình hắn đã ngang bướng, ăn mềm không ăn cứng, ngài đừng dọa hắn, nhẹ nhàng hỏi hắn, hắn nhất định sẽ nói. Ngươi càng hù dọa hắn, hắn sẽ càng không chịu nói, » Triệu Hàm vội vàng mở miệng nói.

Cơ đại tướng quân nghe lời Triệu Hàm nói, liền nhíu mày, thế nhưng không thể dùng cách này, ngày thường đừng nói là binh sĩ, ngay cả thống lĩnh cũng thực sợ, cố tình tên tiểu tử có vẻ ngoài giống ca nhi này, thế nhưng tuyệt đối không sợ hắn, tự tình giống như không thể cởi bỏ. Ban đầu ở trong mắt hắn, Lâm Phàm như vậy là đầu cơ trục lợi, thế nhưng tiểu tử này thường gửi đồ tới quân doanh, tính cách khẳng định sẽ rất yếu đuối, làm sao lại không nghĩ tới lại là một người ngang bướng.

Tại thời điểm Cơ đại tướng quân cúi đầu tự hỏi, rèm cửa lại được nhấc lên, đi vào là một lão giả mặt mày hồng hào hơn sáu mươi tuổi.

Lão giả thấy Cơ đại tướng quân cau mày cười nói : « Chơi lố rồi đi, đứa nhỏ này rất tốt, biết chúng ta ở biên cương rất gian khổ, hàng năm đều tặng rất nhiều vật tư lại đây. Dược rồi Triệu Hàm đừng quỳ, dìu tiểu phu lang nhà ngươi đứng lên đi. Ngươi đưa vũ khí kia tới gọi là giáo đi, ta cũng xem qua uy lực của vũ khí kia, rất không tồi, đã kêu thợ thủ công đi rèn, thế nhưng áo giáp của ngươi tạo ra như thế nào, ngươi có thể nói với lão nhân ta, vật như vậy ngươi cũng có thể nghĩ ra được, trong tay còn có vũ khí lợi hại nào không. »

Lâm Phàm nghe được lời nói của lão giả, lúc này mới ngẩng đầu, Triệu Hàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, kéo Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm lão thống soái, mở miệng hướng Lâm Phàm nói : « Đây là lão thống soái tam quân, vẫn rất chiếu cố ta, ngươi nói với lão thống soái. Cơ đại tướn quân chỉ là hù dọa ngươi, đừng tức giận, cau mày sẽ không đẹp. »

Thanh âm Triệu Hàm rất nhỏ, thế nhưng mặc kệ Cơ đại tướng quân bên cạnh, hay là lão thống soái thì lỗ tai rất là linh mẫn, nghe thấy Triệu Hàm lừa gạt Lâm Phàm, khóe miệng hai người đều co rút, Cơ đại tướng quân muốn cười, lại bị lão thống soái trừng, hiểu được mình nên thu dọn sự tình rối ren này, rốt cục thu lại ý cưới, mở miệng nói : « Đúng vậy Phàm tử, Triệu Hàm nói rất đúng, ta chỉ là hù dọa ngươi, tiểu tử ngươi không những phá hủy quy củ quân doanh, còn rất không an phận, làm cho chúng ta cũng rất khó sử. Cũng may ngươi lại mang tới áo giáp rất là lợi hại, mau nói ra đi. »

Lâm Phàm nghe thấy lời nói của Cơ tướng quân coi như đã nhận sai, lúc này mới nhìn ra cửa nói : « Các ngươi có thể kêu A Thiết lại đây không, tiểu ca nhân kia đi theo ta, áo giáp cùng binh khí là ta trước kia nhìn thấy ở trong một quyển điển tích xưa, sau đó lại tìm sư phó của A Thiết, cùng nhau nghiên cứu mấy tháng trời mới có thể làm ra, kỳ thật hắn so với ta thì biết rõ ràng cách chế tạo hơn, đây cũng là nguyên nhân ta mang hắn tới. »

« Vậy mới là hài tử ngoan, được được, Cơ Vô Dạng ngươi đi phái người mang đứa nhỏ kia lại đây, nhớ rõ đừng làm đứa nhỏ kia sợ, bộ dạng kia của ngươi không phải ai cũng có thể dùng. » Lão thống soái cười hướng Cơ Vô Dạng nói, lão tiểu tử này thiếu chút nữa phá hư chuyện của hắn.

Nhìn thấy Cơ Vô Dạng rời đi, lão thống lĩnh cười phất tay với Lâm Phàm nói : « Đứa nhỏ lại đây ngồi, đừng sợ, coi như là ở trong nhà, Triệu Hàm mấy năm nay ở trên chiến trường biểu hiện tốt lắm, ta sẽ tiết lộ cho ngươi, chỉ cần Triệu Hàm có thể tiếp tục lập công, vị trí của ta tuy rằng không nhất định sẽ là hắn, thế nhưng một đại tướng quân hắn nhất định sẽ có phần, ta biết đầu óc ngươi rất thông minh, Triệu Hàm từng nói với ta ngươi rất là thông minh, làm chuyện gì cũng đều thành công, ngươi đem bản điển tích kia dâng lên, lão phu sẽ hướng đến triều đình thỉnh công cho ngươi. »

Trong lòng Triệu Hàm liền hồi hộp, điển tích Phàm tử nói hoàn toàn không có, đó là bịa đặt, trong lòng hắn liền sốt ruột phải làm sao bây giờ.

Lâm Phàm đã mở miệng nói : « Ngài làm khó tiểu tử rồi, ban đầu điển tích kia là có, nhưng mà thống soái có nghe nói qua, bốn năm năm trước thành Nam Dương đã xảy ra chuyện gì không. »

« Thành Nàm Dương làm sao, a, lão phu nhớ ra rồi, thành Nam Dương năm năm trước bị đồ sát cả thành, việc đó cùng điển tích có quan hệ gì sao, » lão thống soái nhìn về phía Lâm Phàm không khỏi nghi hoặc hỏi.

Lâm Phàm gật gật đầu nói : « Đúng vậy, chẳng những có quan hệ, mà con quan hệ rất lớn, không dối gạt lão thống soái ta cùng Triệu Hàm năm năm trước là ở tại thành Nam Dương, ngày đó phản quân tiến vào thành Nam Dương, giết hại hơn mười vạn nhân khẩu ở thành Nam Dương, vì để giữ mạng sống chúng ta đã đốt nhà ở trốn ở trong mật thất, điển tịch kia đã bị đốt trong trận hỏa hoạn đó. Nếu không phải một năm nay ta hay nằm mơ đột nhiên nhớ tới áo giáp cùng vũ khí, ta đã sớm quên mất bản điển tích kia rồi. »

Triệu Hàm lặng lẽ giơ tay lau mồ hôi trên trán, lá gan của Phàm tử thật là lớn, thể nhưng lý do này thật là có lý, cho dù thống soái muốn tra, cũng không điều tra được gì, đã sớm bị thiêu cháy ở trong đám lửa.

« Thật sự là bị đốt, thật là đáng tiếc, thế nhưng ngươi đã xem qua, vậy hẳn là biết các vũ khí khác, cẩn thận suy nghĩ xem có thể chế tạo thêm vũ khí lợi hại nào khác hay không, ngươi không phải muốn dùng lò rèn sao, ta sẽ mệnh lệnh xuống, ngươi và tiểu huynh đệ ngươi mang theo kia lúc nào cũng có thể vào lò rèn, thế nhưng những địa phương khác không được đi loạn, nếu không sẽ dựa theo quy định gian tế mà xử lý. » lão thống soái trầm mặc một chút rồi mở miệng hướng Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm nghe được lời nói của lão thống soái xong, trong lòng « Yeah » một tiếng, vui vẻ ghê gớm, rốt cục có thể doanh chính ngôn thuận đưa A Thiết đi vào lò rèn, sau này áo giáp của Triệu Hàm cũng có thể đưa cho A Thiết sửa chữa, hắn cũng không cần bị nhốt ở trong doanh trướng của Triệu Hàm nữa, có thể quang minh chính đại đi dạo ở trong doanh địa một chút, không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, Lâm Phàm chờ chính là một câu này của lão thống soái, hiện tại Triệu Hàm cũng không dễ dàng đuổi hắn, thế nhưng trên mặt hắn cũng không thể hiện chút nào, tránh cho bị lão thống soái phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.