Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 46: Chương 46




Thời điểm đứa nhỏ mở mắt Lâm Phàm thật sự là bị hù dọa, đó là một đôi mắt màu xanh lam, so với ánh mắt màu lam đời trước của hắn còn đẹp hơn vạn lần. Đương nhiên điều làm cho Lâm Phàm kinh ngạc không phải là đôi mắt màu làm của đứa nhỏ, mà là mắt của hắn cùng Triệu Hàm đều màu đen, như thế nào có thể sinh ra một ánh mắt màu lam, điều này không phù hợp với lẽ thường, đây mới là nguyên nhân khiến cho Lâm Phàm kinh hô.

Lâm Phàm cẩn thận tự hỏi trong chốc lát, không có nghe nói Trần gia ở kinh thành có huyết thống mắt màu lam, nhà Triệu Hàm liền không có khả năng, cho dù tổ tiên Triệu Hàm là người bắc cương, nhưng người bắc cương ngoại trừ cao to khôi ngô một chút, màu mắt đều là màu hổ phách hoặc nâu, tuyệt đối sẽ không có màu lam như thế này.

Thế nhưng ánh mắt của đứa nhỏ này nhìn thật đẹp, một đôi mắt lam mênh mông tuy rằng chưa nhìn thấy đồ vật gì, thế nhưng lại nghe thấy âm thanh, cho dù Lâm Phàm kinh hô cũng không dọa đến đứa nhỏ, tiểu gia hỏa này chính là di chuyển đầu nhỏ nhìn về hướng Lâm Phàm.

“Tiểu tử ngươi hiện tại ăn uống cũng no đủ, nên đi ngủ, phụ thân cũng rất mệt cần nghỉ ngơi một chút. Chờ sau khi tỉnh lại sẽ đặt nhũ danh cho ngươi, ban đầu có nghĩ tên cho ngươi, thế nhưng hiện tại không thích hợp, đợi một lát nữa, ta sẽ nói với a mỗ của ngươi nếu hắn đồng ý là được.” Lâm Phàm cúi đầu ở trên khuôn mặt đứa nhỏ hôn một cái, đứa nhỏ vừa nhỏ vừa mềm như vậy, hắn thật không giám tùy tiện lộn xộn, chỉ sợ làm bị thương đứa nhỏ.

Cẩn thận đem đứa nhỏ đặt vào trong nôi, nhẹ nhàng gõ vài cái vào chăn bông bên cạnh hắn, Lâm Phàm cũng không lay động nội, đời trước thời điểm hắn chăm cháu thì biết được, lay động nôi có thểm làm bị thương đứa nhỏ.

Tiểu tử kia thật sự là cho Lâm Phàm mặt mũi, sau khi Lâm Phàm vỗ nhẹ vào cái chăn bông, tiểu tử kia liền nhắm mắt lại ngủ.

Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ, tiểu tử này khi nhắm mắt thì không nhìn ra vấn đề, khó trách a ma đỡ đẻ cho Triệu Hàm không phát hiện ra, hắn khẳng định là người đầu tiên nhìn thấy mắt của đứa nhỏ.

Ôm thảm cùng chăn bông đặt ở trên tháp trúc ở giữa phòng ngủ, mấy ngày nay hắn không chuẩn bị cùng Triệu Hàm nằm chung giường, hắn ngủ ở bên cạnh Triệu Hàm sẽ ảnh hưởng đến Triệu Hàm, nửa đêm Triệu Hàm sẽ dậy đắp lại chăn cho hắn, có đôi khi chân hắn sẽ đặt lên người Triệu Hàm, chỉ cần không đặt lên bụng làm bị thương đứa nhỏ, Triệu Hàm cũng không đánh thức hắn, tùy ý hắn ngủ như vậy.

Hiện tại Triệu Hàm vừa mới sinh đứa nhỏ xong, là thời điểm cần tĩnh dưỡng, Lâm Phàm sợ nửa đêm ngủ sẽ đè lên Triệu Hàm.

Lâm Phàm cũng không biết hắn dưỡng ra thói quen xấu này khi nào, thế nhưng hắn biết rõ, thói quen xấu này của hắn đa phần đều là Triệu Hàm nuông chiều mà ra.

Lâm Phàm nghe mùi canh gà mà tỉnh lại, Ngô a ma mang Tử An hai tuổi vào phòng, nhìn thấy Lâm Phàm tỉnh lại liền cười nói: “Đại gia tỉnh, ta mang một chén mì gà lại đây, ngươi cùng chủ mỗ mỗi người ăn nửa bát đi, dược ta đang hâm nóng ở trên bếp lò, chờ chủ mỗ ăn mì gà xong thì nửa khắc sau liền uống dược, ngài phải nhớ kỹ. A tiểu tổ tông của ta, kia chính là đệ đệ của ngài, không thể niết khuôn mặt, sẽ lưu lại nước miếng….”

Nói xong Ngô a ma liền vội vàng ôm Tử An đang trộm niết khuôn mặt của đệ đệ đi, đứa lớn hai tuổi, lại rất tò mò với đứa nhỏ vừa mới sinh, không lưu ý có thể xảy ra vấn đề.

Hiển nhiên hôm nay không có nhìn thấy a mỗ cùng phụ thần, càng chưa có nhìn thấy ông nội Tử An cũng không dễ phối hợp như vậy, nó đối với đứa nhỏ trong phòng phụ thân và a mỗ cảm thấy thực hứng thú, tuyệt không muốn đi theo Ngô a ma.

Tử Am vặn vẹo tiểu thân mình tròn vo, hướng Lâm Phàm giãy dụa gọi: “Phụ thân, phụ thân, tuyết, tuyết….”

“Hảo hảo, tiểu tổ tông của ta chúng ta ra ngoài phòng xem tuyết, ngoan một chút, a mỗ ngươi vừa mới sinh đệ đệ rất mệt, cha ngươi cả đêm qua cũng không có ngủ, chúng ta buổi chiều đến xem đệ đệ được không.” Ngô a ma dụ dỗ nói, đối mặt với đứa nhỏ hai tuổi có chút không hiểu, nó chỉ chỉ tuyết ở bên ngoài, cùng nó nói đạo lý nó hoàn toàn không hiểu, Ngô a ma đối mắt Tử An bướng bỉnh, cũng không có biện pháp nào, chủ yếu là dụ dỗ nói.

Cũng may đứa nhỏ này rất dễ bị rời đi lực chú ý, nghe thấy Ngô a ma cho đi nhìn tuyết, lập tức ngoan ngoãn cho Ngô a ma ôm đi ra ngoài.

Tuyết rơi đồi với Tử An mà nói là điều rất mới mẻ, năm trước hắn còn quá nhỏ, cũng không chơi được, nhưng năm nay không giống, đưa tay ra năm, ra cảm nhận, dùng ánh mắt nhìn, dùng đầu óc suy nghĩ, tóm lại là khiến cho Tử An cảm thấy rất là hứng thú.

“Ngô a ma bên ngoài tuyết rơi sao.” Lâm Phàm kéo lại áo khoác ngoài nói.

Ngô a ma ôm Tử An tới cửa gật gật đầu nói : « Thời điểm tiểu ca nhân khóc nỉ non thì tuyết ngoài trời cũng rơi, đứa nhỏ này có phúc khí, tuyết rơi là cả năm được mùa, năm nay tuyết rơi sớm một tí, khẳng định sang năm sẽ bội thu. »

Lâm Phàm gật gật đầu, câu nói tuyết rơi cả năm được mùa là có căn cứ, tuyết rơi sớm thì thời tiết sẽ càng lạnh, các côn trùng có hại sẽ bị đông lạnh chết rất nhiều, thu hoạch tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lâm Phàm đi đến bên giường đánh thức Triệu Hàm, hai người cùng nhau ăn hết một bát mì gà rất lớn, Lâm Phàm liền nói bên ngoài có tuyết rơi, nói với Triệu Hàm hắn sẽ đặt tên cho tiểu ca nhân nhà mình là Lâm Tuyết Lan, lan thông lam, đối với đứa nhỏ có một ít chính xác, nhũ danh lại rất đơn giản, gọi tiểu tuyết, ca nhi lấy nhủ danh này cũng rất thông thường, thế nhưng kêu cũng lanh lảnh lưu loát.

Triệu Hàm tiếp nhận dược Lâm Phàm đưa qua uống hết sau đó liền cười nói : « Ngươi làm sao lại nghĩ đặt chữ Lan này, chữ này bình thường hay đặt cho tiểu tử hơn. »

« Ngươi nhìn xem sẽ biết chuyện gì xảy ra, ban đầu ta muốn đặt chữ Lam trong màu làm, nhưng chữ này thì hơi có chút lộ liễu quá, cho nên chúng ta vẫn nên là hàm súc một chút, nếu ngươi không thích chữ này, chúng ta dùng chữ Lam này cũng được, hoặc là từ Lan trong hoa Lan cũng tốt lắm, ta không có ý kiến. » Lâm Phàm cười nói.

Triệu Hàm không rõ ý tứ của Lâm Phàm, vì cái gì nhật định phải dùng từ Lam, từ Lam này có quan hệ gì tới đứa nhỏ sao.

Người hầu rất nhanh mang sữa dê tới, Lâm Phàm từ trong thực hạp lấy ra sữa dê, còn thử nhiệt độ một chút, người hầu theo lời Ngô a ma mang lại đây, sữa dê không cần hâm ở trên thán lô, chỉ cần chờ tiểu bảo bảo tỉnh lại, đem sữa dê đặt ở trên bếp lò hâm nóng là được, nếu không thời gian hâm quá dài uống vào sẽ đau bụng.

Kỳ thật Lâm Phàm cảm thấy mới vừa ngủ, thế nhưng cũng đã qua một canh giờ, thời gian cũng không bao lâu.

Ngô a ma tính toán thời gian rất tốt, ngay khi sữa dê đưa lại đây không bao lâu, tiểu Tuyết nằm ngủ ở trong nôi đột nhiên vặn vẹo thân mình, tiếp theo liền giương giọng khóc lớn lên.

Trẻ con khóc đa phần cũng không mau nước mắt, Lâm Phàm vội vàng ôm tiểu tử kia lên, ở trên mông tiểu tử sờ một chút, quả nhiên là ướt đẫm, chắc là sau khi đi tiểu liền đói bụng, giúp tiểu tử kia thay tã sau đó liền đem đứa nhỏ đến trong tay Triệu Hàm, hắn vẫn cảm thấy để cho Triệu Hàm đút thì đảm bảo hơn, hắn cần phải học thêm.

Triệu Hàm nhận lấy đứa nhỏ lớn tiếng khóc, vỗ nhẹ đứa nhỏ vài cái, tiểu tử kia liền an tĩnh lại, Triệu Hàm ngẩng đầu hướng Lâm Phàm nói : « Đem sữa dê lại đây, bỏ vào trong một cái chén nhỏ một chút, đừng để đứa nhỏ bị bỏng. »

Dúng lúc này Triệu Hàm ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực, có chút không dám tin nhu nhu ánh mắt xác nhận lại, màu lam, như thế nào lại màu lam…

« Phàm tử tại sao lại có thể như vậy, ánh mắt đứa nhỏ như thế nào lại như vậy, màu sắc đôi mắt sao lại như vậy, điều này rất kỳ quái, chúng ta làm sao bây giờ, đứa nhỏ như vậy không thể để người khác nhìn thấy, sẽ bị người ta cho là yêu quái. » Triệu Hàm hoảng sợ lo lắng nhìn về phía Lâm Phàm kêu lên.

Lâm Phàm nghe thấy lời của Triệu Hàm nói xong lập tức nhíu mày nói : « Cái gì mà yêu quái, ngươi lại coi đứa nhỏ của chúng ta là yêu quái, chỉ là ánh mắt màu lam thôi, màu sắc đôi mắt khác người là yêu quái, ánh mắt của người bắc cương cũng không giống với chúng ta, còn không phải đều là người hay sao, Triệu Hàm đừng ngạc nhiên, đây là đứa nhỏ của chúng ta, mặc kệ ánh mắt hắn có màu lam hay là màu đỏ, đều là con của chúng ta. »

Lời nói của Lâm Phàm khiến cho Triệu Hàm an tâm hơn một chút, hắn mở miệng nói : « Đây là con của chúng ta ta đương nhiên là thương yêu, nhưng người bên ngoài không nghĩ như vậy, ta không biết người nơi này thế nào, nhưng ở trấn trên của chúng ta, chính là trấn Bán lý, ta nhớ rõ có một đứa nhỏ có tròng mắt trong suốt, buổi tối sẽ phản quang một chút, đứa nhỏ kia bị người trong trấn coi là yêu quái. Hắn hay bị khi dễ, ta cùng lão tiêu sư đôi khi sẽ cho hắn đồ ăn, thế nhưng sau khi ta lập gia đình không biết tình huống của hắn, có thể là bị đông chết hoặc là bị chết đói rồi. »

Nghe thấy lời Triệu Hàm Lâm Phàm đột nhiên cười nói : « Đứa nhỏ của chúng ta, ta sẽ để cho hắn đói chết sao, ngươi cũng để cho hắn đói chết sao, với điều kiện nhà của chúng ta, tuy rằng không thể nói phú khả địch quốc, nhưng nuôi sống đứa nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề, đây chính là bảo bối mà ông trời cho chúng ta, chúng ta phải yêu thương hắn, giống như là yêu thương Tử An vậy. »

Lời nói của Lâm Phàm khiến Triệu Hàm buông trái tim của mình xuống, máu mắt của đứa nhỏ khiến cho Triệu Hàm rất là lo lắng, chỉ sợ Lâm Phàm hiểu lầm hoặc là nghĩ bậy, hiện tại xem ra Phàm tử cùng người nơi này không giống nhau, điều này làm cho Triệu Hàm an tâm.

Thế nhưng Triệu Hàm vẫn không giải thích được, vì sao ánh mắt của đứa nhỏ lại màu lam, rất là kỳ quái, tổ tiên nhà bọn họ cũng không có ai có ánh mắt màu lam, như vậy thì hoàn toàn không có khả năng xuất hiện, hiện tại chỉ có thể là ở trên người Phàm tử, thế nhưng Triệu Hàm cũng không muốn nói ra làm cho Phàm tử nghĩ nhiều, việc này sau này sẽ hiểu được, dù sao đều là hắn mang thai mười tháng sinh ra, mặc kệ đứa nhỏ như thế nào, hắn đều sẽ yêu thương.

« Thế nhưng tên của đứa nhỏ đặt trắng ra như vậy có vấn đề gì không, » Triệu Hàm nhìn về phía Lâm Phàm hỏi.

Lâm Phàm nhìn về phía Triệu Hàm cười nói : « Có vấn đề gì, ngươi không biết ánh mắt của đứa nhỏ rất đẹp hay sao, rất có mị lực, ta thích, chúng ta chính là muốn để cho người ta biết, đây là đứa nhỏ của chúng ta, chúng ta lấy ánh mắt xinh đẹp của nó làm vinh quang, không cho nó cảm thấy ánh mắt của mình khác biệt mà tự ti, việc này phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, sau này quen rồi nó sẽ không để ý, nếu chúng ta thật cẩn thận, ngược lại sẽ khiến cho đứa nhỏ quá nhạy cảm, người ngoài nghĩ nhiều. »

Triệu Hàm cảm thấy lời nói của Lâm Phàm không tồi, Phàm tử đều lo lắng tất cả chu toàn, một người chồng như vậy, cho dù tính tình trẻ con một chút, hắn làm sao có thể không thương không đau.

Chuyện này nếu là xảy ra ở trong nhà người khác, tuyệt đối sẽ phát sinh động đất cấp mười hai, nhưng ở nhà Lâm Phàm thì giống như một viên đá bị ném vào trong nước, một chút gợn sóng sau đó liền bình lặng trở lại, giống như việc này chỉ là một chuyện rất bình thường, không có gì quá tò mò.

Người hầu cũng rất nhanh biết việc này, còn không đợi những người này truyền ra ngoài, thái độ Lâm Phàm sủng ái hai người con trai liền khiến cho bọn họ câm miệng, đồ dùng hằng ngày của con trai hai người đều là đồ tốt nhất, ca ca có đệ đệ tuyệt đối không thiếu. Đám người hầu cũng đều là người thông minh, ai cũng không dám lắm miệng làm mất đi công việc không tồi này, những người hầu này cũng có ánh mắt nhìn người, chỉ có cố hết sức làm việc không có chuyện tình lấy lòng.

Thời điểm làm đầy tháng cho con trai cũng là lúc hết năm, nhà Lâm Phàm làm đầy tháng rất là náo nhiệt, chuẩn bị cho người hầu hai bàn, hơn nữa Ngô bá Lâm Phàm Triệu Hàm, còn có hai đứa nhỏ làm ầm ĩ, đừng nhìn tiểu Tuyết còn nhỏ tuổi, mới được một tháng, nhưng giọng của nó cũng không nhỏ, chỉ mất hứng một chút, nó sẽ giương giọng gào khóc, bộ dạng bé nhỏ đặc biết khiến người khác yêu thương.

Ngày mùng một Lâm Phàm chuẩn bị lên thuyền đi chúc tết, chỉ thấy Ngô Tử Vệ đứng trên thuyền trước mặt bến tàu nhà hắn. Bến tàu nhà Lâm Phàm lúc này cũng không thể coi là nhỏ, bến tàu nhà hắn đã xây dựng thêm, một cái chỉ dùng để đỗ thuyển nhỏ, còn một cái bến tàu lớn hơn kéo dài đến sông lớn, cho dù là thuyền cỡ trung đi qua cũng có thể dừng lại.

« Ngô đại ca sao ngươi lại đến đây, ta còn chuẩn bị đi qua đây, Trương đại ca có cùng ngươi tới không, Ngô đại ca Tử Lâm có tới không, ta cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy hắn, cũng không biết hiện tại hắn và Trương Dực như thế nào, có thành hay không. » Lâm Phàm nhìn thấy Ngô Tử Vệ lập tức hỏi một đống lời.

« Ngươi hỏi một đống vấn đề như thế ta trả lời như thế nào, nước còn chưa cho uống một ngụm. Ngươi còn chuẩn bị niên lễ tặng cho ta, nhà của ta cũng không thiếu cái gì, khố phòng cũng sắp chất đầy, mau cất đi đi, có tâm ý là được rồi, mau lên đi…. » Ngô Tử Vệ nói xong liền kéo Lâm Phàm đi vào trong sơn trang.

Chuyện Triệu Hàm sinh đứa nhỏ Ngô Tử Vệ đã sớm biết, nhưng trước năm mới hắn rất là bận rộn, ngoại trừ kêu quản sự đưa lễ đến, Ngô Tử Vệ vẫn chưa nhìn thấy đứa nhỏ, hiện tại tới liền gấp rút muốn nhìn thấy.

« Đứa nhỏ thế nào, thân thể tốt không, Triệu Hàm cũng mau ra tháng rồi đi. » Ngô Tử Vệ cười hỏi.

Ngô Tử Lâm phía sau kêu lớn, trách đại ca hắn vừa nghe đến đứa nhỏ, liền ngay cả đệ đệ cùng em dâu Trương Dực cũng bị bỏ qua một bên.

« Ngô Tử Lâm cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi, đã bao lâu rồi nhỉ, không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi, » Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, khi hắn nhìn về phía Trương Dực liền kinh ngạc, trước đây mặt Trương Dực tuy rằng ngăm đen, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện một vết sẹo dài trông dữ tợn như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyên gì. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ của Trương Dực cùng Ngô Tử Lâm, dường như cũng không bị vết sẹo ảnh hưởng.

Ngô Tử Vệ mặc kệ đệ đệ hắn, không sinh một đứa nhỏ cho hắn nuôi dưỡng, đệ đệ này sắp bị Ngô Tử Vệ ghét bỏ, Lâm Phàm đã làm cha của hai người con, Tử Lâm nhà hắn như thế nào đến bây giờ còn không thể làm cho bụng Trương Dực có động tĩnh, điều này làm cho Ngô Tử Vệ tức đến nghiến răng nghiến lợi, phải biết rằng vì chuyện của đệ đệ và Trương Dực, hắn cùng Trương Dương hao phí rất nhiều tâm tư.

Lâm Phàm căn bản không kịp hỏi chuyện tình của Ngô Tử Lâm cùng Trương Dực, hắn đã bị Ngô Tử Vệ kéo đi.

Vào trong sơn trang, Ngô Tử Vệ quen đường cũng không cần Lâm Phàm dẫn đường, rất nhanh đã đến sân của Lâm Phàm, quả nhiên ở sườn thính truyền đến tiếng khóc oa oa của Tử An, còn có một tiếng khóc lớn của trẻ con.

Lâm Phàm đẩy ra cửa phòng, dẫn Ngô Tử Vệ cùng với Ngô Tử Lâm và Trương Dực ở phía sau đi vào sườn thính, nhìn thấy trong phòng lộn xộn liền cười nói : « Đừng để ý, Tử An bây giờ rất hiếu động, trong phòng sẽ bị nó làm lộn xộn. »

« Không có việc gì không có việc gì, chúng ta không phải người ngoài, Triệu Hàm nhanh cho Trương Dực ôm tiểu Tuyết, ta nghe nói ánh mắt tiểu Tuyết rất đẹp, nhanh cho chúng ta nhìn một cái. » Ngô Tử Lâm vô tâm vô phế nói.

Triệu Hàm nghe lời nói của Ngô Tử Lâm lắc đầu cười nói : « Vẫn còn đang khóc, ta dỗ nó trước, Tử An ngươi im lặng, không được khi dễ đệ đệ, đừng cho là ta không biết ngươi trộm niết mặt đệ đệ. »

« Hắc hắc hắc, » Tử An gãi gãi đầu, len lén chạy sang một bên trốn tránh, nó tuy rằng bây giờ nói còn chưa rõ ràng, bình thường cũng chỉ nói ra được hai chữ, thế nhưng cũng nghe hiểu lời nói của người lớn, rất rõ ràng hành vi trộm niết mặt đệ đệ vừa rồi là không đúng. Nhưng là đệ đệ thực đáng yêu, nó thật sự rất là muốn đi xoa xoa sờ sờ bóp bóp, cho dù bị mắng, Tử An vẫn là không nhớ lâu.

Tiểu Tuyết bị quấy rầy, vừa mới bắt đầu còn chuyển động đầu để né tránh, thế nhưng đợi đến lúc nó không kiên nhẫn, tiểu tử lập tức nâng giọng lên khóc, nó chỉ biết chỉ cần nó khóc thì lập tức sẽ có người đem ruồi bọ đuổi đi.

Trương Dực thật cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ đáng yêu vô cùng, nhưng đứa nhỏ yếu ớt mềm nhũn ôm vào trong ngực, làm thân hình hắn cứng ngắc không dám động, chỉ sợ quấy rầy đứa nhỏ ở trong ngực sẽ giương một đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn. Dứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, miệng anh đào nhỏ nhắn sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt mập máp tuyết trắng, thời điểm nó phun ra một cái bong bóng nhỏ ra, trực tiếp khiến Ngô Tử Vệ cười lên, đứa nhỏ cư nhiên còn có thể phun bong bóng, thật sự là chơi rất vui.

Dáng tiếc mặc kệ Ngô Tử Vệ hay là Ngô Tử Lâm, hai người chỉ có thể nhìn, không dám tiến lên ôm thử.

Triệu Hàm ngồi bên cạnh Trương Dực chỉ đạo Trương Dực thả lỏng, như thế nào để cho đứa nhỏ cảm thấy thoải mái, tiểu tử kia vẫn còn quá nhỏ, thế nhưng chỉ một lát liền ngáp một cái muốn ngủ.

Mà Lâm Phàm rất là đắc ý dạt dào khoe ra sự đáng yêu của ca nhi nhà hắn, chơi vui biết bao nhiêu, nói ở trước mặt hai người khiến họ rất là hâm mộ. Làm cho Ngô Tử Lâm rước lấy ánh mắt xem thường của ca hắn, bởi vì hắn cho tới bây giờ vẫn chưa gieo hạt thành công ở trong bụng Trương Dực, việc này có thể trách hắn sao, Ngô Tử Lâm nếu không phải sợ làm tổn thương ca hắn, thực hận không thể trả về một câu muốn đứa nhỏ, ngươi sao không tự mình sinh, nghĩ lại nói vậy sẽ làm tổn thương người khác, cho nên Ngô Tử Lâm cắn răng nhịn.

Triệu Hàm đem tiểu Tuyết đặt trên giường ấm, tránh cho Tử An lại quấy nhiễu đệ đệ ngủ, giường ấm này là do những người hầu bắc cương kia làm ra, so với dùng bếp lò thì ấm áp hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không có mùi khói, khiến cho Triệu Hàm cùng Lâm Phàm thực thích nó.

« Tử Lâm ngươi cùng Trương Dực là xảy ra chuyện gì, liền mất tích nửa năm, một chút tin tức cũng không có. Trương Dực mặt của ngươi là làm sao vậy. » Lâm Phàm đã chuẩn bị tốt công cụ chuẩn bị phao trà.

Triệu Hàm đưa tay ôm lấy Tử An đang lén lút đi tới, tiểu tử này cho dù có thể bò lên giường, cũng không thể tác quái.

Ngô Tử Vệ cười nói : Việc này nói ra rất dài, ngồi xuống đi, Phàm tử ngươi nhớ rõ lúc trước ngươi nói với Trương Dương cái gì không ? »

« Đương nhiên nhớ rõ, ta nói với Trương đại ca đưa Tử Lâm cùng Trương Dực đến đảo không người, làm cho hai người gạo nấu thành cơm, cho dù là Ngoại tổ phụ của Trương Dực cũng không thể tra ra cái gì. » Lâm Phàm cười nói, việc này thì hắn nhớ rất là rõ, chính bởi vì mấy câu này, tiểu tử Ngô Tử Lâm giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, đợi thời điểm hắn phản ứng lại, đã không tìm thấy Ngô Tử Lâm rồi.

Ngô Tử Vệ gật gật đầu nói : « Lại nói tiếp biện pháp của ngươi cũng không được, quá mức phiền toái cùng nguy hiểm, nhưng biện pháp của ngươi lại giúp cho chúng ta tìm được một lối ra khác. Ngoại tổ phụ của Trương Dực không đồng ý, cũng là vì có ý tưởng Trương Dực có thể vào cung, cho nên chúng ta liền ra tay từ nơi này. Sau khi ta cùng Tử Lâm thương lượng, Trương Dương cùng Trương Dực thương lượng, hai người đều không có ý kiến, cho nên trong một lần huấn luyện mặt của Trương Dực bị đao tử cắt qua. »

Mặt mày Trương Dực vàng vọt cũng không thể đưa vào cung, việc này sau khi truyền tới kinh thành, có thể nghĩ sẽ phản ứng như thế nào. Khi đó Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ vì muốn bảo vệ Ngô Tử Lâm, tự nhiên không thể chuyện tình hai người mến nhau truyền ra ngoài.

Trương Dực trở về kinh thành một chuyến, thời điểm Ngoại tổ phụ nhìn thấy Trương Dực, khuôn mặt y vẫn như năm đó, nhưng dung mạo có thể mê đảo toàn bộ người kinh thành đã khác biệt quá xa, cũng không nhắc lại nữa, đen sắp thành than củi, làn da thì thô ráp không chịu được, đôi tay kia làm sao giống đôi tay của một ca nhi, căn bản là một đôi tay của hán tử, hai tay đều vết chai ngay cả nam nhân kinh thành cũng không có như vậy.

Huống chi trên mặt còn có một phết sẹo dài năm sáu li, Ngoại tổ phụ của hắn hoàn toàn hết hy vọng, cho dù hắn nghĩ biện pháp xóa đi vết sẹo trên mặt của Trương Dực, nhưng là bàn tay thô to kia, đen đến nỗi không có cách nào gặp người khác, Ngoại tổ phụ của hắn cũng không nói ra, ca nhi như vậy đưa đến trước mặt hoàng thượng, không phải là làm mất mặt của Ngoại tổ phụ sao !

Cho nên sau khi Trương Dực hồi phủ của a mỗ, biết được a mỗ hắn sau này sẽ tự do, Trương Dực rất là cao hứng, ở kinh thành hai tháng. Trương Dực từ biệt a mỗ, bởi vì hắn không thể tiếp tục ở lại, nếu không làn da vất vả phơi nắng kia sẽ biến trắng, nếu để cho Ngoại tổ phụ hắn biết, còn không biết sẽ tạo nên phong ba gì.

Dợi thời điểm Trương Dực trở về cũng sắp đến lễ mừng năm mới, công việc của thủy quân bọn họ cũng bận lu bù, thủy phỉ ở hải ngoại lại chạy vào trong đại lục cướp bóc, Trương Dực bề bộn nhiều việc, Ngô Tử Lâm liền đi theo Trương Dực lên thuyền, hai người đi tới nha môn đăng kí đơn giản, chuẩn bị sang năm sau, Ngô Tử Vệ sẽ đến kinh thành chính thức chào hỏi cùng đưa sính lễ, tin tưởng có Trương Dương ra mặt, việc này khẳng định có thể ổn thỏa.

Lúc này Lâm Phàm mới hiểu được Ngô Tử Vệ đem Ngô Tử Lâm dấu đi, khó trách hắn lâu như vậy cũng không nhìn thấy tiểu tử Ngô Tử Lâm này, thì ra là đi ẩn nấp, sau đó là Trương Dực trở về, tiểu tử này khẳng định là vui quên cả trời đất, đồ khốn vong ân phụ nghĩa, thời gian dài như vậy thế nhưng không đến nhà mình, làm hại mình lo lắng vô ích.

Ngô Tử Lâm thấy sắc mặt Lâm Phàm không ổn, lập tức nói : « Phàm tử ngươi đừng nghĩ nhiều, ban đầu ta muốn trở về thăm ngươi, nhưng lúc ấy Trương Dực phải chấp hành nhiệm vụ, ta đành phải đi theo lên thuyền không có cách trở về. Thế nhưng thời điểm tiểu Tuyết sinh ra ta có biết, ta còn nhờ ca ta thay ta tặng cho tiểu Tuyết một cái kim tỏa, không tin ngươi hỏi Trương Dực. »

Trương Dực nghe xong gật gật đầu nói : « Đúng như vậy, Tử Lâm thường xuyên sẽ nói tới tiểu Tuyết, nói không biết đứa nhỏ này lớn lên sẽ giống ngươi hay là giống Triệu Hàm. »

Triệu Hàm từ khi nghe lời nói của Ngô Tử Vệ xong cũng thực im lặng, Lâm Phàm nhìn về phía Triệu Hàm, hiểu được lo lắng trong mắt hắn, hắn lo lắng cho Trương Dực, Ngô Tử Lâm là bằng hữu của bọn họ, sau này Trương Dực cũng là bằng hữu của bọn họ, Triệu Hàm rất là hy vọng tình cảm của hai người không xảy ra vấn đề gì. Tiểu tử Ngô Tử Lâm này thích đi hoa quán, mặt Trương Dực hiện giờ bị hủy dung, hai người về sau thật sự rất khó nói.

Lâm Phàm khụ một tiếng mở miệng nói : « Tử Lâm mặt Trương Dực đã bị hủy, ngươi thật sự không ngại. »

Ngô Tử Lâm sau khi nghe lời nói của Lâm Phàm liền sửng sốt cười nói : « Đương nhiên, nếu ta để ý sẽ không đồng ý làm như vậy, thật vất vả gặp được người mình thích, tự nhiên là phải quý trọng. »

« Được đây là tự ngươi nói, về sau không thể phụ lòng Trương Dực, hắn vì ngươi cùng một chỗ mà chấp nhận hủy dung. » Lâm Phàm nhìn mặt Triệu Hàm có hơi chút thả lỏng cười nói.

Ngô Tử Lâm nghe xong lời nói của Lâm Phàm liền cười nói : « Ta đương nhiên sẽ không phụ lòng Trương Dực, ta thích chính là bản thân hắn, cũng không phải khuôn mặt của hắn, huốn chi ta muốn xem mĩ nhân, nhìn ngươi không phải hơn sao, trong hoa lâu có mấy người có thể so với ngươi… »

« Tiểu tử Ngô Tử Lâm ngươi coi ta đã chết rồi sao, Phàm tử chính là đã có chủ, có đẹp cũng không phải cho ngươi nhìn, » Triệu Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau đó trong phòng ngoại trừ Tử An vẻ mặt ngây thơ cùng tiểu Tuyết đang ngủ, tất cả mọi người đều cười ngã trái ngã phải, Triệu Hàm cũng không để ý, bưng một ly tràm Lâm Phàm phao lên uống, Phàm tử pha trà rất là thơm, Triệu Hàm thực vừa lòng.

Bữa tiệc trà này uống tới trước giờ ăn cơm chiều, Triệu Hàm cắn hạt dưa cùng hạch đào, có khi đút cho đứa con có khi lại đút cho Lâm Phàm, cho dù bị Ngô Tử Lâm trêu ghẹo nhiều lần, hai người vẫn như trước làm theo ý mình. Kỳ thật Ngô Tử Lâm cùng Trương Dực cũng không ngại hai người khoe ân ái, chỉ có mỗi Ngô Tử Vệ, Trương Dương gần đây bề bộn nhiều việc, không thể tách ra được thời gian đến gặp hắn, tư vị một mình trông phòng chỉ có một mình Ngô Tử Vệ mới có thể hiểu được.

Lâm Phàm cho người quét tước một cái sân trống, đêm nay Ngô Tử Lâm cùng Trương Dực sẽ lưu lại, Ngô Tử Vệ còn có việc, buổi tối còn muốn quay về Hồng Hà sơn trang.

Thời điểm Ngô Tử Vệ đi ra sơn trang, một còn thuyền nhỏ đến gần tiểu bến tàu, đó là con thuyền của thủy quân Trương Dương, trong lòng Ngô Tử Vệ vui vẻ đi lên nghênh đón, đáng tiếc người đi ra không khiến cho Ngô Tử Vệ cao hứng.

Hai người đều đến từ thành Nam Dương, cho dù nhiều năm qua khuôn mặt có thay đổi, thế nhưng ít nhiều cũng có chút ấn tượng.

« OH, ngươi tới nơi này làm cái gì, ta như thế nào lại không biết Trần thiếu lại quen biết đến bọn tiểu dân nhà giàu mới nổi như chúng ta. » Ngô Tử Vệ trào phúng mở miệng nói, vừa nghe kiểu nói này khiến cho người khác nghĩ tới bọn họ là kẻ thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.