Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 29: Chương 29




“Triệu Hàm ngươi đã trở lại,” Lâm Phàm vui sướng mở miệng kêu lên, Triệu Hàm rời nhà ba ngày, Lâm Phàm đã bị Tử An giày vò không còn cách nào, tiểu tử này hôm trước đột nhiên kêu a mỗ, chẳng qua là không phải gọi Triệu Hàm, mà là gọi Lâm Phàm. Làm hại Lâm Phàm phải một phen uốn nắn lại cho tiểu tử kia, đáng tiếc tiểu tử kia hiện tại vẫn cứ kêu như vây, cho dù Lâm Phàm uốn nắn như thế nào, trong mắt tiểu tử kia hắn vẫn là a mỗ.

Triệu Hàm nghe được thanh âm của Lâm Phàm, tâm tình liền thoải mái hẳn lên cười nói: “Trong nhà có tốt không, mấy ngày nay có mệt không.”

Nghe lời của Triệu Hàm khuôn mặt của Lâm Phàm liền suy sụp xuống nói: “Đừng nói nữa, ngươi nhanh đi quản con ngươi, cả ngày nhìn chằm chằm ta gọi a mỗ, dạy như thế nào cũng không sửa được, xem ra là ta không đủ dữ, không có uy nghiêm làm cha. Trong nhà hết thảy đều khỏe, sinh ý cũng thực ổn định. Đúng rồi, ngươi về nhà cũng không có chuyện gì chứ, bọn họ có làm khó dễ ngươi hay không.”

Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm bị chọc cho nở nụ cười, tiểu gia khỏa Tử An kia cư nhiên còn có thể đuổi theo Lâm Phàm kêu a mỗ, thế nhưng nghe câu tiếp theo của Lâm Phàm liền lắc đầu nói: “Việc này rất dài, chúng ta vẫn là mang những thứ này vào trong nhà trước, chờ trời tối ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe.”

Lâm Phàm gật gật đầu nhìn bộ dạng mệt mỏi của Triệu Hàm, nghĩ đến chắc là xảy ra chuyện lớn gì, nếu không Triệu Hàm sẽ không có vẻ mặt như vậy, vừa bất đắc dĩ vừa mang vẻ ưu sầu.

Ở hai người bọn họ cùng xa phu hỗ trợ, đồ vật Triệu Hàm mang về đều được chuyển vào sân, hạt thóc thì được đưa vào kho thóc, gạo thì được đưa vào vại ở trong phòng bếp, một bình gốm mật thì được để ở trên bàn, để cho Triệu Hàm chia ra, một ít dùng để nhưỡng rượu, còn lại tất nhiên là để Lâm Phàm bổi bổ thân thể.

Hai ngươi bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng đem chiếc giường mà Triệu Hàm mang về mang vào phòng trống lắp tốt, Lâm Phàm rửa tay xong liền rót một chén nước cho Triệu Hàm, Triệu Hàm đang cầm khăn cùng chậu gỗ lau giường cùng phòng.

Tiếp nhận nước uống xuống, Triệu Hàm rất nhanh dọn dẹp phòng không còn một hạt bụi, hai người rốt cục rảnh rỗi liền ngồi ở bàn đá trong sân nghỉ ngơi. Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm thật lâu, có chút không biết mở miệng nói như thế nào.

Lâm Phàm thấy Triệu Hàm nhìn mình thật lâu không nói gì, rốt cục mở miệng nói: “Lâm sao vậy, quan hệ hiện giờ của chúng ta, có cái gì mà không thể mở miệng.”

“Phàm tử việc này rất lớn, ta không biết mở miệng nói với ngươi như thế nào,” Triệu Hàm thở dài nói.

Lâm Phàm kỳ quái nhìn về phía Triệu Hàm, đột nhiên cười nói: “Triệu Hàm có chuyện gì với ta tới nơi này lớn hơn, ngươi cứ nói ra là tốt rồi, sự thừa nhận của ta rất lớn, chẳng lẽ Triệu Cảnh Thành thi đậu, sau đó ta không có đưa hắn đi, nên hắn làm khó ngươi hay là uy hiếp ngươi.” Cũng khó trách Lâm Phàm nói như vậy, ở trong đầu hắn ngoại trừ những chuyện này, thật sự không nghĩ ra Lâm gia còn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

Triệu Hàm nghe Lâm Phàm nói xong liền cười khúc khích một tiếng nói ra: “Có một chút liên quan, nhưng cũng không phải là những chuyện ngươi nói, Lâm gia lần này thật sự là làm chuyện kinh thiên động địa, làm không tốt sẽ dẫn đến họa sát thân.”

Lâm Phàm nghe xong liền cả kinh nói: “Chuyện gì, cư nhiên nghiêm trọng như vậy, cũng không phải là giết người đi, ta nghĩ bọn họ không có lá gan đó.” Lâm Phàm nghĩ cũng không có sai, Lâm Bằng cùng Tiền Lệ cả đời đều là nông dân, lá gan của đại ca nhị ca cũng không lớn, lão ngũ thì chỉ dám ở trước mặt hắn khoe ra một chút uy phong, chuyện tình giết người phóng hỏa linh tinh là không dám nghĩ.

“Đương nhiên là không phải giết người, bọn họ cũng không có lá gan đó, là như vậy, ta quay về thôn mới phát hiện người Lâm gia từ a cha a mỗ, cho tới đại ca cùng mấy đứa cháu tất cả đều đi hết.” Triệu Hàm giải thích nói.

Lâm Phàm mở miệng lớn bị tin tức của Triệu Hàm làm sợ cho ngây người, lập tức dò hỏi: “Sao lại như thế ngươi cùng ta nói rõ ràng, bọn họ nơi nào có tiền, sẽ không phải là bán hết nhà cửa và đất vườn đi. Cho dù Lâm Cảnh Thành thi đậu cũng không thể làm như vậy, đây là muốn xóa đi toàn bộ gốc gác sao, nếu tới kinh thành Lâm Cảnh Thành khảo không trúng, người Lâm gia coi như xong.” Cũng chỉ có Lâm gia mới có thể gom góp tiền chuyển cả nhà đi, trong tiềm thức của Lâm Phàm không có xem hắn là người của Lâm gia, đối với Lâm gia hắn là người ngoài, càng đừng nói đến chuyện thương tâm khi bị vứt bỏ, hoàn toàn không có.

“Ngươi nói đúng, cũng không đúng, bọn họ đem đất vườn nhà bán đi, nhưng thi đỗ không ta không biết. Thế nhưng cũng không giống như suy nghĩ của ngươi, Lâm gia là được người đón đi, nghe nói là được người ở kinh đón đi rồi, lai lịch của đối phương cũng không nhỏ. Ta và ngươi nói một việc, chuyện này cũng không có chứng thực, là Ngô a sao nói cho ta biết, hắn nói người đứng đầu đón Lâm gia đi có hình dáng rất giống ngươi. Cho nên hai chúng ta đoán, ngươi căn bản không phải là do a mỗ ngươi sinh, hiện tại không biết là nguyên nhân gì, bọn họ lại có thể liên hệ với thân nhân của ngươi, sau đó bọn họ dùng Lâm Cảnh Thành thay thế ngươi, sự thực có thể là như vậy.” Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm nghe xong Triệu Hàm nói liền ngây ngẩn cả người, nếu chuyện này là thật, vậy thân thế của Lâm Phàm cũng thật cẩu huyết, khó trách đời trước cố gắng như thế nào, a cha a mỗ hắn vẫn là không thích hắn.

“Triệu Hàm chuyện này là thật sao, Ngô a sao cũng có thể nhìn lầm,” Lâm Phàm nói, trong lòng đã muốn xác định, thế nhưng Lâm Phàm vẫn là mở miệng hỏi.

Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Mười phần là thật, phụ thân Ngô a sao là bộ khoái, nhà bọn họ có năng lực xem tướng mạo người, cho nên trên cơ bản là có thể xác định, Phàm tử ngươi có lo lắng không, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ.”

Lâm Phàm nghe được lời nói của Triệu Hàm có chút kỳ quái: “Cái gì làm sao bây giờ, việc này cùng chúng ta không có quan hệ gì, nếu cả nhà bọn họ đều muốn chết, vậy để cho bọn họ đi tìm chết tốt lắm. Chuyện này cứ để trong lòng của chúng ta là tốt rồi, là thật thì cùng chúng ta không có quan hệ gì lớn, là giả liền càng không có vấn đề gì.”

“Nhưng mà Phàm tử ngươi thật sự không nghĩ qua? Nếu là thật, ngươi có thể đi kinh thành tìm họ, đó là thân nhân của ngươi, dựa theo thái độ của bọn họ đối với Lâm gia, khẳng định sẽ đối tốt với ngươi.” Trong lòng Triệu Hàm vẫn như cũ có chút không yên hỏi, tuy rằng hắn tin tưởng Lâm Phàm, tin tưởng Lâm Phàm luyến tiếc bỏ lại hắn, nhưng mà nội tâm của Triệu Hàm vẫn có chút bất an.

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm liền bị chọc cười, nhìn Triệu Hàm đột nhiên cười nói: “Ngươi hy vọng ta đi, nếu chuyện này là thật, đối với ta quả thật không có tổn thất gì, nhưng là ngươi thì sao. Theo như lời ngươi nói thì có thể nghe ra, người đón Lâm gia đi có thế lực không hề nhỏ, bọn họ có thể nhận một người ca nhi không có thế lực ở sau lưng. Huống chi gia đình lớn như vậy, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, nói không chừng sau khi ta nhận thức người thân, vài ngày sau đã bị những người này hại chết, đến lúc đó ngay cả âm thanh cũng không có, liền biến thành phân bón hoa.

Triệu Hàm bị lời nói của Lâm Phàm làm cho tức cười, nội tâm hắn bất an tại thời điểm này hoàn toàn buông lỏng cười nói: “Ngươi cái xú tiểu tử này, nơi đó làm sao nghiêm trọng như người nói, đó là người thân của ngươi, bọn họ như thế nào có thể hại ngươi, nhưng ta thì sẽ có khả năng hơn, có thể thật sự không bao lâu sẽ bị biến thành phân bón hoa, ngươi cùng Tử An sẽ không có chuyện gì.”

“Có trời mới biết là thế nào, thế nhưng không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta hiện tại có đứa nhỏ còn có Ngô bá, ngày qua tự do tự tại có gì không tốt, ta cũng không muốn đi đến đại gia tộc gì đó để lục đục với nhau. Ngày hiện tại rất tốt, thế nhưng Triệu Hàm ngươi thật sự phải quản tiểu hỗn đản Lâm Tử An, không thể để cho nó tiếp tục gọi ta là a mỗ, như vậy thật sự không tốt.” Lâm Phàm nhìn thấy Ngô bá ôm Tử An từ sau cửa tiền vào lập tức đau đầu nói.

Quả nhiên còn không chờ Triệu Hãm xoay người, Lâm Tử An trong ngực Ngô bá vừa nhìn thấy Lâm Phàm lập tức hưng phấn kêu lên, Triệu Hàm quay đầu nhìn thấy đứa con đang hướng tới Lâm Phàm ở bên cạnh mình, một bên kêu a mỗ a mỗ, nhật thời khiến cho Triệu Hàm thấy buồn cười, tiểu tử này như thế nào có thể nhận sai, rõ ràng hắn cũng không dạy như vậy.

“Tử An lại chỗ a mỗ, đó là a cha ngươi, ngươi phải gọi phụ thân, không thể hướng phụ thân gọi a mỗ được.” Triệu Hàm hướng Lâm Tử An cười nói, tiểu tử kia vừa nghe thanh âm Triệu Hàm, lập tức vui vẻ kêu to một tiếng, liền bỏ qua Lâm Phàm hướng tới trên người Triệu Hàm.

Ngô bá đưa tiểu tử kia đến trên tay Triệu Hàm cười nói: “Ngươi đã trả lại, tiểu gia hỏa hôm trước đột nhiên gọi ngươi, liền vẫn gọi Lâm Phàm, hai người chúng ta nói thế nào hắn cũng không nghe, thật khiến cho Lâm Phàm buồn bực.”

Triệu Hàm nghe xong liền cười, hắn hướng Lâm Tử An nhắc nhở mấy lần, tiểu tử kia không biết làm sao, lập tức liền hướng Triệu Hàm gọi a mỗ. Chuyện Lâm Phàm cùng Ngô bá ba ngày không giải quyết được, đến trong tay Triệu Hàm, vài phút liền có thể sửa được cho tiểu bằng hữu Lâm Tử An, điều này làm cho Lâm Phàm rất tức giận, uổng công hắn yêu thương xú tiểu tử này.

Lâm Phàm cùng Triệu Hàm rất có ăn ý, hai người đều không có đem chuyện của Lâm gia nói cho Ngô bá, việc này quá lớn, mà bọn họ muốn bình yên sống, tự nhiên không thể tiết lộ ra ngoài, không nói cho Ngô bá là không muốn tăng thêm phiền phức cho Ngô bá.

Hai người nói xong chuyện này liền vất nó sáng sau đầu, hôm nay buổi tối Triệu Hàm lấy gạo mới ra nấu cơm chiều cho mọi người trong nhà, Lâm Phàm vì thế ăn nhiều hơn một chén, ngay cả Ngô bá cũng ăn thêm nữa bát cơm, gạo mới đem nấu cơm càng thơm càng mềm, đương nhiên những cái này cũng có quan hệ rất lớn đến phương pháp nấu của Triệu Hàm.

Thời gian nháy mắt qua một tháng, chuyện Lâm gia phát sinh cũng không ảnh hưởng đến Lâm Phàm cùng Triệu Hàm, Lâm Phàm vẫn như cũ chạng vạng khải điếm, Triệu Hàm đi theo Ngô bá học chế dược liệu nhưỡng rượu cùng quán xuyến việc trong nhà, bởi vậy trừ bò giường để ở ngoài phòng Triệu Hàm, các phòng khác thì chất toàn là rượu, hiện giờ cả sân nhà Lâm Phàm toàn là mùi rượu.

Tháng mười một thời tiết đã rét lạnh, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Phàm hiện giờ đã cố định, buổi sáng khoảng chín giờ rời giường, giữa trưa ngủ thêm một chút, buổi tối so với mùa hè thời điểm ngủ sẽ sớm hơn một ít, đại khái mười một giờ sẽ đóng cửa hàng, thời tiết rét lạnh càng về sau thì càng ít người ra ngoài.

Ngô bá đã đem phối phương tổ truyền giao cho Triệu Hàm, ngoài cho Triệu Hàm đọc nghiên cứu, còn muốn Triệu Hàm truyền lại phương pháp nhưỡng rượu cho đứa nhỏ, thế nhưng hy vọng lưu lại tên rượu thuốc Ngô kí, Triệu Hàm tự nhiên đáp ứng.

Thời tiết lạnh giá cũng không thích hợp nhưỡng rượu, Triệu Hàm ngoại trừ nấu cơm với đưa đứa nhỏ ra ngoài cũng không có việc gì làm, mà Tử An đa phần là Ngô bá trông, chuyện trong nhà Ngô bá thỉnh thoảng cũng sẽ phụ giúp. Triệu Hàm làm đồ nhắm rượu Vương quản sự cùng Trần quản sự đều thực thích, thường xuyên đến lấy một ít, Triệu Hàm cũng không cảm thấy phiền, muối một ít củ cải cũng dùng không nhiều sức, khoảng hai ngày là có thể ăn được.

Đã gần vào đông, rau rưa mới mẻ rất nhanh sẽ không có, Triệu Hàm liền cùng bàn bạc với Lâm Phàm, hắn chuẩn bị làm thức ăn muối đem đi bán, dù sao cũng đang nhàn rỗi, có thêm thu nhập cũng tốt, Lâm Phàm cũng không phản đối. Ngô bá cũng đang nhàm chán, hiện tại thời tiết lạnh giá cũng không thể mang Tử An ra ngoài, chờ đến khi Triệu Hàm quyết định buôn bán, Ngô bá còn có thể phụ giúp để giết thời gian.

Đối với quyết định của Triệu Hàm Vương quản sự cùng Trần quản sự cũng tán thành, dù sao hai người thường xuyên đến lấy, nhưng cứ như vậy thì không tốt lắm, Triệu Hàm lại không chịu lấy tiền của bọn họ. Hai người vì muốn bù lại, liền thường xuyên đến chỗ Lâm Phàm mua rượu thuốc, tuy rằng mua không nhất định sẽ uống nhưng mang đi tặng cũng không tồi, coi như là có qua có lại với Triệu Hàm.

Đương nhiên Lâm Phàm buổi sáng không có việc gì làm cũng đến phụ Triệu Hàm cắt củ cải, Triệu Hàm làm mấy món chua cay như củ cải đường dấm chua, củ cái xào cay, củ cải khô, những món này chằng những nhắm rượu được còn ăn được với cơm.

Lúc đầu Triệu Hàm mang ra chợ, nhưng không có người mua, mọi người đa phần là liếc nhìn rồi đi qua, ở chợ trước đây cũng chưa có ai mua thứ này. Triệu Hàm nhớ tới phương pháp bán rượu của Lâm Phàm, lập tức đứng lên mời mọi người nếm thử, kết quả giống như những gì Triệu Hàm đoán, mọi người liên mua ngay tại chỗ, dù sao những món ăn này thực tiện nghi, ai mua xong cũng có thể trực tiếp ăn luôn.

Sạp của Triệu Hàm ở ngay đầu phố ám hạng, bày một cái bàn gỗ chiều dài hai thước chiều rộng nửa thước. Gió bắc thổi vào mặt có chút rét lạnh, Lâm Phàm đang ở sau quầy chà chân chà tay, thường thường bán ra một phần. Triệu Hàm đi mua đồ ăn, hiện giờ thời tiết rất lạnh, Triệu Hàm cùng Lâm Phàm sẽ không cho Ngô bá ôm Tử An ra đây hỗ trợ, tránh cho gió thổi làm bị thương khuôn mặt nhỏ của Tử An.

Lúc này Triệu Hàm đi chợ, thức ăn bán rất tốt, tuy rằng giá cả rất rẻ, nhưng cũng kiếm được không ít, một ngày có thể thu lại ba bốn trăm văn tiền, có ngày cố gắng thì có thể kiếm hơn một nửa, đây là còn chưa tính phần tử lâu và người giàu lại đây mua, đây chỉ là số tiền lẻ mà thôi.

Triệu Hàm đem một gùi đầy củ cải để ở sau sạp, nhìn thấy trên măt Lâm Phàm có chút hồng lập tức nói: “Hôm nay gió lớn, Phàm tử ngươi đi về trước đi, mặt đều bị đông đỏ lên rồi, sau này ngươi đừng theo ta đi ra sạp nữa, ở nhà giúp cắt của cải là được rồi, da mặt người mềm tránh cho lại bị gió lạnh tổn thương, ta chờ tối đi mua cho ngươi một hộp cao để bôi.” Triệu Hàm nói xong liền dùng sức chà xát tay, chà xát nóng xong liền áp lên mặt Lâm Phàm đã bị lạnh đến đỏ lên.

“Được rồi, ngươi muốn đi dạo thì đi đi, thích ăn gì thì mua về nhà, ta làm cho ngươi, thế nhưng phải về nhà sớm một chút, đừng để lạnh quá.” Triệu Hàm nói xong vẫn nhịn không được nhéo mặt Lâm Phàm một chút, cảm giác thực thoải mái, đáng tiếc quá non cũng không tốt, dễ dàng bị gió lạnh làm tổn thương. Kỳ thật hiện tại Triệu Hàm chăm sóc Lâm Phàm rất tốt, trước kia Lâm Phàm rất gầy, làn da cũng không tốt như hiện tại, này đều là Triệu Hàm chăm sóc mà ra, vừa trắng vừa hồng lại non lại mịn.

Lâm Phàm đi tới chợ lớn nhất ở thành Nam Dương, đi bên kia ít nhất phải mất nửa giờ, thế nhưng đồ vật này nọ so với chợ nhỏ bên cạnh nhà hắn thì tốt hơn rất nhiều, ở bên đó muốn mua cái gì cũng có, dược liệu đồ rừng đều có, lúc này trời vẫn còn sớm, Lâm Phàm liền chuẩn bị đi vào trong đi dạo.

Đi ở trên đường, phía trước liền truyền tới âm thanh huyên náo, rất nhiều người bối rối chạy đi, Lâm Phàm không biết là xảy ra chuyện gì, ngay tại thời điểm hắn muốn đến xem sao. Liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, Lâm Phàm liền ngây ra một chỗ, mọi người trên ngã tư đường đều tránh đến hai bên đường, chỉ có mình Lâm Phàm vẫn còn đang đứng ngốc ở trên đường.

Hơn nữa sau khi Lâm Phàm nhìn thấy một con bạch hổ bị trói lại, cả người giống như bị định trụ lại, hoàn toàn quên tránh đi, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm bạch hổ, hổ cốt có thể gặp không thể cầu, nếu như hắn có thể mang trở về sẽ khiến cho Ngô bá cùng Triệu Hàm kinh hỉ lớn.

Khi Triệu Hàm đang suy nghĩ, liền nhận ra có rất nhiều người đang nhìn hắn, ánh mắt không đành lòng nhìn vị nam tử tuấn mĩ này bị vó ngựa đạp chết.

“Thầm thì…” Lâm Phàm vừa phục hồi tinh thần liền nhìn thấy một con tuấn mã ở trước mặt, hai chân hắn như muốn nhũn ra, vừa rồi nhìn chằm chằm bạch hổ ngẩn người, ngựa liền bị hắn xem nhẹ, hiện tại Lâm Phàm nghĩ đến đã thấy vô cùng sợ, nếu là bị một chân ngựa làm bị thương, thân thể nhỏ bé này của hắn cũng phải tàn.

“Này, tiểu tử chúng ta lại gặp nhau,” hắn tử cưỡi tuấn mã cúi đầu nhìn thấy Lâm Phàm ha ha cười nói, Lâm Phàm nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, lập tức phát hiện người này cư nhiên là lão lính đã đùa giỡn hắn, trong lòng lại nghĩ, người này như thế nào đã trở lại, không phải là đi theo vị công tử Trần gia đi kinh thành rồi sao?

Lâm Phàm còn chưa suy nghĩ cẩn thận, hắn tử đột nhiên dùng roi ngựa nâng cằm Lâm Phàm lên nói: “Đừng nhúc nhích, tiểu tử đừng nhúc nhích, ta sao lại cảm thấy đã gặp ngươi ở đâu rồi, tướng quân, tướng quân, ngươi lại đây nhìn xem, nhìn xem tiểu gia hỏa này lớn lên giống người nào đó.”

Trần tướng quân chính là vị lần trước mua rượu hổ cốt, nghe thấy thanh âm của thân vệ liền đi tới, kẹp bụng ngựa đi tới trước mặt Lâm Phàm, cẩn thận nhìn mặt Lâm Phàm, đột nhiên hỏi Lâm Phàm: “Ngươi họ Lâm.”

Lâm Phàm lúc này đã phục hổi tinh thần, vừa xoay đầu liền hừ một tiếng, cũng không để ý tới vị Trần tướng quân kia, liền chạy tới bên cạnh, tuy rằng hắn muốn có con bạch hổ kia, nhưng bản năng Lâm Phàm đã nhận ra nguy hiểm, cho nên hắn lập tức xoay người bước đi, khi hắn nghe được câu nói của hán tử kia, lập tức liền đổi thành chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.