Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 28: Chương 28




Ngô a ma vừa nghe lời Triệu Hàm nói liền biết là chuyện xấu, hắn như thế nào không nghĩ tới cả nhà Lâm gia đã chuyển đi rồi, liền bỏ lại Triệu Hàm, cũng không biết là Lâm Phàm có còn cùng Triệu Hàm một chỗ hay không, rõ ràng lúc trước hắn còn hỏi qua lão đại Triệu gia, thật là trời ghét người hiền mà, thế nhưng lại lừa hắn đã nói với đệ đệ rồi, may mắn hắn làm được chuyện Triệu Hàm nhờ vả, nếu không chuyện tình sẽ càng phiền toái, Triệu Cảnh Phú thiếu chút nữa là hại chết hắn.

“Triệu Hàm đến nhà Ngô a sao rồi nói, bên ngoài không tiện nói chuyện.” Ngô a sao lôi kéo Triệu Hàm vào phòng, liền khẽ khàng nói rõ chuyện tình với Triệu Hàm.

Năm sáu ngày trước trong thôn đột nhiên có một đám quân gia đến đây, có mấy chục người, những người đó mặt mày dữ tợn, người trong thôn cũng không dám trêu chọc. Thế nhưng những người đó là Lâm lão đầu mang về, theo a mỗ của Lâm Phàm Tiền Lệ nói, đó là thân thích bên Triệu gia bọn họ, hiện tại thân nhân bọn họ trở về, phải đi theo người thân lên kinh hưởng phúc, tiểu nhi tử của hắn sau này làm quan chính là tiền đồ vô lượng….

“Triệu Hàm ta nói với ngươi, ta đến Lâm gia thôn cũng không phải một năm hai năm, nhiều năm như vậy cũng không có nghe qua Lâm gia bên ngoài có thân thích phú quý, những người này chỉ sợ lại lịch không nhỏ, nói không chừng còn là tướng quân. Ban đầu ta nghĩ bọn họ cũng đem ngươi cùng Phàm tử đi, đáng tiếc hiện tại hắn là không có chuyện như vậy, Triệu Hàm ngươi thành thật nói cho ta biết, Phàm tử hiện tại có cùng ngươi một chỗ không, đứa nhỏ Tử An đâu?” Ngô a sao nhìn chằm chằm Triệu Hàm nói.

Triệu Hàm nghe lời nói của Ngô a sao xong, liền phát hiện chuyện tình có chút phức tạp, Lâm gia vì cái gì đột nhiên lại xuất hiện một vị thân thích phú quý, vì sao lại bỏ lại Phàm tử một mình, cho dù Tiền Lệ thật không thích hắn, vậy cũng không thể bỏ lại đứa con ruột của mình, điều này thật sự không có đạo lý. Lâm Phàm cho dù không được người thích, nhưng cũng là đứa nhỏ Tiền Lệ hoài thai mười tháng sinh ra, nào có một a mỗ không thích thân sinh cốt nhục của mình, trừ phi Phàm tử không phải là thân sinh.

“Ngô a sao Phàm tử cùng Tử An đều ở lại trong thành, ta lần này trở về chính là thu hoạch lương thực, ban đầu còn muốn mua lại phòng này từ đại ca, xem ra hiện tại đã không cần thiết…” Triệu Hàm cười nhẹ một tiếng nói, khác thường tức có gian trá, Triệu Hàm cảm thấy chuyện tình của Lâm gia chắc chắn có liên quan đến Lâm Phàm, thậm chí người Lâm gia còn gạt Lâm Phàm.

Ngô a sao nghe Triệu Hàm nói Lâm Phàm còn ở vì thế thở ra một hơi nói: “Còn ở là tốt, chăm sóc Phàm tử cho tốt, ngươi là một ca nhi bên người không có nam nhân rất không thuận tiện, huống chi ngươi cũng nói đứa nhỏ kia tính tình thất thường. Triệu Hàm ta trộm nói cho ngươi nghe, việc này ngươi ngàn vạn lần đừng nói với người khác, ngày đó quân gia vào thôn liền canh giữ ở viện Lâm gia, tất cả mọi người đều không dám đi tìm hiểu, thế nhưng ta trốn ở một chỗ có nhìn lén vài lần, phát hiện tướng quân đi đầu kia có hình dáng rất giống với Phàm tử.”

“Thật vậy chăng? Ngô a sao ngươi nhìn rõ ràng,” Triệu Hàm nghe lời nói của Ngô a sao lập tức hỏi. Trong lòng cũng kinh ngạc, quả nhiên giống với suy nghĩ của hắn, việc này có quan hệ với Phàm tử.

Ngô a sao gật gật đầu nói: “Triệu Hàm ngươi hắn là biết tổ tiên Ngô a sao là làm bộ khoái, ta cũng học cha ta xem mặt người, đó là tuyệt kỹ tổ truyền. Tuyệt đối không sai được, cho dù dáng người của Lâm lão ngũ giống quân gia hơn, nhưng mà về dung mạo Phàm tử cùng người đó chắc chắn có quan hệ, nhưng thật ra mặt người Lâm gia không có ai tương tự với người đó, nếu ta đoán không sai, Tiền Lệ to gan lớn mật vô liêm sỉ, khẳng định là trộm đổi sự thật. Cũng không sợ không có mạng để hưởng cái phúc đó, hiện tại ta mới hiểu nhiều năm như vậy, lão hóa kia đều không yêu thương Lâm Phàm, quả nhiên không phải thân sinh.”

Triệu Hàm nghe được lời nói của Ngô a sao lập tức chặn lại nói: “A sao nhỏ giọng một chút, việc này không thể nói lung tung, nếu không là ảnh hưởng đến mạng người.”

“Ta hiểu được, không cần tiểu tử ngươi dạy ta, xem ra là đúng với thân thế Phàm tử rồi. Khó trách lúc trước ta nghe lão háo kia sinh, ngày đầu tiên cũng không nghe nói là song sinh tử, đến ngày hôm sau mới truyền ra là song sinh tử, vấn đề là ở trong này. Triệu Hàm ta nói không đúng thì ngươi chỉ nghe vậy thôi nha, nếu ngươi cùng Phàm tử hiện nay trải qua không tồi, ngàn vạn lần đừng đi chọc lão hóa kia, nếu không cho dù chuyện này được điều tra rõ ràng lão hóa cũng không tốt đẹp gì, nhưng mà Phàm tử sẽ nhận tổ quy tông. Thân phận hiện tại của ngươi, cho dù là ngươi sinh Tử An, nhưng làm sao mà có thể xứng với đệ đệ của tướng quân, ta mơ hồ nghe lão ngũ Lâm gia gọi tướng quân kia là ca ca.”

Triệu Hàm nghe lời nói của Ngô a sao, lập tức hiểu được ý tứ của Ngô a sao, nếu Lâm gia thật sự lấy lão ngũ thay thế Lâm Phàm, trước không nói bọn họ to gan lớn mật, nếu chuyện này được làm sáng tỏ, Lâm gia không hay ho, nhưng mà Phàm tử cùng Tử An nhất định sẽ bị mang đi. Mà hắn, một người không có hậu thuẫn gì, như thế nào xứng với Phàm tử, cho dù những người đó không lập tức động thủ với hắn, nhưng là khi hắn làm trở ngại đến con nhà người ta, thế giới này có vô số biện pháp làm cho người ta phải biến mất mà không ai hay biết gì.

Ngô a sao nhìn thấy Triệu Hàm cúi đầu trầm tư, trong lòng đã rõ Triệu Hàm đã hiểu ra mấu chốt trong đó, nhìn thấy Triệu Hàm vẫn cau mày mới nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng đừng sợ, chuyện này cũng không phải là không có biện pháp, với lại mấy năm gần đây cũng không ai phát hiện ra chuyện này, ngươi trở về thành đừng mang chuyện này nói với Phàm tử, vài năm sau sinh thêm vài đứa nhỏ, chờ cho Tử An lên mười tuổi, ngươi liền nói chuyện này cho Phàm tử biết, tin tưởng lúc đó đứa nhỏ cũng trưởng thành, bọn họ muốn bỏ rơi ngươi cũng không dễ dàng, quan trọng là ngươi phải có được tâm của Phàm tử, làm cho hắn hoàn toàn đứng về phía ngươi.”

Triệu Hàm nghe những lời này xong liền nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ngô a sao ngươi đã nghĩ dùm ta, nếu không ta cũng không biết phải làm sao bây giờ…. Ngô a sao việc này cũng không gấp, dù sao hiện tại người nhà Lâm gia cũng đi hết, cũng không cần vội, biện pháp có thể từ từ nghĩ. Đúng rồi Ngô a sao phòng ở nhà ta là có chuyện gì, người Lâm gia đi vội vàng phòng ở đất vườn xử lý như thế nào.”

Ngô a sao vừa nghe lời Triệu Hàm lập tức nóng giận nói: “Ngươi không hỏi tới còn tốt, nhắc tới chuyện này ta liền tức giận, chỗ tốt như vậy lão hóa Lâm gia đã lấy được, cũng không biết có cho Lâm Phàm cái gì không, tốt xấu cũng nuôi nhiều năm như vậy, người ta nuôi chó cũng có cảm tình. Hắn thì ngược lại, một chút đồ vật này nọ cũng không để lại cho Lâm Phàm, mặc kệ đất vườn hay là nhà cửa, tất cả đều bán đi, chính là gian nhà tranh này của các ngươi, lúc trước ngươi đã nói với ta, ta đem đồ trong nhà sửa sang lại rồi chuyển sang bên này, giường của ngươi ta chuyển vào phòng tiểu ca nhà ta, ngươi chừng nào đi thì mang giường của ngươi trở về, nếu không phải ta phản ứng mau, chiếc giường kia của ngươi sẽ bị đại ca sao của ngươi bán đi, đều là loại hút máu vô liêm sỉ.”

“Khụ khụ, Ngô a sao người đừng kích động như vậy, tính cách bọn họ người không phải là không biết, bọn họ đi thì tốt lắm, thiện ác ắt sẽ có báo, loại chuyện này một ngày nào đó sẽ lộ ra thôi, chúng ta không cần phải sinh khí. Ta cùng Phàm tử ở trong thành hiện giờ cũng không tệ lắm, cho dù phòng này cũng không có cái gì. Nhưng mà a sao người về sau một mình sẽ cô đơn, a sao nếu không thì người đi nhà đại ca người đi, hắn hằng năm đều tới đón người, đứa nhỏ kia thực hiếu thuận, khẳng định sẽ chăm sóc người thật tốt.”

Ngô a sao thấy Triệu Hàm bình tĩnh, cũng không bối rồi cùng kinh hoảng, lúc này mới cười nói: “Tiểu tư ngươi như thế nào lại lo lắng cho a sao! Ta đây là luyến tiếc rời đi phòng ở này, ta ở nơi này trong lòng có thể nhớ tới bạn già, nếu mà thực chuyển đi rồi, ai còn có thể nhớ tới tên kia. Lão nhân buổi tối trở về sẽ không tìm thấy ta, ta ở nơi này thì nhà mới còn, đời này ta cũng không muốn rời đi phòng ở này.”

Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Ngô a sao liền trầm mặc, bộ dáng bạn đời của Ngô a sao như thế nào hắn cũng không biết, bởi vì thời điểm hắn đến thì bạn đời của Ngô a sao đã chết được hơn một năm, thế nhưng nghe người trong thôn nói tình cảm của Ngô a sao và bạn đời vô cùng tốt, cho nên Ngô a sao luyến tiếc rời đi cũng là bình thường.

Nhìn thấy bộ dạng Triệu Hàm mặt ủ mày chau, ngữ khí của Ngô a sao thay đổi nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, nhà của đại ca ta ngay tại thôn bên cạnh, đi qua cũng mau, hắn có thể chăm sóc ta. Hơn nữa người Lâm gia chuyển đi hết, đối với các ngươi không phải là không có lợi, về sau ngươi có thể cùng Lâm Phàm cùng nhau sống tốt, sẽ không bao giờ có người Lâm gia tìm các ngươi gây phiền toái, thừa dịp hiện tại nhất định phải nắm chặt tâm của Lâm Phàm, sau đó mới đem sự tình nói cho Lâm Phàm biết, cũng để cho hắn chuẩn bị tâm lý, như vậy dù về sau chuyện có bị phát hiện, cũng tránh cho Lâm Phàm giận dỗi với ngươi, hiểu chưa?”

“Ta hiểu rồi Ngô a sao, ta sẽ nghĩ đối sách cho thật tốt.” Triệu Hàm ngẩn đầu nhìn Ngô a sao cười nói, đã không còn Lâm gia cuộc sống về sau của hắn và Lâm Phàm cũng không sợ bị quấy rầy, hơn nữa Lâm Phàm hiện tại và Lâm Phàm trước kia không giống nhau, có một số việc có lẽ không thể cùng Lâm Phàm trước kia nói, nhưng lại có thể cùng Lâm Phàm hiện tại thương lượng, cũng có thể cùng thường lượng ra một kế sách tốt.

Ngô a sao nghe xong cười gật gật đầu nói: “Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, được rồi việc này nói tới đây thôi, hiện tại chúng ta nói đến chuyện lương thực, còn có giường của ngươi, những thứ này ngươi có thể mang hết vào trong thành để, nếu là không mang đi, lương thực thì bán đi, giường có thể tiếp tục đặt ở nhà Ngô a sao, chờ ngươi khi nào có phòng ở mới, thì tới lấy đi.”

Triệu Hàm nghe Ngô a sao nói xong, rốt cục đem chuyện của hắn và Phàm tử ở trong thành nói một chút, Ngô a sao thật tâm lo lắng cho hắn, việc này nếu không phải sợ Lâm gia gây phiền toái, nói ra kỳ thật cũng không có gì. Quả nhiên Ngô a sao vừa nghe Lâm Phàm có bản lĩnh như vậy, lập tức nở nụ cười, tay nhẹ nhàng vỗ hai má Triệu Hàm một chút mới nói: “Ngươi cuối cùng cũng hết khổ, ngốc tử Phàm tử kia cuối cùng cũng thông suốt, hiện tại ngày của các ngươi qua đã rất tốt, tuổi của Phàm tử so với ngươi nhỏ một chút, nếu hắn nháo loạn với ngươi thì ngươi nhường hắn một chút, coi như đang dỗ đứa nhỏ, biết không?”

“Ngô a sao ta hiểu được, Phàm tử đã thật sự trưởng thành, sẽ không cố tình gây sự, tính tình hiện tại của hắn cũng tốt lắm, đối với Tử An cũng tốt lắm người đừng lo lắng. Ta lần này quay về thôn sẽ đi ngay, ngài nếu có chuyện gì, thì đi thành Nam Dương tìm ta, lão Lâm cùng hai đứa con của hắn biết nhà của ta ở đâu, mặc kệ là chuyện gì nếu có thể giúp ta sẽ hỗ trợ, mấy năm nay cũng nhờ người chiếu cố, nếu không ta làm sao có thể chịu đựng tới bây giờ.” Triệu Hàm nói.

Hắn nói lời này kỳ thật cũng không sai, lúc trước mang thai Triệu Hàm cũng không cảm thấy vất vả, nhưng là sau khi hắn sinh xong, Lâm Phàm cũng không quan tâm hắn, Tiền Lệ thì càng đừng nói, khi đó đều là Ngô a sao chăm sóc hắn, cũng giúp hắn chăm sóc Tử An, giai đoạn ấy rất gian nan, cho nên nếu Ngô a sao cần giúp đỡ, Triệu Hàm tuyệt đối sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.

Buổi chiều cùng ngày Triệu Hàm đi trấn Bán Lý một chuyến, cùng xa phu hẹn trước ngày mốt sẽ mang đồ vật trong thôn chuyển đi. Một mẫu lúa nước kia thu được năm trăm cân thóc, hai trăm cân cho Ngô a sao đây là tiền thuê đất, và hai mươi văn tiền là trả cho Ngô a sao thuê ngươi khác cắt lúa.

Triệu Hàm nằm ở trên giường đặt ở nhà Ngô a sao, buổi tối hôm nay hắn suy nghĩ rất nhiều, có chút khó đi vào giấc ngủ, phòng cỏ tranh tuy rằng không được tốt lắm, nhưng hắn đã ở hai năm cũng có chút cảm tình, hiện tại chẳng biết tại sao lại bán đi. Triệu Hàm mặc dù có chút hoài niệm, nhưng cũng không quá muốn mua trở về, vẫn là chờ trở về cùng Phàm tử thương lượng một chút, nếu Phàm tử quyết định thì liền mua trở về.

Ngày hôm sau Triệu Hàm sáng sớm liền vào núi, hắn cũng không phải đi săn thú, mà là đi trên núi nhìn tổ ong một chút, xem có thể lấy một chút mật ong trở về hay không. Mật là loại có thể gặp không thể cầu, nếu muốn mua cũng không có chỗ bán, cũng chính là có cầu mà không có cung, cho nên giá bán mới đắt như vậy, Triệu Hàm cũng là muốn lấy về cho Phàm tử bồi bổ thân thể.

Vòng vèo ở trong núi cả một ngày, Triệu Hàm cư nhiên tìm được một chỗ có tổ ong khác, cũng không giống với lần trước, lần này Triệu Hàm chuẩn bị thật tốt, một bình gốm năm cân đừng đầy mật vàng óng, đáng tiếc hai cái tổ ong tiếp theo thì vô ích, thế nhưng lưu lại tổ ong đến năm sau có lẽ sẽ hấp dẫn được ong chúa.

Mãi cho đến chạng vạng Triệu Hàm mới vất vả trở lại thôn, lúc này trong gùi của hắn đã đầy những thổ sản vùng núi, để lại một chút thổ sản cho Ngô a sao, mật cũng để lại một bình nhỏ, thật ra Triệu Hàm cũng bắt được mấy con rắn không độc, nhưng Ngô a sao không có ăn mấy thứ này, Triệu Hàm chuẩn bị mang về nấu canh cho Lâm Phàm, thịt rắn ngụ ý là thịt rồng cũng rất bổ dưỡng, canh long phượng thịt long bên trong chính là thịt rắn.

Triệu Hàm mang theo giường lớn đã gỡ ra, còn có một trăm cân thóc nghiền thành gạo, hai trăm cân thóc trực tiếp trở về thành. Trong lòng Triệu Hàm lúc này rất là phức tạp, hắn không chắc chủ ý sau khi trở về thành sẽ đem chuyện trong thôn nói với Lâm Phàm.

Tuy rằng Triệu Hàm tin tưởng Lâm Phàm biết cũng không để ý, nhưng mà lỡ như, lỡ như Lâm Phàm muốn vinh hoa phú quý, trong lòng Triệu Hàm cười khổ, hắn muốn lấy cái gì để ngăn cản Lâm Phàm tiến lên phía trước, uy hiếp sao, Triệu Hàm lắc đầu, cho dù hắn phải chết, hắn cũng tuyệt đối không mang bí mật của Lâm Phàm tiết lộ ra bên ngoài, đó là người quan trọng trong lòng hắn cũng giống như Tử An, cho dù hắn ở trong lòng Lâm Phàm cũng không quan trọng như vậy.

Kỳ thật nếu chuyện này phát sinh ở trước kia, Triệu Hàm tuyệt đối sẽ không để ý, hắn chỉ cần Tử An lưu lại là tốt rồi, nhưng hiện tại hắn đã yêu thương Lâm Phàm, quan tâm sẽ bị loạn. Triệu Hàm lắc đầu, phát giác hắn có dấu hiệu mất bình tĩnh, hít sâu, sau đó Triệu Hàm không ngừng nhắc ở trong lòng, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, tin tưởng Lâm Phàm, tin tưởng Lâm Phàm, tin tưởng Lâm Phàm sẽ luyến tiếc bỏ rơi hắn.

Xe ngựa không ngừng tới gần thành Nam Dương, Triệu Hàm nhìn thấy nhà ngày càng gần, nói cho Lâm Phàm, sống hay chết chỉ cần một đao, sẽ không gạt Lâm Phàm, dù sao Lâm Phàm cũng sẽ không vào thôn, Triệu Hàm tin tưởng dấu diếm Lâm Phàm mười năm tám năm cũng không thành vấn đề.

Sau khi đứng ở cửa, Triệu Hàm nhìn thấy cửa đột nhiên bị mở ra trong lòng liền căng thẳng, Lâm Phàm đứng ở cửa chỉ ngây ngốc nhìn Triệu Hàm, tiếp theo vẻ mặt liền vui vẻ. Ban đầu tay Triệu Hàm toàn là mô hôi, gạnh nặng trong lòng đột nhiên buống lỏng. Làm gì phải nghĩ nhiều như vậy, lo lắng nhiều như vậy, hắn nên tin tưởng Phàm tử, người này cũng yêu hắn, hắn cũng không phải tương tư đơn phương, vậy có thể cùng nhau tìm ra biện pháp giải quyết, chuyện lớn như vậy mà gạt Phàm tử là lỗi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.