Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 12: Chương 12




Lâm Phàm bên này bận rộn tiến hành, ngày đầu tiên đã gỡ toàn bộ khung cửa bị mốc ra, sau đó Lâm Phàm liền chạy đi tìm thợ mộc, dẫn người đến sửa song cửa, chạng vạng lại đi liên hệ người để ngày mai sửa nóc nhà, nhiều năm không có người ở, nóc nhà không có vấn đề gì, thế nhưng trong phòng vẫn có chút dấu vết bị dột, sửa một lần cũng không sợ trời mưa bị dột.

Người mướn nhiều thì tốc độ cũng mau, ngày hôm sau sân nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, những địa phương mà khung cửa tháo ra cũng được lau lại mấy lần, tu sửa nóc nhà hết hai ngày, đợi cho sau khi quét tước sạch sẽ, ngoại trừ khung cửa cùng cửa sổ còn chưa có lắp, đồ vật trong nhà cũng chưa có chuyển vào đây, cả sân xem như cũng rực rỡ hẳn lên.

Triệu Hàm sau khi đem đứa con cho Ngô bá trông xong, lập tức từ trấn Bán lý ngồi xe ngựa về thôn, vì không muốn rước lấy phiền toái, hắn đi thẳng về Lâm gia, Ngô a sao nhìn thấy Triệu Hàm thật cao hứng, hỏi Triệu Hàm mấy ngày nay làm cái gì.

Lâm Phàm ra ngoài tìm việc, nhưng mà Triệu Hàm cùng đứa nhỏ cũng muốn đi theo, này hiển nhiên là đã có kế hoạch từ trước, phải biết rằng quan hệ của Triệu Hàm cùng Lâm Phàm cũng không tốt lắm, việc này trong lòng cả thôn ai cũng biết, cho nên lần này Triệu Hàm cùng Lâm Phàm ra ngoài có vẻ phi thường khác người.

Triệu Hàm nói với Ngô a sao hắn đi vào trong thành tìm công việc, hiện giờ Phàm tử thông suốt đã cùng hắn cố gắng, hai người bọn họ đang tính ở trong thành kiếm nhiều tiền một chút, cho dù bọn họ không vì chính mình, cũng nên vì Tử An kiếm nhiều tiền một chút. Lại nói với Ngô a sao hắn ở trong thành không có biện pháp quản lý việc ở đây, nên hắn chuẩn bị đem ruộng nước mình thuê trả lại cho Ngô a sao.

Ngô a sao nghe Triệu Hàm nói thỏa đáng nhưng cũng không đồng ý, phải biết rằng đến cuối tháng chín đầu tháng mười là có thể thu gặt, hiện tại là đã là hạ tuần tháng tám, ruộng nếu không có việc gì thì có thể thu hoạch rồi, hắn hiện tại đã về nhà, Triệu Hàm cảm thấy thật bất lực. nếu quý này thu hoạch thì có thể bán được hai lượng bạc, đối với hộ nông dân mà nói, một lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, phải biết rằng một lượng bạc có thể làm cho một nhà ba người có thể sống qua ba tháng.

Triệu Hàm nói như thế nào thì Ngô a sao cũng không đồng ý, hắn lại không thể nói rõ ra chuyện ở trong thành, dù sao nếu chuyện này bị Lâm gia biết được, hắn cùng Phàm tử đừng có mong sẽ có ngày yên lành qua. Cuối cùng Triệu Hàm thỏa hiệp, đồng ỳ ý kiến của Ngô a sao, hắn không thể cự tuyệt ý tốt của Ngô a sao, hai năm này Ngô a sao vẫn thực chiếu cố hắn.

Cuối cùng hai người quyết định, chờ sau khi thu hoạch sẽ trả lại ruộng cho Ngô a sao, thế nhưng hiện tại ruộng là muốn để cho Ngô a sao nhìn, sau khi thu hoạch sẽ chia mỗi người một nửa, nếu không Triệu Hàm không đồng ý.

Ngô a sao cũng đồng ý là cũng có nguyên nhân, một là hắn không muốn Triệu Hàm chịu thiệt, mỗi lần hắn nhìn đứa nhỏ này liền đau lòng, một người bốn thành đổi thành một nửa cũng hợp lý, đến lúc đó hắn lại đến thu hoạch cùng phơi nắng, những việc này đều tốn thời gian, Ngô a sao nói với Triệu Hàm, chờ mười tháng sau khi nào thì rảnh, khi nào thì lại đây lấy tiền, hắn đều có trong nhà, nếu là không có ở nhà, chỉ cần đến nhà hai người con trai của hắn thì có thể gặp được.

Hai người bàn bạc xong, Ngô a sao lại nói với hắn tiểu ca ở trấn trên có bầu, điều này làm hắn thật cao hứng, đứa nhỏ thành thân cũng đã gần hai năm, nếu không phải phu lang đứa nhỏ thật sự sủng ái tiểu nhi tử của hắn, nếu không thì có khá năng sẽ bị hưu, hoặc là nạp thiếp, cũng may trái tim của Ngô a sao cuối cùng cũng hạ xuống.

Triệu Hàm cũng thay Ngô a sao cao hứng, còn nói thêm vài câu, Triệu Hàm mới vào đến trong nhà, hắn cũng không có cái gì cần thu dọn, cả nhả cũng chỉ có chút quần áo cần đóng gái lại, Triệu Hàm đem năm sáu lượng bạc tiết kiệm hai năm nay lấy ra, những thứ này đều muốn mang đi trong thành, hiện giờ trong nhà không ai, lưu lại cũng không an toàn.

Quân áo đã thu dọn tốt đặt ở trên giường, bạc bỏ vào trong lòng ngực, Triệu Hàm cầm lấy vò gốm mới mua bỏ vào trong gùi, lập tức hướng ngọn núi đi đến, hôm nay hắn muốn lấy một vò nước suối trở về, cũng may bình không lớn, cho dù có lấy đầy nước cũng được năm sáu cân, hơn nữa cả cái bình nặng bảy cân, đối với Triệu Hàm cũng không tính nặng.

Cho dù cước bộ của Triệu Hàm mau, thì cũng hết nửa cảnh giờ mới từ ngọn núi trở về, hắn lần này không đi hang rắn bắt rắn, lại gặp người từng dẫn hắn đi hang rắn, nói cho đối phương hắn chuẩn bị thu rắn độc nhưỡng rượu, nếu như đối phương có thể bắt được mấy chục con độc xà, nếu như bắt được mấy loại rắn độc, giá cả hắn thu mua tuyệt đối sẽ không rẻ, cũng nói địa chỉ trong thành cho đối phương, lúc này mới hướng trong thôn đi.

Triệu Hàm sau khi trở về tìm Ngô a sao một chuyến, nhờ đối phương trông chừng phòng ở một chút, cũng lấy lương thực trong nhà đưa cho Ngô a sao, Ngô a sao cũng biết Triệu Hàm không thích Lâm gia, cho nên liền lấy. Đồ vật trong nhà Triệu Hàm cũng không đáng giá, chỉ có một chiếc giường Triệu Hàm nằm ngủ từ nhỏ cho tới lớn, vật cũ như vậy nhưng Triệu Hàm có cảm tình, Ngô a sao cũng biết, cho nên nói Triệu Hàm yên tâm, cả nhà thì hắn không quản được, nhưng trong phòng thì hắn sẽ giúp Lâm Phàm trông coi.

Khi Triệu Hàm lưng đeo gùi đi ra cửa, liền nhìn thấy Tiền Lệ cùng Trần Hồng đi tới trước mặt, Triệu Hàm nhíu nhíu đầu mày, vẫn là gọi một tiếng a mỗ nhị ca sao.

Tiền Lệ nhìn thoáng qua Triệu Hàm, lúc này Triệu Hàm ăn mặc cũng không có gì thay đổi, vẫn là vải thô như trước kia, bởi vì hai ngày đi đường cũng không hảo hảo nghỉ ngơi, trên mặt tự nhiên có mệt mỏi, có vẻ không có tinh thần.

Tiền Lệ mở miệng nói: “Triệu Hàm lão tứ như thế nào không có trở về, không phải là hắn ở trong thành tìm được công việc rồi sao, tiền công được bao nhiêu. Ngũ đệ hắn sẽ đi thi, tiền bạc trong nhà không đủ, trong tay các ngươi còn có tiền không, lấy ra làm lộ phị cho Ngũ đệ ngươi, chờ ngũ đệ ngươi khảo trung, khẳng định các ngươi cũng sẽ được hưởng phúc theo”.

“Đúng vậy Triệu Hàm, ngũ đệ đi thi, đại ca nhị ca trong nhà đều chi bạc, các ngươi cũng nên lấy ra một phần”. Trần Hồng phụ họa nói.

Lần này Trần Hồng rất là căm tức, trong nhà có chút bạc, cự nhiên bọn họ phải bỏ ra hai lượng đưa cho ngũ đệ làm lộ phí, ngũ đệ hiện giờ đã mười bảy tuổi, việc trong nhà cũng không có làm, tất cả đều dựa vào huynh đệ trong nhà dưỡng. Cũng không biết lần này có khảo trúng hay không, nếu khảo không trúng thì trợ cấp đến khi nào mới là quan trọng.

Ban đầu hai lượng bạc này hắn tính để cho đứa con đi học đường, chút út cho dù khảo trúng, lại không bằng đứa nhỏ nhà mình khảo trúng, Trần hồng càng hy vọng đứa nhỏ nhà mình có thể đi học đường đọc sách, nếu là tương lai đỗ đạt thì chính là a mỗ Trạng Nguyên, nghĩ lại rất là có thể diện với tổ tiên.

Tiền Lệ nghe đứa con dâu hùa theo, trong lòng cũng rất là vừa lòng, như vậy hắn sẽ không phải mở ra hầu bao, hắn cũng không tin Lâm Phàm không giấu diếm tiền.

Triệu Hàm nhìn Trần Hồng liếc mắt một cái mới nói: “A mỗ ngươi cũng không phải không biết, nhà của chúng ta ngay cả gian phòng ở cũng không có, ngôi nhà này cũng là chúng ta thuê của nhà đại ca, một năm đưa năm tiễn bạc. Tiền công trước kia của Phàm tử đều nộp lên cho a mỗ, hắn ở trong thành vừa mới tìm được việc, tiền công còn chưa có kết toán một thời gian nữa mới có tiền. Hơn nữa chúng ta hiện tại có đứa nhỏ, muốn chuẩn bị chút tiền để mùa ruộng mua đất xây phòng ở, đại ca nhị ca đều có nhà ở cùng vài mẫu ruộng…”

Trong lời nói của Triệu Hàm không thể nghi ngờ là áp Tiền Lệ không thể nói được lời nào, tiền công của Lâm Phàm trước kia quả thật đều giao cho hắn, chuyện phòng ở ruộng nước hắn cho dù có tâm nhưng vô lực, bạc trong nhà cấp đại ca nhị ca cưới vợ lại mua ruộng, lại làm đồ cưới cho ca nhi, còn thừa tất cả đều cho lão ngũ đọc sách, cũng không vắt được cái gì cho Lâm Phàm, đương nhiên hắn cũng luyến tiệc cho Lâm Phàm.

“Lão tứ hiện tại cho dù không có đủ tiền, thế nhưng chờ hắn lãnh tiền công liền kêu hắn mang về nhà, tiền trong nhà cho ngũ đệ ngươi tiêu dùng không đủ, ngay cả kiện quần áo thật tốt cũng không có, vậy hắn phải như thế nào đi trường thi, này còn không phải là thể diện của Lâm gia chúng ta, chờ ngũ đệ ngươi khảo trúng tương lai làm quan, các ngươi cũng được nở mày nở mặt không phải sao, lời này ngươi cần nói lại cho lão tứ, nếu là để cho ta biết ngươi gạt ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi”. Tiền Lệ trừng mặt nhìn Triệu Hàm liếc măt một cái.

Kỳ thật hắn cũng không lo lắng Lâm Phàm sẽ không giao tiền đưa về trong nhà, trong mấy đứa nhỏ thì Lâm Phàm là đứa nghe lời nhất. Bọn họ nói thế nào đứa nhỏ kia liền làm như thế, cho dù Triệu Hàm là con dâu cũng không quản được, sinh đứa nhỏ thì thế nào, hắn vừa vào cửa chín tháng liền sinh, quan hệ của Lâm Phàm cùng Triệu Hàm cũng vì vậy mà không tốt, tiền hắn kiếm được tự nhiên là đưa về trong nhà.

Đáng tiếc Tiền Lệ cũng không biết Lâm Phàm đã không còn là Lâm Phàm trước kia, không bao giờ… nữa sẽ ngoan ngoãn mang tiền đưa về trong nhà.

Triệu Hàm nghe được Tiền Lệ uy hiếp, thế nhưng hắn cũng không để ý nói: “Biết a mỗ, lời của ngươi ta sẽ nói lại với Phàm tử, không có việc gì ta đi trước, Phàm tử còn chờ ta mang đồ trở về”.

Trần Hồng nhìn thoáng qua Triệu Hàm chuẩn bị rời đi đột nhiên mở miệng nói: “Triệu Hàm không phải ngươi ở trong thành cũng tìm được việc sao, nếu không như thế nào cũng đi trong thành, còn mang theo Tử An”. Ý tưởng của Trần Hồng thật đúng, trong thành tiêu dùng nhiều, hắn tuy rằng chưa có đi vào trong thành nhưng cũng nghĩ ra, dù sao thì ở trấn trên, không có đất không có lương thực, mọi thứ đều phải chi tiêu, Lâm Phàm như thế nào có thể nuôi được Triệu Hàm không có công việc cùng đứa nhỏ.

Lời nói của Trần Hồng trực tiếp nhắc nhở Tiền Lệ, hắn lập tức hoài nghi nhìn về phía Triệu Hàm: “Vợ lão nhị nói đúng, Triệu Hàm ngươi không phải cũng tìm được việc làm rồi chứ, tiền công ở trong thành đều rất cao, nếu vợ chồng ngươi đều đi làm công, một tháng có thể kiếm được một lượng bạc”.

Lúc này trong lòng Triệu Hàm đột nhiên nhảy ra ý tưởng, biện pháp này nếu tiến hành thuận lợi, bọn họ sẽ có nhiều ngày thanh tịnh. Vì thế mở miệng nói: “Ta tự nhiên cũng tìm được việc làm, nếu không dựa vào tiền công của Phàm tử làm sao nuôi sống một nhà chúng ta, thế nhưng tiền công của ta rất ít, được hai tiễn bạc, đây vẫn là dựa vào mặt mũi của Phàm tử, giúp ta tìm một công việc nhóm bếp nấu cơm”.

Trần Hồng kinh hô: “Thật sao, nhà bọn họ có cần người nữa không, ngươi nói với Phàm tử một tiếng, mang ta cùng đại ca đến nhóm bếp nấu cơm được hai tiễn bạc, khẳng định là bao ăn ở đi, nam nhân có thể được ba tiễn bạc, như vậy hai tháng cũng được một lượng bạc, một năm có thể mua được một mẫu đất”.

Triệu Hàm giống như nhìn Trần Hồng giống như nhìn người ngu nói: “Nhị ca sao ngươi có tay nghề như ta sao, nếu có thật cũng có thể tìm được công việc đi, trong thành cũng không thiếu việc cần người có thể lực, công việc cũng không dễ tìm, chúng ta là do vận khí tốt gặp được người dân tốt bụng, lúc đó đã có ý định trở về nhà”.

Tiền Lệ nghe Triệu Hàm nói tự nhiên là hiểu được, Triệu Hàm quả thật là làm cơm rất ngon, cũng là không có biện pháp, người ta cũng là học ở nhà giàu, Trần Hồng chỉ là một ca nhi ở thôn quê, ở nơi nào học đây. Huống chi nhà lão nhị ngoài một đám có thể lực, làm sao có đầu óc như Lâm Phàm, nếu là lão ngũ còn có thể, nhưng lão ngũ còn phải đi thi khoa cử khảo công danh, như thế nào có thể đi làm công ở phòng thu chi.

Trần Hồng tốt lắm, đừng xen mồm, Triệu Hàm ngươi đi về nói cho lão tứ, kêu hắn đầu tháng mười trở về một chuyến, ngũ đệ hắn muốn đi thi ở trong thành, chúng ta cũng chưa bao giờ đi trong thành, đến lúc đó muốn lão tứ giúp đỡ mới được”. Tiền Lệ nói, hắn cũng vừa định đến đây, cả nhà bọn họ đi xa nhất chính là trấn Phượng Lạc, đi vào trong thành cũng không biết giá tiền là bao nhiêu. Đến tháng mười Triệu Hàm cùng lão tứ cũng nhận tiền công, chờ lão tứ trở về có cái gì không rõ ràng, lão tứ rất là nghe lời hắn.

Triệu Hàm gật gật đầu nói: “A mỗ ta sẽ nói lại, trời sắp tối rồi ta phải đi trước, nếu sáng mai về không kịp, ta sẽ bị trừ tiền công”.

Tiền Lệ nghe đến bị trừ tiền công, lập tức gật đầu để Triệu Hàm đi, ở trong mắt hắn mỗi văn tiền của Triệu Hàm cùng Lâm Phàm đều là của hắn, Triệu Hàm trở về muộn bị trừ tiền công không phải là hắn sẽ mất tiền hay sao, hắn sẽ luyến tiếc.

Triệu Hàm nhìn thấy Tiền Lệ cùng Trần Hồng rời đi, ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, Ngô a sao mở ra cửa sân hướng Triệu Hàm nói: “A sao mới vừa làm, ngươi mang theo trên đường ăn, đi vào trong thành rất lâu, đừng để đói bụng. Thật sự là chưa gặp qua người a mỗ nào như vậy, chỉ biết tìm các ngươi đòi tiền, ngay cả bữa cơm cũng luyến tiếc cho ngươi ăn”.

Triệu Hàm nhận đồ ăn trong tay Ngô a sao cười nói: “A sao ngươi đừng tức giận, cũng không phải lần đầu, ta đều đã quen, cũng may Phàm tử hiện giờ đã thông suốt, ngày sau chúng ta rất mau có thể tốt hơn, Ngô a sao ngươi trở về đi, ta đi đây”.

Đợi Triệu Hàm đến trấn Bán lý thì trời đã tối, cũng may hôm nay buổi tối có ánh trăng, Triệu Hàm đi chuyến xe ngựa cuối cùng đến trấn Phượng Lạc, đợi cho hắn chạy tới nhà Ngô bá, đã nghe thấy tiếng khóc của Tử An ở ngoài sân. Tiểu tử kia ban ngày ở cùng Ngô bá thật tốt không có nháo, kết quả tới buổi tối, tiểu tử kia bắt đầu nhận thấy, liền nhìn chỗ này cũng không phải, nhìn chỗ kia cũng không đúng, cuối cùng đôi tay nhỏ bé vẫn chỉ vào bên ngoài sân, bởi vì hắn biết a mỗ là rời đi từ nơi đó, hắn muốn tìm a mỗ.

Thời điểm bên ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa, cả người Ngô bá đều thả lỏng xuống, đứa nhỏ này ban ngày rất ngoan, buổi tối lại có thể làm ầm ỹ muốn mạng già của hắn. Ngô bá vừa vui khi có đứa nhỏ bên cạnh, không nỡ khi thấy đứa nhỏ khóc, hắn cũng biết đứa nhỏ cùng hắn chưa quen thuộc, đứa nhỏ ầm ĩ hắn cũng khó chịu, trong lòng mắng Triệu Hàm sao còn chưa trở về, không biết đứa nhỏ buổi tối mới nhận ra, lúc này nghe được thanh âm của Triệu Hàm, trái tim của Ngô bá lúc này mới buông xuống.

Triệu Hàm vào nhà dĩ nhiên là bị mắng một chút, hắn vừa mới buông đồ xuống, đứa nhỏ liền muốn phác lại đây, Ngô bá cũng không tiếp tục lải nhải nữa, kêu Triệu Hàm mang đứa nhỏ đi ngủ sớm một chút. Còn nói với Triệu Hàm hắn hôm nay đi miếu thỉnh hai con sư tử bằng đá trở về, phỉa nhớ ngày mai mang về trong thành, đến lúc đó đặt ở hai bên cửa nhà, có thể trấn trạch trừ tà.

Trong lòng Triệu Hàm thực cảm động, Ngô bá thật tâm vì hắn lo lắng, hắn tối hôm qua mới nói, hôm nay Ngô bá liền làm giúp hắn, lời nói cảm tạ không nói lên lời, nên Triệu Hầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ phải đưa Ngô bá vào trong thành để hiếu thuận.

Lâm Phàm nhìn thấy phòng ở đã thay đổi trong lòng thật cao hứng, chỉ cần cửa chính và cửa sổ được sửa tốt và đồ đạc được đưa tới nữa là có thể vào ở. Hắn lúc này đang chờ Triệu Hàm trở về, đã hẹn nếu có nước suối sẽ đưa đến Trần gia, cửa hàng cần mở Lâm Phàm cũng tìm người chuyên môn xem qua, Lâm Phàm sẽ sửa đằng trước thành một cửa hàng nhỏ. Đối phương đã chuẩn bị đồ vật này nọ, khoảng chừng mười ngày nữa là có thể đến nhà Ngô bá lấy rượu rắn về bán, dựa vào thủ đoạn của người thế kỷ hai mươi mốt, kiếm tiền khẳng định không thành vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.