Tử Vong Khai Đoan

Chương 2: Q.2 - Chương 2: Đoàn đội đi Phong Đô (1-2)




Quá là quỷ dị…

Trước kia Bùi Kiêu vẫn luôn cho rằng bề ngoài của tổng bộ tổ chức linh hồn có lẽ sẽ giống như kiểu dáng của Âm Tào Địa Phủ trong truyền thuyết, hoặc là kiểu như phòng thí nghiệm bí mật đặt dưới lòng đất gì đó, chứ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại là một tòa cao ốc văn phòng tại ngay khu vực nhộn nhịp nhất. Cả tòa cao ốc này thì chỉ có tầng thứ nhất dùng làm sảnh lớn là để che đậy tai mắt người ngoài, còn từ tầng thứ hai đến tầng ba mươi đều là tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc.

“Thực ra thì từ tầng hai đến tầng năm đều là khu vực bỏ trống. Ở đó chủ yếu là lực lượng bảo vệ của chính phủ làm nhiệm vụ ngăn chặn người bình thường vô tình vượt qua tầng năm. Từ tầng năm mới thật sự là nơi làm việc của tổng bộ, từ tầng sáu tới tầng mười là nơi công bố nhiệm vụ ở từng cấp bậc, ngoài nhiệm vụ tiêu diệt quỷ quái của nước ta còn có có nhiệm vụ của quốc gia khác. Kia là bảng liên tục cập nhật các nhiệm vụ được công bố trên toàn thế giới. Từ tầng mười một đến tầng hai mươi là sảnh giao dịch và các phòng nghỉ, còn từ tầng hai mươi trở lên là phòng thí nghiệm của tổ chức, các Tự Do Linh Hồn bình thường không được phép đi vào…”

Bùi Kiêu ngây người như thể một anh nhà quê bước nhầm vào nhà quan lớn. Hắn ngạc nhiên cũng không phải vì hắn không biết cao ốc văn phòng là cái gì, dù sao thì khi còn sống hắn cũng đã làm việc tại nơi đó rồi. Hắn ngạc nhiên là vì hắn vốn nghĩ rằng nơi này sẽ giống như một khu căn cứ quân sự, nhưng khi vào trong thì mới thấy nơi này lại giống hệt như sàn giao dịch chứng khoán lớn vậy, tình cảnh nơi này thật sự làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Tại lối vào tầng sáu, Bùi Kiêu đang “mắt chữ a, mồm chữ o” mà nhìn tình hình của nơi này. Ở đây, ngoài khoảng 200, 300 tên Tự Do Linh Hồn thì còn có hơn 500 tới 600 gã người sống đang liên tục đi lại, thậm chí là còn đang ra sức gào thét.

“Nhiệm vụ Sicilian của nước Mỹ đã thất bại, một tên Tự Do Linh Hồn và 12 tên nhân viên của tổ chức linh hồn đã bị toàn diệt, vì vậy mà đẳng cấp nhiệm vụ tăng hai bậc, lập tức chuyển tới tầng tám!”

“Khu vực chiến trường thế chiến tại Verdun nước Pháp xuất hiện sóng điện từ cực mạnh. Chính phủ nước Pháp nghi ngờ ở đây xuất hiện ảo giới mới, hiện tại đang triệu tập một đoàn đội gồm 50 Tự Do Linh Hồn cùng một Tránh Thoát Giả làm người dẫn đội, gia nhập ngay bây giờ còn được tặng thêm 500 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn! Xin chuyển nhiệm vụ này lên tầng chín.”

“Chính phủ nước Đức khiêu chiến ảo giới Ngạ Quỷ Đạo (1) của Ấn Độ lần thứ tư. Đoàn đội lần này ngoài 11 Tránh Thoát Giả và 327 Tự Do Linh Hồn của chính phủ nước Đức thì còn muốn mời thêm 7 Tránh Thoát Giả và 43 Tự Do Linh Hồn, đãi ngộ như sau…”

“Chính phủ Ấn Độ đưa ra thỉnh cầu cứu viện, đoàn đội của nước này hiện đang bị nhốt trong Ngạ Quỷ Đạo, lúc này muốn mời…”

Ở vị trí chính giữa tầng sáu có đặt một màn hình cực lớn, nhìn giống như loại màn hình điện tử hiển thị thông tin giao dịch ở các trung tâm giao dịch trứng khoán. Xung quanh đó cũng có rất nhiều Tự Do Linh Hồn cùng nhân viên là người sống, bọn họ đều liên tục nhìn chằm chằm vào cái màn hình lớn đó, mỗi khi thấy có nhiệm vụ mới xuất hiện hoặc là nhiệm vụ cũ có thay đổi thì họ lập tức lớn tiếng hò hét, ở phía xa thì có những nhân viên chuyên môn khi chép lại những thông tin đó vào máy tính, còn đám Tự Do Linh Hồn thì thi thoảng lại chạy tới bên những người ghi chép kia để xin tiếp nhận các loại nhiệm vụ

“… Đây là tổng bộ của tổ chức linh hồn thật đấy à? Sao ta thấy nó trông giống sàn giao dịch cổ phiếu quá vậy?” Bùi Kiêu đầu đầy mồ hôi quay lại hỏi.

Cung Diệp Vũ phía sau hắn cười ha hả nói: “Lần đầu ta đến đây cũng hoảng sợ y như vậy đấy. Nhìn vậy chứ bây giờ tốt hơn nhiều rồi đấy, trước kia còn chưa có hệ thống mạng thông tin toàn cầu đâu. Lúc đó chỗ nào cũng thấy tiếng điện thoại réo ầm ỹ. Ngươi cứ thử nghĩ đi, cả thế giới này rộng cỡ nào? Tổng cộng chỉ có hơn hai mươi quốc gia là có tổ chức linh hồn thôi, nhưng nhiệm vụ trên thế giới thì đâu phải chỉ đến từ hai mươi nước này! Khi ấy cảnh tượng đúng là ồn ào, hỗn loạn y hệt như một cái sàn giao dịch cổ phiếu thời kỳ sơ khai. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, về cơ bản thì nơi này đã không đến nỗi quá mức hỗn loạn nữa.”

“Xem ra cả giới linh hồn cũng đã tiến vào thời đại toàn cầu hóa hiện đại rồi.” Bùi Kiêu thầm cảm thán trong lòng một câu, rồi lại tiếp tục đi theo Cung Diệp Vũ tới vị trí tháng máy của tầng sáu này. Nơi Cung Diệp Vũ đưa Bùi Kiêu tới là tầng hai mươi mốt, đây là nơi mà chỉ dành cho Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nghỉ lại khi không làm nhiệm vụ.

Khi ở trong thang máy, Bùi Kiêu đột nhiên hỏi Cung Diệp Vũ: “Thù lao của nhiệm vụ mà các quốc gia kia ban bố thường là những gì vậy? Tiền bạc và tiêu chuẩn năng lượng à? Không dùng Thiên Sinh Vũ Khí làm thù lao sao?”

Cung Diệp Vũ bỗng móc từ trong lồng ngực ra hai điếu thuốc. Hắn ném cho Bùi Kiêu một điếu rồi nói: “Lấy đâu ra nhiều Thiên Sinh Vũ Khí như vậy chứ? Trừ những Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như chúng ta ra thì trong số Tự Do Linh Hồn, rất ít người có được Thiên Sinh Vũ Khí. Nhớ mấy tên Tự Do Linh Hồn đứng gác ở cửa ra vào tòa nhà này không? Thiên Sinh Vũ Khí mà bọn họ cầm đều là của chính phủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì phải đem trả lại. Chả lẽ ngươi cho là nhiệm vụ như vậy cũng kiếm được Thiên Sinh Vũ Khí à?”

Cung Diệp Vũ châm lửa cho điếu thuốc rồi cho lên miệng hít sâu một hơi, sau đó nhả ra một vòng khói rồi nói: “Thiên Sinh Vũ Khí đối với linh hồn thể như chúng ta chính là sinh mạng, chính là sức mạnh! Ta nghĩ chắc mấy ngày này ngươi cũng đã hoàn toàn nắm giữ Thiên Sinh Vũ Khí của mình rồi nhỉ? Hắc hắc, Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 đơn vị đấy nhé! Cực phẩm đủ để xếp vào năm vị trí đứng đầu trong toàn bộ Thiên Sinh Vũ Khí trên thế giới rồi. Vận may của tiểu tử nhà ngươi cũng quá lớn đấy… Điều mà đám Tự Do Linh Hồn kia khát vọng nhất chính là có được một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dù là bình thường nhất đấy, cho dù dung lượng chỉ có 20 hay 30 đơn vị cũng được. Chỉ cần có Thiên Sinh Vũ Khí là bọn họ có thể lên tới tầng tám, thậm chí là cao hơn để nhận nhiệm vụ rồi.”

“Nói chung là nhiệm vụ ở tầng sáu đều là dạng như: tuần tra, phòng ngự, hoặc đi làm vài nhiệm vụ lặt vặt cho tổng bộ của tổ chức linh hồn thôi, vậy nên thù lao chỉ có tiền hoặc năng lượng tiêu chuẩn gì gì đó. Ta nghĩ chắc ngươi cũng nhận ra rồi: năng lượng tiêu chuẩn của chúng ta sẽ bị tiêu tán một cách tự động, vậy nên chúng ta phải hàng ngày hấp thu năng lượng tiêu chuẩn giống như người thường hàng ngày ăn cơm để bảo đảm linh hồn của mình không bị tiêu tán. Thế nên mấy cái nhiệm vụ đó thực ra đều là loại nuôi sống bản thân có độ nguy hiểm cực thấp. Nhưng đương nhiên là bất kỳ nhiệm vụ nào cũng có thù lao tiền mặt lên đến hơn 100.000, đây đã là mức thu nhập cao đến mức khó tưởng tượng nổi đối với người bình thường rồi.”

“Còn nhiệm vụ ở tầng bảy và tám thì chủ yếu là chinh sát phạm vi hoạt động của quỷ quái, đi xác minh các tin đồn đại về quỷ quái trong dân chúng, hoặc đi chiến đấu với các loại quỷ hồn cấp thấp nhất. Các loại nhiệm vụ này có tính nguy hiểm không cao, nhưng vẫn có tính nguy hiểm nhất định, vậy nên ngoài hai loại thù lao như trên thì còn được thưởng một loại điểm tích lũy gọi là Điểm Linh Hồn. Cứ mỗi 10 Điểm Linh Hồn thì có thể đổi được Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 1 đơn vị tại tổng bộ của tổ chức linh hồn. Nhưng vì không thể tồn tại Thiên Sinh Vũ Khí nào chỉ có 1 đơn vị dung lượng nên về cơ bản thì chỉ có những tổ đội Tự Do Linh Hồn cùng làm nhiệm vụ rồi góp điểm tích lũy lại để đổi lấy những Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng từ 10 đơn vị trở lên thôi.”

“Về phần những nhiệm vụ từ tầng tám trở lên thì bao gồm các nhiệm vụ như: đi xác minh lệ quỷ, u hồn(2), Nhập Ma cấp quỷ quái, hoặc cả những nhiệm vụ gia nhập đoàn đội đi ảo giới… Nhiệm vụ đi ảo giới thì không trả bằng năng lượng tiêu chuẩn hay tiền nữa, năng lượng tiêu chuẩn đều do đoàn đội phát lời mời triệu tập cung cấp, những nhiệm vụ này chỉ trả thưởng bằng lượng lớn Điểm Linh Hồn… Đúng rồi, Điểm Linh Hồn là thứ thông dụng trên toàn thế giới, và nó cũng là loại tiền tệ duy nhất được toàn bộ các tổ chức linh hồn trên thế giới công nhận, hiện nay giá của mỗi một Điểm Tích Lũy đã bị đẩy lên đến 17.000.000 đô-la Mỹ rồi, ha ha ha…”

Bùi Kiêu nghe vậy thì cũng cảm thấy hết chỗ nói luôn. Tuy vậy, hắn cũng thầm vui mừng vì vận khí của mình đúng là quá tốt, không chỉ có cái danh Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mà còn kiếm được một thanh Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng 850 đơn vị. Không nói tới cái khác, chỉ riêng việc hắn có thể kiếm được Thiên Sinh Vũ Khí mà không cần phải bắt đầu từ việc làm những nhiệm vụ cấp thấp để tích lũy dần dần rồi đổi lấy Thiên Sinh Vũ Khí của chính phủ thì đã rút ngắn cho hắn từ hai đến ba năm thời gian để kiếm Thiên Sinh Vũ Khí. Nếu như không được như vậy thì… hắn thật sự không biết đến năm 2012, liệu mình có thể đủ mạnh mẽ để bảo hộ thân nhân hay không.

Cung Diệp Vũ nói tới đó thì tiếng nói có hơi thấp xuống: “Vậy mới thấy là chúng ta thật may mắn. Tránh thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, nếu như Tự Do Linh Hồn có những danh hiệu này thì đã giảm bớt được từ ba đến năm năm thời gian phấn đấu. Bởi vì bọn hắn đã tự mình trải qua tử vong, đã biết rõ tử vong là chuyện kinh khủng đến mức nào, lại còn biết sau khi tử vong thì sẽ bị tội nghiệt quấn thân, rồi từ từ bị kéo vào trong vết rách không gian. Cảm giác tuyệt vọng lúc đó thật sự là khó mà hình dung nổi. Vậy nên bọn họ càng khát vong có được Thiên Sinh Vũ Khí, để khi người thân của mình qua đời thì có thể giúp họ chặt đứt tội nghiệt. Thế nên, chỉ một cây Thiên Sinh Vũ Khí nho nhỏ cũng không khác gì tính mạng của chính họ vậy…”

Đang nói chuyện thì cửa thang máy mở ra. Cung Diệp Vũ không nói gì nữa mà cất bước ra khỏi thang máy. Cảnh tượng ở bên ngoài thang máy nhìn giống như trong một khách sạn cao cấp. Khác với khung cảnh nhìn như một sàn giao dịch cổ phiếu của các tầng từ hai mươi mốt trở xuống, mặt sàn ở đây được trải những tấm thảm thật dày, thành lang đầy những ngọn đèn tạo hình cầu kỳ tỏa ánh sáng vàng lóng lánh, khắp nơi là những bức bích họa và các loại bình hoa trang trí.

“… Sàn giao dịch cổ phiếu rồi đến khách sạn năm sao… Chả lẽ bọn họ không nhận thức bình thường được một chút à? Sao tổ chức linh hồn thực sự lại có thể như vậy chứ!”

Những gì Bùi Kiêu cảm thấy đã không còn là khiếp sợ nữa rồi! Nói hắn thấy khiếp sợ thì không chính xác bằng nói là hắn tê liệt rồi. Đối với cái nơi nghệ thuật khó mà thưởng thức nổi này, hắn đã hoàn toàn tê liệt, chỉ biết theo sau Cung Diệp Vũ đi về phía một căn phòng ở phía cuối hành lang. Khi Cung Diệp Vũ mở cửa đi vào thì trong phòng đã có mười mấy người ngồi sẵn đó. Những người này vốn đang bàn tán xì xào, nói chuyện phiếm gì đó, nhưng vừa nhìn thấy Cung Diệp Vũ bước vào thì cả bọn lập tức tập trung tinh thần, hoặc đứng lên, hoặc cất tiếng chào Cung Diệp Vũ. Cả bọn đều nhìn về phía hai người Cung Diệp Vũ.

Cung Diệp Vũ cười ha hả nói: “Tốt rồi, mọi người đều đã đến đông đủ. Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ thảo luận một chút đề nghị mà ta đã thông báo với mọi người… Lần này chúng ta sẽ quét sạch khu vực ngoài Phong Đô, từ lối vào cho đến khu vực bên cạnh cầu Nại Hà. Trên đoạn đường này có tổng cổng ba con Đại Thủ Lĩnh và hơn mười còn Tiểu Thủ Lĩnh, lần này chúng ta phải truy tìm và quét sạch bọn chúng!” Cung Diệp Vũ vừa nói chuyện vừa đến ngồi xuống một cái ghể sofa, nói xong rồi hắn vừa hút thuốc vừa nhìn mọi người trước mặt.

Thế nhưng cả đám trước mặt lại không bắt đầu thảo luận ngay đề nghị vừa rồi mà lại thèm thuồng nhìn về phía điếu thuốc lá trên tay Cung Diệp Vũ. Thậm chí có mấy người ở gần hắn còn liên tục hít vào thật sâu mấy hơi khói thuốc kia, cứ như thể muốn hút sạch đám khói kia vào phổi vậy.

Vẻ mặt Cung Diệp Vũ lập tức trở nên lúng túng. Hắn đành phải cho tay vào trong ngực tìm kiếm cả nửa ngày, mãi mới thấy lấy ra được một gói thuốc lá còn lại hơn một nửa. Tiếp theo, sắc mặc hắn dần tái đi nhưng vẫn rút ra từng điếu thuốc ném cho mỗi người, tuy vậy nhưng cứ ném ra một điếu thuốc là sắc mặt hắn lại xanh mét đi thêm một chút. Cuối cùng nhìn mặt hắn đã chả giống mặt của linh hồn loài người nữa mà lại trông không khác là mấy so với nhân vật chính trong bộ phim hài về một tên quái nhân đeo mặt nạ màu xanh lục(3)…

Lời bình:

Tổng bộ của tổ chức linh hồn kì quái như vậy nhưng còn các thành viên của nó thì ra sao? Kế hoạch củ thể của chuyến đi Phong Đô này sẽ ra sao? Mời đón đọc các chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách nhé!

Chú giải:

1. Các địa danh:

- Nhiệm vụ Sicilia của nước Mỹ: Đảo Sicilia của Italy, còn nhiệm vụ trên đảo là do Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ thực hiện, có lẽ là một nhóm của Mỹ đến đảo Sicilia nhận nhiệm vụ do Italy ban bố.

- Chiến trường Verdun: địa danh diễn ra một trận chiến rất thảm khốc năm 1916 trong thế chiến thứ nhất

- Ngạ Quỷ Đạo: là đường quỷ đói một trong sáu cõi mà linh hồn có thể sẽ luân hồi theo Phật Giáo. Vào đó sẽ thành quỷ luôn phải chịu giày vò vì đói khát.

2. Lệ quỷ, u hồn: được biết đến như những linh hồn đã mất đi thần trí. Lệ quỷ thì chỉ còn biết đến khát máu, u hồn thì tư tưởng không minh mẫn, giống như người điên, ngây dại, chỉ biết nghĩ về một chấp niệm nào đó.

3. Quái nhân đeo mặt nà màu lục: bộ phim hài The Mash cực kỳ nổi tiếng. Người nào đeo vào một chiếc mặt nạ thần bí thì đầu sẽ biến thành xanh lục, có sức mạnh kì quặc và đầu óc cũng trở nên điên rồ.

Bonus: 1 NDT ≈ 3500 VND

“Tốt rồi, tốt rồi! Phát xong con mẹ nó rồi. Lão tử phải giữ lại một điếu cuối cùng này… Tóm lại, lần này coi như là chúng ta liều mạng một phen, nếu như thành công, chúng ta đi thẳng qua châu Âu ăn mừng một bữa no nê! Nếu không thành công... Hắc hắc, lão tử sẽ đòi lại hết chỗ thuốc lá kia cho mà xem!” Cung Diệp Vũ làm bộ dạng hung tợn trừng mắt nhìn mọi người, rồi cẩn thận từng li từng tí bỏ gói thuốc lá vào trong ngực. Bùi Kiêu ở bên cạnh hắn thấy rõ, gói thuốc lá kia chỉ còn lại có đúng một điếu cuối cùng, chẳng trách bộ dạng của Cung Diệp Vũ lại có vẻ đau lòng như vậy, cứ như là cắt mất của hắn miếng thịt không bằng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng, có người sốt ruột thì lập tức đốt thuốc mà hút, có người thì lại do dự, rồi cẩn thận gói thuốc lá cất đi, mấy cô gái thì chẳng cần suy nghĩ mà cất luôn đi. Theo Bùi Kiêu suy đoán, có lẽ các nàng sẽ đem thuốc lá bán ra thị trường, loại thuốc lá có thể nâng cao lượng chấp niệm của bản thân này chắc chắn là không hề rẻ, tuy không so sánh được với cả một thanh thiên sinh vũ khí, nhưng chắc hẳn giá trị cũng không chỉ mấy chục triệu đâu…Trong thị trường giao dịch của linh hồn chắc cũng có vài thứ hay ho, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết gì cả, nhưng khi nào có thời gian rảnh rỗi cũng muốn đi xem một chút.

Trong số mười lăm người ở đây, ngoại trừ Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ, còn lại mười ba người đều là tránh thoát giả Trung Quốc. Nhưng làm lòng Bùi Kiêu rung động là việc mấy tên kia lại dùng ngón tay để châm thuốc, ở đầu ngón tay bọn hắn lóe lên một ngọn lửa xanh âm u, đây rõ ràng là phản ứng thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn của Linh hồn thể. Bùi Kiêu lại không biết cái kỹ xảo này, xem ra hắn vẫn còn thiếu kinh nghiệm a. Lúc này, điều quan trọng nhất đối với hắn vẫn là nắm giữ kỹ xảo và kinh nghiệm.

Khi mấy tên Tránh Thoát Giả còn đang vội vàng hút thuốc, một thanh niên ước chừng hai mươi, hai mốt tuổi đứng bên cạnh bỗng nhiên vừa cười vừa nói: “Quá lãng phí, ngoại trừ người hút có thể hấp thu 80% chấp niệm của loại thuốc lá này, thì chấp niệm còn lại đều hóa thành khói thuốc tản đi khắp nơi. Gian phòng này cũng không lớn, một lần hút hai điếu là tốt nhất, như vậy ngoại trừ người hút có thể hấp thu tám phần chấp niệm thì người khác cũng có thể hấp thu chấp niệm còn lại. Một lần mà hút nhiều thuốc như vậy… đã lãng phí bao nhiêu là chấp niệm rồi.”

Nghe thấy vậy thì mấy người đang hút thuốc đều chần chừ, thuốc thì đã đốt rồi, dập đi cũng không được, mà tiếp tục hút thì lãng phí, cả đám nghệt mặt ra nhìn nhau. Cung Diệp Vũ liền cười mắng: “Thuốc đang hút dở rồi, các ngươi không cần nghe cái tên Dương Húc Quang này nói hươu nói vượn. Đã hút rồi thì cứ hút, bọn ông đây không cần phải tiết kiệm từng ly từng tí như vậy.”

Dương Húc Quang cười lên ha hả, hắn cũng coi như trẻ trung tuấn tú, cười lên sảng khoái như vậy cũng tạo cho hắn một chút mị lực, mặc dù diện mạo của hắn cũng chỉ cỡ trung bình. Hắn khoát khoát tay áo, nói: “Vâng vâng, ngươi là lão đại, ngươi nói thế nào thì nó là như vậy… Nhưng làm như vậy liệu có quá nhanh hay ko? Chúng ta mới điều tra rõ ràng được khoảng tám phần khu vực bên ngoài. Đặc biệt là khu vực gần cầu Nại Hà, lần trước chúng ta còn chưa tới đó đã gặp phải Đại Thủ Lĩnh. Ta sợ tại cầu Nại Hà sẽ có Chân Ma cấp quỷ quái, chắc hẳn là quái vật cấp thủ lĩnh bảo vệ lối vào Phong Đô.”

Cung Diệp Vũ gật đầu nói: “Đúng là có hơi nhanh một chút. Nhưng đấy không phải là vấn đề lớn, dù sao khu vực cầu Nại Hà chiếm diện tích cũng không rộng lắm. Trước tiên, chúng ta sẽ dọn dẹp phần lớn đại - tiểu thủ lĩnh ở bên ngoài. Sau khi xử lý xong, ta và Bùi Kiêu sẽ đi điều tra và dẫn dụ quái tới, đây không phải là chuyện quá khó, dù sao thì hiện giờ chúng ta có hai gã cao đẳng tránh thoát giả mà."

Dương Húc Quang nghe vậy thì liền nhìn về phía Bùi Kiêu, nói: “Nếu như không tính trò cười ở sân bay thì có thể nói đây mới là lần đầu chúng ta chính thức gặp mặt. Xin chào, ta là Dương Húc Quang, ách, tạm thời là quân sư của cái tiểu đội này, nhiệm vụ chính là xử lý tin tức và tình báo.Thỉnh thoảng cũng thay mặt đội trưởng, tiến hành các phương diện trao đổi cùng chính phủ.

Bùi Kiêu cũng vội nói: “Xin chào, ta là Bùi Kiêu. Ha ha, ta mới trở về từ nước Mĩ, trước đây cũng chưa tham gia tổ chức linh hồn, cũng không tham gia bất cứ nhiệm vụ nào, thế nên sau này có chuyện gì quan trọng mong ngươi chỉ bảo ta một chút.”

Dương Húc Quang cười cười, rồi bỗng nhiên nói: "Vậy, mặc dù là thất lễ, nhưng ta muốn hỏi một vấn đề... Thực lực của ngươi thế nào?"

Bùi Kiêu sửng sốt một chút, hắn nói: "Thực lực? Là chỉ thực lực khi đối kháng quỷ quái sao? Cái này nên nói sao cho phải? Ước chừng nếu đối phó quỷ quái bình thường thì có thể giải quyết bọn chúng rất nhẹ nhàng, nhưng mà đối phó quỷ quái Chân Ma cấp thì không thể..."

Dương Húc Quang vẫn giữ nụ cười lúc trước. nhưng không biết có phải Bùi Kiêu nhìn lầm không, hắn thấy được trong mắt người thanh niên này một tia lạnh lùng như tỏ vẻ không tín nhiệm. Mà Dương Húc Quang vẫn vừa cười vừa nói như cũ: “Chỉ không thì luôn thiếu chính xác, không thấy tận mắt thì không nhận thức được chính xác. Vậy nên để chúng ta thấy tận mắt có phải là sẽ tốt hơn không? Đội trưởng Diệp Vũ thấy thế nào?”

Cung Diệp Vũ đang đĩnh đạc ngồi trên ghế,nghe vậy thì chăm chú nhìn Bùi Kiêu, rồi lại nhìn mọi người trong phòng, sau đó mới nói: “Thực lực của Bùi Kiêu không kém. Ít nhất là khi hắn đối mặt với Chân Ma cấp, trong tình thế không thể chống lại được khí thế trường của đối phương mà vẫn dám phản công. Ta tin tưởng thực lực của hắn tuyệt đối không yếu...Như vậy đi, ngươi là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả cầm Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 đơn vị, để Nhâm Trăn đấu cùng ngươi một trận. Trừ ta ra, thì nàng là người có thực lực mạnh thứ hai trong tiểu đội, có Thiên Sinh Vũ Khí Chú Hồn dung lượng 300, lấy được từ trong tay một Hấp Huyết Quỷ ở phía ngoài Ác Ma Thành. Hai người các ngươi có thể tỷ thí một trận.” Cung Diệp Vũ nói xong thì nhìn về phía Bùi Kiêu, ánh mắt mang vẻ trưng cầu ý kiến.

Trong lòng Bùi Kiêu cũng tự hiểu. Lúc trước hắn cũng đã nghĩ tới tình huống này, dù sao thì hắn cũng là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả bỗng nhiên xuất hiện, chưa bao giờ phối hợp làm nhiệm vụ cùng đoàn đội này, thậm chí cũng không có chút kinh nghiệm làm nhiệm vụ nào, vậy nên bị người khác hoài nghi cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao sức chiến đấu của Tránh Thoát Giả cũng không phải chỉ là cường độ linh hồn nhiều hay ít, đó chỉ là một tiêu chuẩn mà thôi. Sức chiến đấu chân chính phải bao gồm cả Thiên Sinh Vũ Khí, kỹ xảo chiến đấu, thậm chí là các loại năng lực đặc thù, đây mới là chiến lực thực sự.

Bùi Kiêu cũng không chậm trễ, dõng dạc nói: "Cũng tốt, ta cũng muốn thử xem uy lực khẩu súng này ra sao. Nhưng chúng ta chỉ nên đánh ở mức độ giới hạn, đừng để bị thương, làm chậm trễ hành trình đi Phong Đô."

Một thiếu nữ ngồi đằng xa chậm rãi đứng lên. Thiếu nữ này trước giờ vẫn chưa nói một lời, lạnh lùng ngồi một góc xa. Nét mặt của nàng cũng lạnh như băng, giống như mọi người nợ nàng mấy triệu vậy. Thế nhưng, dung mạo thiếu nữ này lại tuyệt đẹp, mái tóc đen dài bồng bềnh như gấm, dường như làm cho toàn thân nàng tỏa sáng. Còn cả làn da nàng cũng trắng sáng như thể trong suốt, làm cho người khác nhìn vào thấy cực kỳ choáng ngợp.

Thiếu nữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Kiêu, rồi mới lên tiếng: "Đi". Nói xong một chữ, nàng liền lập tức đi ra khỏi phòng họp.

Dương Húc Quang và Cung Diệp Vũ đều nở nụ cười khổ, Dương Húc Quang thậm chí còn thấp giọng nói: "Đội trưởng... ngươi làm vậy có hơi mạo hiểm quá không? Sao lại để nàng đấu với Bùi Kiêu? Ngươi không sợ sẽ xảy ra chuyện không hay à?”

Trên mặt Cung Diệp Vũ rõ ràng đã xuất hiện vẻ chần chừ, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cố nói: “Không sao, ta tin tưởng thực lực của Bùi Kiêu... Có lẽ là vậy.”

Cứ như vậy, cả nhóm mười lăm người đều đi thang máy đến lầu hai mươi. Sau khi ra khỏi thang máy thì Bùi Kiêu liền cảm thán một phen, rút cuộc cũng thấy một nơi nhìn ra dáng tổ chức linh hồn. Chỗ này cũng giống như khu phòng thí nghiệm dưới lòng đất bên dưới khu biệt thự xa hoa ở bên ngoài ảo giới “Chiến Trường Nam Bắc” của nước Mĩ, mặt sàn là một lớp kim loại màu bạc sáng bóng. Từ cửa thang máy đi ra một đoạn là một cửa ngăn cách, ở đây phải có thẻ chứng minh thân phận và nhập vào mật mã mới vào được, đây mới phù hợp với định nghĩa về tổng bộ của tổ chức linh hồn trong suy nghĩ của Bùi Kiêu.

Mọi người lần lượt đi qua, phía trước là một gian phòng kim loại rộng rãi vô cùng. Những người khác đi về phía gian phòng quan sát bên cạnh, còn Bùi Kiêu cùng thiếu nữ lạnh như băng kia thì đi thẳng vào giữa phòng kim loại.

Nhâm Trăn đứng cách Bùi Kiêu ước chừng ba mươi bước. Nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Kiêu một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Chú Hồn... Dung lượng 300 đơn vị, dung lượng ta có thể khống chế là 177 đơn vị, đã bổ sung năng lượng 177 đơn vị..."

Bùi Kiêu đang tháo cây súng đeo sau lưng xuống, nghe thấy Nhâm Trăn nói vậy thì nhất thời còn không kịp phản ứng, hỏi lại theo bản năng: “Nghĩa là sao? Vì sao không bổ sung đầy năng lượng? Chỉ có thể khống chế 177 đơn vị là sao?”

Hắn chưa nói xong thì mắt trái Nhâm Trăn lóe lên hào quang màu lam u ám, một cây vĩ cầm màu lam nhạt xuất hiện trong tay nàng. Một giây sau, tiếng đàn vĩ cầm du dương êm tai đã truyền khắp căn phòng...

Ngay khoảnh khắc đó, Bùi Kiêu cảm thấy nguy hiểm cực độ... Đúng vậy! Cái cảm giác mà hắn trải qua trong địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.