Từ Từ Suy Lý

Chương 14: Chương 14: Ngoại lệ và không ngoại lệ




Từ Hoãn Hoãn năm cấp hai cũng không khác gì Giang Mạn, lúc nào cũng nằm vị trí áp chót, cho nên côcảm nhận được tâm trạng của Giang Mạn lúc đó. Cho dù có cố gắng đến mức nào cũng không khá hơn được. Thế nhưng, so ra cô còn may mắn hơn Giang Mạn rất nhiều, trong lớp cô không có người giống La Tư Nghiên, cậy quyền cậy thế ức hiếp bạn bè. Giáo viên của cô cho dù nghiêm khắc nhưng cũng rất có trách nhiệm, trưa nào cũng gọi cô vào văn phòng chỉ dạy tận tình, chưa từng từ bỏ cô.

La Tư Nghiên là kẻ ức hiếp người khác, là người có học lực ưu tú, luôn được mọi người tôn mình là trung tâm, nên cô ta xem thường Giang Mạn, một con bé gầy gò, gia cảnh bần hàn. Bắt nạt được Giang Mạn, cô ta coi như thỏa mãn lạc thú, cô ta biết không ai dám ức hiếp mình nên càng ngày tính xấu ấy càng nặng.

Những nữ sinh bên cạnh La Tư Nghiên, đóng vai người qua đường, hùa theo La Tư Nghiên để lấy lòng cô ta, ra sức biểu hiện trước mặt cô ta, giẫm đạp lên cô bé Giang Mạn vô tội.

Nguyên Ngụy Phong, là giáo viên chủ nhiệm, tự cho rằng học sinh học yếu là không có hạnh kiểm tốt, anh ta tự cho rằng tất cả những điều Giang Mạn chia sẻ đều là nói dối, anh ta chỉ xử lý qua loa. Thật ra đây cũng là thái độ trốn tránh của bản thân. Cho đến khi anh ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng Giang Mạn bị đánh, sự khiếp sợ lớn hơn so với lòng cảm thông với Giang Mạn, đặc biệt khi phát hiện được người gây chuyện lại là cháu của hiệu trưởng. Một lần nữa, anh ta lựa chọn trốn tránh, làm như không thấy. Cùng Hồng Lương cân nhắc thiệt hơn, coi Giang Mạn là vật hi sinh, bọn họ không quan tâm cô bé ấy sẽ thế nào, bọn họ chỉ cần biết rằng cách giải quyết đó bọn họ sẽ không có tổn thất.

Từ lời khai của Hồng Lương, Từ Hoãn Hoãn suy đoán được chuyện bị ức hiếp Giang Mạn chưa từng kể với mẹ, hoặc có thể cô bé có kể, nhưng một người như mẹ Giang Mạn nào có thể thay đổi được gì. Cô ta mơ hồ cảm nhận được con gái mình có vấn đề, nội tâm luôn tự ti nên cô ta chọn lựa lùi về sau. Cô ta đồng ý thỏa hiệp, chuyển trường mới cho con. Trông thấy con gái chấp thuận, cô ta nghĩ con gái mình hiểu chuyện, nhưng cô ta không nhìn ra cảm giác mất mát của con.

Trước sự vòng lẩn quẩn giữa sự ức hiếp của La Tư Nghiên, sự bàng quang của bạn học, sự ích kỷ đặt lợi ích lên hàng đầu của Nguyên Ngụy Phong, Hồng Lương và sự nhu nhược, sẵn sàng thỏa hiệp của mẹ đã bức cô bé lựa chọn phương thức kết thúc cực đoan nhất.

Vì lẽ đó bốn năm sau, có người dùng cách gọi điện thoại khủng bố lúc nửa đêm khiến cho tinh thần Nguyên Ngụy Phong lung lay, khiến anh ta hoảng sợ, hổ thẹn và dằn vặt. Nơi trường học anh ta công tác đã 5 năm, nơi Giang Mạn chịu đủ mọi ức hiếp, chọn cách nhảy lầu tự sát.

Dĩ nhiên, người nhận được điện thoại khủng bố khẳng định không chỉ Nguyên Ngụy Phong và Hồng Lương.

Cao Lâm đã cho người điều tra tất cả những người liên quan năm đó, có thể một trong số đó sẽ là người giúp Giang Mạn báo thù; bởi mẹ Giang Mạn, sau khi biết chuyện con gái tự sát, bà cũng nhảy lầu theo con gái. Và tất nhiên, trả thù sẽ là một người khác.

Từ Hoãn Hoãn suy đoán nghi phạm cùng tuổi với Giang Mạn, vì năm đó chưa đủ năng lực nên mới chọn ra tay vào 5 năm sau.

Từ Hoãn Hoãn cúi đầu trầm mặc. Từ Tĩnh nghiêng đầu nhìn cô. Dưới bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt của cô. Từ trước đến nay, Từ Tĩnh không am hiểu chuyện đoán tâm tư người khác, anh cũng không muốn đi tìm hiểu. Anh công tác trong ngành pháp y, tiếp xúc với từng cỗ từng cỗ thi thể lạnh lẽo, thi thể không nói láo, anh không cần phải dụng quá nhiều tâm tư.

Nhưng...

Từ Hoãn Hoãn là ngoại lệ.

Người chưa từng bao giờ an ủi một ai như Từ Tĩnh do dự đưa tay trái ra, vốn dĩ muốn vỗ nhẹ lên vai cô, rốt cục vẫn đặt trên đầu Từ Hoãn Hoãn.

Một giây sau, ai đó đưa đôi mắt trong veo như thỏ con nhìn sang. Từ Tĩnh mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác, thanh âm lành lạnh pha chút lúng túng: “Tối ăn gì?”

“Tôm chiên xù!” Từ Hoãn Hoãn trả lời xong, trong bụng thầm nghĩ: Từ Tĩnh có phải bị cô ảnh hưởng rồi không, lúc nào cũng nghĩ đến ăn.

Từ Hoãn Hoãn chậm rãi đi theo Từ Tĩnh ra khỏi Cục cảnh sát, hai người đi taxi về siêu thị gần tiểu khu, mua nguyên liệu nấu nướng, lần này Từ Tĩnh xách đồ.

Từ Hoãn Hoãn vội vàng lên tiếng: “Đã phân chia tôi xách đồ mà!”

“Được rồi! Tiêu hao khí lực vào việc rửa chén đi!” Từ Tĩnh tay cầm túi đồ đi thẳng ra ngoài.

Trở về tiểu khu chỉ khoảng năm phút đi bộ, không ngờ lại đụng phải người quen.

Hàn Văn Anh đang đi dạo phố cùng bạn trai trông thấy người đàn ông trẻ tuổi, khí chất phi phàm, lại bất ngờ xuất hiện cùng một cô gái khá quen mắt.

... Là Từ Hoãn Hoãn mà!

Lần trước học lớp, lớp trưởng đã nói cho bọn họ biết Từ Hoãn Hoãn là Giáo sư khách mời của trường Đại học Thiên Hà. Cô ta luôn cảm thấy chuyện này chắc chắn là lừa người, bây giờ chạm mặt, Hàn Văn Anh nghĩ ra một kế, đi nhanh tới.

Đến trước mặt bọn họ, Hàn Văn Anh giả bộ giật mình: “Là Từ Hoãn Hoãn! Đúng là cậu sao!”

“...” Phát hiện ra sự giả tạo của đối phương, nhưng Từ Hoãn Hoãn không muốn vạch trần nên đành nở nụ cười.

Từ Tĩnh nghĩ là bạn học của Từ Hoãn Hoãn nên lui sang vài bước, tạo không gian cho bọn họ trò chuyện. Đồng Hoa, bạn trai của cô ta cũng theo kịp Hàn Văn Anh, cô ta nháy mắt ra hiệu anh ta cũng đứng sang một bên.

Hàn Văn Anh nói trước: “Họp lớp lần trước sao cậu về sớm vậy?”

“À... Có việc!” Từ Hoãn Hoãn vẫn giữ nụ cười trên môi.

“A! Nghe lớp trưởng kể cậu là Giáo sư khách mời của trường Đại học Thiên Hà, khẳng định là rất bận đúng không!”

Nụ cười giả lả của cô ta ẩn giấu sự coi thường, Từ Hoãn Hoãn nhìn sơ cũng biết cô ta muốn gì.

“À... Người ấy là bạn trai cậu?” Hàn Văn Anh lóe lên chút đố kị.

Từ Hoãn Hoãn: “Không...”

Chưa đợi Từ Hoãn Hoãn nói hết câu, Hàn Văn Anh lập tức đổi giọng, giảm thấp âm lượng: “Từ Hoãn Hoãn... Cái gì mà là Giáo sư khách mời trường Đại học là cậu điêu đúng không? Cậu cũng lừaanh ấy như vậy?”

Từ Hoãn Hoãn không lên tiếng, chờ đối phương nói tiếp.

Hàn Văn Anh tưởng cô chột dạ, cười gằn, giở giọng uy hiếp: “Không thừa nhận? Nếu tớ đi vạch trần cậu, cậu cho rằng anh ấy sẽ thế nào? Chia tay hay tha thứ?”

Hàn Văn Anh đang quay lưng với Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn có thể nhìn ra được Từ Tĩnh đang đợi cô. Còn cô ta thấy Từ Hoãn Hoãn không nói, liền xoay người tính đi vạch trần. Đột nhiên cánh tay phải bị tóm lấy, cô ta đắc ý quay đầu nhìn, chạm phải gương mặt lạnh tanh của Từ Hoãn Hoãn.

Trong cuộc sống, cho dù bắt gặp vô số lời nói dối, Từ Hoãn Hoãn chẳng thèm ra sức đi vạch trần, nhưng ngày hôm nay là ngoại lệ. Từ Hoãn Hoãn phát hiện bộ dạng của Hàn Văn Anh là muốn gây được sự chú ý của Từ Tĩnh, ánh mắt và mục đích của cô ta khiến Từ Hoãn Hoãn khó chịu. Bất kỳ người nào có ý đồ không tốt tiếp cận nam thần, cô phải ra tay ngăn cản!

“Sao?” Hàn Văn Anh nghĩ cô sợ.

“Nếu như bạn trai cậu biết cậu “đạp chân” lên mấy kẻ có tiền!” Trước vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Văn Anh, Từ Hoãn Hoãn nheo mắt nở nụ cười, cô lặp lại nguyên văn lời cô ta vừa nói: “Nếu như tớ đi vạch trần cậu, cậu cho rằng anh ấy sẽ thế nào? Chia tay hay tha thứ?”

Hàn Văn Anh cắn cắn môi, cố gắng thoát khỏi tay Từ Hoãn Hoãn, bị Từ Hoãn Hoãn nói trúng tim đen, cô ta thẹn quá hóa giận: “Cậu...!!!”

“Từ.... Từ Tĩnh?” Đúng lúc này, Đồng Hoa rốt cục cũng nhận ra Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh quét mắt nhìn đối phương, sau đó nhíu mày nhìn Từ Hoãn Hoãn.

Hàn Văn Anh lần nữa chấn kinh, xoay người nhìn lại, tiến lên một chút, cô ta cũng nhận ra, không thể tin vào mắt mình: “Từ Tĩnh? Đúng là cậu?”

Từ Tĩnh lạnh lùng liếc cô ta một cái, thanh âm lạnh lẽo không mang theo bất kỳ cảm xúc: “Cô là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.