Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 6: Q.4 - Chương 6: Ngoại Truyện: Ngây ngô mối tình đầu




Ta tạm dừng lại ở ngôi miếu nhỏ kia vài ngày, ta đang đợi tin tức của Thừa Diệp.

Nhưng thật không ngờ vào một đêm oi bức, ta chuẩn bị vẽ tranh, chợt nghe có tiếng thét thất thanh gần đó.

Vội vàng tránh vào trong tấm màn che, thì thấy một tiểu nha đầu vừa la vừa khóc chạy vọt vào phòng ta.

Nha đầu đẩy cửa phòng ta ra, dường như đã nhìn thấy ta, chạy vội tới muốn vén tấm màn ra, ta cản lại, khẽ cất giọng trách: “Ai?” Ta không muốn để nha đầu này nhìn thấy ta.

Không cần biết nha đầu này là ai, vì mục đích gì mà ở lại ngôi miếu này, với ta mà nói dù để cho bất kỳ ai trông thấy cũng đều là việc rất nguy hiểm.

Tiểu nha đầu không trả lời còn hỏi ngược lại ta là ai.

Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu.

Đúng vậy, chỉ là một cô bé con mà thôi.

Nụ cười này khiến ta không nhẫn nhịn được ho một tiếng, trả lời: “Tô Mộ Hàn.” Đột nhiên tiếng sấm lại truyền đến, tiểu nha đầu hoảng sợ thét lên một tiếng, ngồi thụp xuống.

Cô bé nói với ta cô bé sợ sấm sét.

Chà, quả thật chỉ là một cô nhóc.

Sự cảnh giác trong lòng ta lập tức buông lơi không ít.

Không hiểu vì sao, nhìn bé con như vậy, bỗng nhiên ý muốn bảo vệ cô bé mạnh mẽ dâng lên trong lòng ta.

Ý nghĩ đột ngột này khiến ta cảm thấy bất an, cô bé lại còn muốn đến gần ta thêm chút nữa, ta phải cản lại.

Cứ thế, chúng ta ngồi mặt đối mặt, vẫn cách nhau bởi một lớp màn che.

Thật ra, ta biết cô bé bị thương, nhưng ta không muốn quan tâm nhiều, ta không muốn khiến mình và nha đầu này có chút dây dưa nào.

Cảm giác vừa bất ngờ xuất hiện lúc nãy khiến ta thật bất an, rất lo lắng.

Vì vậy ta bắt đầu lật sách đọc, nhưng chẳng đọc vào chữ nào, bèn nói với cô bé: “Sấm hết rồi, ngươi ra ngoài đi.” Cô bé lại phản bác lời ta: “Còn chưa hết đâu.” A, trái tim của ta khẽ loạn nhịp.

Mỗi câu cô bé nói đều làm ta có một cảm giác khác thường.

Ta biết ở đây rất nguy hiểm, ta không thể tiếp xúc với bất cứ ai, cũng không thể tiết lộ thân phận của mình.

Nếu không, hậu quả… Ngẫm nghĩ một lát, cảm xúc phiền muộn từ lồng ngực dâng lên đến yết hầu khiến ta bắt đầu ho khan không ngớt.

Cô bé muốn bước đến gần ta, sao lòng hiếu kỳ của nha đầu này lại lớn vậy chứ? Ta bảo cô bé đứng lại, không được đến gần nữa.

“Ta… ta chỉ là…” Cô bé hơi hoảng hốt: “Ta… ta tìm đại phu giúp ngươi.” Ngập ngừng một chút, cô bé nhíu mày: “Hay là, ta tìm các sư thầy trong miếu vậy.” Ta nhìn thấy trên khuôn mặt cô bé hiện lên những biến đổi rất phức tạp, à, phải tìm đại phu mà bên ngoài vẫn còn sấm sét.

Ta tùy tiện hỏi: “Ngươi không sợ sấm sét nữa sao?” “Sợ!” Cô nhóc này… Trong lòng ta chợt cười thầm, ta bảo cô bé đừng ra ngoài.

Rốt cuộc ta đang làm sao vậy, không muốn cô bé bước tới gần, nhưng trong khoảnh khắc này lại không muốn cô bé rời xa.

Ta nghĩ chắc là Thanh Dương cũng đã chú ý tới cô bé rồi? Chứng ho khan của ta, không phải một vị đại phu bình thường có thể chẩn đoán ra, nha đầu này đi ra ngoài sẽ làm được gì đây.

Nếu cô bé bước ra ngoài… Thanh Dương… ta đột nhiên rất sợ cô bé gặp bất trắc.

Cô bé lại nghe lời ta thật, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.

Ha ha, bé con thật khờ! Ta chợt nhớ ra cô bé còn chưa nói cho ta biết mình là ai: “Tên ngươi là gì?” Ta hỏi.

“Tang Tử.” Giọng của cô bé rất khẽ khàng, nhưng lại không kiềm được một chút vui vẻ trong giọng nói.

Được ta hỏi tên, bé con vui vẻ thế ư? Nha đầu này thật thú vị.

Ta hỏi tên cô bé viết thế nào.

Chữ của cô nhóc này quả thật không dám khen ngợi.

Ta không thể tin, một cô bé có cái tên đẹp như vậy lại không biết chữ.

Cô bé nói, cô bé muốn ta dạy cầm kỳ thi họa.

Ta khẽ nở nụ cười, ha ha, hay cho một cô nhóc.

Nhưng tại sao nha đầu này bỗng nhiên muốn học những thứ đó.

Sao lại biết ta chắc chắn biết những thứ đó? Cô bé bảo mình không muốn để người khác khinh thường! Quả là một nha đầu bướng bỉnh! Ta đáp: “Được.” Thế mà bé con lại rất vui sướng gọi ta là “Tiên sinh.” Ta ngẩn ra: “Tiên sinh…” Ha ha, ta lại muốn làm tiên sinh của cô nhóc này thật ư? Ta bảo cô bé: “Sau này ngươi cứ tới chỗ này, nhưng chỉ được đến một mình, nếu không ta sẽ không dạy ngươi đâu.” Cô bé lại hỏi: “Tiên sinh cũng đang trú mưa sao?” “Không phải.” Ta đáp, khẽ đưa tay xoa xoa trái tim mình: “Có lẽ, ta là đang chờ ngươi đến…” Ta lẩm bẩm.

Việc đồng ý dạy cô bé thật sự nằm ngoài kế hoạch của ta, nhưng mà ta đã hứa rồi.

Ta thấy cô bé nở nụ cười, nét cười kia lại làm ta say mê đến thế.

Ta, rốt cuộc bị làm sao vậy.

Tiếng sấm nhỏ dần, nha đầu dường như bắt đầu to gan hơn, càng ngày càng hỏi ta nhiều chuyện.

Ta bảo cô bé không được hỏi chuyện về ta, cô bé rất ngoan ngoãn gật đầu, thật sự không hề hỏi nữa.

Quả là một nha đầu thông minh.

Cô bé hỏi ta, vì sao cảm thấy tên của cô bé hay.

Ta trả lời: “Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ.” “Cổ nhân nói, cây dâu và cây thị đều do cha mẹ trồng.

Tang Tử, nhất định là kết tinh của một tình yêu đẹp.” Sau khi nghe giải thích, cô bé nở nụ cười, ta không hiểu cô bé đang cười gì, ta lại tiếp lời: “Nó cũng có ý nghĩa là cố hương, cáo bệnh về quê, quyến luyến cố hương…” Nói tới đây, ta chợt nhớ tới mẫu hậu.

Mẫu hậu ta… chắc là người rất muốn quay về cố hương nhỉ? Nhưng mà… * Tang là cây dâu, Tử là cây thị.

Tang Tử còn có nghĩa là quê cha đất tổ / cố hương.

Nên câu trên của Tô Mộ Hàn là “Tạ bệnh thủy cáo quy, y y nhập Tang Tử”, có thể đọc hiểu thành một nghĩa khác “Cáo bệnh về quê, quyến luyến Tang Tử.”

Cô bé còn hỏi ta ý nghĩa của câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”.

Ha ha, bé con giải thích nó thế nào nhỉ? “Tại sao một nữ tử xinh đẹp lại thích chơi bóng cùng một nam tử chứ?” Rốt cuộc ta cũng không nhịn được bật cười lớn.

Ta giải thích cho cô bé rằng, chữ ‘Hảo’ này có nghĩa là tốt đẹp chứ không phải là ‘thích’, chữ ‘cầu’ (逑) này không phải là chữ cầu (球 – quả bóng) kia, ý nghĩa của nó là phối ngẫu.” Ta trông thấy mặt cô bé đỏ bừng dưới ánh nến rọi, khoảnh khắc kia ta suýt chút nữa ngẩn người.

Tiểu nha đầu… đẹp quá.

Chẳng qua, đó cũng chỉ là trong khoảnh khắc, lý trí lại làm ta tỉnh táo trở lại.

Ta bảo cô bé quay về, đêm nay đã nói quá nhiều rồi.

Cô bé xoay người đẩy cửa muốn đi, ta dặn: “Tử nhi, nhớ kỹ lời ta.” Nhớ cho kỹ chỉ đến một mình… Ngày hôm sau, cô bé đi mất mà vẫn chưa nói một lời từ biệt.

Trong lòng ta bỗng nhiên thấy trống vắng.

Ta không biết, cô bé có còn quay lại hay không.

Còn mà! Ta hy vọng… Qua hai ngày, cô bé lại đến.

Tử nhi của ta, cô bé rất biết nghe lời chỉ đến một mình, mỗi lần đều hệt như nhau.

Hai chúng ta cách nhau một bức màn, ta thỏa ý nguyện của cô bé dạy cô bé học cầm kỳ thi họa.

Tử nhi thật thông minh, chỉ hơi khơi gợi đã hiểu rõ, dạy cô bé cũng không nhọc sức chút nào.

Cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý ta đều biết hết, ta chỉ dạy cô bé tất cả tất cả mọi thứ.

Ta không biết thời gian ta có thể dành cho cô bé là bao lâu, nhưng ta hy vọng có thể càng lâu càng tốt.

Nhưng mà, thật có thể ư? Ta biết, cô bé vẫn cảm thấy tò mò với thân phận của ta, mỗi khi cô bé muốn thăm dò ta đều đối xử lạnh nhạt với cô bé.

Thân phận của ta, ta không muốn cô bé bị thương tổn… cơn ho khan của ta, lúc tốt lúc xấu, mỗi khi ta ho quá dữ dội, ta đều nhìn thấy cô bé nhíu chặt mày, gần như mỗi lần đó đều muốn bước qua tấm màn ngăn kia… Ta hiểu cô bé muốn làm gì.

Cô bé cứ như thế bảo ta nhẫn tâm làm sao đây… Cô bé cũng rất ít nói cho ta biết chuyện của mình, ta phát hiện phần lớn thời gian cô bé đều tỏ ra đa cảm, ta thầm nhận ra sự ngang bướng của cô bé, sự không cam tâm của cô bé.

Duy chỉ có lúc nhắc đến người bạn cùng chơi với mình, cô bé luôn luôn vui vẻ.

Có một cơn đau âm ỉ lan ra trong trái tim ta.

Không biết sau này cô bé nhớ đến ta, sẽ là loại tâm trạng thế nào? Ta không hy vọng mỗi lần cô bé nhớ đến ta, đều là dáng vẻ bệnh tật ở trên giường… Ta, thật ra ta… Bắt đầu từ lúc cô bé đến chỗ ta, ta đã cho cô bé dùng nước thuốc để che đi dung mạo.

Tiểu nha đầu rất xinh đẹp, sau này trưởng thành rồi, vẻ đẹp này cũng có thể trở thành một loại tổn thương chăng? Mà cũng có lẽ là ta thật sự có tư tâm… Ba năm, sự thông minh của Tử nhi, vẻ ngây thơ của Tử nhi, nụ cười trong sáng đơn thuần của Tử nhi, từng chút một tác động trái tim ta, ta cũng không hiểu ta còn đang đợi chờ gì.

Đột nhiên đến một ngày, tiểu nha đầu hỏi ta có biết Hoàng thượng muốn tuyển tú hay không.

Trái tim của ta hơi rối loạn.

Nàng muốn tham dự tuyển tú ư? Ta không trả lời nàng.

Nàng không bước lại, chỉ thấp giọng: “Ở Tang phủ chưa từng có ai để ý tới ta.

Ta là đứa con gái do tỳ thiếp sinh ra, từ nhỏ đã đê tiện, từ nhỏ đã xấu xa, nhưng mà ta không cam lòng.

Ba năm trước, có một người tự xưng thần toán đến phủ, y quả quyết Tang phủ có ẩn giấu phượng thân.

Chỉ vì một câu nói của y, hai vị tỷ tỷ của ta một bước lên mây, còn ta… Chỉ có thể rơi vào kết cục thương tích đầy mình.” Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ba năm trước nàng bị thương khắp người chạy vào miếu này? Đây là lý do nàng muốn học cầm kỳ thi họa? Ta cười khổ… Nàng lại nói tiếp: “Đêm đó, ta vốn muốn bỏ trốn.

Nếu không gặp tiên sinh, có lẽ ta thật sự không bao giờ quay trở về nữa.” “Cho nên..” Ta tiếp lời, thật ra ta đã biết câu trả lời của nàng, chỉ là ta không muốn nói ra mà thôi.

“Ta muốn tiến cung.” Nàng đáp, gằn từng tiếng một, từng lời rành mạch.

Trái tim của ta quặn thắt một nỗi đau không tên.

“Khụ khụ.” Ta không nén được khẽ ho một trận, gắng gượng đứng dậy, ta cười nói: “Có câu rằng một bước nhập cung, sâu tựa biển, có vài người e ngại tránh còn không kịp, nhưng ngươi trái lại còn tự muốn nhảy vào.” Thâm cung kia ta hiểu rõ, ở cái nơi ta từng sống mười mấy năm, có một số người vô cùng muốn thoát ra… “Tiên sinh…” Dường như nàng còn muốn nói gì đó, ta phất phất tay, không cho nàng lên tiếng: “Bất chấp mưa gió chạy tới đây, hóa ra là vì việc này.

Tử nhi, nếu hôm nay ta muốn ngươi quên đi thù hận, từ bỏ việc vào cung, ngươi có bằng lòng không?” Ta nghĩ ta đã biết câu trả lời của nàng nhưng vẫn còn ôm ấp chút lòng riêng.

Nếu… nếu như ta rời đi nàng sẽ theo ta chứ? Nàng đáp: “Chỉ là ta không cam lòng chứ ta không hề oán hận.” “Ha.” Ta cười, đứng dậy bước đến bên cửa sổ, mở miệng: “Thật không oán hận sao?” “Chỉ là trên đời này có một số người cũng vì có thù hận mới có thể tiếp tục sống được.

Có lẽ sau này, ngươi sẽ dần dần phát hiện ra.” Không hiểu vì sao ta lại muốn nói với nàng những lời này, thế nhưng nghĩ lại chẳng lẽ trong lòng ta không có thù hận ư? Ta hỏi nàng khi nào vào cung, nàng kể với ta Tang phủ chỉ có hai suất tuyển tú.

Một người thông minh như nàng, chắc đã có chuẩn bị cả rồi? Nàng bảo nàng đã nhờ công tử đại học sĩ, nhờ y dành cho nàng một suất đăng tuyển.

Ta nghĩ vị công tử đại học sĩ kia chắc là người bạn nàng vẫn thường nhắc tới.

Ha ha, tiểu nha đầu này, nàng quả là không biết tình cảm vị công tử kia dành cho nàng có lẽ đã vượt xa tình bạn từ lâu rồi? Ta cũng không chỉ rõ cho nàng biết, ta muốn tất cả mọi việc phải do nàng tự lựa chọn.

Dĩ nhiên ta không cho nàng rửa sạch nước thuốc trên mặt.

Nếu đã quyết định tiến cung, như vậy nàng càng không nên bộc lộ tài sắc.

Nha đầu kia lại bỗng nhiên chạy tới bên cạnh chiếc bàn đặt chậu rửa mặt của ta rửa sạch nước thuốc trên mặt nàng.

Nàng thật là ngang bướng quá! Nàng ngoảnh đầu lại nhìn ta cười, trên mặt những giọt nước còn rơi từng giọt từng giọt: “Tiên sinh, ta thật sự xinh đẹp đúng không?” Vẻ mặt nàng vẫn ngây thơ thuần khiết như trước.

Quả rất xinh đẹp, Tử nhi của ta sao có thể không đẹp được.

Nàng ngoảnh đầu lại mỉm cười nhìn ta, là đang muốn mê hoặc ta sao? Trái tim ta run lên quặn thắt… “Nếu như…” Ta làm thế này có đúng không nhỉ? Ta không nén được bật ho một tiếng: “Nếu như suất tuyển tú không thể tăng thêm, ngươi cũng đừng nhụt chí.

Thật ra muốn tiến cung chưa chắc phải dùng thân phận tú nữ.

Tử nhi, ngươi đã ẩn nhẫn mười lăm năm rồi, lúc này không nên rối loạn khi chỉ vừa bước vào giai đoạn khởi đầu.” Thông minh như nàng, chắc cũng đã hiểu cho dù không có được suất đăng tuyển tú thì thật ra vẫn còn cách khác có thể tiến cung.

Nàng chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.

Ta đưa tay xoa xoa ngực, nơi đó… đau đớn quá, nó không phải bắt nguồn từ cơn ho… đau, đau quá, quặn thắt từng cơn… Nàng bảo nếu một ngày nào đó có thể lọt vào mắt Hoàng thượng, nàng nhất định sẽ mời Thái y đến trị bệnh cho ta… “Tử nhi…” Ta có thể nói gì nữa đây? Sau này ta còn có thể gọi nàng như vậy nữa không.

Ta nằm xuống, bảo nàng về đi.

Ta buông tay như vậy liệu có đúng đắn? Trái tim ta đau đớn đến mức như không thở nổi… Lại qua mấy ngày nữa không trông thấy nàng, chẳng biết sao trong lòng ta dâng lên cảm xúc hụt hẫng, khiến ta cảm thấy bất an.

Hôm nay ta cất bút vẽ một cây thị.

Ta nghĩ có lẽ nàng sẽ không đến đây nữa rồi? Ta nằm trên giường nhớ nàng đến ngẩn ngơ, đột nhiên nghe có tiếng động, trông rõ người vừa tới hóa ra lại là Tử nhi của ta.

Nàng đang nhìn bức tranh ta vẽ, nàng hỏi ta có phải ta muốn tặng nó cho nàng không.

Ha ha, đúng vậy ta muốn tặng, nhưng không phải lúc này.

Ta thẳng thắn trả lời nàng: “Không có.” Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, lòng ta thầm cười.

Nàng có lẽ muốn đến nói lời từ biệt, trước khi đi còn muốn nhìn ta một chút.

Nàng chỉ là muốn nhìn thấy tướng mạo của ta ra sao? Thật ra, có thấy hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nàng sẽ ở lại ư? Nàng trông thấy rồi sẽ từ bỏ việc vào cung sao? Ta không muốn dùng bất cứ thứ gì tác động vào lựa chọn của nàng.

Huống hồ gì… bệnh tình của ta… ta vốn chẳng thể nào giữ nàng lại.

Ta nói với nàng ta rất xấu xí.

Ha ha, cái cớ thật vớ vẩn… Nàng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, rốt cuộc ta nên vui mừng hay là thất vọng đây? Sắp tới lúc chia tay ta đột nhiên nhớ tới chiếc túi gấm ta đã chuẩn bị cho nàng.

Điều ta có thể giúp nàng, có lẽ… cũng chỉ có thế mà thôi.

Hôm sau nàng đã đi rồi, cũng như rời khỏi sinh mệnh của ta, khiến ta vô cùng khổ sở.

Cả đời này có lẽ sẽ không thể gặp lại nữa rồi? Ta… cũng đã đến lúc cần phải rời đi.

Ba năm! Ba năm này mang đến cho ta đoạn hồi ức vô cùng vui vẻ, cũng đủ để ta ôm ấp quyến luyến trọn đời.

Lời hứa của ta với Thừa Diệp cũng đến lúc phải thực hiện rồi… - Hết -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.