Từ Thê Tử Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 79: Chương 79: Hoảng sợ đêm tân hôn 2






"Nguyệt Nhi..."

Kiều thê ở trong ngực mỗi ngày nhưng lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, cuộc sống như vậy đối với nam nhân huyết khí phương cương mà nói thật là một khảo nghiệm rất lớn. Nhưng Địch Mân đã nói thật tâm đốin tốt với Tàn Nguyệt, hắn không muốn nàng có cảm giác xấu, cho nên hắn vẫn chịu đựng.

"Địch Mân, ngươi chưa ngủ sao?"

Nến đã sớm thổi tắt, ánh trăng xuyên qua màn giường chiếu vào, làm cho bên trong phòng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng bạc. Tàn Nguyệt không quay đầu, bên tai có thể nghe được tiếng hít thở của Địch Mân, cảm giác thân thể hắn cứng ngắc dị thường.

"Chúng ta trò chuyện, được không?"

Trời biết, hắn bây giờ có bao nhiêu khó chịu, nhuyễn ngọc ấm áp thơm mát trong ngực, mùi thơm trên người Tàn Nguyệt thản nhiên kích thích toàn bộ giác quan trên người hắn, hắn làm sao có thể ngủ được đây?

"Được!"

Địch Mân không khỏe, Tàn Nguyệt ít nhiều cũng biết một ít, chỉ là việc đó thật kinh khủng, loại đau đớn như sắp chết này, trải qua một lần là đủ rồi, nàng không muốn tiếp tục lần nữa.

"Nguyệt Nhi, trước đây lúc ngươi ở tướng phủ, buổi tối trước khi đi ngủ thường làm gì?"

Đối với nàng, hắn vẫn rất tò mò,muốn biết quá khứ của nàng, càng muốn có được tương lai của nàng.

"Cũng không có gì, xem sách một chút, hoặc là trò chuyện cùng Lam Nhi..."

Nói đến Lam Nhi, đôi mắt của Tàn Nguyệt không còn hiện lên sự lạnh nhạt, sự việc không giải quyết được gì, Lam Nhi cũng chẳng biết đi đâu. Nàng cũng đã từng nhờ Địch Mân phái người đi hỏi thăm một chút, nhưng bọn họ lại không dò xét ra tin tức gì.

"Lại nhớ Lam Nhi rồi?"

Mặc dù không nhìn mặt nàng, nhưng bằng trực giác hắn cũng có thể đoán ra nàng đang suy nghĩ cái gì. Loại cảm giác này giống như mọi người nói là tâm địa tương linh (kết nối hai tâm hồn qua một sợi dây vô hình), khiến cho người ta rất tự hào.

"Đúng vậy, nàng như muội muội của ta, ta không muốn nàng xảy ra chuyện gì!"

Cánh tay có chút cứng lại, Tàn Nguyệt thoáng giật mình, phía sau cánh tay Địch Mân đang căng thẳng, than nhẹ nói:

"Nguyệt Nhi, đừng nhúc nhích!"

Nữ nhân này, không phải cố ý chứ? Nàng chẳng lẽ không biết, nàng làm như vậy, rõ ràng là đang khiêu khích nam nhân sao?

"Ta... Xin lỗi..."

Cảm giác được Địch Mân không khỏe, phía sau người còn có gì đó âm ấm, khuôn mặt Tàn Nguyệt sớm đã đỏ lên, đỏ giống như muốn nhỏ ra máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.