Tù Nhân

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Sau khi Tiệt Thiên Lưu rời đi, Lạc Khả Khả đã mệt đến mức gục xuống gối liền ngủ, trên giường còn lưu lại hương vị của Tiệt Thiên Lưu.

Lạc Khả Khả dùng mũi ngửi mạnh, “Nam nhân đến cả hương vị cũng bá khí như thế, xem ra thật là một nhân tài làm quốc quân.”

Mà Hầu Lực Võ ở trước cửa thủ vệ cả đêm, một đêm đều nghe thấy tiếng cười không ngừng truyền tới của Tiệt Thiên Lưu, làm cho toàn thân hắn dựng lông, cảm thấy chỉ cần tiếp cận Lạc Khả Khả, sẽ giống như bị trúng tà.

Tiếng cười của vương thượng đêm nay so với từ lúc sinh ra đến giờ còn nhiều hơn, chỉ là kinh khủng tới cực điểm, hắn thật không hiểu, Lạc Khả Khả kia là một nam tử thịt không thịt, tư sắc không tư sắc, văn tài không văn tài, vì cái gì có thể làm cho vương thượng cười ha ha?

Nhưng tưởng tượng đến mình bị Lạc Khả Khả lừa là đoạn tụ chi phích sợ đến mức chạy trối chết, lại có thể lý giải vài phần.

Vài ngày trước nếu có người nói hắn bị một tên lùn Lạc quốc dọa đến mức bỏ chạy, hắn nhất định sẽ chém chết tên hỗn trướng ăn nói lung tung đó.

Nhưng hiện tại hắn không thể không thừa nhận, kể cả mình cũng là một người thông minh mà còn bị Lạc Khả Khả lừa, xem ra cơ trí Lạc Khả Khả cao hơn hắn, sau này hắn cũng không thể không dò xét y một chút?

~~o0o~~

“Ai ai ai…”

Đã than vãn cả ngày, trong cuộc đời Lạc Khả Khả chưa từng gặp qua tình huống nào như vậy, Tiệt Thiên Lưu chẳng những bóc trần được ngụy trang của y, lại còn bàn xong quốc sự liền đến đây. Hắn đến đây cũng không sao, nhưng đến Hầu Lực Võ có việc gì cũng lại chạy đến đây.

Bọn hắn một vị là quân vương, một vị là đại tướng tâm phúc của quân vương, hại cung điện của y suốt ngày có người qua lại, muốn nhìn một chút nam nhân có thể mê đảo Tiệt Thiên Lưu là vị nào.

Thậm chí nghị luận cũng để y ở cùng, có phải đẹp như thiên tiên hay không? Hoặc là so với mỹ nữ trong cung càng thêm kiều mị động nhân?

Kết quả vừa nhìn thấy vóc dáng lùn tịt này của y, mọi người còn tưởng y là cung nhân phụng dưỡng Lạc Khả Khả, đối với y gọi đến gọi đi.

Bất quá Lạc Khả Khả cũng vui vẻ sắm thành tiểu cung nhân, đối với mấy người “nhàn nhàn không đại chí” này quay vòng vòng.

Việc này không quan trọng, quan trọng là có một đống nữ nhân tìm y gây sự, âm thanh the thé ồn ào muốn tìm Lạc Khả Khả.

Y là trêu ai chọc ai? Nhìn đến dáng vẻ hung hãn của mấy nữ nhân này, y cảm thấy thực… thực phiền.

Đúng, không phải sợ hãi, cũng không phải khủng hoảng, chính là ngại phiền.

Nói thẳng ra, Lạc Khả Khả là người ghét nhất phiền phức.

Bởi vì ngại làm hoàng đế phiền phức, cho nên y không thích làm hoàng đế, y chỉ cần có cơm ăn, có nước uống, nhàn nhã vui vẻ sống cả đời như thế cũng không việc gì.

Tóm lại y là một nam nhân có chí hướng rất nhỏ.

Hiện tại bị đám người lục cung trang điểm lòe loẹt vây quanh, hại y mỗi lần đều dùng đầu, nghĩ cách làm cho mấy nữ nhân này không tiếp tục đến đây làm phiền.

Chính là mỗi lần một đám đi rồi, lại có một đám nữ nhân khác đến đây mắng y mê hoặc quân vương, nói y không hề xinh đẹp, có thì tưởng tượng cũng thật ủy khuất.

Y cùng Tiệt Thiên Lưu yêu đương một chữ cũng không nói, đừng nhắc đến chân chính lên giường, đến hôn môi cũng không có, y giải thích mình bị oan, lại bị người chỉ chỉ nói y cùng Tiệt Thiên Lưu có quan hệ ám muội, như thế thử hỏi làm sao Lạc Khả Khả không cảm thấy ủy khuất cho được?

Lạc Khả Khả đoán Tiệt Thiên Lưu mỗi đêm lại đây tìm mình, là bởi vì hiện tại hắn rất nhàm chán, mà mình lại là một tên hề làm hắn cười.

Bởi vì mỗi lần y nói chuyện, đều có thể làm cho Tiệt Thiên Lưu vui vẻ cười ha ha, mặc cho y không hiểu mình nói có cái gì buồn cười; y đoán có thể là người Bắc quốc rất nghiêm túc, mới làm cho Tiệt Thiên Lưu nhàm chán như thế, vì vậy cứ mặc kệ y nói cái gì cũng cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng mấy nữ nhân này thật là phiền chết người, y đã cùng Tiệt Thiên Lưu nói, hắn có thể đến vào ban ngày, chính là không cần đến vào ban đêm, để tránh khiến cho người khác hiểu lầm, hại người khác tưởng y là nam sủng của hắn.

Đúng lúc đó, Tiệt Thiên Lưu đã nhanh chóng tiến vào cung điện.

Lạc Khả Khả không cách nào khác ngoài thở dài, y trở mình trên giường, làm một lễ, cũng không quỳ xuống, bởi vì chờ một chút Tiệt Thiên Lưu sẽ làm theo thói quen của hắn.

Thói quen của hắn chính là ở trong tẩm cung của y, trước tiên ngồi xuống giường, rồi mới đem mình đặt trên chân của hắn, chính vì như vậy, người khác mới nghĩ bọn y rất thân mật.

Sau vài ngày, Lạc Khả Khả nhịn không được nghĩ muốn khen Tiệt Thiên Lưu thật sự là một nam tử hán, mặc dù mình cũng không nặng, nhưng cả một đêm đều ngồi trên đùi hắn, cũng không thấy hắn tê chân.

Cùng là nam nhân, người khác nhìn anh tuấn, thân mình lại cường tráng, thực sự là làm cho người cũng là nam nhân như mình ghen tỵ a!

“Đại vương, ăn hoa quả…”

Lạc Khả Khả cầm một quả trái cây đút vào miệng mình, hoàn toàn không nghĩ đến Đại vương ở trước mặt, phải biết để Tiệt Thiên Lưu ăn trước, chỉ tập trung ăn một mình, một ngụm liền nhét đầy miệng.

“Thế nào? Tâm tình ngươi hôm nay không tốt?” Tiệt Thiên Lưu liếc mắt một cái liền nhìn ra dáng vẻ Lạc Khả Khả hôm nay có vẻ dữ hơn bình thường.

“Ai, là thật không tốt.”

Bây giờ ở trước mặt Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả vô cùng trung thực, dù sao làm bộ, chắc chắn Tiệt Thiên Lưu sẽ lại vạch trần mặt nạ của y, vậy y đóng kịch cho ai xem? Làm gì phải tự chịu khổ?

Y nuốt vào mấy thứ trong miệng xong, mới cau mày ưu tư nói: “Đại vương, ngươi có biết hiện giờ địch thủ của khắp nữ nhân trong thiên hạ là ai không?”

Tiệt Thiên Lưu chớp mi một chút, “Này, ta thật sự không biết.”

“Nghĩ cũng biết ngươi không biết.” Lạc Khả Khả lại thở dài lần nữa, “Chính là ta, người khác hoài nghi ta dùng nam sắc mê hoặc Đại vương, liền chạy đến xem ta là bộ dạng gì, ta ứng phó thật sự mệt mỏi!”

Tiệt Thiên Lưu lần thứ hai chớp mi, “Ý của ngươi là?”

Ai, Tiệt Thiên Lưu đang giả ngốc cái gì? Nghĩ cũng biết ý tứ của y là gì.

“Đại vương, chúng ta cái gì cũng không phát sinh, ta là bị oan, suốt ngày có một đống mỹ nữ kéo đến, phiền chết ta!”

“Thế thì đơn giản, vậy làm cho nó phát sinh đi!”

Lạc Khả Khả gật đầu xưng đúng: “Đúng vậy đúng vậy, Đại vương quả nhiên anh minh thần võ, liền để nó phát sinh… Di?” Thuận đà nói tiếp, y mới phát hiện đoạn nói chuyện này hình như không đúng lắm, thế là nói một nửa liền ngừng lại.

Lúc này mặt Tiệt Thiên Lưu đột nhiên sát gần y, khuôn mặt tuấn suất như vậy dựa vào y quá gần, thiếu chút nữa làm y tâm tạng vô lực (anh đoán là cái gì anh cũng hêm biết =]]]) (là như thế tim + nội tạng vô lực á =))))

Lạc Khả Khả bị dọa nhảy dựng lên, lấy trái cây trong tay làm lá chắn, vội vàng pha trò nói: “Đại vương là muốn ăn hoa quả sao? Ta lấy cho ngươi.”

“Đích xác là muốn ăn.”

Dọa chết y, hại y tưởng Tiệt Thiên Lưu có ý nghĩ không an phận với y.

Ha ha ha, quả nhiên là y nghĩ nhiều quá, bên cạnh Tiệt Thiên Lưu có vô số nữ nhân tuyệt đẹp đếm cả ngày không xong, hoàn phì yến sầu (béo gầy) cho hắn tuyển trọn, không có khả năng lại đi coi trọng một nam nhân lùn tịt không chút thịt như y chứ?

Mặc dù lấy tiêu chuẩn Lạc quốc, y cũng không phải rất lùn, nhưng là so với Tiệt Thiên Lưu cao lớn dọa người này, y đúng là có lùn hơn.

Đến nỗi Tiệt Thiên Lưu mỗi đêm đều qua, phải biết là bởi vì y có thể đùa làm hắn cao hứng vui vẻ.

Vừa thống trị Lạc quốc, như vậy chắc chắn có nhiều chuyện phiền não, cho nên hắn mới ở đây nghe y làm trò cười, cũng không phải một chuyện kỳ quái.

“Nếu Đại vương không chê ta đã cắn qua, quả này liền cho Đại vương.”

Lạc Khả Khả cầm quả trong tay đưa lên, Tiệt Thiên Lưu không nhìn đến nửa quả bị y cắn qua kia, khuôn mặt tiến lại càng gần.

Kỳ quái, hình như là hắn không muốn trái cây, ngược lại giống… như là đang nhìn môi y! Là mắt mình hôm nay bị mờ? Hay thật sự là Tiệt Thiên Lưu đang nhìn môi y?

“Ta nghĩ muốn ăn trong miệng ngươi…”

Ăn trong miệng y? Ngụ ý muốn… Muốn…

Lạc Khả Khả đúng là người thông minh, nhưng nhất thời đầu óc không suy nghĩ được, huống chi mặt Tiệt Thiên Lưu đang dựa vào càng gần, làm cho thân thể y cứng còng, y theo bản năng muốn lấy tay đẩy ngực Tiệt Thiên Lưu, nhưng ngực hắn như tượng đồng tường thiết, làm cho y cảm thấy dưới lòng bàn tay phảng phất có một trái tim hỏa nhiệt đập mạnh, lòng bàn tay giống như sắp bị thiêu.

Lúc môi hai người mập hợp, trong não Lạc Khả Khả trống rỗng.

Đây là chuyện không có khả năng phát sinh nhất trong thiên hạ, đầu óc y như thế nào có thể trống rỗng?

Đúng lúc não y đang trống rỗng, một chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt xâm nhập vào trong miệng y, khiêu khích đầu lưỡi của y, làm sau lưng y nổi một trận da gà.

Bàn tay Tiệt Thiên Lưu để sau lưng y, hai người gần như ngực đối ngực, đến tột cùng là tim ai đập loạn xạ, Lạc Khả Khả cũng không nhận ra.

Y chỉ cảm thấy mình như đang nhảy vào ngọn lửa đang cháy, thừa nhận khổ hình lửa cháy đốt người.

Tiệt Thiên Lưu chẳng những kích thích môi lưỡi y, một tay khác còn thò vào bạc y mặc lúc đi ngủ của y, dùng ngón cái thô ráp xoa hai nhũ tiêm của y.

Một dòng điện lưu làm cho bộ vị của y bắn thẳng lên, Lạc Khả Khả thiếu chút không thở được.

“Đại… Đại vương, ngươi… ngươi không có đoạn tụ chi phích chứ?”

Y không chỉ bị dọa, một đời y chưa từng cà lăm cũng trở nên cà lăm, nói chuyện thật không minh bạch, mà câu trả lời của Tiệt Thiên Lưu là lại cho y một cái hôn.

~~o0o~~

Hai người không biết hôn bao lâu, đến lúc Tiệt Thiên Lưu bỏ Lạc Khả Khả ra, y đã thượng khí không tiếp hạ khí, y phục cũng đã tuột đến bả vai, phong tình vô hạn.

Đôi con ngươi đen láy của Tiệt Thiên Lưu tràn ngập ánh lửa, hai bàn tay y dùng sức kéo y phục của Lạc Khả Khả xuống, thẳng đến phần eo, lộ ra nửa người trên trần trụi không có thịt của Lạc Khả Khả.

“Hiện tại thì có.”

Đây chính là trả lời cho câu hỏi Lạc Khả Khả vừa hỏi hắn có đoạn tụ chi phích hay không.

Nghe xong, Lạc Khả Khả thiếu chút té xỉu, thậm chí quên luôn lúc này mình đang y phục không chỉnh tề, lại cùng Tiệt Thiên Lưu ở trên giường, y nhất định sẽ thất thân.

“Đại vương thỉnh nghĩ lại, này… cái…” Lạc Khả Khả sợ đến mức thiếu chút nữa nói không được. “Chính là có thánh nhân cổ đại nói âm dương cùng hợp, như thiên địa, phu như thiên, thê như địa; cho nên nói đúng là chúng ta không nên làm đoạn tụ…”

“Ta phu như thiên, ngươi thê như địa, không có gì không đúng a!”

Câu trả lời của Tiệt Thiên Lưu liền phá hỏng lời của Lạc Khả Khả, mà ánh mắt của hắn cũng tham lam chăm chú nhìn hai nhũ tiêm trước ngực Lạc Khả Khả, nhũ tiêm kia như một đóa hoa hồng nhỏ, dưới sự vuốt ve của hắn, giống như một đóa hoa hồng diễm nở rộ.

Vừa mới thưởng thức cặp môi thơm ngon ngọt ngào của Lạc Khả Khả, làm hắn nóng lòng muốn biết bộ vị này của y cũng khiến kẻ khác thèm muốn hay không?

Lạc Khả Khả nóng nảy, “Đại vương, thỉnh ngươi nghĩ lại, ta không phải nữ, thê là dùng để chỉ nữ mà?”

“Ngươi vì cái gì nói nhảm nhiều như thế? Ta nói ngươi là thê của ta, ngươi chính là thê của ta.”

Tiệt Thiên Lưu không thích nói nhảm, hắn nhanh tay đem Lạc Khả Khả đặt lên giường, xoay người đè ở trên người y, thể trọng của hắn làm Lạc Khả Khả không thể ngồi dậy, càng đừng nói vùng vẫy.

Thật… Thật nặng a, Lạc Khả Khả cảm thấy mình như bị cự thạch đè trên người, thân thể động đậy không được, mà Tiệt Thiên Lưu lại hôn môi y lần nữa, y lại bị hôn đến thở không ra hơi.

Phải kháng nghị, nhưng nói cũng không nói nên lời, kháng nghị như thế nào a?

Y phục y hai ba cái đã bị cởi sạch, trần trụi giống như trẻ mới sinh.

Tiệt Thiên Lưu cúi xuống cắn mút nhũ tiêm y, tựa như nhũ tiêm y có bao nhiêu mỹ vị, làm cho chân tay y phát run, tim giống như muốn nhảy ra ngoài.

Di? Nguyên lai cảm giác cùng hôn cùng ái với người khác thoải mái như vậy, trước kia như thế nào y đều không nghĩ đến có cảm giác như vậy a.

“Ngươi không vùng vẫy?” Tiệt Thiên Lưu tươi cười mang vẻ nam tính sung mãn đầy tính xâm lược.

Cũng không biết rốt cuộc như thế nào, Lạc Khả Khả phát hiện cùng ở với Tiệt Thiên Lưu, không chỉ không cần giả ngốc, hơn nữa Tiệt Thiên Lưu luôn hiểu y suy nghĩ cái gì.

Huốn hồ nhìn mỹ nam tử như Tiệt Thiên Lưu này chẳng những dưỡng mắt, cũng thực thưởng tâm duyệt mục (thoải mái ngắm nhìn), nụ cười của hắn có thể làm cho tim mình tê tê, hiện tại cũng không ngoại lệ.

Bởi vì bị Tiệt Thiên Lưu hôn đến không có cách nào hô hấp, giờ phút này Lạc Khả Khả thở hổn hển nói: “Kỳ thật việc này cũng không đáng ghét giống như ta tưởng tượng.”

“Trước kia không có kinh nghiệm sao?”

“Trước kia ở nơi long xà hỗn hợp, khó tránh khỏi nhìn đến một số, xem lâu cảm thấy rất phản cảm, vì thế không có để trong đầu, nhưng là…”

“Hiện tại cảm giác không giống?”

Tiệt Thiên Lưu biết hắn nói cái gì, không tự chủ được lộ ra nụ cười đắc ý, bởi vì hắn làm cho Lạc Khả Khả có cảm giác như vậy.

“Ân…”

Lạc Khả Khả rên rỉ một tiếng, bởi vì Tiệt Thiên Lưu liếm nhẹ nhũ tiêm hồng diễm của y, một trận khoái cảm tràn khắp thân thể.

Từ rất nhỏ, y đã biết mình là một nam nhân không có cốt khí, chưa sảng khoái thì chưa dừng lại, có thể nằm, tuyệt không ngồi, có thể ngồi, tuyệt không nằm.

Cho nên y rất nhanh thần phục dưới khoái cảm mà Tiệt Thiên Lưu mang đến, bàn tay to của Tiệt Thiên Lưu ở trên thân thể y vuốt ve, làm cho toàn thân y run lên, nửa người dưới nhanh chóng đứng thẳng, so sánh y hiện tại với con người không có dục vọng gì trước kia, là hai người khác hẳn nhau.

Nhất là hỏa nhiệt dưới thân bị đùi Tiệt Thiên Lưu ma xát, cỗ khoái cảm kia thật sự là không nói nên lời, trên đời lại có chuyện sảng khoái như thế, thật sự là khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng.

Thật không biết vì sao trước kia y kiên trì không cùng người khác phát sinh quan hệ, cảm giác hiện tại, giống như cái gì cũng không phản cảm.

Sớm biết rằng thất thân là chuyện thoải mái như vậy, y việc gì phải kiên trì không thất thân, hiện tại suy nghĩ, thất thân hình như cũng không hại, ít nhất dưới kỹ thuật cao siêu của Tiệt Thiên Lưu y muốn thất thân.

“Lại hôn một chút đi, cảm giác rất tốt a, bên kia cũng sờ nhiều một chút, cảm giác giống như rất thích.”

Một khi Lạc Khả Khả đã xác nhận mình muốn thất thân, lập tức không chút lịch sự hiến môi, còn thuận tiện cầm tay Tiệt Thiên Lưu sờ nhũ tiêm của mình.

“Ha ha…”

Khóe môi Tiệt Thiên Lưu run rẩy, một tay đỡ trán ngẩng đầu cười to, cười đến gần như không thở được.

Lạc Khả Khả ôm lấy cổ hắn, Tiệt Thiên Lưu cười ngực cũng theo đó rung lên, làm cho y thiếu chút cũng rung theo.

Nam nhân này thật thích cười, ấn tượng cùng lần đầu tiên gặp mặt kém nhiều lắm? Cổ nhân đã nói nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo (trông mặt mà bắt hình dong), quả nhiên là lời lẽ chí lý.

“Ta đây sẽ không khách khí.”

Tiệt Thiên Lưu còn chưa cười xong, hai bàn tay đã ở trên người Lạc Khả Khả chuyển động, môi cũng trêu đùa mặt Lạc Khả Khả, hôn mút lỗ tai y, làm cho người dưới thân lại run rẩy.

“Không cần khách khí, một chút cũng không cần khách khí.”

Lạc Khả Khả trả lời vô cùng hào phóng, hận không thể để hắn chà xát nhiều hơn, xoa nắn nhiều hơn, hôn nhiều hơn.

Muốn chết a! Cảm giác sảng khoái giống như đang đầy lên, ít nhất hiện tại y cảm thấy ham muốn không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.