Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 2: Chương 2




Editor: Mika

Beta: Miêu~~

Mục Mục vừa muốn lên lầu, đột nhiên trong lùm cây trước cửa lại có một chú mèo Siamese hiếm gặp nhảy ra, nhìn thấy anh cũng không chạy đi, cũng không tiến đến, mà là đặt mông ngồi xuống mặt đất, không coi ai ra gì mà liếm móng vuốt.

Lăng Miêu Nhi thật ra cũng không biết nên tiến đến hay không, lỡ như Mục Mục ghét mèo, hoặc sợ mèo, vậy cậu chủ động tới gần lại bị ghét bỏ, chẳng phải không còn mặt mũi gì nữa sao?

Cho nên cậu đơn giản ngồi xuống tại chỗ, ôm cây đợi Mục [1], lúc này mới phù hợp với tính cách cao quý lãnh đạm của loài mèo.

Mục Mục đầu tiên là kinh ngạc nhìn xung quanh, không thấy ai, lúc này mới đi tới ngồi xuống bên cạnh mèo Siamese, đưa tay sờ sờ đầu nó.

Siamese không sợ hãi, ngẩng đầu lên nheo nheo mắt, một bộ thích thú.

“Nhóc không phải là mèo hoang đúng không? Chủ nhân của nhóc đâu? Nhóc trộm trốn ra à?”

Mục Mục liên tiếp hỏi ba vấn đề, Lăng Miêu Nhi yên tâm thoải mái hưởng thụ vuốt ve của Mục Mục, trong lòng lại khinh thường, anh đã gặp qua con mèo hoang nào quý hiếm như vậy chưa?

Mục Mục thấy nó rất thân thiết với người, hiển nhiên là mèo được nuôi, hơn nữa trên người rất sạch sẽ, nói vậy nó có lẽ là mới chạy đến đây.

Anh đỡ dưới nách nâng nó lên để có thể quan sát rõ hơn.

Lăng Miêu Nhi cũng không vui, nó chán ghét bị con người giơ lên như vậy, ngực không thoải mái, bụng không thoải mái, nơi bị đỡ còn rất đau.

—- Nhân loại ngu xuẩn! Nâng mông của tôi ấy! Anh không phát hiện tôi bị kéo dài người ra luôn sao!

Mục Mục bây giờ mặt đối mặt với nó, đây là chú mèo Siamese xinh đẹp, lông trên người màu nâu nhạt, bốn chân cùng đuôi là màu đậm hơn, tựa như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm nhảy vào vũng bùn, đem mấy cái móng vuốt làm bẩn hết.

Có điều toàn thân nó nơi thu hút ánh nhìn người khác nhất chính là một dải màu rõ ràng trên mặt nó, tựa như đem toàn bộ màu sắc xung quanh hút lại một khu vực trung gian kia, nhìn thế nào cũng buồn cười.

“Ha ha ha ha, nhóc đem mặt vùi vào đống than hả?”

Lăng Miêu Nhi phẫn nộ tát cho anh một cái, chỉ là dưới cái nhìn của Mục Mục, chẳng qua đó là một con mèo lấy đệm thịt mềm mềm của nó đặt lên trên mặt mình mà thôi.

“Đến nhà anh chơi không?” Anh hỏi, “Mời nhóc uống sữa.”

Uống uống uống! Lăng Miêu Nhi trong lòng thầm nói, nếu có ngư tràng thì càng tốt.

Mục Mục một tay ôm mèo, một tay kéo hành lý vào thang máy, ấn tầng mười tám. Thang máy vững vàng chuyển động, Lăng Miêu Nhi mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào con số, Mục Mục cho rằng nó đối với sự vật thay đổi cảm thấy hứng thú, dù sao rất nhiều con mèo khác cũng vậy.

“Anh ở tầng 18, có thể hơi cao một chút, nhóc có sợ không?” Mục Mục hỏi.

Tôi sợ chó.

Thang máy “đinh” một tiếng rồi tới tầng mười tám, cửa mở ra.

“Về đến nhà.” Mục Mục mở cánh cửa phòng 1816 ra, Siamese không chút khách khí từ trong lòng ngực anh nhảy xuống, nghênh ngang đi thăm thú phòng ở của Mục Mục.

Không hổ là loài mèo luôn tò mò, Mục Mục mỉm cười đi vào phòng ngủ: “Anh trước hết sắp xếp qua đồ vật trong phòng một chút, nhóc cứ tùy tiện đi dạo.”

[Mika: Mèo tò mò mà, nên mới có câu “tò mò hại chết miêu” đó]

Căn phòng Mục Mục ở là phòng đơn, diện tích so ra còn nhỏ hơn nhà Lăng Miêu Nhi, có điều trồng nhiều cây xanh như vậy thật sự không phù hợp với thân phận một người đàn ông độc thân thường xuyên cần đi công tác.

“A,” Mục Mục đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, từ phòng ngủ ló đầu ra, “Đừng gặm mấy cái cây đó.”

Lăng Miêu Nhi căn bản không muốn ăn, nghe anh nói như vậy lại càng muốn ăn, lúc này đã cắn xuống một nửa miếng lá.

Mục Mục tay vươn ra như Nhĩ Khanh [2]: “…”

“Được rồi, nhóc muốn ăn thì ăn đi, nhưng đừng ăn nhiều quá.” Mục Mục thở dài bỏ qua, tiếp tục quay về phòng sắp xếp đồ đạc.

Lăng Miêu Nhi phun phì phì lá cây trong miệng ra, cái thứ khó ăn như thế, có trời mới ăn nổi.

Nó tiếp tục đi thăm phòng ở, phòng khách của Mục Mục treo không ít tác phẩm nhiếp ảnh, phần lớn là phong cảnh và động vật, chỉ không có người. Nhân vật chính trong ảnh chụp từ sư tử châu Phi đến chim cánh cụt Nam Cực, thoạt nhìn Mục Mục đúng là đã đến không ít nơi.

Khi Mục Mục từ phòng ngủ đi ra, Siamese đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cá mập đang lặn xuống nước, nhìn dáng vẻ nó dường như còn rất thích thú, thật giống đang nghiên cứu con cá trong hình có ăn được hay không.

Mục Mục cười đem nó ôm lên: “Nhóc thích ăn cá không? Con này không ăn được đâu.”

Lăng Miêu Nhi khẽ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn màu than đen, anh đây là đang coi thường chỉ số thông minh của tôi.

Mục Mục ôm Lăng Miêu Nhi đến bàn ăn, từ tủ lạnh lấy sữa ra, còn chăm chú nghiên cứu hạn sử dụng trên hộp.

Lăng Miêu Nhi cũng muốn xem, anh vừa mới đi công tác về, sữa trong tủ lạnh còn có thể uống được sao?

Cậu sâu sắc nhận thấy hôm nay tới đây thật là sai lầm.

“Chưa quá hạn sử dụng, còn có thể uống.” Mục Mục kết luận.

Sữa mang nhiều chất bảo quản, Lăng Miêu Nhi thầm nghĩ, một chút cũng không xứng với thân phận hoàng gia quý tộc của ta.

Mục Mục đem sữa được hâm nóng xong rót vào đĩa, bưng đến trước mặt Siamese.

Lăng Miêu Nhi ngửi ngửi, khứu giác nhạy cảm bắt được một mùi hương đặc biệt, khác với loại sữa mà cậu thường uống.

Chính là rõ ràng vừa rồi nhìn Mục Mục lấy sữa ra cũng chỉ là nhãn hiệu bình thường, Lăng Miêu Nhi mang thái độ xem thử, liếm một ngụm, ánh mắt lập tức sáng lên, uống ngon!

Nó một hơi liếm hết sữa trong đĩa đến sạch bong, cuối cùng còn chưa thỏa mãn liếm sạch bọt sữa dính bên miệng.

Mục Mục ngồi một bên luôn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn chăm chú vào Siamese, tay lúc có lúc không vuốt lông trên lưng nó.

Lăng Miêu Nhi chỉ cảm thấy nơi được Mục Mục sờ qua đặc biệt thoải mái, kìm lòng không được khẽ cong lưng, đuổi theo tay Mục Mục cọ xát qua lại, cái đuôi giương lên cao cao, còn kích động đến run run.

“Uống ngon không?” Mục Mục đem Siamese đang có dấu hiệu phấn khích ôm lên giường, bản thân mình nằm ở một bên một tay chống đầu, một tay gãi gãi cằm nó. Siamese hiển nhiên rất hưởng thụ, dây thanh trong yết hầu hừ hừ rung động, nghe giống như đang làm nũng.

Lăng Miêu Nhi thoải mái đến từng sợi lông đều dựng thẳng, giường mềm như bông cũng giống đám mây, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn lăn lộn cọ đến cọ đi trên mặt nó, vòng eo mềm mại vặn vẹo thành các loại tư thế kỳ quái. Mục Mục lấy tay chỉ lên bức tranh trêu đùa nó, Lăng Miêu Nhi trong ảo giác thấy một con bướm, dùng chân trước nhào tới, tay Mục Mục lại kéo lên, con bướm bay đi.

Cái loại cảm giác tê tê dại dại này lại kéo tới, hơn nữa so với ban ngày càng mãnh liệt hơn, như là lông tơ cọ cọ vào trong lòng, trong từng mạch máu, từng dây thần kinh, nếu không sao lại ngứa như vậy. Lăng Miêu Nhi trong lúc vô thức miệng phát ra tiếng kêu nhẹ và ngắn của mèo con, ai nghe thấy cả người cũng sinh ra yêu thương.

Mục Mục dùng bàn tay dày rộng ấm áp của mình nhẹ nhàng vuốt ve nó, nếu có dấu hiệu hơi dừng lại, Siamese liền lập tức dùng hai phần thịt mềm mềm ở chân trước kéo tay anh lại, túm đến chỗ mình, dùng cách đặc biệt của loài mèo, cọ cọ mặt trên đầu ngón tay anh, theo đó lưu lại mùi hương tuyên bố quyền sở hữu.

Mục Mục dừng lại chỗ cằm nó một lát, ngón tay thuận theo chiều kim đồng hồ mà xoa vẽ, lưu lại một hình xoắn ốc trên lớp lông của mèo Siamese, cuối cùng dừng lại trên bụng nó lặp lại động tác đấy. Lăng Miêu Nhi đơn giản xoay người, nằm ngửa lên, hai chân sau không có hình tượng mà mở ra, đem cái bụng mềm mại nhất để lộ trước mặt Mục Mục.

Thân thể Lăng Miêu Nhi lặng lẽ phát sinh biến đổi, nó cố hết sức nâng cổ dậy, phát hiện tiểu kê kê (tiểu JJ) màu đỏ vươn ra, lúc này lăn một cái đứng lên xoay người lại liếm nơi riêng tư của chính mình. Đầu lưỡi che kín xước mang rô mạnh mẽ lướt qua khí quan mẫn cảm, mỗi lần liếm đều khiến cơ thể như có điện giật mà run rẩy.

Đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ ôn nhu, Lăng Miêu Nhi giống như bị sét đánh cứng đơ người.

Trời ạ, nó đang làm cái gì? Đối với người lần đầu gặp mặt không ngượng ngùng mà lăn lộn cọ xát cầu vuốt ve, lộ ra cái bụng – nơi mềm yếu nhất cho người ta chọc, bây giờ vậy mà còn làm trò trước mặt người ta tự mình khẩu giao? Nhiều chuyện xấu hổ không chịu nổi như vậy xảy ra trước mắt, nếu cậu không phải trời sinh đã mặt đen, vậy bây giờ nhất định mặt sẽ đỏ thẫm.

Lăng Miêu Nhi tuyệt vọng ghé vào bên giường, đầu chôn sâu vào dưới chân trước cảm thấy mình đã không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa.

Mục Mục thấy Siamese vừa rồi còn chơi đùa thật vui vẻ, đột nhiên lại im lặng, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Nhóc làm sao vậy?”

Anh dùng ba ngón tay xoa nắn sau gáy Lăng Miêu Nhi.

Đừng để ý đến tôi, làm tôi xấu hổ muốn chết mất. Lăng Miêu Nhi thầm nghĩ.

Mục Mục không rõ nên tiếp tục xoa, hai ba cái lại hấp dẫn lực chú ý của Lăng Miêu Nhi, chỉ thấy tư thế chôn mặt của Siamese không thay đổi, sâu trong yết hầu lại một lần nữa vang lên tiếng hừ hừ thoải mái.

Lăng Miêu Nhi hừ hừ nửa ngày mới ý thức được chính mình lại thất tiết, sau khi trải qua một phen thiên miêu giao chiến (đấu tranh tư tưởng), đơn giản phá bình quăng gánh, nghiêng người dùng tứ chi ôm chặt cánh tay Mục Mục bắt đầu một vòng không biết xấu hổ ngượng ngùng mới, lòng tự trọng vô dụng gì gì đó đều đi gặp quỷ đi, dù sao Mục Mục cũng không biết nó là ai.

Cậu tận tình gặm cắn ngón tay to lớn của Mục Mục, trên thân người đàn ông này truyền đến một mùi hương khiến cậu say mê. Thật sự rất thơm, sao có người có mùi hương dễ chịu như vậy nhỉ.

Lăng Miêu Nhi quên mình hít lấy hít để mùi hương của Mục Mục, tôn nghiêm của giống mèo hoàng gia đã sớm bị ném tới Miêu tinh, bây giờ người này liều lĩnh ôm Mục Mục cọ cọ, ngay cả cái đuôi cũng quấn lấy người ta không buông, chẳng qua là một con mèo đực động dục bình thường, đang không biết xấu hổ mà quấy nhiễu tình dục một loài vật bất đồng là nhân loại.

Mục Mục thấy nó khôi phục như bình thường, lúc này mới yên tâm, cũng dung túng cho đối phương ôm lấy mình quấy rối, một bộ dạng tùy ý cần thì cứ lấy cưng chiều.

Lăng Miêu Nhi chơi đùa một lúc lâu, cơn khô nóng trong cơ thể mới chậm rãi làm lạnh, vừa mới thoát khỏi trạng thái phấn khích, Lăng Miêu Nhi từng cái từng cái chải lông cho chính mình, lúc này mới lấy lại tâm tình.

Mục Mục cuối cùng xoa xoa đầu nó: “Không thể chơi tiếp với nhóc rồi, anh còn có công việc phải làm.”

Lăng Miêu Nhi nghe thấy anh phải đi làm việc, cũng chẳng biết xấu hổ theo sát bên cạnh, muốn xem ảnh mình được chỉnh sửa thế nào.

Mục Mục nhìn nó, không có cách nào khác: “Được rồi, nhóc có thể đi lên, nhưng không được lộn xộn đâu nhé.”

Lăng Miêu Nhi nhảy lên đùi Mục Mục, thấy anh nối camera với máy tính, tải ảnh chụp ban ngày qua.

Chỉ tốn một chút thời gian, Lăng Miêu Nhi thấy mặt mình xuất hiện trên màn hình máy tính Mục Mục, mặc kệ nó nhìn nhiều hay ít, đều cảm thấy khuôn mặt mình hoàn mỹ không tỳ vết.

Mục Mục thấy biểu hiện chuyên chú của Siamese, hứng thú không thua kém gì đối với cá mập, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Nhóc cũng thấy cậu ấy rất đẹp sao?”

Lăng Miêu Nhi đem những lời này ra nghiêm túc phân tích một chút, cho rằng trọng điểm rơi vào trên chữ “cũng” này.

Có điều cậu cảm thấy Mục Mục khen cậu cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì cậu vốn đã xinh đẹp, người ta không phải chỉ nói sự thật thôi sao?

Mục Mục thực thoải mái cho Lăng Miêu Nhi thấy quá trình chỉnh sửa ảnh, không giống người mẫu khác phải tốn công phu chỉnh sửa mới hoàn thành, ảnh của Lăng Miêu Nhi chỉ cần chỉnh lại một chút là có thể dùng được.

Anh vốn chỉ thích cảm giác chụp ảnh, không thích làm phần xử lý hậu kỳ nhiều lắm. Có điều bây giờ mấy quản lý công ty lại dở khóc dở cười, lúc nào cũng phải tự mình liên hệ với nhiếp ảnh gia, phải xử lý mấy cái yêu cầu gọt xương kéo cạnh chỉnh sửa giúp người mẫu giảm béo, mặt thon dài, nâng ngực linh tinh, miễn cho ảnh chụp người mẫu lộ khuyết điểm truyền ra ngoài.

Công ty quản lý của Lăng Miêu Nhi dường như đối với con người cậu rất tự tin, hoàn toàn không ám chỉ cho anh làm những việc đó, cho dù là hôm nay tiện đường đưa anh về nhà, cũng không đề cập chút gì có liên quan đến đề tài ảnh chụp.

Có điều bản thân Lăng Miêu Nhi cũng xứng với sự tự tin đó, Mục Mục nhìn ảnh chụp, nhớ tới người ban ngày gặp gỡ kia, kiêu ngạo cùng mỹ mạo có liên quan trực tiếp. Nhất là phần sau quá trình, giống như đổi thành một người khác vậy, làm công việc chụp ảnh đã nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên có người mẫu chỉ đứng đó thôi đã khiến tim anh đập không ngừng.

Nhưng ánh mắt đối phương lúc ấy nhìn chằm chằm vào mình, có cảm giác chẳng hề đơn giản, giống như bao hàm dục vọng bí ẩn nào đó.

Nghĩ tới đây Mục Mục không khỏi tự giễu cười cười, chẳng qua là mối quan hệ hợp tác công việc giữa nhiếp ảnh gia với người mẫu, có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Lăng Miêu Nhi đương nhiên không biết trong lòng Mục Mục lúc này đang suy nghĩ điều gì, chỉnh sửa ảnh là một quá trình buồn tẻ, Lăng Miêu Nhi nhìn hơn mười phút liền cảm thấy thật nhàm chán. Sau hưng phấn là từng trận mệt mỏi đột kích, Lăng Miêu Nhi ngáp một cái, bên cạnh Mục Mục trên người tản mát mùi hương tự nhiên làm bạn, tiến vào mộng đẹp.

Mục Mục xử lý hoàn thành một phần ảnh chụp, mới nhớ tới Siamese không có động tĩnh gì. Cúi đầu thì thấy, tên nhóc lông xù kia đã sớm cuộn thành một vòng ngủ say trên đùi mình, thân hình nhỏ bé theo hô hấp nhanh và đều đặn mà phập phồng lên xuống.

Một mình đã lâu, đột nhiên có thêm một sinh vật khác, ngay cả ngôi nhà cũng trở nên ấm áp, quá trình một người chỉnh sửa ảnh, cũng không còn cô đơn như vậy nữa.

Ý cười không khỏi hiện lên trên khóe miệng, Mục Mục cố ý buông nhẹ động tác, sợ quấy nhiễu đến giấc mộng đẹp của bé mèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.